Lưu Tử Tinh: “Có chút nhỏ...”
Doãn Minh Tiến: “Thảo!”
Giọng nói hắn the thé làm Lưu Tử Tinh giật mình, xem ra mất đi cái ấy con người vẫn là sẽ thay đổi.
Phệ Thiên ghê tởm nhìn Lưu Tử Tinh: “Ngươi không có điểm dừng sao? Ngay cả nam nhân gốc rễ ngươi cũng dám hái xuống!”
Lưu Tử Tinh: Đã bào không cố ý rồi mà...
Nhìn trong tay đống bùi nhùi, Lưu Tử Tinh càng ngày càng thấy kinh tởm.
Nhịn không được ném trả Doãn Minh Tiến: “Vật thất lạc ta đưa về cho chủ nhân của nó! Không cần cảm ơn!”
Doãn Minh Tiến chụp lấy đang bay tiểu chim mất cánh.
Cả người hắn run rẩy dữ dội, cảm giác như tiểu đệ vẫn còn hơi thở mong manh yếu đuối mà nói: ‘Đại ca, ta...ta sắp không...không xong rồi...’
Nho nhỏ chim non không cánh chết đi, cảnh tượng đau đớn làm người không muốn nhìn thẳng.
“Cảm động quá a!”
“Huhu! Ta nhịn không được! Phốc!”
“Haha! Cười chết ta!”
“Hahaha! Con mẹ nó trận nào có Nhân Bì Xà Tâm Thú đều như vậy khôi hài a! Đúng thực là Cực Phẩm!”
...
Nghe những lời chế nhạo này, Doãn Minh Tiến gân xanh nộ phóng, tay bỗng dưng bóp chặt.
Khối thịt dư trong tay nổ tung, mảnh vụn thậm chí còn bắn lên mặt của hắn!
“Tê! Tự bóp nát của mình! Thế giới này điên rồi a!”
“Ta nhìn đều xót thay...”
...
Lưu Tử Tinh nhìn thân hình điêu tàn Doãn Minh Tiến, thở dài một tiếng: “Ai! Người ta bóp nát quả cam đã đủ ngầu! Ngươi cái này tự bóp nát chính mình tiểu đệ là vô nhân tính a!”
Phệ Thiên: “Tuy cay con mắt nhưng nhìn vào vẫn thấy hay...”
Doãn Minh Tiến khí nộ công tâm, trong đầu của hắn tràn đầy những lời chế nhạo của người khác, nhất là tiếng nói của Trương Hàn trong đầu làm hắn tâm thần bất định có xúc động tự sát cảm giác!
“Phốc!” Doãn Minh Tiến nhịn không được thổ huyết, ngất xỉu trên võ đài.
Lưu Tử Tinh: “...”
Tâm lý yếu như vậy?
Tiền Hận Thiên vốn đã muốn kết thúc nhanh cái trò hề này tại đây, nhanh chóng nói: “Trận thứ hai Lưu Tử Tinh thắng! Mời trận thứ ba Tiêu Hình và Liễu Phong Tử!”
Lưu Tử Tinh bĩu môi, đây là ý muốn đuổi bản thân a!
Không nói gì, ôm lên Phệ Thiên mà rời đi võ đài.
Bất quá vừa mới bỏ tay xuống thì đã bị Phệ Thiên ngăn lại: “Da lông ta sạch sẽ, móng heo của ngươi dơ như vậy, ngươi nghĩ có khả năng sao?”
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh: “...”
Ngươi đây là xem thường ta! Xem thường ta!!
Lưu Tử Tinh tức giận nhưng không nói gì, đơn giản chạy tới đang bị khiêng đi Doãn Minh Tiến, đưa hai tay dính máu chùi lên hắn mặt.
Doãn Minh TIến: “...”
Nói tốt đã ngất xỉu người sẽ được đối xử ưu ái đâu? Ta đều thua ngươi cũng không thể buông tha sao?
Lưu Tử Tinh chùi đến hai tay bóng loáng thì dừng lại, dưới ánh mắt kinh tởm của Phệ Thiên mà bế nó lên.
Sau sự kiện này, danh tiếng của Nhân Bì Xà Tâm Thú lan xa, người nghe người sợ, người gặp người tránh!
