Sáng sớm hôm sau, Thẩm Ngọc Diệu thu dọn hành lý, đi bái biệt Hoàng thái hậu.
Lúc đi thì gặp được Lục công chúa Thẩm Mân Nguyệt hai mắt xanh đen.
Vẻ mặt đối phương tiều tụy, đi đường mà hồn như đang lơ lửng trên không, khiến Thẩm Ngọc Diệu giật nảy mình.
"Lục tỷ, sao tỷ dậy sớm vậy?" Sớm biết Thẩm Mân Nguyệt dậy sớm như vậy, Thẩm Ngọc Diệu đã kéo nàng ấy đi tập võ rồi.
Thẩm Ngọc Diệu đã chạy được vài vòng, đứng tấn đùa nghịch nửa canh giờ.
"Sớm cái gì, ta là cả đêm không ngủ được."
Thẩm Mân Nguyệt vừa mở miệng, oán khí nồng đậm đập vào mặt, nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệu, nước mắt hâm mộ gần như muốn chảy xuống.
Vì sao Thẩm Ngọc Diệu có thể tùy tiện ở Thiên Âm Quan, mà nàng chẳng qua chỉ là muốn trốn tránh rắc rối tại kinh thành, ở lại Thiên Âm Quan mấy ngày, nhưng mặc kệ mềm mại cứng rắn cầu xin Hoàng tổ mẫu như thế nào, Hoàng tổ mẫu cũng không chịu.
Thẩm Mân Nguyệt thậm chí mặt dày, hôm qua ngây ngốc đến tối, hôm nay còn chưa sáng đã đến ngoài viện Thái hậu.
Hôm qua Thái hậu còn có chút kiên nhẫn, hôm nay thấy nàng chưa chịu đi, vẫn đóng chặt cửa, không cho vào.
Thái hậu không trực tiếp đuổi Thẩm Mân Nguyệt đi, nhưng thái độ của bà đã nói rõ, bà sẽ không cho phép Thẩm Mân Nguyệt ở lại Thiên Âm Quan, càng đừng nói là ở lại cho đến khi sóng gió kinh thành qua đi. Nếu Thẩm Mân Nguyệt không thức thời một chút tự mình rời đi, chờ vài ngày nữa, Thái hậu hẳn là sẽ có thủ đoạn tống nàng đi.
Thẩm Mân Nguyệt biết thái độ của Thái hậu vì sao lại như thế, bởi vì Thái hậu không muốn vướng phải phiền toái.
Sao nàng có thể quên, tuy nói Thái hậu không thích Trịnh gia, nhưng bà chung quy vẫn xuất thân từ Trịnh gia, bà sao có thể hướng về một đứa cháu gái không thân quen, đối kháng với nhà mẹ mình được.
Thẩm Mân Nguyệt suy nghĩ một đêm, rốt cục hiểu được đạo lý này, hiện tại nhìn thấy Thẩm Ngọc Diệu, đương nhiên là cực kỳ hâm mộ.
Hâm mộ Thẩm Ngọc Diệu có thể được mọi người ưu ái, nếu như người chưa gả là Thẩm Ngọc Diệu, nàng hoàn toàn không cần lo lắng mình sẽ bị Hoàng hậu cưỡng chế gả vào Trịnh gia.
Hoàng hậu không nỡ, Hoàng đế cũng sẽ không cho phép. Khúc gia phía sau Khúc quý phi cũng không phải ăn chay, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không chịu buông tha náo loạn.
Thẩm Ngọc Diệu nào biết chỉ chạm mặt một cái, nội tâm Lục công chúa lại phong phú như vậy.
Nàng còn đang cảm thán hai quầng thâm mắt Lục công chúa rất đối xứng đâu.
"Xem ra Hoàng tổ mẫu không đồng ý cho Lục tỷ ở lại rồi, đã như vậy, hay là hôm nay Lục tỷ cùng muội muội cùng hồi kinh, đợi năm mới, lại đến Thiên Âm Quan nghênh đón tổ mẫu hồi cung."
Thẩm Ngọc Diệu đưa ra lời mời đồng hành.
Thẩm Mân Nguyệt vẫn không cam lòng, xoay người nhìn tiểu viện đóng chặt cửa, thở dài: "Được, ta về thu thập, lúc muội muốn đi thì phái cung nhân đến thông báo một tiếng."
Dứt lời, nàng ấy sải bước rời đi, bóng lưng nhìn có vài phần tiêu điều.
Thẩm Ngọc Diệu nhìn, nghĩ thầm lần này sau khi nàng hồi kinh, phỏng chừng có rất nhiều kịch lớn để thưởng thức.
Lục công chúa ngoài mềm trong cứng, tính tình bướng bỉnh, là tính cách gặp mạnh thì cứng.
Nàng ấy không muốn trở thành một quân cờ và cũng sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc.
Thái hậu cho rằng bà không tiếng động cự tuyệt, có thể khiến Lục công chúa hết hy vọng, ngoan ngoãn nhận mệnh, thế thì sai rồi.
"Ngọc Dương công chúa, ngài đến rồi, tâm tình nương nương không tốt, hôm nay bữa sáng chỉ ăn một chút."
Chờ không thấy bóng dáng Lục công chúa nữa, Thanh Trân mới dẫn theo Thanh Lan từ trong tiểu viện đi ra.
Có thể thấy được là vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục công chúa.
Thẩm Ngọc Diệu nghe vậy, rất lo lắng hơi nhíu mày: "Ta đi vào khuyên nhủ tổ mẫu."
"Vâng, mời công chúa." Thanh Trân nghe Thẩm Ngọc Diệu muốn đi vào, không hề có ý nghĩ ngăn cản, cùng bộ dáng lãnh khốc vừa mới ngăn cản Thẩm Mân Nguyệt, không cho phép Thẩm Mân Nguyệt vào bên trong như hai người khác nhau.
Sau khi Thẩm Ngọc Diệu đi vào, Thái hậu vô cùng cao hứng.
"Ngọc Dương tham kiến Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu vạn an.''
"Ngọc Dương tới rồi, mau ngồi xuống, hôm nay sao lại đến sớm như vậy."
Thẩm Ngọc Diệu ở Thiên Âm Quan những lúc này, không có việc gì sẽ đến chỗ Hoàng thái hậu ngồi một chút, nói chuyện phiếm tăng cường tình cảm, nhưng mà gần đây nàng đều là luyện võ xong mới đến, mỗi lần đến, đều sắp đến giữa trưa.
