Ở trong Bí Cảnh một nơi không biết, một thiếu nữ đang xếp bằng, dung mạo nàng đẹp như thiên tiên, nhìn vào khiến người say đắm, đặc biệt nhất là mái tóc của nàng, một màu tử ý làm người khó quên.
Đột nhiên vai của nàng hơi run rẩy, mắt đẹp mở ra, tròng mắt màu tím như có vô số tinh thần bên trong, chỉ là hai mắt lúc này lạnh lùng vô cùng: “Tốt cho một cái Sát Tinh Điện...”
Nàng bỏ lại một câu sau đó đứng lên rời đi...
Lưu Tử Tinh không hề hay biết bản thân mình bị lừa mà còn trò chuyện vui đùa cùng Phệ Thiên: “Phệ Thiên này, ngươi có biết bộ dáng của mình rất kỳ ba không?”
Phệ Thiên đánh giá chính mình, mặc quần hoa, đầu đội mũ cối, chân đạp dép lào, tay cầm điếu cày.
Sau một hồi nó đưa ra kết luận: “Không hề, ta ăn mặc rất lịch sự, ngươi không thấy ta mặc quần sao?”
Lưu Tử Tinh: Mẹ nó đây mới là vấn đề!
“Tốt! Tốt! Ta cũng không thèm nói ngươi nữa, dọn dẹp chung quanh đi, chúng ta làm xong việc rồi, mấy ngày nay phải hảo hảo nghỉ ngơi!”
“Tu Luyện mà cũng có nghĩ ngơi, ngươi tâm lý này không được a...”
“Giết nhiều rồi, nghỉ một chút dưỡng tâm thần rồi giết tiếp.”
Phệ Thiên: “...”
“Ngươi...Có vấn đề...”
“Chắc vậy, kệ nó đi...” Lưu Tử Tinh cười cười bỏ qua.
Hiện tại trong Bí Cảnh đã qua 5 ngày, tiếp theo còn 2 ngày nữa sẽ bị cưỡng ép dịch chuyển ra ngoài, nhưng mà theo hắn được biết thì Bí Cảnh sẽ xuất hiện việc lớn, gọi là cái gì Đế Mộ.
Lưu Tử Tinh chắc chắn sẽ vào trong tranh một hồi, dẫu sao bảo ở trước mặt không tranh thì làm gì? Nhìn à?
Nói tới 3 ngày nay giết người quá nhiều, danh tiếng cũng làn xa...Uhm danh tiếng của Triệu Vũ.
Lưu Tử Tinh: “Ta là cái người hiền lành, chỉ yêu thích yên tĩnh, đánh đánh giết giết thứ này! Ta ghét nhất!”
Phệ Thiên: “Người anh em, xác chết còn bên kia chưa dọn...”
“Câm mồm!”
Phệ Thiên: Đáng khinh nhân loại!
...
Lại thêm 1 ngày nữa.
Bầu trời lúc này đang nửa đêm, Lưu Tử Tinh khò khè cùng Phệ Thiên đánh một giấc.
Bỗng dưng mặt đất run lên dữ dội, Lưu Tử Tinh nhịn không được mở mắt ra.
Nhìn ở đằng xa có một thông thiên cột sáng, hắn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Sau đó lại mở mắt ra, ánh mắt mê mang vừa tỉnh dậy dần sáng lên, biểu cảm của hắn dần hưng phấn sau đó mang theo còn đang say giấc chó mực chạy như điên...
Đường đi xập xình, người chạy lại cố tình đâm thẳng vào chướng ngại vật, không lâu sau Phệ Thiên cũng tỉnh dậy.
Nhìn đang cầm chân chính mình chạy như điên Lưu Tử Tinh, nó câm lặng hỏi: “Vui không?”
Lưu Tử Tinh: “Hả?”
Vừa nói thì chạy tông vào một lùm cây, Phệ Thiên miệng dính đầy là cây căm hận nhìn hắn.
“Tốt! Đừng giả khờ! Lên chó!” Phệ Thiên tức giận hóa to, Lưu Tử Tinh phối hợp ngồi lên trên.
