Danh tiếng của Dương Khả Khanh bị tổn hại, do miệng lưỡi của một số kẻ muốn trèo cành cao.
Trên thực tế, nàng ta là con gái của Dương gia, xuất thân danh môn, là một cô con dâu đủ tư cách trong mắt không ít quý phụ nhà cao cửa rộng.
Khúc quý phi cũng nghĩ như thế, đối với Khúc quý phi mà nói, Dương Khả Khanh có một ca ca không ra gì không phải vấn đề lớn, con bà là hoàng tử, cho dù Dương Đống không phế thì có thể mạnh hơn con trai bà được sao?
Dương Thành Nghiệp hiện tại vẫn có thể làm quan không ít năm, hơn nữa Dương Thành Nghiệp vẫn có thể sinh, sau này sinh thêm một đứa con trai, bồi dưỡng lại là được. Nếu thật sự không được, Dương gia vẫn còn con cháu khác, nếu thật sự muốn nâng đỡ, tùy tiện xách ra một người kế thừa Dương gia là xong.
Thẩm Ngọc Diệu hiểu được suy nghĩ của Khúc quý phi, nhưng nàng không rõ lắm, chuyện này Thẩm Thanh Cẩn có biết hay không.
Nếu không biết thì chính là ý kiến riêng của Khúc quý phi, trước mắt chắc chắn là chưa đâu vào đâu cả, chuyện có thành hay không thì chưa biết được.
Nếu biết thì lại càng phức tạp.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, Dương Thành Nghiệp có Thái tử ủng hộ, hiện tại Thẩm Thanh Cẩn vì muốn chặt đứt một tay của Thái tử, tận lực muốn kéo Dương Thành Nghiệp xuống, chuyện này nếu thật sự thành công, vụ án tham ô Tả Châu sẽ tiến triển thế nào đây?
Thẩm Thanh Cẩn vì cưới một nữ nhi Dương gia, không cần tiền cứu trợ thiên tai, cũng không làm Thái tử.
Với tính tình của thẩm Thanh Cẩn, không có khả năng từ bỏ, nhưng cũng không có khả năng ném đồ tốt trong tay ra.
Nữ nhi Dương gia so với ngân lượng cứu trợ thiên tai thì quý trọng hơn, nhưng so ra lại kém vị trí Thái tử, rất có thể Thẩm Thanh Cẩn sẽ khiến Dương gia bị tổn thất nặng nề, sau đó mới thu vào dưới trướng của mình.
Dương gia đầu quân cho Thẩm Thanh Cẩn, không phải là không có khả năng.
Không giống như hai nhà Tần Trịnh có quan hệ thông gia với Thái tử, Dương Thành Nghiệp sở dĩ đi theo Thái tử, thuần túy là bởi vì Thái tử đại diện cho thế lực các thế gia lớn.
Khúc gia phía sau Thẩm Thanh Cẩn cũng không phải là Hàn môn vô danh.
Nếu Thái tử ngã ngựa, Dương gia vì bảo vệ bản thân, hẳn là sẽ chọn minh chủ khác, đến lúc đó Thẩm Thanh Cẩn chẳng khác nào ngư ông đắc lợi.
Nếu lại có thể tạo mối quan hệ với Thạch gia, phỏng chừng số tiền kia của Tả Châu, cũng có thể lấy được.
Hay nha, cưới hai nữ nhân, có được bố cục chính trị toàn vẹn đôi đường.
Bàn tính này quá xuất sắc, đến nỗi các hạt tính sắp bắn thẳng vào mặt Thẩm Ngọc Diệu luôn rồi.
