Alex mỉm cười với Lam Anh đi qua ôm lấy cậu, Lam Anh cũng mỉm cười với anh ta ôm lấy. Cậu bảo Alex vào trong ngồi đợi mình một chút rồi giao việc cho mấy nhân viên xong thì đi qua ngồi xuống với Alex. Thấy Lam Anh ngồi qua với mình Alex có chút ngạc nhiên.
“Cậu không làm việc sao?”
Lam Anh vừa nghe thấy anh ta nói vậy liền mỉm cười nói:“Không có việc gì, hôm nay không có khách nhiều nên để họ tự làm được!” Nói xong lại hỏi Alex:“Cậu về nước khi nào vậy? Sao lại biết mình ở đây?”
“Mình về được một tháng rồi, nghe nói cậu mở tiệm thú cưng gần đây nên muốn ghé qua gặp cậu!” Alex nhìn cửa tiệm cũng không lớn lắm lại nhìn sang Lam Anh ngồi bên cạnh:“Không nghĩ đến một sinh viên chuyên ngành kinh tế như cậu lại làm bên mảng không liên quan gì như này!”
Nghe Alex nói vậy Lam Anh liền cười đáp:“Lúc trước còn đi học mình cũng làm cái này kiếm tiền đóng học phí mà, học cũng coi như là biết một chút về mấy cái này, về đây rồi cũng nhàn nhã không phải lo vấn đề gì cả!”
“Đúng là phù hợp với tính cách của cậu nhỉ?” Alex mỉm cười cầm cốc nước uống một ngụm rồi đứng dậy:“Cúng không ở lại được lâu, bây giờ mình phải đi rồi để khi nào rảnh mình mời cậu ra ngoài đi ăn được không?”
“Được, vậy khi nào rảnh chúng ta gặp!” Lam Anh đứng dậy theo Alex ra bên ngoài. Sau khi Alex rời đi mấy nhân viên đứng bên trong liền buông công việc ra nhìn ông chủ nhà mình vẫn còn đúng bên ngoài cửa mỉm cười một lúc sau mới đi vào trong.
Buổi chiều Du Tử Mặc đến đón Lam Anh thấy cậu đã chuẩn bị đóng cửa tiệm liền ngạc nhiên, bình thường có sớm cũng là sau khi anh đến khoảng 10 phút mới chuẩn bị đóng cửa tiệm không nghĩ đến hôm nay lại như thế nào đóng cửa sớm như thế. Anh đi vào bên trong Lam Anh đang ôm một bé cún từ trong phòng tắm cho thú cưng đi ra trên người bé cún lông xù xù hết lên vì vừa được sấy song, thấy Du Tử Mặc đến Lam Anh thả bé cún vào trong lồng sau đó liền đi lại bên Du Tử Mặc.
“Anh đến rồi sao?”
Du Tử Mặc cúi đầu hôn lên trán Lam Anh giọng nói ôn nhu:“Ừm, hôm nay đóng cửa sớm vậy?”
“Cũng không có khách nên em bảo mọi người đóng cửa sớm một chút!” Lam Anh nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn ôn nhu của Du Tử Mặc mỉm cười nói với anh.
Vì đã dọn dẹp trước đó nên Du Tử Mặc ngồi đợi một lúc cánh cửa tiệm cũng được đóng xuống, hai người mua ít đồ trong cửa hàng tiện lợi về nấu ăn sau đó cùng ngồi trên ghế trong phòng khách nhà Lam Anh xem chương trình truyền hình như một thói quen nhỏ của cả hai người. Lam Anh ôm gối tựa vào vai Du Tử Mặc vừa xem vừa nhìn điện thoại, nhìn cậu tay bấm điện thoại đang nhắn tin cùng với người nào đó Du Tử Mặc liền tò mò nhìn qua hỏi cậu.
“Là ai vậy? Chị Lam Nguyệt sao?”
Lam Anh đang nhắn tin nghe Du Tử Mặc hỏi vậy Lam Anh liền ngẩng đầu nhìn Du Tử Mặc lắc đầu nói:“Là bạn của em cậu ấy vừa mới về nước muốn hẹn em một buổi đi ăn!”
Bạn? Vừa về nước? Rủ đi ăn? Du Tử Mặc nhìn tin nhắn trên điện thoại Lam Anh liên tục nhảy lên có chút chua chua:“Cậu ta là bạn rất thân với em sao?”