Vừa lúc còn có thể ăn cơm trưa ở chỗ Hoàng thái hậu.
Thái hậu đã quen với việc Thẩm Ngọc Diệu gần trưa mới đến, hôm nay trời vừa sáng không lâu, đúng là rất sớm.
Thẩm Ngọc Diệu thuận theo ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nàng giả vờ tức giận nói: "Hoàng tổ mẫu, Thanh Trân cô cô nói, hôm nay ngài chỉ ăn chút xíu, bữa sáng là phải ăn no, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."
"Kẻ nào lại nói nhảm rồi, buổi sáng thức dậy, tổ mẫu không có khẩu vị.'' Thái hậu nghe được cháu gái mình thích nhất nhắc tới mình không ăn cơm đầy đủ, cũng không cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu quản quá nhiều, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu quan tâm mình.
Không uổng mình đã yêu thương đứa cháu gái này.
"Đây không phải là nói nhảm, Ngọc Dương lúc trước đã hỏi qua thái y, tổ mẫu, người lớn tuổi, rất dễ bị bệnh, tổ mẫu nhất định phải chú ý mới tốt.''
Thẩm Ngọc Diệu phi thường nghiêm túc, thậm chí còn muốn truyền bá cho Hoàng thái hậu một ít tri thức dưỡng sinh, tranh thủ giúp đối phương sống thêm vài ngày.
Hôm qua tại Trùng Dương Yến, Thẩm Ngọc Diệu xem như hiểu được, nếu muốn Thái tử ngồi vững vị trí của hắn, Hoàng hậu Trịnh gia cùng Thái hậu, hai nữ nhân này tuyệt đối không thể ngã.
Một khi trong hai người họ có một người ngã xuống, Hoàng đế tùy thời đều có thể phế Thái tử.
Thẩm Ngọc Diệu đương nhiên cũng hy vọng Thái tử sớm ngày ngã xuống, nhưng không thể là hiện tại, nàng còn chưa nắm giữ nhược điểm của Thẩm Thanh Cẩn, nếu Thái tử xuống, Thẩm Thanh Cẩn sẽ đắc thắng.
So với Thái tử, Thẩm Thanh Cẩn đối với Thẩm Ngọc Diệu mà nói càng khó đối phó hơn một chút.
Trước mắt cánh chim của Thẩm Ngọc Diệu chưa vững, thậm chí bước đầu tiên còn chưa thể tiến hành, nàng còn quá nhỏ.
Cho nên phải giữ lại Thái tử thêm một thời gian nữa, để Thái tử tranh giành với Thân vương.
"Thái y nói? Thái y nào mà lại lắm miệng như thế, bọn họ a, biết cái gì gọi là kín miệng yên thân, không dễ dàng mở miệng đâu.''
Thái hậu không tin Thẩm Ngọc Diệu giải thích.
Thẩm Ngọc Diệu nhớ tới thái y chẩn trị cho Dương Đống ngày hôm qua, lúc ấy nàng hỏi thái y tình trạng của Dương Đống, thái y thật sự là tránh nặng né nhẹ, vấn đề chính là một chữ cũng không để lộ ra ngoài.
Liễu Ám Hoa cũng thế, tình trạng thân thể của Dương Đống cũng vậy, không tiết lộ một lời nào.
Nếu Thẩm Ngọc Diệu chưa từng xem qua y án, phỏng chừng thật sự cho rằng Dương Đống ăn nhầm vật độc gì đó, sau khi nôn mửa cũng không có gì đáng ngại.
Trên thực tế hắn ăn cấm vật Liễu Ám Hoa, nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, mạng cũng chẳng kéo dài được bao lâu, mà cho dù có sống cũng không thể có con nối dõi nữa.
"Các thái y ngày ngày tiếp xúc với bệnh nhân, có khi bệnh của bệnh nhân khó có thể mở miệng, bọn họ không nói cũng là bảo vệ bệnh nhân, dù sao người mắc bệnh đã đủ đáng thương rồi, cứ lưu lại vài phần tình cảm đi.''
"Con nha, vẫn là chưa trưởng thành. Như vậy cũng tốt, dù sao mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì, Ngọc Dương, con vẫn là Ngọc Dương công chúa của Đại Trang ta, là công chúa tôn quý chói mắt nhất, không ai có thể lay chuyển địa vị của con, không ai dám ủy khuất con."
Thái hậu nghe Thẩm Ngọc Diệu nói xong, sẽ mỉm cười, cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu thật sự là đứa nhỏ đơn thuần nhất mà bà từng gặp qua.
Bà hy vọng Thẩm Ngọc Diệu vĩnh viễn vẫn giữ được phần hiểu ý này, vĩnh viễn không bị thương tổn.
Giống như đôi mắt trong suốt của Thẩm Ngọc Diệu, không nhiễm bụi trần.
"Có phụ hoàng mẫu hậu, còn có Hoàng tổ mẫu ở đây, Ngọc Dương không có khả năng chịu ủy khuất.''
"Sao không kể đến Thái tử ca ca của con nữa rồi?''
Thái hậu trước kia cũng nói qua những lời tương tự, khi đó nguyên chủ sẽ nói, có Thái tử ở đây, nàng mới không phải chịu ủy khuất.
Nhưng hiện tại, Thẩm Ngọc Diệu cũng đã thay đổi thành một người khác, làm sao có thể còn nói những lời giống nhau chứ.
Hơn nữa, ngày hôm qua Thái tử là người đầu tiên chạy, có ai không phát hiện đâu, tên gia hỏa không đáng tin cậy như vậy, Thẩm Ngọc Diệu có thể trông cậy vào hắn chắc.
Thẩm Ngọc Diệu cúi đầu không nói gì, Thái hậu thấy nàng như thế, thu lại nụ cười trên mặt, sâu kín thở dài.
"Ai, Ngọc Dương à, Thái tử đối xử với con rất tốt, con phải hiểu chuyện này, không có khả năng Thái tử sẽ thương tổn con."
Thái hậu cũng không thể nói Thái tử đáng tin cậy, ngày hôm qua bà cũng là một trong những người bị vứt bỏ, chẳng qua là bị đả kích không lớn bằng Hoàng đế mà thôi.
