“Nhận thưởng.” Lưu Tử Tinh bình tĩnh nói, trong lòng tràn đầy hứng thú muốn xem phần thưởng của Hệ Thống thần kỳ thế nào.
“Ting! Chúc mừng Ký Chủ nhận được Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan Đan Phương! Siêu Cấp Vòng Quay 1 lượt rút! Mở ra Mô Phỏng Chiến Đài!”
[Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan Đan Phương: Đan Phương của Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan! Muốn lên Trúc Cơ phải xây Trúc Cơ Đài! Trúc Cơ Đan có thể giúp dễ dàng hơn trong việc xây dựng Trúc Cơ Đài đồng thời so với không dùng Trúc Cơ Đan người càng mạnh mẽ hơn! Cấm Kỵ cấp độ, Thiên Địa Bất Dung! Từ xa xưa đã biến mất! Trúc Cơ Đài xây ra không phải thường nhân có thể so sánh!]
Lưu Tử Tinh: “Nghe tới da trâu thổi đều muốn nổ!”
Hắn lúc này vô cùng hưng phấn, theo giới thiệu thì bản thân nhặt được bảo a!
Tiếp theo liền rút Vòng Quay a! Việc nhẹ lương cao~
Siêu Cấp Vòng Quay May Mắn hiện ra, yên lặng quay vòng.
Lưu Tử Tinh mắt không rời, lần trước xui xẻo chỉ rút ra một món Tam Giai Linh Khí, lần này nhất thiết phải đổi đời a!
Rốt cuộc thì vòng quay dừng! Dừng vào hàng Thần Thông ngẫu nhiên! Lưu Tử Tinh nhận được thông báo: [Có hay không trực tiếp nhận lấy?]
“Có!” Đơn giản và xúc tích.
“Ting! Nhận được Ngũ Giai Thần Thông Cực Âm Băng Tuyết!”
[Cực Âm Băng Tuyết: Một trong số ít Thần Thông về băng tuyết! Lãnh tuyết ngàn trượng, băng nguyên vĩnh cửu! Hóa ngàn trượng phương đất thành băng, tuyết rơi khắp trời!]
Lưu Tử Tinh: Ta xem như nửa cái người chơi hệ lửa ngươi lại cho ta băng tuyết kỹ năng? Ngươi có từng thấy ai bỏ kem vào nồi lẩu thái chưa?
Đây là cái gì thao tác, chẳng lẽ vận khí ta vẫn như trước không hề thay đổi tí nào???
Không hiểu sao lại có chút tuyệt vọng, cảm giác tương lai chỉ một màu đen tối...
“Thôi, thôi! Xem cái kia Mô Phỏng Chiến Đài đi!”
[Mô Phỏng Chiến Đài: Mô phỏng thành các địch nhân khác nhau, có thể ngẫu nhiên, có thể thiết lập! Đây là dùng để rèn luyện năng lực thực chiến của Ký Chủ!]
“Cái này bộ dáng còn được...Ít nhất so nổi lẩu thái pha kem tốt...”
Lưu Tử Tinh thở dài một tiếng, chợp mắt nghỉ ngơi.
...
Thoáng một cái, ba ngày sau...
Lưu Tử Tinh dưới sự dẫn dắt của một vị Trưởng Lão đi tới Tàng Pháp Lâu.
Khác với Tàng Võ Lâu, Tàng Pháp Lâu chỉ chứa Thuật Pháp.
Mà lại bộ dáng còn đặc biệt nghèo nàn...
— QUẢNG CÁO —
Nhìn đơn sơ vài chiếc giá sách, Lưu Tử Tinh tỏ ra im lặng.
Các ngươi đây là làm ăn như nào a? Tàng Võ Lâu đồ sộ vãi ra, kinh văn đủ loại! Còn cái này thì...emma...
Nhận ra Lưu Tử Tinh ý nghĩ, vị kia dẫn đường Trưởng Lão cười quỷ dị: “Khặc khặc! Tiểu hỏa tử, nơi này chỉ là mặt ngoài mà thôi!”
Lưu Tử Tinh nghe vậy ánh mắt thắp lên ngọn lửa hi vọng, chẳng lẽ có bí mật gì ở nơi này!
