Lam Khải Vu Mặc

Chương 26



Du Kỳ Duy nhìn ông bà, dì cùng ba mẹ mình đều hết mực để ý đến người mà cậu đưa về, nhìn sang Du Tử Mặc đang không vui bên cạnh Du Kỳ Duy cũng bắt chước bày ra vẻ mặt không vui. La Tú Quyên thấy cũng không còn sớm liền chạy vào bếp xem thức ăn đã dọn ra hết chưa sau đó liền đi ra.

“Tiểu Anh với mấy đứa lại ăn cơm thôi cũng không sớm nữa!” Nói xong cũng kéo theo Du Khiêm qua bàn ăn.

Thấy Lam Anh cuối cùng cũng được thả ra Du Tử Mặc liền đi qua bám lấy cậu, vào bàn ăn Du Tử Mặc chuẩn bị kéo ghế để Lam Anh ngồi bên cạnh mình thì đột nhiên mẹ cậu lại gọi Lam Anh qua ngồi gần mình. Nhìn khuôn mặt đầy vẻ tủi thân của Du Tử Mặc Lam Anh đành phải từ chối La Tú Quyên nói muốn ngồi cùng Du Tử Mặc sẽ tiện hơn. Thấy cậu nói vậy La Tú Quyên cũng không nhiều lời nữa.

Trong bữa ăn Lam Anh được quan tâm quá nhiều nên trong bát cơm của cậu không bao giờ vơi mà chỉ thấy ngày càng nhiều hơn.

“Tử Mặc, đừng gắp nữa em ăn không hết!” Lam Anh nhìn sang Du Tử Mặc lại định gắp thức ăn vào bát mình liền giật giật tay áo anh nhỏ giọng nói:“Thực sự không nổi đâu!”

Thấy cậu nói vậy Du Tử Mặc nhìn Lam Anh ánh mắt long lanh nhìn mình đành để phần vừa gắp vào bát mình. Nhưng Du Tử Mặc không gắp không có nghĩa lượng thức ăn sẽ giảm mà còn không hề vơi đi vì La Tú Quyên vẫn luôn nhiệt tình thêm thức ăn vào bát cậu. Ăn tối xong mới đến tiết mục chính, Du Kỳ Duy nhìn chiếc bánh kem hai tầng được trang trí một hình robot bằng kem bên trên hai mắt đều long lanh mong chờ nhìn Giai Mộc Kỳ.

“Mau gọi ông bà với dì và cậu qua còn có cha con nữa!” Giai Mộc Kỳ cắm nến lên bánh vừa nhắc Du Kỳ Duy.

Nghe lời, Du Kỳ Duy chạy đi gọi mọi người xong quay lại thấy bánh kem đã đẹp hơn lại càng mong chờ hơn. Lam Anh cùng Du Tử Mặc đi qua cậu thấy chỉ có người trong gia đình không thấy có bạn bè nào của Du Kỳ Duy liền tò mò hỏi Du Tử Mặc:“Tử Mặc, Kỳ Kỳ không mời bạn đến sao?”

“Không phải, Kỳ Kỳ đều là sinh nhật tổ chức hai lần trước và đúng ngày, trước sinh nhật thì chỉ có người nhà còn đúng ngày thì tổ chức ở ngoài sẽ mời bạn bè!” Du Tử Mặc nói xong liền quay qua nhìn Lam Anh nói:“Sinh nhật của anh lúc trước cũng là như vậy tổ chức!”

“Ra là vậy!” Lam Anh nghe vậy liền gật đầu, Du Tử Hi ngồi bên kia cắm cầm bật lửa đốt nến xong nhìn qua bên này thấy hai người đang nói chuyện liền vươn mồm đi qua:“Tử Mặc tắt đèn giúp chị!”

Du Tử Mặc với Lam Anh đang nói chuyện nghe vậy liền liếc qua Du Tử Hi tay vẫn nghe theo tắt điện. Sau khi đèn tắt chỉ có ánh nến lập lòe mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật với Du Kỳ Duy, ánh đèn sáng trở lại Du Kỳ Duy hưng phấn chấp tay ước nguyện sau đó liền phù phù thổi tắt nến. Lam Anh ngồi cạnh Du Tử Mặc nhìn đứa nhỏ hưng phấn được Giai Mộc Kỳ cầm tay chỉ bé cắt bánh liền vô thức mỉm cười. Chia bánh xong Du Kỳ Duy cầm bánh đưa cho từng người rồi nhận quà sinh nhật.

“Chúc Kỳ Kỳ sinh nhật vui vẻ!” Lam Anh mỉm cười nhận bánh từ Du Kỳ Duy sau đó lấy ra hộp quà mình tự tay gói tặng cho bé. Du Kỳ Duy nhận bánh nãi thanh nói:“Cảm ơn chú ạ!”

Cầm hộp quà chạy về phía Giai Mộc Kỳ, nghiệm thu một lúc bé mỉm cười ghé vào tai Giai Mộc Kỳ thì thầm:“Mẹ, mẹ, quà năm nay lớn hơn!”

Nghe đứa nhỏ nói với mình như vậy Giai Mộc Kỳ liền bật cười, cái đứa nhỏ ngốc này. Sau khi kết thúc tiệc Lam Anh không tiện ở lại liền xin phép về trước. La Tú Quyên nghe Lam Anh nói vậy vốn muốn giữ cậu ở lại nhưng cảm thấy cũng không phải nên chỉ có thể bảo Du Tử Mặc đưa cậu về cẩn thận. Lam Anh rời đi rồi La Tú Quyên liền nhìn Giai Mộc Kỳ xếp quà gọn lại cho Du Kỳ Duy ôm lên tiếng hỏi.

