Lâm Mộc Báo Thù (Lâm Thiếu Báo Thù)

Chương 25: “Bằng nắm đấm!”



Nhiều năm trước, khi Lư gia còn chưa phát triển lớn mạnh, Lư Tiểu Tuấn khi đó chỉ được xem là con nhà giàu, anh ta rất muốn cậy thế Lâm Mộc để có thể vào vòng bạn bè rich kid ở Cốc Huyền, thường xuyên nịnh nọt Lâm Mộc rủ rê anh đến đây chơi.



Trước kia, Lâm Mộc từng đến sơn trang Lệ Thủy chơi mấy lần là do Lư Tiểu Tuấn mời tới.



“Anh Lâm, không ngờ có thể gặp lại anh ở đây.” Lư Tiểu Tuấn nhìn Lâm Mộc, mặt cười tươi như hoa.

Advertisement



“Lư Tiểu Tuấn, chúng ta quả thật đã lâu không gặp, nhắc mới nhớ, trước kia chúng ta cũng coi có mấy phần giao tình với nhau.” – Lâm Mộc bình tĩnh đáp lại.



“Giao tình? Ha ha, Lâm Mộc, anh bây giờ là một phế vật chân chính, không đủ tư cách cùng Lư Tiểu Tuấn tôi kết giao tình! Nếu anh muốn dựa hơi tôi thì anh quỳ trên đất sau hai tiếng nghe xem, làm tôi cao hứng một chút thử xem.” Lư Tiểu Tuấn cười cợt hài hước.



Lâm Mộc mỉm cười nói: “Lư Tiểu Tuấn, hình như là ngược lại mới phải, rõ ràng là trước kia anh cứ lẽo đẽo theo tôi như một con cún, con nói sẽ là đầy tớ trung thành của tôi, anh không quên chứ?”



“Lâm Mộc, anh…anh muốn tự tìm cái chết đúng không!”



Lư Tiểu Tuấn nghe Lâm Mộc kể chuyện xưa, anh ta nhất thời mặt mày biến sắc, thẹn quá hóa giận, muốn lao lên khô máu với Lâm Mộc.



Lư Ngũ Gia khoát tay, ngăn Lư Tiểu Tuấn lại.



Ngay sau đó Lư Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộc: “Cậu chính là con trai của Lâm Đại Sơn đúng không? Ba của cậu trước kia trong giới kinh doanh ở Kim Châu quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng bây giờ, Lâm gia chả là cái thá gì, còn cậu cũng chỉ từng là một thiếu gia phế vật hết thời thôi, có tư cách gì mà nói chuyện với con trai của tôi? Không sợ tôi phơi thây cậu nơi hoang dã sao?”



Giọng Lư Ngũ Gia đầy tính uy hiếp.



“Con chó già họ Lư kia, ai cho ông lá gan mà dám đe dọa Lâm Mộc, cậu ta là anh em của tôi, cho nên ông đừng coi như tôi không tồn tại mà bắt nạt cậu ấy!” – Bằng Gia tiến lên quát lớn.



“Ông nói cái gì? Lâm Mộc, anh em sao?”



Đầu tiên, Lư Ngũ Gia có chút sửng sốt, rồi bật cười: “Ha ha ha, chuyện này thật ly kỳ à nha, Bằng Gia ông ở Kim Châu cũng xem như có máu mặt, vậy mà không chỉ mang rác rưỡi bên người mà còn xưng anh gọi em với rác sao? Ông không sợ người ta cười vào mặt hả?”



“Ha ha!”



Bọn thuộc hạ của Lư Ngũ Gia ở phía sau, tất cả cùng nhau cười lớn.



“Con chó già họ Lư kia, người anh em Lâm Mộc là khách quý của tôi, ông nói chuyện tôn trọng chút đi!” Sắc mặt Bằng Gia trở nên âm trầm.



“Khách quý? Ha ha, gọi một đứa rác rưởi là khách quý?” Lư Ngũ Gia nghe đến đây, càng cười to hơn nữa, âm thanh rất chói tai.



“Lư Ngũ Gia, ông cứ mở mồm ra là rác rưởi này, rác rưởi nọ, tôi thấy ông nợ tôi một lời xin lỗi, nếu không trả thì chuẩn bị gánh hậu quả đi!” – Lâm Mộc ánh mắt u ám.



“Muốn tôi xin lỗi cậu, có ý gì! Khi Lâm gia của cậu còn huy hoàng thì may ra tôi còn nể mặt cậu ba phần, còn bây giờ, cậu có tư cách gì? Cậu là cái thá gì chứ?” – Lư Ngũ Gia cười nói.



“Bằng nắm đấm!”, Lâm Mộc chậm rãi nắm tay lại thành quả đấm rồi giơ lên.



“Ha ha!”



Lư Ngũ Gia cười to, những thuộc hạ sau lưng hắn nghe thấy cũng lần lượt phát ra những trận cười khinh bỉ.















“Lư Ngũ Gia, khi ông thua trận quyết đấu hôm nay, tôi không nghĩ ông sẽ còn cười được đâu, đi thôi!”







Nói xong, Bằng Gia dẫn mọi người đi vào bên trong biệt thự Lệ Thủy.







“Thua? Haha, Bằng Gia, để tôi cho ông mở mang tầm mắt!" Lô Ngũ Gia cười tự tin.








TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv