*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lận Thiếu các chủ trước đó có dặn dò qua, nếu bệnh của công tử lại tái phát thì sẽ không bao giờ cho phép ngài ấy tiếp tục hạ sơn.”
“Cái gì?”
“Không được!”
Đầu óc mê man.
Thân thể phảng phất không còn là của mình, ý thức phút chốc đi xa, rồi lại nháy mắt thanh minh. Dung nhan của Lâm Thù ở trước mặt thoáng một cái đã biến mất, thỉnh thoảng còn xen lẫn gương mặt của người khác. Những người đó phần lớn cười hòa ái, trong ánh mắt không rõ ràng kia dường như là mong đợi mơ hồ. Có người trầm xuống, có người kêu lên trong vui sướng:
“Cảnh Diễm…”
Cảnh Diễm là ai?
“Đến đây với thái nãi nãi…”
Thái nãi nãi?
“Vương huynh dẫn đệ đi xuân liệp[1]…”
Xuân liệp? Vương huynh?
Gương mặt của Lâm Thù lại trở về. Không phải là biểu tình vững vàng của thanh niên mà là một bạch y ngân giáp thiếu niên, chưa đến nhược quán[2], khóe mắt, đuôi mày, tất cả đều dâng trào ngạo khí, nhưng lại không ngang ngược, khiến cho người nhìn dễ chịu.
Hắn cũng cười khanh khách nhìn y, nói:
“Cảnh Diễm, huynh phải mang trân châu về cho ta. Nó… Lớn cỡ trứng gà nha!”
Tô Diễm cố gắng ngồi dậy, y tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với thiếu niên này. Y muốn nói, thì ra chủ nhân thật sự của trân châu này là huynh. Y muốn hỏi Cảnh Diễm rốt cuộc là người nào, cùng y có quan hệ gì. Y còn muốn giễu cợt thiếu niên phi dương kia, thế gian làm gì có trân châu lớn như vậy.
Vậy mà, trước khi y mở miệng nói thì những tranh cảnh này lại đi xa một lần nữa. Lòng y cuống cuồng, hai mắt dốc sức mở ra. Ánh đèn trong phòng mờ tối, trước đèn dường như có một người nào đó. Y muốn phân biệt rõ ràng hơn một chút, nên gắng gượng ngồi dậy, nào ngờ tiếng động của mình lại làm cho người nọ giật mình tỉnh giấc.
Người nọ vội vàng nhào tới, nói, “Công tử, ngài rốt cuộc đã tỉnh!”
“Còn chưa vào canh, bên ngoài đang mưa lớn, cho nên trời mới mờ tối như thế. Công tử, ngài trở về từ bên ngoài liền ngủ, nhưng nguyên nhân là do say rượu? Bây giờ ngài đói không? Đầu có đau không? Đều tại Lâm công tử, tại sao có thể dẫn ngài đi ngắm mặt trời mọc gì đó, trời khuya vốn có gió lớn, lại còn uống rượu. Yến đại phu vẫn chưa về, lỡ ngài có khó chịu gì thì sao?”
Một đoạn thoại dài khiến Tô Diễm nghe đến nhức đầu. Y xoa xoa trán, phát giác bản thân có chút nóng lên. Y muốn suy nghĩ nhưng lại cảm thấy đầu óc hỗn độn. Đối với chuyện tình mấy ngày gần đây, y có chút không nhớ rõ. Cho rằng bản thân còn chưa tỉnh ngủ, Tô Diễm liền phân phó:
“Ta không sao. Ngươi lấy cho ta chung nước, ta muốn ngủ thêm vài canh giờ.”
Liệt Chiến Anh nói xong, liền vội vàng đi tìm ấm nước, sau khi rót ra một chén thì đem đến chỗ Tô Diễm, nào ngờ y đã ngủ mất. Liệt Chiến Anh thở dài, giúp y kéo lại góc chăn. Xong việc, hắn lui qua một bên, suy nghĩ một chút lại đi ra ngoài gọi Phi Lưu:
“Hay là đệ đi tìm Yến đại phu đi. Trời hiện giờ mưa to, ta cũng không yên lòng khi Yến đại phu đi mua thuốc một mình. Đệ men theo con đường lúc đầu mà đi, nhớ đem áo tơi và đẩu lạp[3].”
Phi Lưu sau khi được dặn dò thì phi thân đi, để lại Liệt Chiến Anh trông chừng Tô Diễm, trong lòng thủy chung lo sợ.
Liệt Chiến Anh đoán không sai. Yến đại phu quả thật bị mưa to ngăn lại dọc đường. Đường đầy bùn lầy, Yến đại phu dù sao tuổi cũng đã già, cho nên sáng ngày hôm sau mới về đến y quán.