Thậm chí có lời đồn nói rằng Nhân Bì Xà Tâm Thú đánh nhau là sẽ xé xuống tiểu đệ của địch nhân đem về làm chiến lợi phẩm!
Lưu Tử Tinh: Lão tử từ khi nào chơi dơ như vậy?
Chiến đấu vẫn tiếp diễn.
Cứ thế liền tới 2 ngày sau.
Hôm nay sẽ là bán kết! Với sự góp mặt của các tuyển thủ như Nhân Bì Xà Tâm Thú! Người Chơi Hệ Lửa! Thích Chơi Độc Thiếu Nữ! Tay Lái Xe Gắt Nhất Sài Gòn Lâm Phong!!
Không lâu sau đó, bốc thăm hoàn thành.
Trận thứ nhất có Triệu Vũ và Lâm Phong.
Trận thứ hai có Lưu Tử Tinh và Tống Tuyền Vi.
Lưu Tử Tinh phải đợi hai người Triệu Vũ và Lâm Phong đánh xong mới được đánh tiếp, nên liền đơn giản ngồi xuống quan sát.
Khác với mọi lần, lần này trên khán đài vị trí hắn ngồi chỉ có lẻ loi một người một chó...
Đơn giản là mấy người kia sợ hãi xa lánh hắn.
Lưu Tử Tinh biểu hiện bản thân là khinh thường đám người này! Không phải chỉ có lầm lẫn một chút thôi sao?
Trên võ đài đánh đến rối tinh rối mù, bất quá vì Lâm Phong Tu Vi chỉ có Luyện Thể Cảnh nên không lâu liền thua cuộc, bản thân Triệu Vũ tiến vào vòng chung kết!
Lưu Tử Tinh và Tống Tuyền Vi ngay phía sau liền được mời vào sân.
Lần này nhóm cổ động viên có thể vì thấy gái quá xinh nên toàn bộ đã phản bội phe Xà Tâm Thú mà tham gia phe Thiếu Nữ Chơi Độc...
“Tống Tiểu Thư ngươi cố lên! Nhất định phải trừng trị cái này ác thú!!”
“Tống Tiểu Thư xinh đẹp nhất! Độc chết cái này ác thú a!!”
“Trừng trị ác thú! Trừng trị ác thú!! Trừng trị ác thú!!!”
“Trừng trị ác thú! Trừng trị ác thú!! Trừng trị ác thú!!!”
“Trừng trị ác thú! Trừng trị ác thú!! Trừng trị ác thú!!!”
...
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh: “...”
Hắn chắc chắn! Đám người này vì ngoại hình của hắn mới nói như vậy! Bằng không bằng với những việc làm như dẫn bà lão qua đường đi mua quan tài! Dẫn một đứa bé tới gặp một thằng ất ơ áo đen giấu mặt! Rồi còn cả bán phấn giã vụn cho những người nghèo ngoài kia! Những việc tốt như này sao lại gọi hắn là ác thú cơ chứ!
Hừ! Lại có ai hiểu thấu ta tâm!
Tống Tuyền Vi nhẹ nhàng tiếp đất, nhìn chằm chằm Lưu Tử Tinh.
“Ngươi không lấy mặt thật ra gặp người được sao?”
Lưu Tử Tinh thất thần rồi cười nói: “Ta quá đẹp, nếu để bọn họ nhìn thấy thì lại phiền phức!”
“Với lại ngươi tại sao lại hỏi thế? Chẳng lẽ thích gương mặt kia của ta?”
Tống Tuyền Vi mặt hơi đỏ rồi lại khôi phục bình thường, Lưu Tử Tinh thậm chí còn không kịp nhận ra nàng biến đổi.
Nàng lạnh nhạt nói: “Lắm lời...”
Lưu Tử Tinh cười nhạt: “Ngươi cũng thật biết tiếp lấy cơ hội, thế mà thải nhiều như vậy độc khí.”
Tống Tuyền Vi nhận thấy có gì đó sai sai, hai tay đeo lên bao tay đánh về Lưu Tử Tinh.
Lưu Tử Tinh hai ngón tay chỉ về không trung: “Cháy lên...”
Hắc Ám Hỏa Diễm bùng cháy, che hết cả võ đài làm người khác nhìn không được bên trong diễn ra việc gì.
