Gần năm giờ chiều, tôi lê tấm thân rệu rã trở về nhà. Đang sắp cơm cùng mẹ trong bếp, chợt thằng Hoàng em trai tôi năm nay học lớp mười hai kéo áo tôi.
– Chị Kiều Anh! Ra em bảo!
– Cái gì thế?
Tôi nhíu mày hỏi, tay còn đang dở việc mà nó gọi gì không biết. Hoàng kéo tôi lên tận phòng nó, xoay màn hình chiếc laptop bố tôi mới sắm cho nó ra trước tôi. Tôi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn vào những hình ảnh chụp trên mạng. Những hình ảnh đó… là hình tôi và Phạm Hoàng Bách trên giường chiều nay!
Tôi lạnh toát sống lưng, hai mắt trân trân nhìn, miệng há hốc, chân run run như đứng không vững. Tôi không nghĩ mọi chuyện lại bị đẩy đi xa đến như vậy. Lê Tuấn Đạt và gã Vinh kia thật quá cao tay! Phạm Hoàng Bách, anh ta là phỗng à mà để xảy ra cớ sự này thế không biết!
– Chị xem đi, tin tức trên báo này, hot rần rần cả mạng xã hội nữa! Em không dám nói với bố mẹ đâu! Mấy bài báo đều nói chị cắm sừng chồng ngoại tình với tổng giám đốc công ty Kim Thành đấy! Sao lại thế hả chị Kiều Anh?
– Chị bị thằng Đạt nó lừa, chó má thế không biết! Trưa nay nó bẫy rồi cho chị thuốc mê, tỉnh lại đã thế rồi! May thằng kia cũng bị thuốc mê… haizz. Rồi bố mẹ cũng biết, mấy ông bà hàng xóm nhà mình soi mói lắm, nhưng cứ giấu được bố mẹ lúc nào hay lúc ấy!
Hai bàn tay gầy của thằng em cao nghều cuộn lại thành quyền, mặt nó tím đen lại định vùng ra cửa. Tôi lập tức giữ nó lại.
– Mày đi đâu?
– Em sang nhà nó cho nó một trận!
– Mày làm gì được nó? Nó to hơn mày, tởm lợm hơn mày, đánh nó có mà mày ăn đòn trước. Căn bản cái thằng bị bẫy cùng chị nó cũng ngu, đường đường là tổng giám đốc mà để bị phát tán mấy cái này, nó mới là thằng thiệt chứ chị sợ cái quái gì. Mặc kệ thiên hạ thích nói gì thì nói! Hôm trước chị đánh thằng Đạt một trận nó ghim hận đấy!
– Chị đánh nó á?
– Ừ, sợ quái gì. Cả nhóm sáu đứa con gái bọn chị cho nó một trận te tua, nghĩ lại giờ còn sướng. Cái mặt nó giờ vẫn còn thâm tím với xước xát.
Hoàng có vẻ nguôi nguôi, nó thở dài một hơi, kéo lại màn hình laptop cho thẳng thớm rồi ngồi xuống ghế, bĩu dài môi giọng như ông cụ non:
– Thế thì em cũng chịu chị rồi đấy. Tưởng chị hiền lành thế nào!
– Chị mày hiền mà. Hiền như cục đất luôn!
– Có mà cục đất nung thì có!
– Thôi thế kệ đi nhá, chị xuống dưới nhà nấu cơm cùng mẹ đây, mày đi tắm đi rồi ăn cơm, ngồi máy tính mãi hỏng hết mắt!
– Vâng… mà trong chiều nay giá cổ phiếu của Kim Thành bị giảm đi đấy. Em đọc báo thấy thế chị ạ!
– Quan tâm gì cái đấy, ai bảo không biết ngăn chặn.
Tôi nhún vai bước xuống nhà. Bữa tối quây quần ấm áp đầy đủ cả nhà bốn người. Nhác thấy chỏm tóc bạc mới xuất hiện trên mang tai bố, tôi chỉ biết cúi mặt. Đến lúc bố biết mấy thông tin đó chắc bố sẽ buồn lắm, nhưng bảo tôi phải giải thích bây giờ thì tôi không biết phải nói thế nào. Biết đâu bố mẹ tôi sẽ không bao giờ biết thì sao? Mấy ông bà hàng xóm đâu rành công nghệ nhỉ? Khẽ thở dài một hơi, tôi và nốt bát cơm.
Tính tinh.
Có tiếng chuông gọi cổng, tôi nhíu mày không biết ai đến giờ này. Có khi nào họ hàng tôi kéo đến chỉ trích tôi không? Tôi khẽ run lên, mồ hôi túa ra. Thằng Hoàng đặt đũa đánh cạch lên mâm, bước nhanh ra mở cổng.
– Chị Kiều Anh! Mấy người này tìm chị!
Tiếng ồm ồm của thằng Hoàng vang lên réo tôi. Tôi hốt hoảng vội đứng dậy. Chưa kịp bước ra ngoài cổng mấy người mặc âu phục đen đi sau một người đàn ông trung niên có phong thái lịch thiệp đã bước vào nhà. Tôi lúng túng đứng ngây ra, không biết phải nói thế nào.
– Cô là Trần Kiều Anh phải không? Tôi vào nhà được chứ?
– Dạ… vâng, chú là ai vậy ạ?
Tôi run run, quyết định đứng tránh ra để nhóm người họ bước vào phòng khách. Bố mẹ tôi đã sớm vào trong đó khi thấy họ, ngạc nhiên hỏi:
– Xin hỏi… các vị là ai?
– Chúng tôi là người của tổng công ty Kim Thành. Con gái của ông bà có quan hệ bất chính với tổng giám đốc của chúng tôi, việc này bị lộ ra không hay chút nào cả. Vì lẽ đó chúng tôi cần phải đến đây giải quyết!
Nhìn vẻ mặt tái nhợt đi của mẹ, đôi mắt bà đỏ lên hướng về tôi cùng vẻ tức giận trong ngơ ngác của bố, tôi lập tức lên tiếng giải thích:
– Bố, mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi. Chính thằng Đạt nó bẫy cả con và cả anh ta, bố mẹ đừng vội nghĩ gì hết! Con không bao giờ làm mấy trò mèo mả gà đồng đâu, bố mẹ tin con đi!
– Tôi không hiểu… sự việc là thế nào… các anh nói rõ cho tôi xem nào! Được rồi, ông ngồi uống chén nước đi đã… tôi tin ở đây có uẩn khúc gì đó!
Bố tôi đẩy gọng kính, cố gắng trấn tĩnh. Suốt cuộc đời làm thợ điện lần đầu tiên bố tôi gặp một chuyện sét đánh đến như thế, giọng ông run run, khuôn mặt nhợt đi. Lòng xót xa tôi liền tiến lại đứng trước bố, quắc mắt nhìn nhóm người lạ mặt:
– Các người biết cái gì mà nói “quan hệ bất chính”, nói thế chẳng phải thừa nhận tay tổng giám đốc kia lăng loàn với tôi à. Hắn muốn thế đấy à? Hắn biết được lại cho các người mất việc hết cả lũ!
– Thật giả đã không còn quan trọng, hiện tại tin tức đã đầy ắp các mặt báo, chúng tôi cần giải quyết hậu quả.
Người đàn ông trung niên ôn tồn giải thích, ông ấy bình tĩnh ngồi xuống ghế, đón lấy chén trà từ tay mẹ tôi. Dù mới tiếp xúc nhưng ông ta thể hiện một con người đàng hoàng đĩnh đạc.
Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, đối diện ông ta, xẵng giọng hỏi:
– Các người muốn gì?
– Tôi đã điều tra, cô và Lê Tuấn Đạt chưa đăng ký kết hôn, có đúng vậy không?
– Đúng, thì sao?
– Chúng tôi đến đây là vì việc này.
Tôi sững lại, không hiểu ý của bọn họ là gì. Bố mẹ tôi ngây ra nhìn hai tờ giấy mà ông ta lấy ra từ chiếc cặp đen.
– Đây là giấy đăng ký kết hôn. Ngày tháng trên giấy cách đây ba tháng. Chỉ cần cô đồng ý ký vào tờ giấy này, hôn ước giữa cô và cậu Bách đã được thiết lập từ ba tháng trước, như vậy hai người muốn làm gì cũng là danh chính ngôn thuận.