[ Kí chủ à, chuyện này cũng không phải chức trách của hệ thống chúng tui nha ~~] 007 vô cùng muốn ăn đòn nói: [ Xin ngài hãy tự suy nghĩ. ]
"Tao bảo mày..." Lâm Tiêu Dương chán nản nói: "Mày còn thù dai phải không? Chẳng nhẽ hai ta không phải trên cùng một sợi dây thừng, có vinh cùng hưởng có nhục cùng nhục đúng không? Bây giờ mày lại tỏ cái thái độ này, muốn làm phản hả??"
[ Tuyệt đối không thể tạo phản. ] giọng điệu của 007 cuối cùng cũng nghiêm túc hơn một ít,, [ Kí chủ không định để cho mục tiêu biết bệnh thật của ngài à, cho dù có giấu kín sổ khám bệnh, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản. ]
Lâm Tiêu Dương lời nói hoàn toàn đứng đắn của 007, cũng không tự chủ được nhíu mày nói: "Vậy mày nói xem tao phải làm gì?"
[ Trước tiên, sao kí chủ lại muốn giấu bệnh? ] 007 nói, [ Với cương vị là một hệ thống, tôi không nên hỏi nhiều. Nhưng ngài đã nhắc tới vấn đề này, để đảm bảo tiến độ công lược và hoàn thành nhiệm vụ, tui cần thảo luận với ngài. ]
"Vậy tao... Nếu tao trực tiếp nói cho hắn biết, có phải tao sẽ xong đời luôn không." Lâm Tiêu Dương vừa thấy kinh hoảng vì 007 tự nhiên nghiêm túc khiến cậu không quen, vừa cũng thực sự luống cuống, dù sao cậu không biết Lương Húc Nhiên sẽ quay về khi nào. "Chỉ với điểm hảo cảm chưa đến 30%, nếu trực tiếp cho hắn biết tao sắp chết rồi, thì làm sao có thể định trước ngày cưới, có khi hắn ta sẽ thuê luôn xe đưa tao về nơi hỏa táng ấy."
[...] 007 im lặng một lúc lâu, rất lâu sau đó mới hơi khó xử nói: [ Cứ cho là như vậy đi, thế thì tui sẽ thay đổi cách nói. Sao ngài lại chắc chắn, mục tiêu nhiệm vụ không có tình cảm với ngài chứ? ]
"Chuyện này chẳng phải đã rõ như ban ngày còn gì." Đỉnh đầu Lâm Tiêu Dương đầy dấu chấm hỏi nói: "Độ hảo cảm còn chưa tới 30%, giờ mới 22%, lẽ nào thứ này không đủ để nói rõ tất cả?"
Cậu vừa nói vừa chống người ngồi dậy, cậu kéo tủ quần áo ra tìm một hồi lâu, mới vùi hai tờ giấy kia vào khe hở sâu nhất trong ngăn kéo; Lúc này cậu mới về trên giường cuộn người lại, tiếp tục đàm luận vấn đề vừa nãy với 007.
[ Trên lý thuyết thì như thế, nhưng không ngoại trừ những nhân tố khác ảnh hưởng đến, dẫn đến độ hảo cảm không tăng theo tiến độ thông thường. ]
Lâm Tiêu Dương nghe không hiểu, "Mày nói tiếng người được không?"
007 lập tức chẳng muốn nói tiếp nữa, nhưng trở ngại này dù sao cũng từ kí chủ nhà nó, nên nó giải thích được thì vẫn nên giải thích, lúc này mới nói: [ Dựa theo suy đoán khách quan của tui, khúc mắc trước đó của hắn ta với thân thể này quá nặng, dẫn đến tình cảm của nhân vật mục tiêu đối với ngài khá phức tạp, không thể xét từ số liệu hảo cảm bình thường được. ]
"Hả." Lâm Tiêu Dương cái hiểu cái không đáp: "Cho nên việc chúng ta rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan có liên quan không?"
[...] 007 tức quá chẳng muốn nói nữa.
Nhưng không đợi nói tiếp tục mở miệng, Lương Húc Nhiên đã đẩy cửa đi vào rồi.
Lâm Tiêu Dương vẫn là dáng vẻ bệnh tật kia, cũng chẳng có dấu hiệu chuyển biến tốt. Sau khi hắn đưa nước qua, cũng chỉ nghe được Lâm Tiêu Dương nhỏ giọng nói cảm ơn.
Chẳng biết vì sao, rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, lại khiến trong lòng Lương Húc Nhiên bỗng dưng hơi cảm thấy khó chịu.
Hắn chẳng kịp ngộ rõ vì sao, Lâm Tiêu Dương lại trả cốc nước trở về, che dạ dày ho hai tiếng.
"Em sao rồi..." Hắn nhìn Lâm Tiêu Dương nhíu mày, "Sao anh cảm thấy bệnh tình của em cứ ngày một nghiêm trọng?"
Lâm Tiêu Dương ngoài mặt khoát tay, nội tâm lại cười ha hả: Nhảm nhí, trước đó ông đây dùng một nùi vật phẩm, bây giờ hết điểm tích lũy không dùng được, tất nhiên phải ngày càng nghiêm trọng thôi.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||