"Ưm." Thẩm Ngọc Diệu nặng nề gật đầu: "Ngọc Dương hiểu."
Tiếp theo, Thẩm Ngọc Diệu lại gọi Thanh Trân tới, bảo Thanh Trân dọn bữa sáng thêm lần nữa, cùng Thái hậu ăn một bữa, thấy Thái hậu thật sự ăn no, nàng mới đứng dậy cáo từ, nói hôm nay mình phải hồi cung.
Thái hậu đương nhiên là không nỡ: "Ngọc Dương, con ở Thiên Âm Quan cùng Hoàng tổ mẫu đến tết có được không?"
"Ngọc Dương cũng muốn ở chỗ tổ mẫu tận hiếu, chỉ là nghe nói mẫu phi đang tuyển phi cho Tam ca, Ngọc Dương không thể không hồi kinh.''
Ca ca ruột muốn thành thân, Thẩm Ngọc Diệu cho dù không giúp được việc gì, cũng nên hồi kinh cùng Khúc quý phi thương lượng một phen.
Thái hậu đối với lý do này, cũng nói không nên lời, nhưng Thái hậu thật lòng lo lắng.
"Gần đây kinh thành sẽ tương đối loạn, nếu trở về..."
Lời này nếu bị Thẩm Mân Nguyệt nghe được, sợ là sẽ tức đỏ mắt, nàng ấy ngàn cầu vạn xin cũng chẳng được gì, Thái hậu lại nguyện ý đưa tất cả cho Thẩm Ngọc Diệu.
Nhưng trên thực tế, thái độ này là bình thường.
Nguyên chủ từ nhỏ đã thân thiết với Thái hậu, mọi chuyện đều nghĩ đến Thái hậu, Thái hậu đã một nắm tuổi, đương nhiên có thể nhìn ra phần thân cận này của nguyên chủ đối với bà là thuần túy xuất phát từ thân tình.
Sau khi Thẩm Ngọc Diệu tới, cũng chưa từng tính kế với Thái hậu, mà là đối đãi đối với đối phương như bà nội ruột của mình.
Đương nhiên, nàng đối với Thái hậu tốt như vậy là có mục đích, nhưng khi người ở chung, thật lòng một chút, ai nói tình cảm có mục đích không thể thuần túy đâu.
Thẩm Mân Nguyệt thì không giống Thẩm Ngọc Diệu, nàng ấy tuổi còn trẻ, suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt.
Trước kia nàng ấy hầu như chưa từng tới chỗ Thái hậu, hiếm khi mới tới một lần, vẫn là vì lợi dụng Thái hậu. Khiến Thái hậu tức giận không muốn ăn cơm, cũng chỉ nghĩ đến chuyện của mình, hoàn toàn không nghĩ tới việc Thái hậu là một lão nhân, tức giận có thể gây hại cho thân thể hay không.
Nhưng điều này cũng không thể trách Thẩm Mân Nguyệt, Thái hậu vốn không thích các hoàng tử công chúa khác, Thẩm Mân Nguyệt không cần phải nóng mặt dán tới. Nàng ấy và Thái hậu không có tình cảm gì, dĩ nhiên là sẽ không thèm để ý thân thể Thái hậu như thế nào, làm hết thảy, chỉ cầu có thể bảo vệ chính mình.
Người này cùng với những người bên cạnh, phần lớn thời gian đều là như thế, không phân biệt được ai đúng ai sai.
Những người đứng ở các vị trí khác nhau có những suy nghĩ khác nhau.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, đứng ở lập trường của nàng, nàng rất biết ơn Thái hậu đã bảo vệ mình, nhưng nàng nhất định phải trở về.
"Tổ mẫu, con phải giúp Thái tử ca ca một tay.''
Thái hậu hơi sửng sốt, trầm tư một lát, khoát tay áo ý bảo Thẩm Ngọc Diệu có thể đi.
Bà biết, Thái tử quả thật cần Thẩm Ngọc Diệu trợ giúp.
Đáng tiếc bà không biết, trợ giúp của Thẩm Ngọc Diệu lại là mật đường bọc độc.
Đường về vẫn luôn nhanh hơn rất nhiều, bởi vì có Thẩm Mân Nguyệt đồng hành, Thạch Thái Văn ngồi trong xe ngựa cũng không tiện nói nhiều, ba người xấu hổ ngồi chung, trong bầu không khí này, xe ngựa chạy vào kinh thành.
Kinh thành thật sự vô cùng náo nhiệt.
Ở Thiên Âm Quan không nghe được nhiều tiếng nói chuyện như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo và tiếng suối chảy róc rách.
Cũng không thấy nhiều bóng dáng bận rộn vì cuộc sống như vầy, Thiên Âm Quan là nơi thanh tu rời xa thế tục, không nhiễm khói lửa nhân gian.
So với Thiên Âm Quan, Thẩm Ngọc Diệu thích kinh thành hơn.
Thạch Thải Văn và Thẩm Ngọc Diệu giống nhau, sau khi vào kinh thành, trên mặt đều lộ ra nụ cười thoải mái, chỉ có Thẩm Mân Nguyệt, sắc mặt càng ngày càng khó coi, chờ Thạch Thải Văn trước một bước rời khỏi xe ngựa, dẫn theo gia đinh về nhà, trên xe chỉ có hai vị công chúa, không chút che dấu khuôn mặt thối của mình.
Thẩm Ngọc Diệu thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của nàng ấy, cảm giác có chút kỳ quái.
"Lục tỷ, kinh thành có nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, tỷ đã cập kê, có nghĩ tới về sau muốn chọn phò mã như thế nào không?"
"Là người là được."
Thẩm Mân Nguyệt tức giận trả lời, hiện tại nàng ấy đang thấy phiền vì chuyện này, Thẩm Ngọc Diệu còn lôi chuyện này ra hỏi, khiến nàng ấy thật sự bực bội.
"Là người vậy là nữ tử cũng được à."
Thẩm Ngọc Diệu thuận miệng trêu chọc, bộ dáng nàng vẫn không thay đổi, khiến Thẩm Mân tức giận không chịu nổi.
"Ngọc Dương không được nói bậy.''
"Rõ ràng là Lục tỷ tự nói mà, ta đâu có nói bậy. Chẳng lẽ Lục tỷ không có người mình thích sao?"
Thẩm Mân Nguyệt mím môi không nói lời nào, trên mặt không có vẻ xấu hổ, chỉ có cô đơn vô tận.
