“Hừ, tên khốn khiếp!”
“Chúng ta xuống xe rồi qua đó!”
Bằng Gia dứt lời, liền mở cửa xe.
Advertisement
Lâm Mộc, Sư Gia và Hoa La Hán cũng xuống theo.
Bên kia.
“Ngũ Gia, mới vừa rồi bên ngoài đã điện thoại báo cáo, Bằng Gia dẫn mười mấy chiếc xe tới, đều để bên ngoài sơn trang.” – Thủ hạ đứng bên cạnh Lư Ngũ Gia báo cáo.
Lư Ngũ Gia gật đầu.
“Ba, là Bằng Gia, ông ta đang đi về phía chúng ta.” – Một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Lư Ngũ Gia nói.
Lư Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn, sau đó cười nói lớn thể hiện thái độ nhiệt tình đón tiếp: “Bằng Gia, hoan nghênh ông tới Cốc Huyền làm khách!”
Bốn người Lâm Mộc nhanh chóng tiến đến trước mặt bọn họ.
“Làm khách?”
“Con chó già họ Lư kia, ông lầm rồi, Cốc Huyền phụ thuộc vào Kim Châu, có nghĩa chỗ này cũng là địa bàn của tôi! Ông nói tôi đến Cốc Huyền làm khách? Là ông bậy rồi.” – Trên mặt Bằng Gia đằng đằng sát khí.
Bàn về thế lực, nhân lực, tài lực, Bằng Gia so với Lư Ngũ Gia đều mạnh hơn rất nhiều. Cho dù mấy năm nay, Lư Ngũ Gia phát triển rất nhanh nhưng cũng không có cửa so sánh với Bằng Gia.
Nhưng đại bản doanh của Bằng Gia ở Kim Châu rất lớn, vì vậy khả năng kiểm soát đối với các địa bàn còn lại ở các khu vực lân cận hiển nhiên lỏng lẻo.
Ở thời cổ đại, lý do quyền lực của triều đình không thể kiểm soát tới nông thôn, những vùng sâu vùng xa là vì một đất nước quá rộng lớn sẽ rất khó quản lý, quyền lực của hoàng đế tối đa chỉ đến được cấp quận rất khó ảnh hưởng xuống các cấp thấp hơn nữa.
Chính vì vậy, dù thực lực của Ngũ Gia không bằng Bằng Gia, nhưng vì bọn họ đem toàn bộ lực lượng tập trung ở Cốc Huyền mà địa bàn chính của Bàng Gia lại tập trung ở thành phố Kim Châu, lực lượng của Bằng Gia ở đây mỏng yếu cho nên thất thế trước Ngũ Gia.
Vì vậy Bằng Gia thua ngũ gia là có nguyên nhân của nó.
“Bằng Gia, tôi buộc phải nói với ông thế này! Thành phố Kim Châu là một mảnh đất màu mỡ, ông có nó là đã dư dã rồi, sao cứ phải tham như vậy? Mấy cái địa bàn nhỏ lẻ bên ngoài này, thôi để cho bọn tôi người bản xử ở đây hưởng với.” – Lư Ngũ Gia nở một nụ cười tự tin nói ra tiếng lòng của mình.
“Con chó già họ Lư kia, bây giờ tranh luận chuyện này chẳng có chút giá trị nào cả, Cốc Huyền thuộc về ai, hôm nay thông qua trận quyết đấu để định đoạt.” – Bằng Gia lạnh lùng nói.
“Đó là tất nhiên, chúng ta đã thỏa thuận như vậy mà, để quyết đấu quyết định, Lư Ngũ Gia tôi lại tò mò, hôm nay Bằng Gia anh để ai xuất chiến đây?”
Lư Ngũ Gia vừa nói, liếc nhìn cuối cùng ánh mắt rơi vào Hoa La Hán.
“Chắc đây là người ông mời tới phải không? Nhìn cơ thể thật cường tráng, hy vọng thực lực cũng tương xứng chứ kẻo lại bị đánh sấp mặt.” Lư Ngũ Gia nhìn từ Hoa La Hán từ trên xuống dưới.
“Hy vọng người của ông cũng vậy, đừng đến lúc đấy đánh không lại thì ăn vạ!” – Hoa La Hán giọng cục cằn, cực kì kiêu ngạo.
Hoa La Hán cũng đã vô địch cuộc so đấu ở Đông Nam, bây giờ tham gia một cuộc so đấu nho nhỏ ở huyện Cốc Huyền này để đánh đấm, anh ta thật sự rất tự tin.
Còn chuyện gặp phải Lâm Mộc, rồi bị đánh cho te tua, chuyện này là một bất ngờ, hi hữu xuất hiện.
Lư Ngũ Gia nhìn Bằng Gia rồi xê dịch sang Lâm Mộc: “Ừm, người này tựa hồ có chút quen mắt.”
“Ba, con biết anh ta! Anh ta là Lâm Mộc, từng là thiếu gia của tập đoàn Lâm thị ở Kim Châu” – Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Lư Ngũ Gia nói.
Lâm Mộc nghe người đàn ông trẻ đó nói về mình, anh ta là con trai Lư Ngũ Gia tên là Lư Tiểu Tuấn.