Yến đại phu tiến vào cửa phòng, liền nhìn thấy Tô Diễm ngồi trên giường đọc sách. Quan sát sắc mặt Tô Diễm một cái, phát hiện người này mặc dù tái nhợt nhưng gò má lại đỏ hồng, ông lập tức giận đến râu cũng run lên.
Đưa tay chụp lấy sách trong tay Tô Diễm, Yến đại phu cả giận nói:
“Ngươi là không muốn sống!”
Tô Diễm bị dọa giật mình. Nhìn thấy người đến là Yến đại phu, y vội vàng giải thích:
“Ta không sao, chỉ có chút cảm lạnh, sốt nhẹ…”
“Sốt nhẹ?” Yến đại phu cười lạnh, bắt lấy tay Tô Diễm, cảm giác tay lạnh như băng, lại áp tay vào mang tai y, một mảnh nóng hổi, “Nếu ngươi cảm thấy mạng quá dài thì trở về Lang Gia Sơn đi. Sau đó từ trên đỉnh núi nhảy xuống dưới một cái, mọi chuyện xong hết!”
“Yến thúc!” Nghe không được lời này, Liệt Chiến Anh liền nhảy vào nói, “Ngài trước nhất nên nói xem công tử rốt cuộc thế nào…”
Hiện nay, toàn bộ bảo vệ cầu tình ở trong lòng Yến đại phu đều không khác nào đổ dầu vào lửa.
Yến đại phu sờ sờ mạch Tô Diễm, quả nhiên lộn xộn lại tột cùng yếu ớt, nhưng thần sắc thì thật sự giống như người bình thường nhiễm lạnh.
Biết rõ người Lận Thần nhặt về quật cường chịu đựng, nhưng đây là thời điểm y nên chịu đựng hay sao?
Năm đó, y suýt chút nữa chết chìm, lại kiêm cả ngoại thương. Mấy năm bảo dưỡng tại Lang Gia Các, ngay cả khí sắc cũng không có nhiều, thế mà còn tưởng bản thân là thường nhân khỏe mạnh?
“Ngươi, dựa theo phương thuốc thường ngày đi sắc thuốc. Còn ngươi, nằm xuống cho ta! Như thế nào cảm lạnh, đầu đuôi gốc ngọn kể ta nghe!”
Liệt Chiến Anh muốn nói lại thôi. Hắn nhìn về phía Tô Diễm, nào ngờ ánh mắt Tô Diễm xẹt qua một tia mờ mịt, ho một trận thật thấp, nói, “Ta… Nhớ không rõ lắm…”
Yến đại phu và Liệt Chiến Anh nghe vậy thì sắc mặt đều đại biến. Không đợi Yến đại phu mở miệng, Liệt Chiến Anh đã đi tìm thứ gì đó, cũng may lần này ra cửa hắn nhớ mang theo thuốc kia. Liệt Chiến Anh lấy ra bình thuốc, mang thuốc và nước cho Tô Diễm uống vào. Rất nhanh sau đó, thần trí Tô Diễm lại lần nữa mê man, rơi vào giấc ngủ, sấm đánh cũng không tỉnh.
Lần này, Liệt Chiến Anh không tiếp tục do dự, đem chuyện Tô Diễm và Lâm Thù đi bờ biển suốt một đêm nói hết ra, ngay cả chuyện uống rượu cũng nói cho Yến đại phu biết.
Yến đại phu càng nghe càng giận. Con người đều lười chửi rủa, đốt ngón tay cầm châm trắng bệch, động tác ghim châm cũng mang theo mười phần tức giận, hận không thể đem Tô Diễm xem như khoai lang mà ghim.
~*~
Trong y quán bên này có thể nói binh hoang mã loạn thì Lâm Thù đầu bên kia cũng chẳng có nhàn rỗi. Hắn giằng co cả đêm, muốn viết một phong thư cho biểu ca Hoàng đế. Kết quả viết rồi xé, xé rồi viết, cảm giác tìm từ thế nào cũng không đúng. Cuối cùng, hắn quyết định ném bút đi, bước ra đứng dưới mái hiên, nghe tiếng mưa rơi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một chuyện, khi nào đưa Cảnh Diễm trở lại kinh thành. Cảnh Diễm hiện nay cái gì cũng không nhớ được, phải đưa y trở về chốn cũ, không chỉ có trong cung mà cả ngoài cung, còn có biên thành ải Bắc, tất cả đều đi một lần. Nói không chừng tiếp xúc cảnh liền sinh tình, một ngày nào đó, Cảnh Diễm sẽ hoàn toàn nhớ lại.
