*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Huynh… Chỗ này…”
“Lâm Thù…?”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thời gian trôi qua như thoi đưa vốn là nhân đạo. Song, với Lâm Thù mà nói, nỗi đau mất đi chí hữu chính là đem năm tháng kéo dài ra. Lâm Thù hắn tự mình gánh vác tài đức, kiêm cả tình nghĩa, sẽ không ngây ngô sống qua ngày. Nhưng mười hai năm trải qua nơi biên tái[1], khó tránh khỏi cảnh xưa như tri kỷ cũ, những ngày đã qua chợt tái hiện lại, trong lòng dần dần chết lặng, nhưng không phải không tiếp tục đau. Khi mất đi thì sớm đêm lo lắng sợ hãi, lúc tìm lại được liền cẩn thận quan tâm, nhưng giả sử được mà lại tiếp tục mất thì sao?
Há phải không quý trọng, sợ là vì quá quý trọng nên từng li từng tí cũng phải nắm trong tay, dù phủ tạng và trái tim đều thống triệt thì cũng phải cắn răng chịu đựng, nói:
“Huynh nghỉ ngơi thật tốt.”
Trong mắt Tô Diễm lộ rõ sự thất vọng. Đôi mắt của y luôn không che giấu được tâm tình, nét mặt lại một lần nữa kiên định, ánh mắt luôn luôn để lộ mấy phần suy nghĩ trong lòng. Lúc này, mâu quang ảm đạm, hai mắt rủ xuống, nhếch khóe miệng không nói lời nào, sợ là trong lòng cực kỳ không vui. Lâm Thù không biết nên an ủi y như thế nào khi nội tâm mình cũng ngổn ngang. Hắn chỉ có thể nhớ đến cuộc thi Hương năm đó, hắn từ trên ngựa ngã xuống, cố gắng nhịn đau. Cảnh Diễm ngồi xổm bên cạnh, nắm lấy tay hắn, hai người co lại thành một khối. Thái y nhanh chóng đến nắn lại xương cho hắn. Cảnh Diễm so với hắn còn run rẩy kịch liệt hơn, vậy mà lại cứ khăng khăng nhìn hắn không chớp mắt, liên tục lẩm bẩm:
“Tiểu Thù, đừng sợ…”
Nhưng y kỳ thực sợ rất nhiều.
“Lâm huynh, thế nào lại run nhiều như thế? Chẳng lẽ cũng nhiễm lạnh?”
“Không phải!” Lâm Thù chỉnh đốn lại tinh thần, lộ ra nụ cười thê lương, “Ta là đang suy nghĩ, có lẽ không nên xúi Phi Lưu nướng con chim bồ câu kia.”
“Bồ câu nào…”
“Cái gì?”
Liệt Chiến Anh ở cửa dứt khoát muốn đem chậu đồng trong tay ném vào mặt Lâm Thù. Hắn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tô Diễm, không biết làm như thế nào cho đúng.
“Đó chính là bồ câu Lận Thiếu các chủ dày công bồi dưỡng.”
“Ngươi nói Yến đại phu truyền tin cho Lận Thần?”
“Đúng vậy! Vì bệnh của công tử… Không được, ta phải đi tìm Yến đại phu!” Liệt Chiến Anh đi được vài bước ra ngoài thì chợt quay trở lại tóm lấy Lâm Thù, “Ngươi phải đi cùng ta, ngươi mới là đầu sỏ! Ta không muốn bị mắng thay ngươi!”
“Tô huynh, cứu ta…”
Bị bọn họ náo loạn như thế, những suy nghĩ kia của Tô Diễm quả nhiên cũng không còn, bèn bật cười ra tiếng, lại ho một trận thật thấp, mới mở lời, “Lâm huynh đừng sợ! Bất quá chỉ là một con chim bồ câu, Lận Thần có lẽ cũng nguyện ý cho Phi Lưu một bữa ăn ngon. Chiến Anh, chẳng lẽ ngươi muốn trở về Lang Gia Sơn?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà. Khụ… Ngươi đem chậu để xuống thì ta mới rửa mặt được.”
Liệt Chiến Anh lúc này mới nhớ tới mục đích thật sự vào đây của hắn, vội vàng bày biện chậu nước cùng khăn vải, muốn hầu hạ Tô Diễm rửa mặt. Nào ngờ vừa mới ngâm khăn vắt nước xong, nửa đường lại bị Lâm Thù một tay đoạt mất, còn nghe hắn cười hì hì nói, “Không làm phiền Liệt tiểu huynh đệ, ta làm, ta làm. Vốn do ta hại công tử nhà ngươi ngã bệnh, coi như ta lấy công chuộc tội.”