Nóng rực khí tức như thiêu đốt hư không, trên khán đài người bị chấn cho liên tục lùi về sau.
“Đây là hỏa diễm gì vậy a! Nóng quá!”
“Thảo! Nhân Bì Xà Tâm Thú lại giấu sâu như vậy!”
“Nhìn thấy cảnh này ta chắc chắn tuyên bố tên này phía trước không dùng toàn lực!”
...
Lưu Tử Tinh cười cười nhìn Tống Tuyền Vi: “Chúng ta giao dịch đi!”
Tống Tuyền Vi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không có khả năng! Đánh nhau là không thể dùng tiền bạc ảnh hưởng!”
“1 tháng thịt nướng miễn phí!”
Tống Tuyền Vi vẫn lạnh nhạt như cũ, Lưu Tử Tinh nhíu mày, xem ra là không được rồi a!
Cô nương này cứ tưởng dễ dãi, ai ngờ lại CỨNG như vậy!
Lưu Tử Tinh: Vừa to vừa cứng là Tống Tuyền Vi!
“Một năm thịt nướng.” Tống Tuyền Vi lạnh nhạt nói ra.
Lưu Tử Tinh: “...”
Hết cứng rồi...
Cứ tưởng ngươi định lực như thế nào, không phải là vẫn bị ta thịt nướng cho chinh phục! Hừ! Nữ nhân a!
“2 tháng!”
— QUẢNG CÁO —
“11 tháng.”
“2 tháng rưỡi!”
“10 tháng...”
Khán đài đám người cho là bên trong chiến đấu rất kịch liệt, có chút hụt hẵng vì nhìn không tới mà lại không hề biết đôi ‘cẩu nam nữ’ này đang giao dịch với nhau! Bán độ a!!
Những cái kia cược Tống Tuyền Vi hạng nhất chắc chắn sẽ khóc thét trong nhà vệ sinh! Cái này cô nương quá hố a!!
Sau một hồi cò kè mặc cả, cả hai xác định là 4 tháng thịt nướng...
Lưu Tử Tinh chỉ đơn giản thấy hai tay tê một đống, chưa gì đã có chút run sợ...
“Tách!” Hắn búng tay một cái, Hắc Ám Hỏa Diễm dập tắt.
Lưu Tử Tinh chờ đợi nhìn Tống Tuyền Vi, như thể nói: Đợi gì a! Nhanh diễn!
Tống Tuyền Vi chớp chớp mắt, bộ dáng có chút khờ khạo.
Dưới ánh mắt của nhóm khán giả, nàng bỗng dưng đi lùi về phía sau, chưa gì đã tới rìa võ đài.
Không một chút do dự, nàng bụm ngực của mình, không có tí cảm xúc nói: “Ngươi rất mạnh, ta đều bị tổn thương tới mức này...Hự...”
Hự một tiếng, Tống Tuyền Vi nhắm mắt lại ngã xuống võ đài...
Lưu Tử Tinh: Diễn kỹ này! Thần thái này! Con mẹ nó phế phẩm a!
Còn cái đéo gì mà ‘hự’??? Đánh nhau có ai ‘hự’ sao?
Thậm chí y phục của nàng đều không có tí dấu vết nào của đánh nhau!
Nói thật, hắn bây giờ có xúc động mở đầu Tống Tuyền Vi ra xem bên trong có thứ gì...
Nhưng ngoài dự đoán, đám người trên khán đài lại tin!!
“Ô ô ô! Tống TIểu Thư thua bởi cái kia ác thú!”
“Tại sao a! Tại sao!!”
“Ác thú chết bầm! Ác thú ngươi dám tổn thương Tống Tiểu Thư!!”
“Mọi người cùng chung sức thảo phạt ác thú a!!”
“Tiến lên!”
...
Lưu Tử Tinh nhìn đám người từ ghế khán giả lao xuống võ đài, không nói một lời liền ôm Phệ Thiên bỏ chạy.
Khán giả quá điên cuồng, đánh không lại, đánh không lại...
Lưu Tử Tinh bỗng dưng trong lòng chua chát, thế giới này quả nhiên chỉ thích xem mặt không quan tâm tới diễn kỹ a...