Thạch Thải Văn nói hết ra, trong lòng không còn gánh nặng, dứt khoát bày tỏ suy nghĩ với Thẩm Ngọc Diệu: "Ta cảm thấy Hiểu Hiểu vẫn còn tức giận, muội ấy rất ghét Dương Khả Khanh, muốn ưu việt hơn Dương Khả Khanh, Đinh Nguyên không đáng để muội ấy tranh giành, liền muốn cùng Dương Khả Khanh tranh giành Thân vương. Đúng là một cô nương ngốc, cuộc sống là của mình, tranh chấp hiếu thắng như vậy thì có ích lợi gì a, ta muốn khuyên nhủ muội ấy, lại không biết nên mở miệng như thế nào.''
Nhân duyên với Thân vương, đặt ở trên người Thạch Hiểu Hiểu đối với nàng ta phải nói là cực lãi, nếu nàng ta còn đi theo cha nàng ta, tuyệt đối không có khả năng kết thân với hoàng tử.
Cho dù không phải chính phi, thì cũng được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nếu lúc này Thạch Thải Văn đi khuyên bảo, ít nhiều có chút không thích hợp, huống chi nàng ấy lại là người từ chối mối hôn sự này.
"Quả thật không dễ nói, ta không nghe mẫu phi nói muốn kết thân với Dương gia, không bằng chờ ta hồi cung, sau khi hỏi mẫu phi, ngươi lại tính toán.''
Nếu Thạch Hiểu Hiểu thật sự nhằm vào Dương Khả Khanh, một khi có tin tức xác thực, như Dương Khả Khanh sẽ không thành thân với Thân vương, liền có thể lấy ra khuyên Thạch Hiểu Hiểu từ bỏ, đừng nhảy vào trong hố lửa của đám nữ tử hoàng cung này.
Hoàng cung là nơi tra tấn người dã man nhất.
Tuy nói có thể có được phú quý, nhưng cả đời lại bị người khác khống chế.
Thạch Thải Văn lo lắng đồng ý.
Không phải Thạch Hiểu Hiểu, cũng sẽ có một nữ tử Thạch gia kết hôn với Thẩm Thanh Cẩn, một khi Thạch Bành Sinh gật đầu, khối liên minh giữa Thạch gia và Thẩm Thanh Cẩn coi như được thành lập.
Thạch Thải Văn nói thật, nàng ấy không thích Thẩm Thanh Cẩn, Thẩm Thanh Cẩn tuyệt đối không có quang phong tuyết nguyệt như những gì hắn biểu hiện ra ngoài, tao nhã, ôn tồn lễ độ.
Thẩm Ngọc Diệu nghe xong bát quái, ăn mứt, hỏi: "Nếu đã nói đến hôn sự của đường muội ngươi, vậy ta liền mạo muội hỏi một câu, Thải Văn, sau này ngươi muốn tìm một phu quân như thế nào?"
Thạch Thải Văn trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Ta không biết."
"Chưa từng nghĩ về chuyện này?"
"Ừm, chưa từng nghĩ. Nếu thật sự muốn chọn, ta muốn chọn một người không ở kinh thành." Thạch Thải Văn chống cằm nói, xa xăm thổ lộ tiếng lòng: "Trên sách viết, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nhưng ta lớn như vầy rồi, đọc qua rất nhiều sách, lại chưa bao giờ ra khỏi Kinh Châu. Ta muốn được ngắm hoàng hôn và cát vàng, muốn được nhìn thấy vùng sông nước Giang Nam, muốn được ngắm đại dương rộng lớn, thưởng thức những phong cảnh kỳ lạ.''
Những người trẻ tuổi luôn có một khao khát muốn nhìn thấy thế giới, có một đôi mắt ước ao tìm kiếm thế giới mới.
"Đi lại bên ngoài rất khổ cực, có một số nơi ngay cả đường cũng không có, chứ đừng nói trên đường lại còn nhiều kẻ ác cướp bóc, đếm không xuể, hơn nữa còn có các loại dịch bệnh, phòng không được, không cẩn thận sẽ ra đi giữa đường." Thẩm Ngọc Diệu rất tàn nhẫn chọc thủng ảo tưởng nhỏ trong lòng thiếu nữ: "Đại Trang ta là thượng quốc, không phải tất cả các quốc gia đều cường đại như Đại Trang, có quốc gia chỉ là một vùng đất rất nhỏ, ngay cả trang trại nhà ngươi cũng không bằng, người cũng ít. Có lẽ còn ít người hơn số người của một thành trì."