"Có thì sao mà không có thì sao?"
"Nếu có, tựa như Ngũ tỷ, nói rõ với mẫu hậu, có thể thành toàn cho một mối lương duyên tốt đẹp.''
Nói đến Ngũ công chúa, Thẩm Mân Nguyệt hơi động tâm, nhưng nàng và Ngũ công chúa không giống nhau, Ngũ công chúa và phò mã không phải quen biết nhau từ nhỏ, nhưng cũng quen được vài năm, có thể hiểu rõ đối phương.
Mà nàng, mẫu phi nàng quản nàng rất nghiêm khắc, căn bản không cho phép nàng lén lút tiếp xúc với người ngoài, hiện tại lại kêu nàng đi tìm phò mã, nàng cũng không biết phải chọn như thế nào.
"Ta không có người thích, về sau cũng sẽ không có. Ngọc Dương, thành thân là do mai mối của cha mẹ, ngày sau chớ có nói đùa như vậy. Cho dù ta và muội là công chúa, cũng không có khả năng siêu thoát thế tục."
Ngay cả công chúa, vẫn phải chịu sự sắp xếp.
Thẩm Mân Nguyệt không cam lòng, nhưng thực sự không có lựa chọn nào khác.
Chuyện nàng ấy có thể quyết định được là rất ít.
"Nhưng chúng ta là nữ nhi Thiên gia, nếu ngay cả công chúa Thiên gia cũng không được sống theo ý mình thì còn có nữ tử nào có thể thuận tâm như ý sống một lần chứ, nhân sinh ngắn ngủi, Lục tỷ tỷ không thể cứ suy sụp như vậy được. Tỷ nhìn Thái tử ca ca đi, huynh ấy còn dám mạo hiểm bị Phụ hoàng Mẫu hậu trách phạt, muốn cưới ưm ưm ưm..."
Thẩm Ngọc Diệu nói được một nửa liền bị Thẩm Mân Nguyệt giơ tay che miệng lại.
Vẻ mặt Thẩm Mân Nguyệt lo lắng: "Muội muội tốt của ta ơi, sao cái gì muội cũng dám nói vậy, chuyện Đông cung là chuyện có thể lôi ra tán gẫu sao? Muội không muốn sống nhưng ta rất tiếc cái mạng này đấy."
Thẩm Ngọc Diệu giãy dụa hai cái liền không nhúc nhích, đôi mắt to lẳng lặng nhìn Thẩm Mân Nguyệt, Thẩm Mân Nguyệt nói xong, hậu tri hậu giác từ trong mắt Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Bởi vì sợ quyền thế mà trở xấu xí.
Đột nhiên có chút vô vị, chậm rãi buông tay xuống, cười tự giễu: "Thôi, muội nói đi, dù sao muội cũng chẳng cần sợ gì cả.''
Quan hệ giữa Thẩm Ngọc Diệu và Thái tử rất thân thiết, dù nàng có nói trước mặt Thái tử, Thái tử cũng sẽ không trách nàng, thậm chí còn có thể khen ngợi Thẩm Ngọc Diệu tính tình thẳng thắn, nói rất đúng.
"Lục tỷ thật kỳ quái nha, Thái tử là huynh trưởng a." Thẩm Ngọc Diệu để ý đến góc áo bị Thẩm Mân Nguyệt đè lên: "Ý ta là, lần này sau khi hồi cung, Lục tỷ nếu tỷ thật sự không có người thích, có thể nói với Phụ hoàng, muốn ở lại trong cung thêm vài năm."
"Nói với phụ hoàng?"
Thẩm Mân Nguyệt như có điều suy nghĩ, lúc trước nàng chưa từng nghĩ tới chuyện tán gẫu với Hoàng đế, là bởi vì mặc dù đó là phụ thân của nàng, nhưng quanh năm nàng cũng chẳng gặp được mấy lần.
Con cái của Thẩm Sùng thật sự quá nhiều, cộng lại có hơn hai mươi người, sau khi tình thương của phụ thân phân chia ra, Thẩm Mân Nguyệt cũng chẳng được hưởng bao nhiêu.
Lời nói của Thẩm Ngọc Diệu đã truyền cảm hứng cho Thẩm Mân Nguyệt.
"Đúng vậy, noi theo Thái tử ca ca mà làm." Thẩm Ngọc Diệu cười ngây thơ, trên thực tế lại là ôn nhu đâm một đao.
Hoàng đế không bộc phát ở Trùng Dương Yến, vậy nhất định là đang nén giận, vậy thì để Thái tử đáng thương lên trước đi.
Vị huynh trưởng này đúng là toàn làm gương xấu không à.
Khoảng chạng vạng Thẩm Ngọc Diệu mới chính thức đến hoàng cung, vào điện Vĩnh Khang của quý phi.
Khúc quý phi hơn nửa tháng không nhìn thấy nữ nhi, vừa thấy Thẩm Ngọc Diệu trở về, liền kéo người vào trong ngực, tâm can bảo bối kêu lên, khiến da mặt dày của Thẩm Ngọc Diệu đều có chút chịu không nổi.
"Mẫu phi mẫu phi, sau khi nữ nhi trở về còn chưa tới chỗ mẫu hậu hành lễ, cũng chưa đi gặp phụ hoàng và thái tử, phải mau chóng rửa mặt đi bái kiến." Thẩm Ngọc Diệu giãy dụa, mặt bị ấn vào ngực Khúc quý phi, cảm giác sắp không thở nổi.
"Ngọc Dương đáng thương của ta, ra ngoài lâu như vậy, trở về còn không thể nghỉ ngơi thật tốt, không bằng ngày mai con cùng mẫu phi đi thỉnh an Hoàng hậu đi. Gần đây quốc sự bệ hạ bận rộn, con đi qua cũng tốn công thôi, về phần Thái tử, chuyện Đông Cung còn chưa xử lý xong, con cũng đừng đi qua gây rắc rối cho Thái tử ca ca của con."
Khúc quý phi buông nữ nhi đáng thương của mình ra trước khi Thẩm Ngọc Diệu bị ngạt thở đến hai mắt nổi đom đóm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ngọc Diệu đều bị nhào nặn ra một tầng màu hồng phấn, giống như một chiếc bánh bao mềm mại, đáng yêu không chịu nổi.
