“Tiểu tử, ăn không?” Một lão già râu tóc bạc phơ, cười lên hàm răng sâu tràn đầy xấu xí đưa tới vài con sâu bọ như trùng, tràn đầy nhớt nhát cho Lưu Tử Tinh, thậm chí còn không quên lấy đó chà chà hắn mặt để làm kinh tởm!
Lưu Tử Tinh: “...”
Thái Thượng Trưởng Lão, đây là ngươi nói ma đầu oai hùng, người nghe người sợ ai ai cũng kính ư?
Vì sao hắn lại ở đây? Phải kể về mấy phút trước...
...
Tịnh Ninh sắc mặt nghiêm túc nhìn hoang vu cảnh vật, trong lòng thầm nghĩ: ‘Đích thực là xấu, tìm thời gian cho ai đó sửa sang lại mới được...’
Lắc lắc đầu, vẫn là nên quay về việc chính: “Khụ khụ! Đừng thấy nơi này xấu mà xem thường! Huyền Ma Vực là nơi khốn giữ những ma đầu do bị công pháp phản phệ khùng khùng điên điên khó kiểm soát!”
Lưu Tử Tinh nghe tới đây thì phun tào: “Ý Trưởng Lão người là cho bọn ta vào đây tìm chết? Khùng khùng điên điên thì giao tiếp thế nào a!”
Tịnh Ninh trong lòng chửi thậm: ‘Tiểu tử này sao tinh ranh như vậy a!’
Huyền Ma Vực thực chất chỉ là phần thưởng tượng trưng! Rất ít ai lấy được đồ vật từ mấy lão già dưới kia! Dù sao thì người đầu óc không bình thường đã khó giao tiếp, nói gì là cái ma đầu!
Ho khan vài tiếng: “Khụ khụ! Bọn họ sẽ không làm gì các ngươi! Đây là có cấm chế bắt buộc bọn họ không thể sát hại! Các ngươi 3 cái chỉ cần đi vào tìm người mình muốn giao tiếp! Nếu thành công, nói không chừng moi móc ra được ít đồ vật thì sao?”
Lưu Tử Tinh: “Cái này phần thưởng...Có phải hay không lừa?”
Tịnh Nịnh: “...”
Trịnh Vũ cùng hoài nghi liếc Tịnh Ninh, theo giới thiệu thì rất có khả năng này a!
Tịnh Ninh lại ho khan: “Khụ khụ!...”
Định nói vài lời đã bị âm bức Lưu Tử Tinh cho giành lời: “Trưởng Lão ngươi có bệnh hay không? Ta từ lúc đầu tới giờ thấy ngươi liên tục ho khan a!”
Tịnh Ninh: Má nó!
Nhanh chóng nói: “Cái này các ngươi không cần lo! Bên trong toàn những ma đầu hùng dũng, người gặp người sợ ai ai cũng kính! Chỉ cần vào trong không làm gì quá liền tốt! Bây giờ thì tiến vào đi!”
Không để đám người kịp phản ứng, chân Tịnh Ninh đạp vào cơ quan, Truyền Tống Trận ngay lập tực khởi động truyền tống đám người đi xa.
Làm xong không muốn mặt thao tác, Tịnh Ninh chùi mồ hôi trên trán, khóe miệng cong lên cái khinh miệt nụ cười: “Lưu Tiểu Tử! Ngươi còn non lắm...”
...
Lưu Tử Tinh đối với Tịnh Ninh là bất đắc dĩ nhưng càng bất đắc dĩ hơn chính là thứ vận khi chó khinh của bản thân!
Truyền Tống Trận này có độc sao? Dịch chuyển cho hắn vào ngay một cái điên điên loạn loạn dơ lão đầu!
Lão đầu này cũng quá mức! Không nói một lời liền trói hắn lại còn bảo cái gì bạn vong niên!
Ta khinh a! Ta và ngươi đều lần đầu gặp, bạn vong niên cái gì ở đây!
Trong tưởng tượng xinh đẹp tiểu tỷ tỷ không có ngược lại là cái tao lão đầu, Lưu Tử Tinh biểu thị ngay lúc này bản thân đã sẵn sàng xuống dưới Diêm Vương uống trà...
— QUẢNG CÁO —
Điên Lão Đầu thấy Lưu Tử Tinh không ăn thì khó chịu, ngón tay phía trên lực lượng thần bí chấn động, Lưu Tử Tinh miệng tự động mở ra.