"Thật sao? Công chúa, sao người lại biết, người đã từng nhìn thấy rồi ư?"
Thẩm Ngọc Diệu vốn định dùng thực tế để Thạch Thải Văn thành thành thật thật từ bỏ suy nghĩ ra ngoài chơi, không ngờ Thạch Thải Văn ngược lại càng hào hứng, ánh mắt sáng rực nhìn Thẩm Ngọc Diệu.
Lần trước Thạch Thải Văn hưng phấn như vậy, là lúc chơi trò sa bàn.
"Công chúa có thể làm ra sa bàn, nhất định là đã từng chứng kiến rất nhiều phong cảnh khác nhau. Ta chưa từng thấy qua địa hình như vậy, có núi cao, có đồng bằng, không hề giống Kinh Châu, núi Kinh Châu, phần lớn đều giống như núi Thiên Âm này, từ chân núi đến đỉnh núi chỉ có vài bước chân."
Thẩm Ngọc Diệu từ trong miệng Tần Thục Quân biết Thạch Thải Văn rất thông minh, từ kết quả thắng bại trong trò sa bàn, có thể nhìn ra các năng lực của Thạch Thải Văn đều lợi hại hơn Thạch Thải Vi, nhưng giờ phút này nàng mới tận tâm cảm nhận được sự lợi hại của Thạch Thải Văn.
Chỉ từ trò sa bàn đơn giản mà đã nhìn ra, Thẩm Ngọc Diệu đã từng nhìn thấy địa hình thực tế.
"Ta chỉ là nghe người ta nói thôi, trong cung có không ít tàng thư, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, có thể cầm ngọc bội của ta tới mượn đọc.''
Thẩm Ngọc Diệu nói xong, lấy ngọc bội bên hông xuống, trên ngọc bội khắc hai chữ "Ngọc Dương", là biểu tượng của thân phận.
"Đa tạ công chúa, thần nữ nhất định sẽ bảo quản ngọc bội cẩn thận." Vật phẩm bên người hoàng tử công chúa cực kỳ trân quý, sẽ không dễ dàng lấy ra tặng người khác.
Không chỉ là vật phẩm có giá trị của chính nó, quan trọng hơn là danh tính nhân vật mà vật phẩm đại diện.
Nếu vật phẩm bên người bị thất lạc, sẽ xảy ra vấn đề lớn.
"Ta tin ngươi có thể bảo quản nó. Chỉ là đáng tiếc, nữ tử chúng ta rõ ràng cũng có người tài hoa học rộng, võ công cũng không thiếu người xuất chúng, lại không thể giống nam tử, kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia.''
Thạch Thải Văn nghe xong lời này, vui mừng trong lòng vơi đi rất nhiều.
Đã từng có một khoảng thời gian, rất hoang mang không hiểu tại sao mình lại phải đóng cửa học nữ công thêu thùa may vá, vì sao không thể giống như các huynh đệ trong nhà, đọc sách, luyện chữ, tập võ, đi đây đi đó.
Sau đó nàng hiểu được, là bởi vì nàng là nữ nhi, không phải nam nhi.
Nhưng nàng chưa bao giờ nhận thua, chưa từng đặt sách xuống, cũng không ngừng tập võ.
Không có thiên phú về võ học, vậy thì đọc binh thư xem binh pháp, văn không đủ để thi cử, thì dưới tay cũng có kiến thức vài quyển sách, làm giàu cho chính mình.