Bản thân nàng cũng không cảm thấy mình đáng yêu, nhưng chọc trúng trái tim làm mẹ của Khúc quý phi, Khúc quý phi thấy đáng yêu lại muốn đưa tay vuốt ve.
Thẩm Ngọc Diệu vội vàng rút lui, né tránh ma trảo của mẹ ruột, đồng thời hỏi: "Đông Cung xảy ra chuyện gì ạ?"
"Nhiều chuyện lắm, có muốn mẫu phi tỉ mỉ kể cho con nghe hay không?''
Khúc quý phi cực hiểu nữ nhi của mình. Đó là thừa hưởng tính cách thích buôn chuyện của chính mình.
Vì tin đồn mới ra lò, Thẩm Ngọc Diệu cuối cùng vẫn hy sinh mặt mình.
Cung nhân vây xem chung quanh phối hợp với tâm tình tốt của Quý phi, thấp giọng cười.
Chẳng còn ai đã một nắm tuổi rồi còn dính mẫu thân như thế trừ Thẩm Ngọc Diệu, đặc biệt thẹn thùng, muốn thoát khỏi Điện Vĩnh Khang, mọi người đều rất cao hứng.
Chờ Khúc quý phi vui vẻ, nàng mới mở miệng, đầu tiên vẫn là thao tác thông thường đuổi cung nhân xung quanh đi, đóng cửa lại, hai mẹ con thì thầm.
"Hôm qua, Tần Lương Đệ hồi cung, con biết không?'' Khúc quý phi nói xong, chậc một tiếng: "Ta đúng là hỏi thừa, người là do con bắt cóc đi, người về sao con có thể không biết được.''
"Bắt cóc gì chứ, đấy là con dẫn Lương Đệ đi ra ngoài giải sầu, cũng để Lương Đệ tới tận hiếu với Hoàng tổ mẫu thay cho Thái tử ca ca.''
Thẩm Ngọc Diệu biện giải cho chính mình, Khúc quý phi một chữ cũng không tin.
Bà hôn nữ nhi, bà hiểu rất rõ, nếu bị vẻ ngoài vô hại của Thẩm Ngọc Diệu lừa gạt thì sẽ cảm thấy mỗi một chữ nàng nói đều xuất phát từ chân tâm, bị Thẩm Ngọc Diệu bán đi còn phải giúp nàng đếm tiền nữa đấy.
"Ta đoán mấy ngày nay nàng ở Thiên Âm Quan, Thái hậu thậm chí còn chưa từng gặp qua nàng."
Trong một câu, Thẩm Ngọc Diệu nhìn trời, đúng là như vậy.
"Mẫu phi anh minh."
"Hừ, con cùng Hoàng tổ mẫu con quen biết bao lâu thì mẫu phi quen bà ấy còn lâu hơn." Khúc quý phi đắc ý nhíu mày tinh xảo, đôi môi đỏ mọng không chút lưu tình nói xấu mẹ chồng: "Hoàng tổ mẫu con á, tính tình y như tảng đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng, lần này tổ chức Trùng Dương yến xảy ra hai chuyện lớn, ta đoán chắc bà ấy tức giận đến mức ăn không nổi cơm đúng không."
Cho nên buổi sáng Thái hậu không ăn cơm, không riêng gì bởi vì Thẩm
Mân Nguyệt.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, cũng có lý, chút chuyện kia của Thẩm Mân Nguyệt ở trước mắt Thái hậu, chỉ lớn bằng một hạt vừng, Thái hậu sao có thể chỉ vì thế mà ngay cả cơm cũng không ăn được.
"Mẫu phi cũng nghe nói chuyện trong Trùng Dương Yến rồi ạ."
Thẩm Ngọc Diệu rót hai chén trà, trước tiên hai tay dâng cho Khúc quý phi một chén, lại cho mình một chén.
Tiện tay cầm mứt, ân, là vị ngọt nàng yêu thích.
"Trùng Dương Yến xảy ra chuyện lớn như vậy, mẫu phi đương nhiên cũng nghe được. Lúc con trai duy nhất của Dương thượng thư đi thì đứng, lúc trở về lại nằm, nghe nói sống không được lâu nữa, muốn tìm một mối hôn sự xung hỉ.''
Tay cầm mứt của Thẩm Ngọc Diệu dừng lại: "Xung Hỉ?"
Cái gì mà phong tục kinh dị thời phong kiến á hả, Dương thượng thư chính là Hộ bộ thượng thư, quan lớn nhị phẩm mà lại tin mấy cái thần thần quỷ quỷ này ư?
"Hừ, tự lừa mình dối người. Chỉ là đáng thương cho tiểu cô nương ở nhờ Dương gia kia, lúc trước khi nàng bị cha nàng đưa vào kinh, phỏng chừng là đã có chủ ý muốn gả nàng cho Dương Đống.''
Khúc quý phi hiển nhiên cảm thấy chuyện xung hỉ này rất vớ vẩn, nhưng cũng không quản được.
Tiểu cô nương ở nhờ Dương gia, là nói thứ nữ Lưu gia kia, hình như tên là Lưu Oánh Nhi.
Thẩm Ngọc Diệu còn có chút ấn tượng, Lưu Oánh Nhi mới cập kê không bao lâu, tuổi tác vừa đẹp, hiện tại lại bị ép gả cho một phế nhân, quả nhiên là xui xẻo.
Mà cũng không có gì, chịu đựng mấy tháng, Dương Đống có lẽ sẽ vỗ cánh bay về Tây Thiên, nếu Lưu Oánh Nhi có thể mang thai, về sau toàn bộ Dương gia, đều là của nàng ta và con nàng ta.
Điều kiện tiên quyết là Lưu Oánh Nhi phải biết tính toán, nếu là người không có đầu óc, không biết phản kháng, chuyện này đối với nàng ta mà nói, chính là bi kịch. Ngôn Tình Nữ Phụ
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ sau này nên tiếp xúc với Lưu Oánh Nhi một chút, có thể giúp liền tận lực giúp một phen. Dương Đống hiện tại hôn mê bất tỉnh, Dương Thượng Thư bởi vì vụ án tham ô Tả Châu đến cả bản thân cũng khó bảo toàn, sẽ không thành hôn sớm như vậy.
"Mẫu phi, sao lại nói đến chuyện của Dương Đống, Đông Cung rốt cuộc làm sao vậy?"