Trưởng Lão cười tràn đầy bí mật, yên lặng dẫn Lưu Tử Tinh đi vào trong Tàng Pháp Lâu.
Vừa bước vào, Lưu Tử Tinh cảm thấy cả người đều bị dòm ngó, sau mông lạnh ngắt.
Lưu Tử Tinh biểu thị: Ta còn nhỏ, ăn không ngon đâu...
Vị kia Trưởng Lão móc ra một tấm lệnh bài: “Ứng Chưởng Môn Lệnh! Mở ra Tàng Pháp Lâu!"
“Răng rắc!” Tàng Pháp Lâu cứng ngắc chuyển động, Lưu Tử Tinh trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn cấu trúc liên tục biến đổi của Tàng Pháp Lâu.
Đơn giản là ảo tung phèo...
Lưu Tử Tinh cảm thấy nơi này run lắc dữ dội, trước mắt giá sách biến mất, thay vào đó hắn như lạc vào một không gian khác.
Nơi này tối đen một màu, may mắn vẫn là thấy được tay chân, trong không khí còn trôi nổi mấy quyển kinh văn xem bộ dáng là Thuật Pháp mà Trưởng Lão nói tới!
Trong đầu một ý tưởng hiện lên: ‘Xem bộ dáng này Tàng Pháp Lâu không đơn giản a...’
Có khi Ngũ Tà Môn không phải là chủ sở hữu cũng nên!
Lưu Tử Tinh tay thử với tới một quyển kinh văn bên cạnh, nhưng mà quyển kinh văn đó như có linh tính thế nhưng lại tránh né hắn tay!
Bản thân thất thủ, Lưu Tử Tinh cắn răng thử lại: “Ta không tin tà!”
Bất quá giống như trước, đơn giản liền lấy không được a!
Lưu Tử tinh khóc không ra nước mặt, các ngươi nói vào đây sẽ được tự do lựa chọn mà! Chọn cái beep!!!
Với đều với không tới, chọn kiểu đéo gì a!
Đột nhiên Tịnh Ninh giọng nói xuất hiện trong đầu: “Thả ra ngươi Công Pháp khí tức, có duyên tức đạt...”
Lưu Tử Tinh: “Sao không nói sớm a!”
Trong lòng mặc niệm, Lưu Tử Tinh thả ra bản thân khí tức, không phải là Hấp Huyết Thể Thuật mà là Tội Ác Ma Thư!
Chỉ trong giây lát, những kinh văn đang trôi nổi này như cá mập ngửi mùi máu, dần dần run động hướng vể Lưu Tử Tinh.
— QUẢNG CÁO —
“Tới a! Tới a!” Ánh mắt hắn hưng phấn, bộ dáng như thể toàn bộ đều là của hắn vậy...
Đột nhiên!! Từ đằng xa có một cái rách nát kinh văn bay lại!!
Bộ dáng so với còn lại kinh văn đều hung! Đi trên đường gặp cái khác kinh văn cản đường liền trực tiếp húc văng! Là cái không có quy tắc giáo dục kinh văn!
Ân! Nếu so sánh những cái khác kinh văn là cá mập! Thì quyển kinh văn này chính là Megalodon!
Lưu Tử Tinh nhìn đều bị dọa sợ, mặt trắng một mảnh! Hắn không nói gì điên cuồng bỏ chạy!
Bộ dáng như cái yếu ớt thiếu nữ trốn khỏi cái mập mạp đại hán...
Sau lưng rách rưới kinh văn: Ngươi chạy a! Chạy đi! Chạy đến đằng trời!!
Lưu Tử Tinh nhìn so với bản thân càng nhanh rách rưới kinh văn, trực tiếp chửi: “Cút mẹ ngươi đi a!! Lão tử không cần ngươi!! Cút!!!”
Rách rưới kinh văn: Đừng chạy, để Bổn đại gia thương thương!
Lưu Tử Tinh trực tiếp bị rách rưới kinh văn cho bổ nhào, quả thật là hết đường chạy...
Hắn cũng ngay sau đó trở về như cũ, mơ hồ nhìn Trưởng Lão trước mặt: “Đây là đâu?”
