Ngày hôm sau.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Nhập Môn Đại Tỉ Thí.
Trận chung kết diễn ra giữa Lưu Tử Tinh và Triệu Vũ!
Lưu Tử Tinh đứng trên võ đài, câm lặng lắng nghe đám nữ nhân trên khán đài chửi bới.
“Ác thú ngươi nhận thua đi! Vũ ca ca tồn tại không phải ngươi có thể sánh bằng!!”
“Vũ ca ca cố lên!!”
“Vũ ca ca cố lên!!”
Lưu Tử Tinh: Tại sao đều là người với nhau, các ngươi lại phân biệt như vậy...Xấu xí là tội sao?
Triệu Vũ cười nói: “Đều hơn 3 tháng rồi a...”
Lưu Tử Tinh bừng tỉnh, đi theo cũng có chút hoài niệm nói: “Thời gian trôi cũng thật nhanh, ta còn nhớ 3 tháng trước bản thân còn quét bụi trước cửa Triệu Phủ đâu.”
Triệu Vũ phì cười: “Haha! Bây giờ khác rồi, ngươi không phải nô bộc Triệu Phủ nữa! Ta cũng không phải Tam Thiếu Gia họ Triệu!”
Lưu Tử Tinh thở dài, im lặng một lúc thì hỏi một câu: “Ngươi vẫn chưa bỏ được Triệu Gia?”
Đối với câu hỏi của Lưu Tử Tinh, Triệu Vũ thần sắc có phần yên lặng, lúc lâu mới thở dài đáp: “Hắn...Xem như ta phụ thân, nơi đó là nơi ta lớn lên! Nói hoàn toàn không để ý đó là giả, chí ít ta muốn chứng minh cho Triệu Thanh Sơn rằng! Ta không phải phế vật!”
Lưu Tử Tinh: Ngươi đây là muốn trang bức...
Nhóm nữ nhân nghe chuyện xưa thì nhịn không được khóc, mặc dù chuyện xưa này không đầy đủ, nói hoàn toàn như không...
“Ô ô ô! Ta Vũ ca ca mệnh khổ a!”
“Ai là Vũ ca ca của ngươi! Đây là Vũ ca ca của ta!”
“Này! Đừng cãi nhau! Vũ ca ca chỉ có thể là của ta thôi~”
...
Lưu Tử Tinh quái dị hỏi: “Hằng ngày đều như vậy, ngươi mệt không?”
Triệu Vũ: “...”
“Đáng lẽ ra ta lúc đầu nên giống ngươi giả trang...”
Lưu Tử Tinh cười nói: “Giờ đã trễ, càm ràm cái gì nữa! Đánh a!”
Triệu Vũ cười: “Để ta xem ngươi thủ đoạn như nào!”
Lần này Phệ Thiên và Thiên Hỏa cả hai đều không ở trên võ đài, Lưu Tử Tinh và Triệu Vũ rõ ràng là muốn solo.
Phệ Thiên cầm lên cốt bổng, phía trên còn gắn cái là cờ cổ vũ: “Ác thú cố lên!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Bất quá cốt bổng này quen quen...
Nhận ra cốt bổng lai lịch, Lưu Tử Tinh mặt đen chỉ về Phệ Thiên chửi: “Con chó kia! Lão tử đã nói ném thứ xương cốt dơ bẩn đó đi rồi mà! Buổi tối hôm qua ngươi diễn trò tưởng lão tử không thấy sao? Con mẹ nó vứt nó ngay, bằng không ta liền kể cho thiên hạ đều nghe!!”
— QUẢNG CÁO —
Phệ Thiên: Lão ca, chừa chút mặt mũi được không?
Thiên Hỏa quái dị liếc Phệ Thiên, Đại Ca sau khi thoát phong ấn càng ngày càng giống chó a...
Từ đang nghiêm túc câu chuyện lại trờ thành tấu hài văn, quả nhiên ngựa quen đường cũ, đổi không được!
Lưu Tử Tinh thở dài, cười nhẹ nhàng nói: “Khụ khụ! Việc nhà ảnh hưởng mọi người! Xin lỗi! Xin lỗi!”
Tiền Hận Thiến gật đầu: “Trận đấu bắt đầu!!”
Lưu Tử Tinh rút ra Linh Hồ Kiếm, làm ra thủ thế mời Triệu Vũ đánh trước.
Triệu Vũ cười nói: “Vậy ta không khách khí!”
“Hồng Viêm Kiếm!” Kiếm khí như đốt lên hồng viêm lao về Lưu Tử Tinh phương hướng.