Lưu Tử Tinh đập vào mông chó, thúc giục: “Chạy nhanh lên! Xích Thố!”
Mặc dù không hiểu hắn nói gì nhưng Phệ Thiên biết đấy chẳng phải là lời ngon tiếng ngọt gì....
“Hí!!” Không hiểu sao miệng nó phát ra một tiếng ngựa hí...
Lưu Tử Tinh: “???”
Ngươi chơi thật sao?
Một người một chó phi nhanh, nhìn không kĩ đều tưởng là đang cưỡi ngựa.
Rất nhanh đã tới nơi, Lưu Tử Tinh đi xuống chó, trầm trồ nhìn nguy nga Đế Mộ.
Tuy không biết nguồn gốc đến từ đâu nhưng chắc cũng là thuộc họ hàng gần gì đó của lão Hồng Nguyên Lãng.
Lưu Tử Tinh xem chung quanh, phát hiện không ít người quen.
Triệu Vũ, Tống Tuyền Vi, phần lớn Ngũ Tà Môn đều tới, còn không tới chắc là xui xẻo...
Hồng Nguyệt Bí Cảnh bên trong Yêu Thú hoành hành, Lưu Tử Tinh trước đó vừa vào liền gặp đàn sói thì đã biết nguy hiểm tới mức nào.
Ngoài ra còn có Dị Loại Ma Đầu, Cửu Công Chúa Hồng Mộng Nhi, Sát Tinh Điện cái kia Khí Vận Giả Ninh Hạo...
Nói chung là có rất nhiều, Hệ Thống còn không ngừng liệt kê ra Khí Vận Giả, Lưu Tử Tinh đếm sơ qua đều hơn 40.
“Khí Vận Gia như rau cải trắng, lại có chút giống chó đi đầy đường...”
Lưu Tử Tinh cảm thán, bất quá may mắn có Hệ Thống chỉ có hắn và Quân Thiên Tú, xem ra Hệ Thống thứ này là hàng đặc biệt, rất hiếm thấy...
Quân Thiên Tú lúc này cũng không chịu yên tĩnh, đi khắp nơi kéo thù hận.
“Các vị ở đây...Đều là rác rưởi!” Hắn nói một câu làm cả lũ trầm trồ kinh ngạc, ở đâu ra cái không biết sống chết thế?
Quân Thiên Tú hừ hừ đầy kiêu ngạo, trong lòng vốn đã lên kế hoạch sẵn hắn tiếp tục nói: “Nói thật với các ngươi, Ngũ Tà Môn lão đại của bọn ta hơn xa các ngươi cả đống! Chỉ cần một ngón tay thôi cũng ép chết các ngươi!”
Lưu Tử Tinh: “???”
“Keng!...”
“Keng!...”
“Keng!...”
Trong lòng Hệ Thống vang liên hồi, Quân Thiên Tú có thể nói là sảng lên trời, nhưng vì càng nhiều thù hận điểm, hắn sẽ dừng sao?
Ánh mắt ra hiệu đằng sau chúng Sư Huynh Đệ, đám người gật đầu hiểu ý: “Đám rác rưởi! Lưu Lão Đại tồn tại không phải các ngươi có thể hiểu được!”
“Lưu Lão Đại thực lực có thể dễ dàng đánh bại các ngươi! Lũ rác rưởi!”
Lời thoại không mấy mới lạ, khích tướng kĩ thuật có thể nói là lỗi thời nhưng emma bọn người bọn chúng chửi có kẻ nào là người thường sao? Lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy đương nhiên là tức a!
Lưu Tử Tinh: Ta lạy các ngươi, câm cái mồm lại...
Hắn không biết nói gì, có chút dở khóc dở cười, có vẻ lần trước đưa tặng Tinh Thần Quả đã tẩy não lũ này chừng nào không hay.
Quân Thiên Tú có thể nghe thấy trong lòng những tiếng keng keng như thể là thiên âm, nghe vào cái khỏe hẳn người~~~
Nhìn đám người nghẹn tới mặt đỏ tươi, xem ra có chút bạo phát xúc động, Quân Thiên Tú quyết định kiếm thêm một ít thù hận điểm: “Các ngươi đều là phế vật...”