“Lâm huynh, huynh…”
Một câu nói của Tô Diễm bị Lâm Thù dùng khăn vải ngăn ngay miệng, trên mặt là nước ấm áp. Khăn vải thấm ướt che đi ánh sáng, Tô Diễm không nhìn thấy thần sắc cực kỳ tịch mịch của Lâm Thù. Lâm Thù cũng không để ý mang tai Tô Diễm đang đỏ lên.
Liệt Chiến Anh một mình một cõi đứng ngoài quan sát, có cảm giác sắp sửa tiến vào thời tiết nóng, liền rùng mình một cái, thoái lui ra ngoài với nhiều suy nghĩ không thể lý giải.
~*~
Trừ bỏ một vài điểm không vui khó nói rõ, cuộc sống lại một lần nữa yên tĩnh trôi qua. Yến đại phu hỉ văn lạc kiến[2] khi Lâm Thù không tiếp tục lôi kéo Tô Diễm làm loạn mà thế gian này lại có thêm một người giúp ông coi chừng Tô Diễm uống thuốc nghỉ ngơi. Yến đại phu tự nhiên vui vẻ hài lòng, may mà Liệt Chiến Anh thật sự không dám nói cho ông biết chuyện của chim bồ câu.
Tô Diễm xem như bị gò bó nhiều hơn, trong lòng vô cùng không vui.
Khí trời càng ngày càng nóng. Tuy rằng y sợ lạnh, nhưng cũng không cần dùng áo phi phong cổ lông. Tô Diễm khó chịu đẩy tay Lâm Thù ra, liền nhìn thấy nét mặt Lâm Thù nghiêm túc, nói, “Tiểu Diễm, không thể tùy hứng.”
Tô Diễm nói chẳng nên lời. Hắn xem y là tiểu hài tử à?
Ngày hôm sau, Tô Diễm uống tân dược của Yến đại phu phối chế, ngủ đủ một ngày, vừa tỉnh lại đã thấy gương mặt anh tuấn lo lắng của Lâm Thù. Hắn nắm tay y, nói, “Huynh cuối cùng đã tỉnh.”
Tô Diễm nói chẳng nên lời. Hắn thật sự xem y là người bệnh vô phương cứu chữa à?
Bờ biển nhiều mưa, mùa hè gió mạnh.
Một ngày, Tô Diễm đi đi lại lại ở hành lang, đột nhiên thấy trời âm u. Lâm Thù liền vội vội vàng vàng chạy tới, kéo Tô Diễm đi thẳng vào nhà, trong miệng còn nói dông dài, “Khí trời biến đổi thất thường như vậy, tốt nhất sớm đi vào… Huynh cũng không biết nhìn mây đoán mưa, nếu nhiễm phong tà nữa thì lại phải tiếp tục uống nửa tháng thuốc đắng. Bất quá, thuốc này huynh cũng chưa từng ngừng, Yến lão đầu rốt cuộc cho huynh uống thứ gì, mỗi ngày giống như ăn cơm một dạng…”
Tô Diễm nói chẳng nên lời. Hắn xem y là ngốc tử à?
Đủ loại tình cảnh khác nhau xảy ra, còn rất nhiều chuyện nối tiếp phía sau. Cuối cùng, có một ngày Tô Diễm tức giận nói:
“Lâm huynh là xem ta như đồ sứ? Gõ không được, va chạm cũng không được?”
Tô Diễm nghiễm nhiên trưng ra biểu lộ ‘huynh nếu dám nói phải, hai ta lập tức tuyệt giao’. Lâm Thù nhìn chằm chằm con ngươi tròn trịa mở to của y, khiến cho cả người ngẩn ngơ chốc lát, rồi lại chần chừ cười:
“Không phải vậy, ta chỉ muốn huynh dưỡng bệnh tốt, sau đó mới có thể dẫn huynh đi nhìn ngắm toàn cảnh non sông tốt đẹp này. Huynh không phải luôn hướng về biên thùy, kim qua thiết mã[3], nam nhi tứ ý[4] sao? Ta còn chờ huynh cùng đi đây.”
Lời nói của hắn chân thành lại thắm thiết, làm cho Tô Diễm càng ngượng ngùng xấu hổ, cổ đỏ hồng lên:
“Nhất ngôn vi định.”
“Nhất ngôn vi định.”
Đây là ước định tái thiết lập sau mười hai năm xa cách, vô luận như thế nào thì Lâm Thù cũng sẽ không thất ước, cũng không cho phép đối phương thất ước.
~*~
Phải nói, Lâm Thù chính là người tâm tính vô cùng kiên định. Nếu không phải Hạ Đông đến, có lẽ hắn sẽ cùng Tô Diễm một mực lẫn vào giang hồ luôn cũng không chừng.
Hạ Đông tìm được bọn họ đã là cuối hè. Nàng ở nơi Lâm Thù trú tạm chờ một buổi chiều, đến buổi tối mới thấy Lâm Thù chậm chạp quay về. Nhìn thấy mặt nàng, hắn giống như vừa tỉnh lại sau giấc mộng:
“Đông tỷ!”