Thẩm Ngọc Diệu nhắc nhở Khúc quý phi quay lại chủ đề chính.
"À đúng, nói chuyện Đông cung, việc con mang Tần Lương Đệ đúng là một nước đi hay, Lương Đệ vừa đi, Đông cung chỉ còn lại một Lương Viện chủ trì đại cục, nhưng xui thay Lương Viện kia lại..." Khúc quý phi không biết nên dùng từ gì để nói cho rõ.
Khởi La xuất thân là cung nữ, chưa từng quản nhiều người như vậy, căn bản không có năng lực quản gia, hơn nữa nàng ta còn đang mang thai, càng không thể hao phí tinh thần để học, xuất thân không cao, còn không có sức học tập, thuần túy chỉ là một bình hoa trưng ra cho đẹp.
"Dù sao mấy ngày đó, Thái tử cũng rất bận rộn, lại phải giúp bệ hạ xử lý quốc sự, còn phải quản lý Đông cung. Cũng may hắn bị cấm túc mấy ngày, Đông Cung rối loạn, người ngoài cũng không biết, xem như bảo vệ được thể diện."
Khúc quý phi che miệng cười không ngừng, có thể thấy được Thái tử xui xẻo, bà thật sự rất cao hứng.
Ở điểm chán ghét Thái tử và Hoàng hậu, Khúc quý phi chưa bao giờ che dấu trước mặt Thẩm Ngọc Diệu.
Ngay cả người ngoài cũng không biết tình hình ở Đông cung, nhưng Khúc quý phi nói rõ ràng rành mạch, động tĩnh của Dương phủ bà cũng biết hết, Thẩm Ngọc Diệu thật không ngờ trong tay Khúc quý phi lại có nhiều người có năng lực như vậy.
Đáng tiếc toàn bộ đều chỉ để cho Khúc quý phi dùng xem náo nhiệt nghe bát quái.
"Vậy không phải là cũng chẳng xảy ra chuyện gì to tát sao, hiện tại Tần Lương Đệ đã trở lại, Đông Cung khẳng định càng thái bình, con đi tìm Thái tử ca ca, hẳn là không có chuyện gì.''
Khúc quý phi nghe vậy, vỗ tay một cái: "Thì xấu ở Tần Thục Quân trở lại đó, hôm qua nàng trở về, Thái tử bàn giao hết mọi chuyện trong Đông cung lại cho nàng, nàng lấy lí do thân thể mệt nhọc từ chối, nói hôm nay rồi nhận. Kết quả sáng nay, nàng và Thái tử trực tiếp cãi nhau, thậm chí...''
Khúc quý phi đột nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Ngọc Diệu, nhỏ giọng nói: "Thậm chí còn động thủ."
"Động thủ?" Thẩm Ngọc Diệu cả kinh.
"La cái gì, nhỏ tiếng chút, sợ không ai nghe thấy à." Khúc quý phi bị tiếng la của Thầm Ngọc Diệu dọa sợ tới mức tóc tai dựng đứng lên, vội vàng bảo nữ nhi nhỏ giọng một chút.
Thẩm Ngọc Diệu liên tục gật đầu, thấy nàng không định lớn tiếng la hét nữa, Khúc quý phi mới tiếp tục nói: "Tần Thục Quân tát Thái tử một cái vang dội, mấy ngày nay phỏng chừng Thái tử cũng không dám ra ngoài. Hôm nay vẫn còn sưng, con nghe mẫu phi nói, ngày mai lại đến, cũng cho Thái tử cơ hội giảm sưng.''
Nghe không phải Thái tử đánh Tần Thục Quân, Thẩm Ngọc Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Tần Thục Quân đánh Thái tử, Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm quá sớm.
Thái tử bị đánh, chuyện này tạo thành hậu quả có thể lớn cũng có thể nhỏ.
"Tính tình Tần Lương Đệ không phải người sẽ động thủ, xúc động làm ra hành động như thế, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Lỡ như Thái tử ca ca buộc tội nàng ấy ám sát Thái tử, Tần gia liền gặp phải phiền toái lớn.''
"Hừ, Thái tử mới sẽ không làm vậy đâu, hắn là kẻ đuối lý.'' Khúc quý phi hiển nhiên lại nắm giữ nội tình một tay: "Con nghe mẫu phi nói, cách Đông cung xa một chút, vạn nhất sụp đổ, bùn đất văng lên người rồi lại kêu."
Thẩm Ngọc Diệu nga một tiếng, không nói đồng ý hay không đồng ý, mà chỉ hỏi: "Mẫu phi, vì sao ngài lại biết nhiều chuyện Đông Cung như vậy?"
"Con còn nhỏ, không cần hỏi lung tung." Khúc quý phi nghiêm túc cự tuyệt ánh mắt nhỏ của Thẩm Ngọc Diệu.
Nếu Thẩm Ngọc Diệu dễ dàng buông tha như vậy, thì nàng không phải Là Thẩm Ngọc Diệu.
Huống hồ nàng thật sự rất muốn có một mạng lưới tình báo hoàn toàn do nàng nắm giữ, sẽ không bị người bên ngoài ảnh hưởng, nàng là con gái ruột của Khúc quý phi, mẹ ruột lại có đồ tốt, chia một chút cũng không quá đáng.
"Nữ nhi sắp cập kê rồi, đã không còn nhỏ nữa. Hôm nay Lục tỷ bởi vì ngày sau có thể bị gả cho một phò mã không rõ gốc rễ mà lo lắng, tâm sự với nữ nhi, muốn ở lại trong cung thêm vài năm, nữ nhi còn bày mưu tính kế cho Lục tỷ, nói cho tỷ ấy biết, việc này có thể nói rõ với phụ hoàng, phụ hoàng yêu thương công chúa, nhất định sẽ đồng ý.''
Khúc quý phi càng nghe biểu tình càng kỳ quái.
Ánh mắt bà nhìn nữ nhi, giống như là đang nhìn tuyệt thế đại lừa gạt.
"Không phải con cố ý đấy chứ?''
Không ai hiểu con bằng mẹ, Khúc quý phi thật sự càng nghe càng cảm thấy Thái tử và Thẩm Mân Nguyệt đều bị Thẩm Ngọc Diệu lừa.
Thẩm Ngọc Diệu rất ủy khuất tỏ vẻ, sao có thể, nàng không có lừa ai cả.