Tiền cảnh thật đẹp, mưa rơi phóng khoáng, chờ thư của Lâm Thù viết xong thì mưa mới ngừng. Lâm Thù ngâm nga tiểu khúc, nhấc chân đi thẳng đến y quán. Nhưng, hắn chưa từng nghĩ đại môn y quán lại đóng chặt, biểu lộ thái độ từ chối tiếp bệnh nhân. Lâm Thù đi ra con đường phía sau gõ cửa, cũng không có người trả lời. Tim hắn bắt đầu đánh lên, lập tức nhảy người một cái, muốn leo tường qua, nào ngờ bị Phi Lưu mạnh mẽ nện một quyền vào vai.
“Ui… Tiểu Phi Lưu, đệ đây là có ý gì? So tài cũng không phải cách thức này. Đệ để ta đi vào, ta gặp Cảnh Diễm xong sẽ thật tốt đánh với đệ một trận.”
“Không gặp!”
Phi Lưu vừa dứt lời liền tiếp tục tung một quyền, lần này hướng thẳng mặt Lâm Thù. Hắn khó khăn lắm mới tránh kịp, quyền phong quét qua bên má, cảm giác đau rát. Lâm Thù lại không chú ý tới, chỉ vội vàng hỏi, “Ai không gặp? Cảnh Diễm không gặp ta? Tại sao?”
“Bị bệnh! Không vui!”
“Bị bệnh?” Lâm Thù hoảng hốt, “Bệnh thế nào? Là cảm mạo hay là… Đêm đó rõ ràng chỉ say thôi, ngày tiếp theo… Đúng rồi, ngày tiếp theo ta không có gặp y. Nhưng y bị bệnh, vì sao không nói với ta…”
Lời nói đột nhiên ngừng lại. Cũng đúng, đã bị bệnh thì phải có người chăm sóc, ai lại có thể đi báo cho hắn biết đây. Nơi này không phải là Kim Lăng, Cảnh Diễm hiện giờ cũng không phải Thất hoàng tử được người người chăm sóc. Hắn không ở bên cạnh khi y sinh bệnh thì tự khắc cũng không có khả năng là người đầu tiên biết chuyện như ngày xưa.
Trước kia, hai người bọn họ so với thủ túc còn thân thiết hơn. Hắn biết thân thể Cảnh Diễm tốt nhưng tính tình bướng bỉnh. Tuy là không thường ngã bệnh, nhưng một khi bị bệnh lại rất bốc đồng, không chịu uống thuốc cũng không nói làm gì, lại còn thích cố gắng chịu đựng. Mỗi lần nếu như không phải Lâm Thù phát hiện, sợ rằng đợi đến khi người này tự mình khỏi bệnh hoặc bệnh đến hồ đồ thì mọi người mới có thể hay biết.
Nghĩ đến đây, Lâm Thù cũng không quan tâm quyền cước của Phi Lưu, miễn cưỡng chịu hai đấm, sau đó nhanh chóng chạy về hướng phòng Tô Diễm. Hắn đứng lại dưới mái hiên, còn chưa kịp lên tiếng thì Liệt Chiến Anh đã xuất hiện ngăn cản, sắc mặt rất là u oán:
“Lâm công tử hay là trở về trước đi, công tử hiện giờ không tiếp khách.”
“Huynh ấy rốt cuộc thế nào?”
“Sốt cao không giảm, bệnh cũ tái phát. Yến đại phu có nói qua, lần này không thể không đưa công tử về Lang Gia Sơn.”
“Cái gì?”
“Không được!”
Phi Lưu và Lâm Thù hiếm khi hai miệng một lời. Liệt Chiến Anh lườm mắt nhìn Phi Lưu một cái, nhận được cái trừng không tình nguyện trở về của Phi Lưu. Hắn biết Phi Lưu không muốn quay về, sợ bị Lận Thần chọc ghẹo. Nhưng chuyện này hắn không làm chủ được, buộc lòng phải nói, “Lận Thiếu các chủ trước đó có dặn dò qua, nếu bệnh của công tử lại tái phát thì sẽ không bao giờ cho phép ngài ấy tiếp tục hạ sơn.”
Hắn vừa dứt lời, Phi Lưu liền hỏa tốc nhảy tới phòng Yến đại phu ở bên kia. Lâm Thù vừa nóng lòng bệnh của Cảnh Diễm, vừa lo lắng ý tứ trong lời nói của Liệt Chiến Anh, vội vàng hỏi, “Ngươi nói bệnh cũ, là chỉ…”
“Ta cũng không biết nhiều hơn. Chỉ là công tử đã từng chìm dưới biển, đả thương phế mạch, mắc phải bệnh suyễn. Ta nghĩ đêm trước nhiễm lạnh, lại gặp phải trời mưa, khí hậu thay đổi đột ngột, cho nên mới phát tác.”