“Ta vốn cho rằng những gì đệ viết trong thư là phóng đại. Hôm nay nhìn thấy, quả thật là vui đến quên cả đường về.”
“Ách, Đông tỷ trên đường vất vả. Bệ hạ thật sự bảo tỷ đón chúng ta trở về?”
“Đệ nói đi?”
Hạ Đông chỉ một thân một người tiền lai, nhất định không phải là tư thế gióng trống khua chiêng tới đón Thất hoàng tử hồi triều. Lâm Thù có thể nào không biết, đừng nói Tô Diễm đem lời nói đêm đó của hắn quên sạch, coi như y có nhớ được thì cũng còn rất nhiều chuyện cần chứng minh. Hắn có thể dựa vào tư tâm của bản thân hoàn toàn nhận định y chính là Tiêu Cảnh Diễm, nhưng nhưng đương kim bệ hạ không thể, văn võ mãn triều không thể, thiên hạ thế nhân không thể.
“Ý tứ của Đông tỷ, ý tứ của bệ hạ, ta đều hiểu. Nhưng hiện tại… Sợ là không còn cách nào.”
“Vậy đệ làm sao nhận định y chính là Thất điện hạ?”
“Đông tỷ nhìn thấy sẽ biết.” Lâm Thù hướng về phía Hạ Đông muốn cắt ngang lời hắn, lắc đầu một cái, “Coi như Đông tỷ có hoài nghi thì dựa vào hiểu biết của ta về Cảnh Diễm, ta khẳng định người này tuyệt đối chính là Cảnh Diễm, cho dù là biểu ca hay Tĩnh di đều có thể nhận ra.”
Lâm Thù đã đổi cách xưng hô, chính là kiểu chắc chắn định thân nhân.
Hạ Đông âm thầm suy tư hồi lâu, mới nói:
“Vậy không có thứ gì khác chứng minh? Ví dụ như vết tích trên thân thể, hoặc là… Tìm được người cứu y năm đó.”
Người năm đó cứu huynh ấy không thể dễ dàng gặp được.
Trong lòng Lâm Thù lặng lẽ bổ sung, vết tích trên thân thể…
Bỗng dưng hai mắt phát sáng, Lâm thù vui vẻ nói, “Có! Vết sẹo có thể dùng thuốc tiêu trừ, còn bớt thì sao?”
Bên trái phía sau sống lưng của Cảnh Diễm có một vết màu xanh đen lớn cỡ móng tay. Lúc bé cùng Cảnh Diễm nghịch nước, hắn nhớ rõ ràng. Hiện tại thời gian qua lâu, khi hắn một lần nữa tương ngộ Cảnh Diễm thì tâm tư lại có nhiều lộn xộn, cho nên mới quên đi. Bây giờ chỉ cần tìm cơ hội…
Nghĩ đến đây, Lâm Thù liền chạy ra khỏi cửa phòng như cơn gió, Lê cương ở phía sau kêu lên:
“Thiếu tướng quân, ngài đi đâu…”
“Y quán! Đi tắm cho Cảnh Diễm!”
Hạ Đông và Lê Cương đứng hình.
~*~
Bọn người Tô Diễm đang dùng cơm trong y quán thì Lâm Thù tùy tiện xông vào. Yến đại phu tuy rằng không thích, nhưng nể mặt Tô Diễm cùng cổ huấn ‘ăn không nói, ngủ không nói’ nên chẳng lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt bảo Liệt Chiến Anh lấy thêm bộ bát đũa. Lâm Thù không chút nào khách khí, chào một cái liền cùng nhau ăn. Cũng may Lâm Thiếu tướng quân xuất thân danh môn, lại ‘tâm mang ý xấu’, cho nên không hề ghi nhớ mối hận với bữa cơm khó ăn này.
Bữa ăn kết thúc, Tô Diễm bị hắn nhìn đến sởn gai ốc. Sau khi đưa mắt nhìn Yến đại phu trở về phòng, y vội vàng hỏi, “Huynh nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Cái này nếu là Cảnh Diễm thuở xưa nói thì hắn suồng sã cũng đáng. Lâm Thù nghĩ, tình cảnh hôm nay cũng không có quá nhiều năng lực đe dọa:
“Huynh đã có bốn năm ngày không tắm rửa rồi. Ta hỏi một chút thôi, huynh tức giận cái gì?”
“Ta giận sao?”
“Giận.”
Tô Diễm đối với sự vô sỉ mặt dày của Lâm Thù không thể phản bác, hồi lâu mới phát giác được điểm kỳ lạ, “Vậy nếu như ta mộc dục, huynh còn không đi về?”