Nàng đây là giúp người mà.
Thẩm Sùng làm hoàng đế đã nhiều năm, công lao nhiều hơn khuyết điểm, ông muốn gây dựng thành tựu vẻ vang, cho nên yêu cầu bản thân phải nghiêm khắc rèn luyện tài đức.
Tuy nói nhìn qua thì ông phong lưu lãng tử, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng trên thực tế nữ nhân hậu cung đại đa số là nữ nhi trong nhà quan viên, mục đích chính trị cân bằng triều đình so với sở thích cá nhân thì chiếm tỷ lệ lớn hơn.
Hơn nữa ông chưa bao giờ độc sủng bất luận người nào, nhiều năm qua, hai nữ nhân thân cận nhất ở bên cạnh ông, một người là Hoàng hậu, là thê tử của ông, người còn lại chính là Khúc quý phi.
Về thân phận, Khúc quý phi là phi tử có thân phận cao nhất trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng hậu ra.
Ông lập trưởng tử trung cung làm thái tử, sủng nịch nữ nhi duy nhất của quý phi, có lẽ chuyện khác thường nhất mà ông làm ra, chính là cho thất nữ nhi mình yêu thương một phong hài khác với các công chúa khác, lấy một cái tên có từ Ngọc.
Một hoàng đế như vậy, bảo ông đem hôn nhân đại sự giao cho nữ nhi tự quyết định, căn bản là không có khả năng.
Không thấy Thái tử cầu xin nửa ngày, còn bị Hoàng đế vừa đánh vừa mắng, cuối cùng cũng không xin được chức Thái tư phi mà là một Lương viện nhỏ nhoi đấy à.
Nếu Thẩm Mân Nguyệt thật sự đến trước mặt Hoàng đế cầu xin, Hoàng đế sẽ không trút giận lên nữ nhi không hiểu chuyện, mà đáy lòng thầm ghim Thái tử thêm một cái.
Nếu không phải Thái tử ở trong yến tiệc Trung thu, trước mặt chúng hoàng tử công chúa, làm gương xấu, khiến muội muội hắn cũng to gan lớn mật đòi tự do hôn nhân thì là gì?
Tất cả những điều trên đều là Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, trong chuyện này nàng biết rất rõ, mỗi người sẽ có phản ứng gì.
Trịnh hoàng hậu bất mãn với Lục công chúa, Thái tử cõng một cái chảo đen, Lục công chúa né tránh đồng đội Trịnh gia này kéo chân, Hoàng đế sẽ càng thêm bất mãn với Thái tử.
Mà nàng, lại thu hoạch được mâu thuẫn mới giữa Hoàng đế và Thái tử.
Khúc quý phi không bị diễn xuất tràn ngập thành ý của Thẩm Ngọc Diệu đả động, bà vẫn như cũ nghĩ rằng con gái mình không có ý tốt.
"Hai người các con đúng là chẳng biết giống ai, người Khúc gia ta cũng không có ai nhiều tâm nhẫn như hai đứa con." Khúc quý phi nghĩ thầm, nhất định là giống Hoàng đế, Hoàng đế chính là người có tâm cơ sâu sắc nhất.
"Mẫu phi nói như vậy sai rồi, ta không hề giống Tam ca, Tam ca thật sự rất xấu, huynh ấy không chỉ an bài đại náo Trùng Dương Yến, còn tính toán liên thủ với Kính vương.''
Thẩm Ngọc Diệu dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, nói những lời khiến Khúc quý phi khiếp sợ nhất.
Khúc quý phi trong nháy mắt nhìn ánh mắt Thẩm Ngọc Diệu, giống như là lần đầu tiên quen biết nữ nhi của mình vậy.
Bà biết nhi tử tự có tính toán, hơn nữa vẫn lén lút hành động, thậm chí có đôi khi bà còn có thể giúp nhi tử một phen, che dấu cho nhi tử, không để bị Hoàng đế phát hiện.
Nhưng bà không nghĩ tới, chuyện vừa rồi còn đang nghị luận, lại xuất phát từ tay nhi tử của mình, càng làm cho bà không ngờ tới chính là, nữ nhi nhìn qua ngốc nghếch của mình, lại biết rõ mọi chuyện.
"Ghê gớm, huynh muội các ngươi đúng là ghê gớm." Khúc quý phi không biết phải nói gì: "Không phải con muốn người trong tay mẫu phi sao? Lấy đi lấy đi. Nhưng ta nói trước, những người này nhiều nhất là nghe tin đồn phố phường, tìm cho con chút đồ mới mẻ, dư thừa gì đó thì không làm được. Con nhất định phải dùng người cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để người ta phát hiện.''
Khúc quý phi cho rằng dưới tay nữ nhi có vài người là rất cần thiết, lúc trước bà đã giúp Thẩm Thanh Cẩn, hôm nay bà sẽ giúp Thẩm Ngọc Diệu, thậm chí còn muốn giúp Thẩm Ngọc Diệu nhiều hơn một chút.
"Chờ sau khi con biết dùng những người đó rồi, mẫu phi lại cho con mấy thôn trang. Cấm vệ trong cung quả thật thân thủ rất tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn phải đi bảo hộ Bệ hạ trước."
Khúc quý phi dặn dò, Thẩm Ngọc Diệu ghi nhớ không sót chữ nào, trịnh trọng gật đầu: "Mẫu phi yên tâm đi, nữ nhi biết nên làm như thế nào, đa tạ mẫu phi.''
Đây không phải là nhóm người đầu tiên dưới tay Thẩm Ngọc Diệu, chuẩn xác mà nói, nhóm người đầu tiên hẳn là những ám vệ do Vu Tam cầm đầu.
Nhưng ám vệ là người ẩn nấp trong bóng tối, bọn họ từ nhỏ đã tiếp nhận tư tưởng như vậy, trước mắt Thẩm Ngọc Diệu không có tinh lực cũng như bản lĩnh xoay chuyển nhận thức của bọn họ.
Cho nên Thẩm Ngọc Diệu vẫn nên dùng thêm vài người.
Huống hồ mạng lưới tình báo hiện tại của nàng, hoàn toàn được thành lập trên mạng lưới tình báo ám vệ của Hoàng đế, điều này rất nguy hiểm.