Lưu Tử Tinh ánh mắt sắc bén, trường kiếm trong tay lăng lệ đối oanh với kiếm khí.
Lúc này Tam Giai Linh Khí uy lực hiện ra!
“Xoẹt!” Kiếm khí nhẹ nhàng bị chém đôi, Lưu Tử Tinh nhân cơ hội này dùng ra Lưu Sa Bộ.
Cả người như hóa thành cát bụi, bộ pháp mờ ảo khó quan sát.
Nhất Giai Linh Kỹ ở Tụ Linh Cảnh phát huy có thể nói là ra toàn bộ uy lực!
Cát bụi bay tung trời, muốn nhìn đều khó khăn.
Đột nhiên một tiếng lệ quỷ kêu gào vang lên: “Gào!!”
Triệu Vũ ánh mắt trong giây lát thất thần, kiếm khí cường hoành từ xa bay tới.
Kiếm khí bay nhanh, chốc lát liền tới trước cổ Triệu Vũ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tốc, Triệu Vũ tỉnh lại!
Ánh mắt có phần hoảng loạn nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Một vòng hỏa hoàn hiện lên quanh người của hắn, trực tiếp chống đỡ Lưu Tử Tinh kiếm khí.
Bất quá kiếm khí uy lực không phải nhỏ, Triệu Vũ chịu không ít tổn thương!
Sờ sờ khóe môi máu tươi, hắn nghiêm túc nói: “Vẫn là đánh giá thấp ngươi a Tử Tinh...”
Giải trừ hỏa hoàn, Triệu Vũ lao ra phía ngoài.
Hai tay hỏa diễm bùng cháy: “Thần Thông! Xích Liên Quỷ Hỏa!”
Ném hỏa diễm lên không, thế nhưng lại hóa thành những sợi xích!
Hỏa diễm xiềng xích như có linh tính, di chuyển như rắn độc bay về một phía.
Chỉ nghe từ trong mịt mù cát bay một tiếng hét: “Triệu Vũ ngươi đây là chơi dơ a!! Liệt Lôi Đao!”
Lưu Tử Tinh tay phải Trảm Hổ Đao đánh tan những này xiếng xích, tuy nhiên bộ pháp bị gián đoạn hắn cũng hiện ra trước mặt Triệu Vũ.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi mấy trận trước còn hơn cả thế! Ta đây chỉ là một ít chiêu trò thôi!” Triệu Vũ cười nói.
Đằng xa đám nữ cuồng idol cũng đi theo nói: “Đúng a! Đúng a!”
“Vũ ca ca cố lên!”
Lưu Tử Tinh khó chịu nói: “Đám con gái này thật phiền, không hiểu sao ngươi chịu được.”
Triệu Vũ: Chẳng lẽ ta cho ngươi nói cho ngươi biết thực ra ta không hề chịu đựng mà là lẫn trốn?
Lưu Tử Tinh cười cười: “Tốt! Không nói nữa, tập trung vào đánh đi!”
“Keng!” Trảm Hổ Đao đánh lên, Triệu Vũ dùng trường kiếm đỡ đòn rồi lại chém ngang về phía Lưu Tử Tinh.
Né đi chiêu kiếm, Lưu Tử Tinh xoay ngươi đánh một kiếm.
“Keng! Keng! Keng!” Cả hai không tiếp tục dùng Chân Khí hay Võ Kỹ, đơn giản chỉ dùng những chiêu thức đơn điệu, đánh hoàn toàn là dùng kinh nghiệm thực chiến của cả hai!
Chiêu chiêu chí mạng, không ai nhường ai.
Bộ dáng hai người say mê vào chiến đấu như những chiến sĩ cổ đại, tràn đầy sát cơ mà lại có một loại cảm giác cuốn hút người nhìn!
Lưu Tử Tinh trong lòng thầm nghĩ: ‘Đây có lẽ là Võ Giả đi!’
Bỗng dưng trên trời nhắm mắt dưỡng thần Tiền Hận Thiên mở bừng hai mắt, tràn đầy kinh ngạc nhìn Triệu Vũ: “Kiếm Ý...”
Triệu Vũ cả người đánh như máy móc hoàn toàn là do bản năng, hai mắt hắn nhắm chặt không biết bị gì.
Kiếm trong tay hắn ngày càng lăng lệ, thậm chí đều muốn đàn áp Lưu Tử Tinh đao kiếm!
Không biết bao lâu, bỗng dưng Triệu Vũ mở ra hai mắt, sắc bén kiếm quang từ trong đồng tử chớp nhoáng.
“Keng!” Trường kiếm nhẹ run, Triệu Vũ xoay người hoa lệ đánh một đường kiếm trúng người Lưu Tử Tinh!