Lưu Tử Tinh: “...”
Ta bỗng dưng cảm thấy có chút không lành...
Điên Lão Đầu cười điên khùng: “Hề hề! Tiểu hỏa tử ăn ngoan nha~ Thần Tinh Trùng ăn rất ngon!”
Nghe vậy, Lưu Tử Tinh mặt biến trắng, trong lòng ngàn câu chửi mẹ nó.
Ta tạo cái gì nghiệt! Mà lại gặp dạng này quả báo...Phi ác nhân a! Rồi còn cái tên của con trùng này là cái quỷ gì! Thần Tinh Trùng! Con mẹ nó nghe ác cảm lắm biết không!! Tinh Trùng em gái ngươi!!!
Điên Lão Đầu mặc kệ Lưu Tử Tinh kháng cự, trực tiếp nhét vào miệng của hắn Thần Tinh Trùng...
Trong lòng tràn đầy kháng cự: Không! Ta không muốn ăn!!
Lưu Tử Tinh cảm thấy trong miếng Tinh Trùng...À nhầm, Thần Tinh Trùng bò loe nghe trong miệng, có chút muốn nôn mửa!
Điên Lão Đầu gật gật đầu, ngón tay lên xuống, Lưu Tử Tinh miệng cũng đi theo nhai lấy trong miệng Thần Tinh Trùng.
Lưu Tử Tinh: Má nó! Ngon như vậy!
Không cần Điên Lão Đầu điểu khiển, Lưu Tử Tinh cũng tự nhai ăn...
Phía dưới Huyền Ma Vực, một cái họ Lưu tên Tinh tiểu tử...sa đọa!
Điên Lão Đầu thỏa mãn gật đầu nhìn Lưu Tử Tinh, hình ảnh có chút ác tâm làm người không dám nhìn thẳng.
Lưu Tử Tinh: Emma, mùi thịt gà!
Điên Lão Đầu cười nói: “Ngươi nên thấy may mắn đi tiểu tử! Thứ này ở ngoài tìm cũng tìm không thấy! Mấy cái lão ở Thiên Trung muốn tìm cũng tìm không thấy đâu a!”
Lưu Tử Tinh nhai lấy trong miệng Thần Tinh Trùng, khó hiểu nhìn Điên Lão Đầu: “Lão Đầu, ngươi gọi là gì a?”
Điên Lão Đầu phất tay nói: “Gọi ta Bắc Lão là được rồi.”
“Bắc Lão, ngươi cho ta ăn là thứ gì?”
“Thần Tinh Trùng, vật này rất hiếm thấy lúc đầu ta vì tìm nó mà mất hơn trăm năm! Ai ngờ nó lại có cả ổ ở trong Huyền Ma Vực này!”
Lưu Tử Tinh khó hiểu nói: “Công dụng mạnh lắm sao mà ngươi lại cố tìm nó?”
“Công dụng? Thứ này đối với ta công dụng ngược lại không có mấy, chỉ đơn giản vì ngon mà thôi!” Bắc Lão nhún vai, bộ dáng bất cần đời vô cùng.
Lưu Tử Tinh chỉ thấy đầu hơi nóng, quái dị hỏi: “Có phải hay không có tác dụng với cảnh giới của ta?”
Bắc Lão hơi liếc Lưu Tử Tinh, cười toe toét nói: “Rất thông minh! 5 năm trước cũng có tiểu tử hỏi ta như vậy!”
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh ánh mắt sáng lên: “Có phải hay không hắn nhận được cơ duyên, bây giờ thành cái nhân vật nổi tiếng?”
Bắc Lão hời liếc hắn, chớp chớp mắt: “Ta không nghĩ vậy...”
“Thế hắn ta như nào?”
“Uhm...Giải thích hơi khó, ngươi đơn giản cứ nghĩ đầu của hắn là trái dưa hấu nổ tung đi.”
“...”
Lưu Tử Tinh mặt người da đen: I’m a joke to you?
Bỗng dưng Lưu Tử Tinh la hét lên: “Đầu! Đầu ta đau quá!”
Bắc Lão ăn cái Thần Tinh Trùng, bình tĩnh nhìn Lưu Tử Tinh: ‘Lại có thêm trái dưa hấu...’