Nàng không thể để Vu Tam đi lấy tình báo bên Hoàng đế, vạn nhất có ám vệ nào đó phản bội Vu Tam, không riêng gì nàng gặp nguy hiểm, mà Vu Tam cũng chỉ còn một con đường chết.
Nàng muốn thành lập thế lực thuộc về mình, cần một nhóm người không ai biết.
Ngay cả những người Khúc quý phi cho này, nàng cũng không thể vận dụng toàn bộ, nhiều nhất là bày ra bên ngoài yểm hộ thôi.
Bởi vì Khúc quý phi khẳng khái giúp đỡ, hôm nay Thẩm Ngọc Diệu ngoan ngoãn nghe lời, không đi ra ngoài dạo chơi.
Nàng thậm chí còn nghĩ nếu không ngày mai cũng không đi nữa, Hoàng hậu và Thái tử chắc hẳn giờ phút này đều vội vàng xử lý chuyện của Tả Châu.
Về phần Hoàng đế, phỏng chừng cũng bận cùng một việc với Hoàng hậu Thái tử, chẳng qua mục đích khác nhau mà thôi.
Thẩm Ngọc Diệu muốn yên lặng câu cá vài ngày, chờ phát triển, ai ngờ sáng sớm hôm sau, trên triều đình truyền đến một tin tức, Thẩm Ngọc Diệu có chút đứng ngồi không yên.
Trịnh thượng thư bệnh nặng, mạng không còn bao nhiêu.
Lễ bộ thượng thư Trịnh Trạch là lão thần, ông và phụ thân của Hoàng hậu chính là đường huynh đệ cùng tộc, lúc tiên đế còn sống, cũng không tranh giành thiên hạ với tiên đế.
Sau khi tiên đế đăng cơ, đã từng trừ khử một đám quần thần đi theo mình, những thần tử đó lập công lớn, tiên đế vì muốn quét sạch chướng ngại vật cho tân đế, lúc này mới ra tay.
Mà Trịnh Trạch và Lão Quốc công, là hai lão thần hiếm hoi tránh được một kiếp.
Bọn họ có thể sống, Trịnh gia lại có quan hệ thông gia với Hoàng thất, nhưng từ đó cũng chứng minh, người Trịnh gia làm quan rất thông minh.
Bọn họ biết thu liễm mũi nhọn trên quan trường, bảo toàn mạng sống.
Một người làm quan hơn bốn mươi năm, vẫn luôn ở vị trí cao, chỉ cần là quan có làm việc, trên người nhất định có công huân đáng ghi vào sử sách.
Nếu làm quan từ thời khai quốc thì nhất định khi ngã xuống sẽ tạo ra sóng lớn ngập trời.
Trịnh Trạch đáp ứng tất cả các điều kiện.
Thẩm Ngọc Diệu nghe vu Tam nói hoàng đế nhận được tin Trịnh Trạch bệnh nặng, trực tiếp dừng buổi thượng triều đến thăm, liền biết thái tử lần này không nhất định sẽ thương gân động cốt.
"Cái này gọi là cái gì mà, lão đầu tế thiên, pháp lực vô biên."
Thẩm Ngọc Diệu không nóng nảy, nàng vốn không muốn Thái tử ngã xuống ngay lúc này.
Chỉ là nàng cũng không cảm thấy Thái tử thật sự có thể dựa vào cái chết của Trịnh Trạch, đánh một trận xoay người, về sau tiếp tục an an ổn ổn ngồi trên vị trí Thái tử của hắn.
Thẩm Thanh Cẩn giống như một con sói, nhắm chuẩn con mồi, không có khả năng dễ dàng buông tha.
Huống hồ kẻ thèm muốn ngôi vị Hoàng đế, lại không chỉ có một mình Thẩm Thanh Cẩn.
Thẩm Ngọc Diệu đang đọc sách sử, lịch sử Đại Trang nàng chưa từng thấy qua, trong trí nhớ nguyên chủ cũng rất mơ hồ.
Trong sử sách có rất nhiều câu chuyện thú vị, tiết lộ sự thật của lòng người, có thể mang lại lợi ích cho người đọc.
Nhưng nàng mới đọc không bao lâu, đã bị người khác cắt ngang.
Mai Hương đến, nói: "Công chúa, Tần Lương Đệ hẹn gặp ngài tại Vọng Mai Đình ở Tây Uyển."
Thẩm Ngọc Diệu có thể lựa chọn nhận, hoặc không nhận lời hẹn này.
Nếu như nói Trịnh gia là căn cơ của Thái tử, vậy Tần quốc tướng chính là cánh tay trái của Thái tử trên triều đình, Dương Thành Nghiệp là cánh tay phải.
Cánh tay phải xảy ra chuyện, với tính cách của Thẩm Thanh Cẩn, tiếp theo nhất định sẽ đến lượt cánh tay trái.
Thẩm Ngọc Diệu vẫn có chút muốn Tần gia trợ giúp.
Tể tướng của một quốc gia cũng rất quan trọng, không phải là cá nhân người đó quan trọng như thế nào, mà là thế lực người đó đại diện, học sinh trải rộng khắp thiên hạ.
Nếu Thái tử ngã, "di sản" hắn để lại, chắc cũng chia cho muội muội một phần đi.
Thái tử không biết, ngay lúc hắn vẫn còn sống sờ sờ mà đã có người đánh chủ ý lên di sản của hắn.
Thẩm Ngọc Diệu thay đổi xiêm y, tỏ vẻ coi trọng Tần Thục Quân, sau đó dẫn theo Trúc Hương và Cúc Hương, đi về phía Tây Uyển.
Tây Uyển là một khu vườn lớn đủ loại hoa cỏ cây cối, Vọng Mai Đình ở trong rừng mai, mùa đông hàng ngày đều có phi tần công chúa đến ngắm mai ngắm tuyết.
Đang vào tết Trùng Dương, cây mai đều trơ trụi, bên này cũng rất ít người, cực kỳ hẻo lánh.
Lúc nhìn thấy Tần Thục Quân, Thẩm Ngọc Diệu thiếu chút nữa không nhận ra.
Hôm nay Tần Thục Quân chưa trang điểm, sắc mặt trắng bệch, không hề có chút khí sắc nào, ngồi ở chỗ đó thắt lưng trùng xuống, giống như già đi mấy tuổi.
Không có tinh thần, ủ rũ chán nản.
"Hoàng tẩu, sao lại tiều tụy như vậy?"