“Cũng có thể coi là vậy! Bọn em họ đại học cùng nhau mà còn cùng một ngành nữa nhưng mà em không theo ngành học nên sau này bọn em cũng ít gặp nhau nữa…?” Lam Anh càng kể càng hăng say Du Tử Mặc càng nghe cảm giác chua chua trong lòng kia lại càng tăng lên. Thấy Du Tử Mặc có chút không đúng Lam Anh liền nói:“Anh đừng có lo cậu ấy là beta gi…à không…nói chung là không có gì đâu em với cậu ấy từ trước đến nay vẫn luôn coi nhau như anh em thôi!”
Lại là coi nhau như anh em, đứa nhỏ ngốc này quả nhiên vẫn còn chưa lớn mà, thằng nhóc nào đó kia còn không phải là được em coi như em trai sao?? Còn người này không biết là cả hai coi nhau như anh em hay chỉ có mỗi đứa nhỏ ngốc nhà em là coi như vậy chứ???
Cuối cùng Du Tử Mặc ngậm một cục giấm chua mà ngồi nhìn tiểu bảo bảo nhà mình ngồi một bên bấm điện thoại cùng người nào đó coi như anh em vui vui vẻ vẻ cùng nhau nhắn tin qua điện thoại mà không để ý đến một người khác ngồi bên cạnh đang vô cùng tủi thân một mình ngồi coi chương trình truyền hình này. Đến khi coi xong Du Tử Mặc liền ôm Lam Anh dậy đen điện thoại trong tay cậu tịch thu sau đó ôm cậu đi thẳng vào trong phòng ngủ của Lam Anh.
Bị Du Tử Mặc lấy mất điện thoại lại ôm vào trong phòng ngủ Lam Anh có chút ngẩn ngơ nhìn Du Tử Mặc:“Tử Mặc, em, điện thoại?”
“Tiểu Anh, giữa anh và điện thoại em chọn cái nào?” Du Tử Mặc ngồi ở bên giường tay cầm điện thoại ánh mắt vô cùng tủi thân nhìn Lam Anh, nếu em không chọn anh anh thật sự sẽ giận a~
Nhìn ánh mắt tủi thân của Du Tử Mặc Lam Anh liền kéo Du Tử Mặc lại hôn một cái thật nhẹ lên môi anh:“Đương nhiên là chọn anh rồi!” Cậu dừng một chút nhìn Du Tử Mặc:“Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?”
Nghe Lam Anh hỏi vậy Du Tử Mặc liền nói:" Ngày mai bay sớm nên chắc anh sẽ phải ra sân bay sớm để kịp giờ bay!"
“Vậy…?” Lam Anh còn chưa nói hết liền nghe Du Tử Mặc nói:“Nhưng mà tối nay anh sẽ ngủ lại đây, bởi vì mấy ngày nữa sẽ không được gặp Tiểu Anh của anh mà!”
Nghe anh nói vậy trong lòng Lam Anh liền mềm nhũn trên mặt cũng hơi đỏ lên mặc dù đã nghe anh nói mấy câu như vậy nhiều rồi nhưng vẫn không nhìn được mà đỏ mặt, Du Tử Mặc đem Lam Anh ôm vào lòng hôn lướt lên trán cậu xuống chóp mũi rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn triền miên đến ấm áp.
Nằm trong vòng tay Du Tử Mặc Lam Anh có thể thoang thoảng ngửi thấy một mùi hoa uất kim hương nhè nhẹ toả ra, đây là mùi hương pheromone của Du Tử Mặc lần trước anh đã từng nói với cậu. Lúc đầu Lam Anh còn nghĩ mùi hương này ai cũng có thể nói ra cho người khác biết nhưng sau khi nghe Lam Nguyệt giải thích Lam Anh mới mặt đỏ tía tai. Mùi hương pheromone của alpha là dùng để đánh dấu omega này là của mình với các alpha khác không chỉ vậy mùi hương của pheromone là mùi gì cũng là riêng tư cá nhân không thể nói ra tùy ý được.
Nhìn Lam Anh nằm trong lòng mình đã ngủ say Du Tử Mặc nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán cậu giọng nói ấm áp:“Tiểu Anh, ngủ ngon!”
Sáng hôm sau Du Tử Mặc dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Lam Anh rồi liền nhanh chóng ra ngoài, lúc Lam Anh dậy đã là gần 30 phút sau khi Du Tử Mặc ra ngoài. Vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, Lam Anh vừa mở tủ lạnh ra liền thấy hai hộp thức ăn dán giấy ghi chú bên trên.
‘khi nào dậy nhớ hâm nóng lại rồi mới ăn’
Nhìn chữ cũng biết là Du Tử Mặc để lại Lam Anh cầm hai hộp thức ăn ra mở lò vi sóng để vào trong hâm nóng lại. Trong lúc chờ đồ ăn hâm nóng liền vào phòng thay quần áo, Ăn sáng xong Lam Anh liền đi lấy túi đứng thú cưng ôm Tiểu Miêu Miêu còn đang ủ trong ổ nhỏ nghe tiếng động còn chưa kịp tỉnh ngủ đặt vào trong đựng thú cưng.