Vị kia Trưởng Lão thấy hắn như vậy thì cười: “Tốt! Đứng dậy đi gặp Thái Thượng Trưởng Lão! Hắn bảo khi lấy xong Thuật Pháp liền đưa ngươi gặp hắn!”
Lưu Tử tinh mơ hồ gật gật đầu, sau đó liền phát hiện trong tay rách rưới kinh văn.
Lưu Tử Tinh: “...”
Rách rưới kinh văn: Đã bảo chạy không thoát mà...
Không biết nên khóc hay nên cười, xem bộ dáng tà dị của nó chắc chắn uy lực không kém. Dù sao thì Thế Giới này vận hành luôn cần có quy luật, mà quy luật ở đây chính là đồ vật gì càng rách thì càng vip...
Lưu Tử Tinh thu quyển kinh văn vào Túi Trữ Vật, để về rồi nghiên cứu...
Vị kia Trưởng Lão cầm lên hắn cổ, cầm như cầm gà con mà bay đi.
Lưu Tử Tinh: “...”
Cảm giác có chút lạ, phương tiện này lần đầu đi thử...
Không lâu sau, Lưu Tử Tinh được thả trước một căn đại điện.
Trưởng Lão dần hắn vào trong...
Rất nhanh Lưu Tử Tinh liền thấy Tịnh Ninh cái kia lão già.
— QUẢNG CÁO —
Có chút ngoài ý muốn, mặc dù đoán được lão thân phận không thấp nhưng lại không ngờ lên tới Thái Thượng Trưởng Lão cái này chức vụ!
Bên cạnh ngoài ra còn Triệu Vũ, Tống Tuyền Vi, Lâm Phong, cùng mấy cái nằm trong top 10 người lần này Nhập Môn Đại Tỉ Thí.
Tịnh Ninh cho vị kia Trưởng Lão lui ra rồi nói: “Các ngươi là ta Ngũ Tà Môn tương lai! Nhất là lần này so với mọi năm càng đặc biệt! Ta hi vọng các ngươi nhanh chóng Tu Luyện! 3 năm sau sẽ có sự kiện cần các ngươi góp sức!”
“Được rồi! Các ngươi lui ra đi! À mà Triệu Vũ, Tống Tuyền Vi, Lâm Phong cùng Lưu Tử Tinh ở lại ta nhắc cái này!”
Mặt khác sáu người rời đi, Tịnh Ninh mới nghiêm túc nói: “Ta biết Thiên Phú các ngươi khác thường! Đường con dài đừng hiếu thắng! Nhất là sắp tới Trúc Cơ Cảnh thì đừng đột phá vội mà hãy từ từ tích lũy rồi xung kích! Ít nhất thì cũng phải hơn 3 năm trong Tụ Khí rồi mới đột phá!”
“Trúc Cơ Cảnh là rất quan trọng, đặt nền móng cho các ngươi sau này!”
Nói đến đây Tịnh Ninh lại trở về bình thưởng, uống miếng trà nói: “Được rồi, lui ra đi...”
Lưu Tử Tinh mặt khó hiểu nhìn lão: “Thái Thượng Trưởng Lão ngươi gọi ta đến chỉ nói những lời này?”
Tịnh Ninh chớp chớp mắt rồi cười nói: “À quên! Ngươi ở lại nướng cho ta vài miếng thịt!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Ai da! Cái miệng này sau lại thúi như vậy a!
Tịnh Ninh cười ha hả: “Haha! Không đùa tiểu tử ngươi! Ba người các ngươi hình như còn chưa vào Huyền Ma Vực đâu! Hôm nay ta liền dẫn các ngươi đi!!”
Hất tay áo, bốn người cùng nhau biến mất chỉ bỏ lại Lâm Phong lẻ loi một mình.
Lâm Phong thở dài: “Đại Đao cô độc, có ai có thể cùng đi với ta!”
Nói liền bỏ đi, bóng lưng cô độc ấy làm người ứa nước mắt, đặc biệt...có chút nương...
...
Lưu Tử Tinh mở mắt ra, tràn đầy kinh ngạc nhìn phía trước.
“Con mẹ nó! Cảnh xấu như c*t!”
Tịnh Ninh: “...”
Triệu Vũ: “...”
Tống Tuyền Vi: “...”