Có lẽ chờ nàng đọc hết ba vạn quyển, là có thể hiểu được sứ mệnh của nàng từ trong sách, trong đạo lý mà các bậc thánh nhân hiền tiết để lại.
"Công chúa, trời sinh chúng ta là nữ tử, tất sẽ không vì thế mà sống một cuộc đời bình thường.''
Thẩm Ngọc Diệu vốn định khơi dậy dã tâm trong lòng Thạch Thải Văn, nhưng không nghĩ tới, nàng cuối cùng lại được Thạch Thải Văn dạy cho một bài học.
Nàng xuyên tới cổ đại, nghe một thiếu nữ mười sáu tuổi khẳng định chắc chắn nàng sẽ không sống một cuộc đời tầm thường.
Khi không có mục tiêu, thì học hỏi, không ngừng học hỏi cho đến khi hiểu những cuốn sách đó, hiểu được nhiệm vụ của mình là gì.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, có thể cả đời này nàng cũng sẽ không cảm nhận được loại rung động chấn nhiếp linh hồn này.
Trong thiên hạ này có được bao nhiêu nữ tử như Thạch Thải Văn.
Lại có bao nhiêu nữ tử không cam lòng giao phó tương lai cho vận mệnh như nàng ấy.
Sắc trời đã tối, dùng xong bữa tối, Thạch Thải Văn liền trở về phòng khách, khi khách nhân trong viện rời đi, Thẩm Ngọc Diệu mới hỏi Vu Tam chuyện Dương Đống hôm nay trúng độc.
"Rốt cuộc là ai, dám hạ độc người ngay tại yến hội Hoàng tổ mẫu tổ chức?"
"Bẩm công chúa, Dương Đống không trúng độc, mà là hắn đụng vào thứ không nên đụng. Trên bệnh án thái y viết, Dương Đống đã ăn Liễu Ám Hoa."
Liễu Ám Hoa là Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn á hả?*
*Trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.*
Lần đầu tiên Thẩm Ngọc Diệu nghe được danh từ này, không hiểu.
Vu Tam giải thích cho nàng: "Tiền triều có một cấm vật, một số ít người ăn vào thì tinh lực tràn đầy, lão giả ăn vào có thể hồi xuân, có thể trị bách bệnh, có thể giải bách sầu, có thể cùng tiên du ngoạn trong mộng."
Nghe qua quả thực chính là thần dược, nhưng Thẩm Ngọc Diệu càng nghe sắc mặt lại càng khó coi.
Tất cả những người lớn lên ở vùng đất này đều có một nỗi hận thấu xương với "Độc" phẩm.
"Công chúa, Liễu Ám Hoa nếu dùng một lượng nhỏ quả thật có tác dụng cứu mạng, nhưng vật này có hại, người nhiễm trong vòng một ngày không thể ngừng uống, nếu không người sẽ biến thành ác quỷ. Liễu Ám Hoa làm cho thiên hạ tiền triều đại loạn, Cao tổ có lệnh, phàm là người đụng vào vật này, giết không tha, dùng vật này để trục lợi, tru di cửu tộc. Liễu Ám Hoa nếu ăn cùng rượu, rượu ít có thể trợ hứng, rượu nhiều thì sẽ chết.''
Trách không được quan viên đầu tiên nhìn thấy Dương Đống ngất xỉu liền gào lên nói là người chết.
Trạng thái lúc đó chắc chắn là cực kỳ khủng bố, mới có thể khiến người ta thốt ra từ chết.
Dương Đống trước đây còn tham gia hội thơ, chưa từng nghe nói hắn tiều tụy điên cuồng, nếu tiếp xúc lâu nhất định sẽ có biểu hiện.
Nói cách khác, Dương Đống mới nhiễm bệnh gần đây.
Là ai, nhất định phải giết chết Dương Đống, thủ đoạn càng ngày càng tàn nhẫn, mỗi lần lại càng đột phá điểm mấu chốt của con người.