Lưu Tử Tinh sắc mặt vặn vẹo, đột nhiên lại biến thư thả...
“Phụt....” Âm thanh quá chi là thiên nhiên.
Bắc Lão: “...”
Tốt cho một mùi thúi!
Lưu Tử Tinh sắc mặt lúc này như thường, hắn biểu thị chiếc quần này đã hết dùng được....
Khóc không ra nước mắt, quá nhục nhã a!
Bất quá cái này cũng có chút bất ngờ, quả nhiên ông cha nói đúng: Chỉ có đại tiện thì vạn sự mới thông...
Bắc Lão có chút kinh tởm nhìn vẻ mặt thiêng liêng Lưu Tử Tinh, tiểu tử này quá dơ a!
Hắn ném cho Lưu Tử Tinh một chiếc ngọc giản, trực tiếp cởi trói rồi đuổi khách: “Tốt! Nói nhiêu đây đủ rồi! Ngươi có thể về!”
Lưu Tử Tinh: Vô tình a!
Hắn tức giận nói: “Ngươi cái này ăn xong bỏ vỏ lão đầu! Ngươi đuổi ta chỉ vì c*t thôi sao?”
Bắc Lão: “...”
Không nói gì, trực tiếp điều động trong người lực lượng cưỡng ép dịch chuyển Lưu Tử Tinh ra khỏi nơi của mình...
Lưu Tử Tinh chán chường nhìn trước mặt vách đá, hắn tin chắc cái kia Bắc Lão là ở bên trong! Của ta Thần Tinh Trùng a!!
Không nói gì, lặng lẽ thay cái quần mới...
Đột nhiên đạp trúng dị vật, Lưu Tử Tinh nhíu mày cầm lên kiểm tra.
Thần Tinh Trùng: Hế Lô!
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh: “...”
Ngay cả ở đây cũng có, nhà ngươi gia phả đông như vậy?
Bỗng dưng trong lòng hiện lên một cái ý tưởng...điên rồ.
Nếu chưa làm thằng còn lại xấu mặt thì đừng bao giờ gọi hai chữ bạn thân --- Ký tên: Lưu Tử Tinh!
Nghĩ tới cảnh tượng đó...Emma có chút đẹp nha!
Lưu Tử Tinh cười âm trầm bắt đầu thu nhặt chung quanh Thần Tinh Trùng, còn không quên lâu lâu bóc một con lên ăn...
Cứ thế sau một hồi một âm thanh tự nhiên lại vang lên: “Phụt!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Hương gà này có vẻ không tốt cho hệ tiêu hóa...
Lẳng lặng một ngày cằn cù mà bù siêng năng, Lưu Tử Tinh thu được cũng hơn 30 con Thần Tinh Trùng.
Cũng vào thời khắc này hắn thời gian ở trong Huyền Ma Vực cũng xem như kết thúc.
Ôi! Những ký ức mà đéo bao giờ muốn nhớ lại! Chỉ hi vọng nó chết quách đi thôi!
Lưu Tử Tinh biểu thị những ký ức thúi tha này không nên tồn tại trong não bộ của hắn...
Đợi chờ Tịnh Ninh tới giải cứu có chút lâu, Lưu Tử Tinh quen mồm lại nuốt một con Thần Tinh Trùng.
Lưu Tử Tinh: “...”
Cảm giác có chút không lành...
Rốt cuộc thì trên trời hạ xuống Tịnh Ninh cái này tao lão đầu, hắn cười nhìn về Lưu Tử Tinh nhưng khi nhìn sau lưng vách đá thì khuôn mặt quái dị.
“Ngươi có hay không ăn một loại trùng?” Ngay lập tức hỏi một câu làm Lưu Tử Tinh có chút chóng mặt...
Lưu Tử Tinh tràn đầy khinh thường nói: “Ta hệ tiêu hóa tốt! Những thứ này không nhằm nhò gì!”
Tịnh Ninh bán tin bán nghi nhìn hắn nhưng ngay sau lắc lắc đầu quyết định dẫn hắn rời đi.
Tiếp theo liền hội hợp với Triệu Vũ! 5 con Thần Tinh Trùng tẩm thuốc xổ đã sẵn sàng!
Lưu Tử Tinh ánh mắt phát ra quỷ dị hào quang.
‘Phía dưới lại có dị dạng...’