Đám nữ nhân thấy cảnh này thì càng điên: “A!!!”
“Ta..Ta ngất xỉu!”
“Hô! Hô! Khó thở quá, ta bị Vũ ca ca đẹp cho muốn ngất a!”
Lưu Tử Tinh đập mạnh vào võ đài, khói bụi bốc lên nhìn không rõ hiện trạng bên trong.
Từ từ lớp khói tan dần, người khác nhìn thấy Lưu Tử Tinh áo đều bị chém nát, một đường kiếm rất sâu ở giữa bụng.
Ân! Sau múi...
Đám nữ nhân kia nhìn thấy Lưu Tử Tinh dáng người, nhịn không được nuốt nước bọt: ‘Body rất ngon nhưng mặt thì như củ lìn...’
Nếu nói phản ứng gắt nhất thì không ai ngoài Hồng Hi Nguyệt, nàng nước miếng đều chảy thành dòng...
Lưu Tử Tinh cả người nhức mỏi đứng dậy, sờ sờ trên bụng vết thương phun tào: “Ngươi cũng không biết nhẹ nhàng gì a! Ta là ngươi bạn nối khố đấy!”
Triệu Vũ bừng tỉnh, lo lắng nói: “Ngươi không sao a?”
Lưu Tử Tinh bĩu môi: “Nếu thật là ngươi thường thì có sao.”
— QUẢNG CÁO —
Chỉ trong vài phút đối thoại, Lưu Tử Tinh bụng vết thương lại lành y như cũ.
Triệu Vũ: “Ngươi là câu giờ?”
Lưu Tử Tinh thở dài: “Triệu Vũ a! Đây đâu được gọi là câu giờ, ta chỉ muốn nói vài lời với ngươi a!”
Triệu Vũ: “...”
Đéo tin...Ngươi cái này họ Lưu! Hư lắm!
Lưu Tử Tinh đứng dậy, nhặt lên Trảm Hổ Đao cùng Linh Hồ Kiếm.
“Ngươi hồi này trạng thái có chút kì lạ nha! Bất quá ta cũng có thể!”
Dứt lời, cả người hắn phát ra kỳ lạ ý cảnh, Trảm Hổ Đao cùng Linh Hồ Kiếm điên cuồng run rẩy.
Tiền Hận Thiên: “Thảo! Đao Ý cùng Kiếm Ý!”
Lưu Tử Tinh trong tay Trảm Hổ Đao chỉ Triệu Vũ, lạnh nhạt cười nói: “Bây giờ xem như hai ta lại bằng nhau rồi.”
Triệu Vũ: “...”
Trong nhẫn Lão Gia Gia: “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Đây là cái gì giống loài a! Trực tiếp một lần lĩnh ngộ hai loại Ý Cảnh!!”
Triệu Vũ không nói gì, sau lưng Võ Hồn hiện ra, cả người hắn khí tức đi theo biến đổi, trở nên nóng bỏng lại có chút cuồng ngạo.
Triệu Vũ cười nói: “Đánh nãy giờ, ta ngươi cũng nên nghiêm túc chứ nhỉ?”
“A!! Ngầu chết ta a!!!”
“Ta! Ta khó thở quá! Ngầu! Ngầu chết ta!”
“Vũ ca ca! Ta muốn cưới ngươi!!”
...
Lưu Tử Tinh xoa xoa huyệt thái dương, chán nản nhìn Triệu Vũ: “Tiểu tử ngươi không trang bức thì chết sao?”
Triệu Vũ: “...”
Ngươi nghĩ ta muốn sao? Ta cũng khổ lắm được không...
Sau lưng Lưu Tử Tinh hiện ra Vạn Khí Binh, khác với mọi lần chỉ có hiện ra trường đao bộ dáng, Lưu Tử Tinh gọi ra là hình dáng ban đầu của nó!
Triệu Vũ nhìn chất lỏng không có hình dạng cố đỉnh Vạn Khí Binh thì ánh mắt nghi hoạc nói: “Đây là?”
“Ta Võ Hồn! Hôm nay cho ngươi nhìn cái sướng mắt!”
Vạn Khí Binh chia ra làm hai, từ từ biến thành bộ dáng của Linh Hồ Kiếm cùng Trảm Hổ Đao.
Đây là sau khi ăn Phân Niệm Hoa ý niệm chia làm hai, Lưu Tử Tinh nghiên cứu ra thao tác!
Nhất Niệm Hóa Song Binh! Tên có chút củ chuối, bất quá may mắn không phải là do hắn đặt...