Liệt Chiến Anh nói lưu loát, Lâm Thù không nghi ngờ gì, trong lòng tràn đầy áy náy. Thầm nói chính mình chỉ biết vui mừng khi Cảnh Diễm không chết, nhưng chưa từng nghĩ đến y có thể sống sót sau khi trải qua tai nạn hẳn là chuyện không dễ dàng. Chả trách lần đầu gặp gỡ, hắn luôn cảm thấy khí sắc Cảnh Diễm không tốt, có lẽ nguyên do chính là như vậy. Lâm Thù vừa nghĩ vừa có cảm giác đau lòng, lại hơi bất mãn với Yến đại phu. Lão đầu này ngày thường tâm khí rất cao, tại sao không chữa khỏi cho Cảnh Diễm. Lại nghĩ đến Lang Gia Các nhiều lần được đề cập đến, hắn đại khái cũng có thể đoán ra một ít. Lang Gia Các Lận Thiếu các chủ chính là ân nhân cứu tính mạng Cảnh Diễm, nhưng ‘không cho phép hạ sơn’ rốt cuộc là sự tình gì xảy ra? Hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đưa Cảnh Diễm hồi kinh thì sẽ không cho phép y rời khỏi Kim Lăng. Đại phu trong hoàng cung kinh đô so với Yến lão đầu không kém hơn, huống chi nghe nói Lang Gia Các vốn có y danh, không phải vẫn để Cảnh Diễm lưu lại bệnh căn sao.
Càng nghĩ càng khó chịu, Lâm Thù biết bây giờ đi vào là quấy rầy Cảnh Diễm nghỉ ngơi. Nói chung, hắn cảm thấy đêm hôm trước đã đem lời nói hết, cũng chưa suy nghĩ sâu hơn, bèn cáo từ trước. Trong lòng hắn nảy ra một kế, vội vàng đuổi theo Phi Lưu.
Về phần Lâm Thù làm gì, nói gì với Phi Lưu, Liệt Chiến Anh hoàn toàn không biết. Chẳng qua là mấy ngày sau, hắn nhìn thấy Phi Lưu nướng con chim gì đó, chỉ cho là Phi Lưu thèm ăn nên bẫy gà rừng. Hắn còn nghĩ, đứa nhỏ này từ lúc nào học được tính ăn một mình rồi, cũng không biết chia cho hắn một chút.
Rốt cuộc dù là bệnh tới như núi sập, khí thế nhìn hung hăng, nhưng có thuốc của Lang Gia Các cùng với phương thuốc của Yến đại phu cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Lâm Thù có lẽ không biết Yến lão đầu y thuật chả ra sao trong lòng hắn vốn là đại phu của giang hồ hào môn Giang Tả Minh, tên tuổi trên giang hồ cũng xem như ngang hàng với Lang Gia Các Lão các chủ. Hắn giờ phút này cũng không biết phụ thân mình và Lang Gia Các Lão các chủ là bằng hữu cũ. Bất quá, chuyện này nói sau đi, tạm thời không nhắc tới.
Tóm lại, Tô Diễm sau khi bị bệnh hai ngày thì dần dần khôi phục, chỉ trừ việc Yến đại phu vẫn không cho xuống giường cùng có chút thở gấp, còn sắc mặt so với trước lúc bệnh hoàn toàn không khác nhau. Yến đại phu vốn trách cứ Lâm Thù nhưng lại không ngăn được hắn, hôm nay vẫn bị hắn xông vào, trực tiếp lao thẳng về phía Tô Diễm, “Huynh có khỏe không?”
“Không tồi, làm phiền Lâm công tử lo lắng.”
Thình thịch một tiếng, trong lòng Lâm Thù đột nhiên xuất hiện một tia dự cảm không lành, ánh mắt hắn cẩn thận lướt qua mặt Tô Diễm, “Tại sao lại xa lạ như vậy rồi? Cảnh Diễm…”
“Cảnh Diễm?” Tô Diễm dường như thở dài, “Tô mỗ sớm đã muốn hỏi Lâm huynh, Cảnh Diễm này là…?”
Ngũ lôi oanh đỉnh.
Hoàn Chương 05
~oOo~
[1] – Xuân liệp: săn bắn vào mùa xuân.
[2] – Nhược quán: cách gọi thanh niên khoảng hai mươi tuổi vào thời xưa.
[3] – Đẩu lạp: nón tre rộng vành, có dán giấy dầu để đi mưa.