Lưu Tử Tinh lắc lắc đầu, tên này sao khiêu khích ngu như vậy a! Là cái người xuyên không ngay cả một ít công phu miệng lưỡi cũng không có, thật đáng thất vọng!
“...Tiểu JJ size trái ớt, đầu đội hai cái sừng, 5 giây nam nhân! Còn nói cái gì thiên kiêu, chỉ là một thằng phế vật vô danh vô tiếng rồi lại muốn tìm cơ duyên nên mới tới đây! Ta còn thật sự cảm thấy buồn cho các ngươi, ngoài miệng thì nói ta không sợ gian lao, bên trong thì lại tìm đường tắt để đi!...”
Lưu Tử Tinh nghe đều mặt đỏ, mẹ nó hắn đang đụng vào điểm chết của lũ kia a!
Làm đàn ông điều gì sẽ làm ngươi tức giận nhất? Nói chính mình không bảo vệ được người thân? Kiếm không ra tiền là cái phế vật?
Không! Không! Không!! Xúc phạm lớn nhất là tiểu đệ kích cỡ cùng sinh lý sỉ nhục...
Đáng sợ nhất là câu chuyện của hai chiếc sưng...
Lưu Tử Tinh nhìn đầu bốc khói chúng Khí Vận Giả thì biết Quân Thiên Tú đã thành công chọc giận đám người này...
Quân Thiên Tú đồng dạng cũng thấy như vậy, đám người kia hung lệ khí tức làm hắn có ý định rút lui nhưng vẫn hằng giọng hét lên một tiếng: “Lão đại ngài nhanh ra đây đi! Đám người này định đánh chúng ta Ngũ Tà Môn a!!”
Lưu Tử Tinh trốn trong đám đông sắc mặt khinh thường, nhìn ta giống vì đồng đội quên thân sao? Giống sao?
Quân Thiên Tú sau một hồi thấy bản thân thuật triệu hồi ra sai lầm thì không có tiết tháo ôm đầu nói với một cái đồng môn bên cạnh: “Người anh em, ta không xong rồi, bệnh đau đầu của ta lại tái phát!”
Ngũ Tà Môn chúng nhân: “...”
Nhìn đám người kia đang tiến gần lại, bộ dáng bất thiện vô cùng, Ngũ Tà Môn đám người nuốt nước bọt lui về sau.
Tình tiết đi có chút nhanh, vốn dĩ Ngũ Tà Môn càn rỡ giống như ma vương lại biến thành cừu trắng yếu đuối...
Triệu Vũ từ đằng xa đi lại, chung quanh bốc lên hỏa diễm, lạnh lùng nói: “Các ngươi cút! Hoặc đừng trách ta vô tình!”
Lưu Tử Tinh đánh giá hắn, cảm thấy tiểu tử này khí tức vẫn là Tụ Khí Cảnh nhưng so trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhất là ngọn lửa màu hoàng kim kia? Dị Hỏa?
Lưu Tử Tinh có xem qua một ít tư liệu về vật này, nếu như không lầm thì Triệu Vũ dùng chính là Dị Hỏa!
Xem ra trong Bí Cảnh hắn được không ít chỗ tốt a!
Khí Vận Giả ai nấy tâm cao khí ngạo, ngoại trừ một số thành phần...
Bọn họ làm sao có thể nhường nhịn được cơ chứ! Tức giận chỉ vào Triệu Vũ nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai! Muốn bọn ta cút là cút sao?!”
Triệu Vũ tay giơ lên, lạnh lùng nói ra một câu: “Vậy chết đi!”
Hoàng Kim Hỏa Diễm phóng ra, nhanh chóng bám lấy kẻ kia thân thể, chỉ trong giây lát chỉ còn lại tro tàn...
Đám người bị dọa lui, có người nhận ra Dị Hỏa liền hét lên: “Dị Hỏa số 17! Thiên Lý Kim Hỏa!”
Lưu Tử Tinh: Đây là trang bức chi hỏa, các ngươi lầm rồi!