Đột nhiên bị tập kích Tiểu Miêu Miêu có chút hoảng loạn phát hiện mình không còn trong ổ, cửa nhà thì cách nó một lớp trong suốt vô cùng lo lắng nha. Thấy Tiểu Miêu Miêu cào cào túi đựng Lam Anh liền nhắc nhở nó đừng quậy, a, nghe được tiếng chủ nhân của mình Tiểu Miêu Miêu cuối cùng cũng yên tâm meo meo vài tiếng rồi tiếp tục sự nghiệp ngủ nướng của đời mèo.
Đến cửa tiệm Lam Anh đem Tiểu Miêu Miêu thả ra cho bé hoạt động mấy hôm để bé ở nhà nhiều cũng chán rồi. Mấy nhân viên thấy Lam Anh đưa Tiểu Miêu Miêu đến mà không phải Tiểu Hắc liền khó hiểu, ông chủ nhà bọn họ hình như là lâu rồi không đưa Tiểu Hắc đến quán thì phải.
“Ông chủ, Tiểu Hắc không đến quán sao ạ?”
Lam Anh đang kiểm tra vật dụng y tế thú cưng nghe một nhân viên hỏi như vậy liền hơi khựng lại một chút cười gượng nói:“K, không đến! Tiểu Hắc mấy hôm nay không thoải mái nên anh để nó ở nhà nghỉ!”
“A, hoá ra là bé bị bệnh sao?” Mấy nhân viên nghe vậy đều tỏ ra vô cùng lo lắng cuối cùng là hôm sau Lam Anh đến tiệm mọi người đều nhét vào tay Lam Anh một đống đồ đều là đồ bổ dưỡng tốt cho sức khỏe của thú cưng, và cả đống này đều là để cho Tiểu Hắc. Cảm giác vị nào đó nhà mình được quan tâm như vậy Lam Anh trong lòng không biết nên như thế nào.
Mấy ngày sau khi Du Tử Mặc đi công tác Lam Anh đang ở quán cùng khách hàng nói chuyện về bệnh tình thú cưng ở nhà thì đột nhiên nhận được điện thoại từ số máy lạ, cậu ban đầu cũng không muốn để ý đến nhưng người này lại liên tục gọi dai dẳng. Khách hàng ở bên cạnh thấy vậy liền bảo Lam Anh nên nghe máy sau đó cũng không ở lại nữa mà tránh đi. Lam Anh nhấn nghe máy đầu bên kia im lặng một lúc ngay khi Lam Anh chuẩn bị tắt máy thì bên kia liền vang lên giọng nói quen thuộc.
“Xin hỏi, đây có phải số của cậu Lam Anh không?”
Lam Anh vừa nghe âm thanh này liền nhận ra là ai có chút ngạc nhiên:“Alex? là cậu sao?”
“A, Tiểu Anh, là cậu rồi, tôi còn tưởng gọi nhầm số rồi nữa!” Alex thấy là Lam Anh nghe máy liền an tâm. Thấy Alex không nhắn tin mà lại biết số gọi cho mình Lam Anh liền hỏi:“Sao cậu không nhắn tin, còn biết số của mình nữa? Có chuyện gì sao?”
“Mình hỏi được từ chỗ một người bạn, đúng rồi, mình đang ở gần chỗ cậu, tối nay cậu rảnh không tôi mời cậu đi ăn một bữa, thế nào?” Alex ngồi trong quán cà phê nhìn qua cửa kính đối diện gần đó là một tiệm thú cưng, mặc dù người nọ người kia nhưng anh vẫn nhìn rõ cậu thiếu niên mặc đồng phục tiệm thú cưng đứng ở cửa tiệm nghe điện thoại.
Lam Anh nghe Alex nói vậy liền cười nói:“Được, vậy có gì nhắn tin qua tin nhắn cho mình!”
Sau khi tắt điện thoại Alex vẫn nhìn đến bóng dáng cậu thiếu niên kia cho đến khi bóng dáng kia khuất đi. Người ngồi đối diện thấy Alex chăm chú nhìn ra ngoài như vậy liền lên tiếng.
“Cậu ấy không biết cậu là một alpha sao? Mà một alpha như cậu sao lại muốn quen với một beta như vậy chứ?”
Alex quay lại cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm:“Lam Anh không phải là một beta, cậu ấy là một omega, một omega vô cùng đặc biệt đối với tôi!”