"Thuộc hạ vô năng, chuyện lần này của Dương Đống vẫn chưa tra ra chủ mưu phía sau màn.'' Vu Tam quỳ xuống đất thỉnh tội, ám vệ không phải không gì không biết, sau khi Dương Đống bị phế, đại đa số mọi người đều nhìn chằm chằm Dương Thành Nghiệp, không ai thèm nhìn để ý tới Dương Đống.
"Không liên quan gì đến năng lực của ngươi, ai mà ngờ được Dương Đống lại nhiễm phải thứ này, Liễu Ám Hoa xuất hiện, đây là muốn động đến lãnh thổ Đại Trang, phụ hoàng hẳn là cũng có thể tra ra nguyên nhân việc này.'' Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy chuyện này không phải chuyện trước mắt nàng có thể điều tra.
Giao cho Hoàng đế điều tra, hiện tại kinh thành là của Hoàng đế, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng là trách nhiệm của Hoàng đế.
"Ngày mai ta sẽ hồi cung, Liễu Ám Hoa chỉ xuất hiện trên người một mình Dương Đống, việc này sau khi Phụ hoàng biết, hẳn là sẽ không vội vàng xử lý. Quan trọng nhất vẫn là chuyện của Tả Châu. Hôm nay lão giả cáo trạng nói, Đỗ Cao Tuấn còn giữ lại một biệt viện ở kinh thành, việc này là thật?"
Lúc trước Thẩm Ngọc Diệu đã điều tra rất nhiều chuyện liên quan đến Đỗ Cao Tuấn, Vu Tam chưa từng nói với nàng, Đỗ Cao Tuấn còn giữ lại tài sản.
Vu Tam cũng rất mê mang, nàng ấy quả thực muốn điên luôn rồi, hôm nay xảy ra chuyện gì không biết, bị công chúa hỏi chuyện hai người đều không rõ chân tướng.
"Thưa công chúa, thuộc hạ không biết, thuộc hạ sẽ phái người đi điều tra ngay." Vu Tam tính toán đêm nay không ngủ nữa.
"Không cần, Kinh thành còn có tình báo mà ám vệ không biết?''
Thẩm Ngọc Diệu có chút suy đoán.
"Kinh thành chính là dưới chân Thiên tử, ám vệ bảo vệ an toàn cho thiên tử, có rất ít chuyện mà ám vệ không biết.''
Chỉ có ám vệ không điều tra, không có ám vệ không biết.
Giống như Liễu Ám Hoa trên người Dương Đống, trước đây ám vệ chưa từng điều tra, cho nên không biết, nhưng chỉ cần ám vệ đi điều tra, không bao lâu là có thể tra rõ ngọn ngành.
Khoảng thời gian trước lúc Đỗ Cao Tuấn bị xử tội, Tả Châu năm ngoái xảy ra lũ lụt, bởi vì Đỗ Cao Tuấn tham ô, Hộ bộ thượng thư cùng Hình bộ thượng thư còn đánh nhau một trận trên triều.
Như vậy vấn đề đặt ra là, dưới tình huống như vậy, khả năng Hoàng đế không đi điều tra kỹ Đỗ Cao Tuấn gần như bằng không.
Cho nên Hoàng đế nhất định biết có Biệt viện tồn tại.
Vậy vì sao thân là tai mắt của Hoàng đế ám vệ lại không biết, chỉ có một loại khả năng, có người đã niêm phong bộ phận tình báo này.
Ngoại trừ Hoàng đế, không ai có thể chạm vào mạng lưới tình báo của Ám Vệ.
Giả thiết điều kiện tiên quyết là, Hoàng đế biết Biệt viện tồn tại, ông thậm chí còn biết bên trong có sổ sách Đỗ Cao Tuấn để lại, ông cũng biết, sau khi Đỗ Cao Tuấn chết không đối chứng, sẽ có người nhảy ra, đưa cho ông manh mối mới.
