Cậu run rẩy xuống giường, lập tức ập đến chính là một loại cảm giác mệt mỏi chưa từng có. Cậu nỗ lực chống đỡ thân thể không ngã vật xuống, rồi xuống lầu đi đến thư phòng.
Cậu tìm kiếm một lúc lâu, mới tìm ra tờ đơn xét nghiệm và sổ khám bệnh lúc đó được kẹp trong một cuốn tiểu thuyết. Sau khi vội vàng rút hai tờ giấy đó ra, cậu trả sách lại tại chỗ.
Làm xong tất cả những thứ này, đã khiến cậu đổ đầy mồ hôi lạnh. Nghỉ ngơi trên ghế tại thư phòng một lát, lúc này cậu mới hồi lại được chút sức lực đứng dậy.
Nào ngờ khi vừa mới đẩy cửa ra, còn chưa kịp đến bên giường, bản thân đã mềm nhũn ngã sang một bên.
Tay cầm hai tấm giấy cũng không tự chủ mà siết chặt, đơn xét nghiệm và sổ khám bệnh cùng bị nắm đến nhăn lại.
Cậu chưa kịp có lại sức để đứng lên, đột nhiên nghe được tiếng bước chân truyền đến từ dưới lầu. Dường như âm thanh đang từ xa tiến lại, lên đến lầu trên rồi. Chẳng cần nghĩ nữa, Lâm Tiêu Dương hoàn toàn có thể đoán ra đó là Lương Húc Nhiên.
Lập tức lờ đi cơn đau dạ dày của chính mình, cậu vội vàng lảo đảo bổ nhào vào bên giường, trước tiên vẫn phải nhét hai tâm giấy đã nhăn thành một cục xuống dưới gối, động tác nhanh nhạy uyển chuyển hơn cả nhào lộn. Cậu vừa định chậm rãi đứng dậy bò lên giường, cửa phòng đã đột nhiên được mở ra.
Lâm Tiêu Dương thầm đỡ trán, vẫn là chậm một bước rồi.
Lương Húc Nhiên vừa mới đẩy cửa ra, thấy thế liền bị giật mình. Hắn nhanh chóng đỡ cậu từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt tới bên giường rồi nói: "Em đây là..."
"Không có gì." Lâm Tiêu Dương hơi chột dạ nhích lại gần gối đầu nói: "Thì... em vừa đi uống một hớp nước rồi quay về, tự nhiên không đứng vững."
"Lần sau vẫn nên gọi bảo mẫu đến giúp đi." Lương Húc Nhiên nhíu mày, "Nếu không... Nhỡ xảy ra chuyện như vậy trong lúc anh không ở nhà, bản thân em nói chung là không an toàn."
Lâm Tiêu Dương không trả lời, qua nửa ngày, cậu vừa muốn mở miệng hỏi hắn đi đâu, nhưng vẫn thu lại lời muốn nói.
Lương Húc Nhiên đến nơi nào, dường như nếu là cậu của trước đây sẽ không nên hỏi đến. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, đều như nhau.
"Vừa nãy anh đến công ty một chuyến."
Lương Húc Nhiên liếc nhìn sắc mặt cậu, đột nhiên nói, "Cha mẹ có đến, nếu anh không ở đó, có khá nhiều việc trợ lý bàn giao không rõ ràng."
Lâm Tiêu Dương đột nhiên ngây ngẩn cả người, một lát, mới lặng yên nhẹ gật đầu.
"Bọn họ nói... Đợi lát nữa sẽ đến đây thăm em." Lương Húc Nhiên lại nói, lần này thì trực tiếp khiến Lâm Tiêu Dương sợ tới mức giật mình.
" Không cần mà..." Cậu có chút không còn sức nói chuyện: "Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, không cần phiền bọn họ đến đây một chuyến đâu."
"Mẹ anh cứ khăng khăng muốn tới." Lương Húc Nhiên rốt cục nhìn cậu một chút rồi đứng dậy nói: "Em không cần căng thẳng, bọn họ cũng là lo lắng cho bệnh tình của em, nên mới chủ động muốn đến đây."
Lâm Tiêu Dương thầm nghĩ xong đời rồi.
"Em cứ nằm trước, anh sẽ trở lại nhanh thôi."
Cậu nhìn bóng lưng Lương Húc Nhiên rời đi, mặt mũi tràn đầy biểu cảm như chẳng còn gì để nuối tiếc nữa.
Bản thân cậu đối phó với mình Lương Húc Nhiên đã thấy nhức đầu lắm rồi, giờ thì hay rồi, còn phải ứng phó với người nhà hắn. Việc này.... Cho dù cậu có diễn thế nào, cũng không thể nào mãi mãi không để lộ sơ hở. Lại thêm cha mẹ Lương Húc Nhiên... Chưa chắc cậu đã có thể lừa gạt dễ dàng như vậy.
Cậu nhanh chóng tức thời rút ra hai tấm giấy nhăn nhúm dưới gối đầu, cầm trong tay trần trừ, lúc này mới nhìn một vòng xung quanh.
Sau đó mới bắt đầu bạo dâm 007: "Mày mau ra mà xem, thứ này nên giấu ở đâu để không bị tìm thấy đây."