“Ta ở lại giúp huynh!” Lâm Thù cười cười, nắm lấy ngón tay Tô Diễm, không ngừng giật giật đầu ngón tay, “Đều là nam nhân, sợ cái gì. Ta đi bảo Liệt Chiến Anh chuẩn bị nước. Ta giúp huynh hảo hảo chà chà, không cần Liệt Chiến Anh tay chân vụng về.”
Tô Diễm không nói nên lời.
Chiến Anh mới sẽ không tay chân vụng về. Không đúng! Hắn tại sao phải giúp y chà lưng?
Bất quá rốt cuộc cũng không phải đại sự gì. Tiếp xúc mấy tháng qua, Tô Diễm đối với những cơn bộc phát của Lâm Thù cũng không có biện pháp. Một khi Lâm Thù kiên trì, y không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Tô Diễm ngồi ở trong dục dũng mặc cho Lâm Thù hí hoáy. Dưới hơi nước mờ mịt, y cái gì cũng không nhìn thấy rõ, một mực đem mặt chôn vào giữa khuỷu tay, tạm thời trong lòng không tồn tại những khó xử không minh bạch.
“Huynh úp sấp thấp một chút.”
Lâm Thù nín thở ngưng thần tìm kiếm trên sống lưng Tô Diễm. Cơ thể y so với gò má trắng hơn một chút, hiện ra sáng bóng giữa làn hơi nước, gợi lên mơ tưởng xa xôi. Giờ phút này, Lâm Thù cũng không thể tưởng tượng được gì, chỉ cẩn thận rụt rè dùng ánh mắt tra xét, một tấc một luồng cũng không muốn bỏ qua, ký hiệu đặc biệt này có thể chứng minh thân phận Cảnh Diễm.
Vậy mà, cũng không có.
Lòng của Lâm Thù từng điểm từng điểm trầm xuống, trực tiếp muốn chìm xuống đáy thấp nhất. Hắn không thể tin, dùng bàn tay một lần lại một lần vuốt ve vào chỗ đó. Cảm giác tay chạm vào trơn nhẵn, không có gì cả. Đừng nói cái bớt màu xanh đen, ngay cả một chút màu sắc bất đồng cũng không có.
Cảm giác được không khí ngưng trệ đè nén, trong lòng Tô Diễm liền khó hiểu, lên tiếng nói:
“Lâm Thù…?”
“Huynh… Chỗ này…”
Có lẽ do thanh âm Lâm Thù run rẩy không còn hình dạng nên lần thứ hai Tô Diễm mở miệng liền có chút ý tứ trấn an hắn. Y không biết giọng điệu của mình giờ phút này cực kỳ giống lúc còn bé dỗ dành Lâm Thù khi hắn bị phạt vì gây họa. Y chỉ cho rằng Lâm Thù phát hiện được dấu vết gì đó sau lưng mình.
“Chỗ đó có lẽ là năm xưa ta bị kẻ xấu đâm vào. Vì ta nhớ không rõ ràng lắm, nên không có tra cứu, vết thương lại ở sau lưng, ta cũng không thấy được. Chỉ nghe Lận Thần nói qua mấy lần, không phải là vết thương nghiêm trọng gì, không quá đáng ngại. Lâm huynh, huynh… Lâm huynh! Huynh làm sao vậy?”
Cảm giác được có nước nhỏ xuống sống lưng, Tô Diễm vội vàng xoay lại, làm cho một dòng bọt nước tràn ra. Nhìn thấy Lâm Thù nước mắt đầy mặt, trong lòng y không khỏi dâng lên nhiều đau thương. Tô Diễm không biết mình vì sao lại khó chịu khi nhìn thấy Lâm Thù rơi lệ, lồng ngược giống như lấp đầy sợi bông, căng đau muốn nứt ra. Y thở gấp hai cái, lập tức bị Lâm Thù khom lưng ôm lấy bờ vai, thanh âm trước giờ trong trẻo nay đột nhiên lại khàn khàn, mang theo nức nở nói:
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì… Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Theo như lời nói của Cảnh Diễm, quả nhiên chuyện năm đó tuyệt không đơn giản chỉ có gió bão dẫn đến thiên tai. Lâm Thù thống hận số phận đã làm hắn và Cảnh Diễm xa cách mười hai năm, càng thống hận hiện tại gặp nhau, nhưng chính mình lại hoàn toàn không biết chuyện gì.
Lâm Thù nghĩ, xem ra, nhất thiết phải gặp Lận Thần một lần rồi.
Hoàn Chương 06
~0Oo~
[1] – Biên tái: chốt hiểm yếu ở vùng biên cương.
[2] – Hỉ văn lạc kiến: việc vui khiến người ta nghe cũng thích mà nhìn cũng thích, mang ý nghĩa rất được hoan nghênh, yêu thích, nôm na là ‘vui tai vui mắt’.