Thẩm Ngọc Diệu nghĩ đến đây thì lạnh cả người.
Vị Hoàng đế nhìn như bảo vệ Thái tử, đối xử với Thái tử như một người cha hiền, rốt cuộc là ông muốn làm gì?
Tất cả những gì xảy ra ở Trùng Dương Yến hôm nay, rốt cuộc đâu là chuyện khiến Hoàng đế vui vẻ vì đã thành công, đâu là chuyện bất ngờ nằm ngoài dự đoán của Hoàng đế?
Hiện tại Thẩm Ngọc Diệu chỉ chắc chắn duy nhất một điều, đó là Hoàng đế không nghĩ tới lúc đối mặt với thích khách, Thái tử lại là người chạy đầu tiên, hoàn toàn không quan tâm đến người cha già này.
Quên đi, suy nghĩ nhiều quá cũng chẳng liên quan gì đến nàng, giai đoạn hiện tại nàng chỉ cần ngẫm lại, làm sao để có thể lừa Thái tử, hãm hại ca ca ruột, rồi lại nhìn hai người này cấu xé lẫn nhau.
Thiên Âm Quan một đêm yên tĩnh, kinh thành thì náo nhiệt hơn nhiều.
Sau khi từ Thiên Âm Quan trở về, chư vị đại thần phần lớn trong lòng đều nơm nớp lo sợ, sợ hoàng đế tìm ra sổ sách có tên mình, cho nên chuyện đầu tiên về nhà, chính là phái người tới nhìn chằm chằm Biệt viện của Đỗ Cao Tuấn.
Nhưng lúc trước ánh mắt bọn họ đều đổ dồn lên người Đỗ Cao Tuấn, biệt viện của Đỗ Cao Tuấn ở chỗ nào, mẫu thân lão ta tên thật là gì, có bộ dáng ra sao, ngoại trừ những quan viên thân cận với Đỗ Cao Tuấn ra, những người còn lại căn bản đều không biết.
Muốn thăm dò được phải tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa sau khi từ Trùng Dương Yến trở về kinh thành còn có một số việc phải làm, các quan viên lại càng không biết thuật phân thân.
Đến cuối cùng, số đại thần chân chính có thể phái người đến trước Biệt viện của Đỗ Cao Tuấn, rất ít ỏi.
Sau đó, tên của họ được ghi lại trên giấy đặt trên bàn của Hoàng đế.
Đêm khuya, Thẩm Sùng ngồi ở Tử Vi cung, nhìn danh sách trước mắt, thật lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
Ông biết có không ít người phản bội ông, cũng biết không ít người âm thầm duỗi tay.
Nhưng ông không ngờ, không ngờ lại có nhiều người như vậy.
Phía trên có bạn tốt ông kết giao từ khi còn trẻ, cùng chí hướng, có cấp dưới ông cực kỳ tin tưởng, đến cả người thân thiết như thông gia, còn có cả người thân cùng chung dòng máu.
Đế hoàng, Xưng Cô Đạo Quả.
Thẩm Sùng nhớ tới Tiên hoàng, khi ông tiếp nhận ngôi vị hoàng đế từ trong tay Tiên hoàng, Tiên hoàng từng dặn dò ông, chớ đem tình cảm bản thân đặt lên hàng đầu.
Ngươi là vua của thiên hạ, là vua của dân chúng, là kẻ cô độc.
Thái tử, thật sự không thích hợp làm Hoàng đế.
Đắm chìm trong tình cảm nam nữ, lại ích kỷ nhu nhược, không hề có lòng yêu dân.
Thẩm Sùng thật sự nghĩ không ra, rõ ràng ông đặt kỳ vọng vào Thái tử rất lớn, vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng, kiên nhẫn dạy hắn làm thế nào để làm vua, nhưng tại sao lại dưỡng ra một tên "súc sinh" như vậy chứ.