“Mộc Kỳ, con thấy đứa nhỏ này thế nào?”

Giai Mộc Kỳ đang xếp quà nghe La Tú Quyên hỏi vậy liền nhìn bà đáp:“Tốt nghiệp đại học top đầu, lại tự lập tốt, tính cách ôn nhu, thân thiện, con thấy cũng ổn!”

Nghe lời cô như đọc văn mẫu La Tú Quyên không biết nói gì liền nhìn qua Du Tử Hi đang chơi điện thoại hỏi:“Tử Hi, có thấy thế nào?”

Du Tử Hi đang chơi điện thoại không để ý cuộc hội thoại giữa La Tú Quyên với Giai Mộc Kỳ nên vừa nghe thấy bà nhắc tên mình liền không hiểu gì hỏi lại:“Cái gì thế nào ạ?”

“…” Hai đứa này không được tý nào. La Tú Quyên thở dài lại nhìn Du Khiêm với Du Tử Quân, thấy bà nhìn qua bên này Du Khiêm với Du Tử Quân đều gật đầu nói:“Tôi/Con đồng ý!”

“…” Vạn phần bất lực với mấy cha con nhà này…

Trên đường về Lam Anh ngồi trên xe Du Tử Mặc ánh mắt vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ, thấy cậu như vậy Du Tử Mặc liền vươn tay qua nhéo má cậu:“Sao vậy? Em vẫn còn lo lắng sao?”

“Ừm!” Lam Anh gật đầu nhìn Du Tử Mặc đang tập trung lái xe:“Mọi người rất để ý quan tâm em!”

“Như vậy không phải rất tốt sao? Em còn nghĩ gì vậy?” Du Tử Mặc quay qua nhéo chóp mũi cậu cười nói.

Thấy anh như vậy Lam Anh phồng má nói:“Chính vì như vậy quá dễ dàng càng khiến em lo lắng!”

Đánh xe vào khu nhà của Lam Anh Du Tử Mặc dừng xe ở chỗ cũ quay qua hôn một cái lên môi cậu nhẹ nhàng lướt qua mỉm cười:“Không sao, có anh mà!”

Nhìn Du Tử Mặc Lam Anh gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn không thôi không để ý. Hai người vào trong nhà Du Tử Mặc lấy quần áo cho Lam Anh thay sau đó ôm cậu lên giường đắp chăn cho cậu sau đó ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng vỗ về.

“Anh không ngủ lại à?” Lam Anh thắc mắc hỏi.

Du Tử Mặc nhìn Lam Anh chọt chọt chán cậu:“Tiểu Anh, anh phát hiện sau khi em yêu đương rất thích yêu cầu anh ở lại nhà em, chúng ta còn chưa quen nhau được 3 tháng chưa chính thức qua lại được 1 tháng!”

Nghe Du Tử Mặc nói vậy Lam Anh liền hoá cá nóc phồng má đỏ mặt chùm kín chăn nói:“Du Tử Mặc ý anh nói là em dễ dãi quá đúng không hả? Anh cái tên đáng ghét mau biến về nhà anh đi, lần sau đừng nghĩ có thể ở lại đây!”

Chọc được bé con nhà mình nổi cáu Du Tử Mặc biết hối lỗi ôm lấy Lam Anh nói:“Được được, anh không hiểu chuyện, là anh dễ dãi, anh dễ dãi!”

Lam Anh giơ chân đá Du Tử Mặc một cái xoay người không thèm nói chuyện với Du Tử Mặc nữa, thấy vật nhỏ thật sự tức giận Du Tử Mặc liền nắm xuống kéo cục nhỏ kia vào trong lòng qua lớp chăn hôn lên sau cổ Lam Anh giọng nói vô cùng ôn nhu mà yêu chiều:“Anh còn có việc xử lý không ở lại được, không được giận nữa nha!”

Cách một lớp chăn cũng cảm nhận được hơi thở ấm nóng kia Lam Anh quay lại kéo chăn xuống hở hai con mắt nhìn Du Tử Mặc nằm đối diện mình:“Nghỉ sớm, đi cẩn thận!”

Nhìn cậu như vậy Du Tử Mặc liền bật cười hôn lên trán cậu đáp ứng. Sau khi Du Tử Mặc đi rồi Lam Anh liền chùm chăn lên oán giận ‘Ngốc Tử* là anh mới đúng’.

*(Ngốc Tử là biệt danh Du Tử Mặc đặt cho Lam Anh trong điện thoại nha (⁠≧⁠▽⁠≦⁠) ban đầu đặt là Tiểu Anh sau này quen nhau nên anh dổi tên thằng nhỏ thành Ngốc Tử)

Sáng hôm sau Lam Anh dậy sớm đến cửa tiệm mở cửa, mấy nhân viên trong tiệm đúng giờ đến tiệm thấy Lam Anh ngồi trong tiệm xem điện thoại liền mắt chữ A mồm chữ O sau đó đồng loạt mở điện thoại xem giờ. A, đúng giờ mở cửa… Ông chủ sao lại đến sớm như vậy…

Buổi chiều không có khách Lam Anh liền lôi điện thoại ra cùng mấy nhân viên trong quán đấu địa chủ. Bình thường năm học đại học cậu cũng hay được mấy người bạn trong ký túc xá rủ rê chơi nên cũng kha khá trong trò này. Mất nhân viên nữ ngồi bên cạnh xem ông chủ chơi một lúc liền thầm lặng oán một câu ‘Là ai dạy ông chủ chơi đỉnh như vậy hả (⁠╯⁠°⁠□⁠°⁠)╯’

Đang chơi thì đột nhiên điện thoại reo lên Lam Anh thấy là Du Tử Mặc gọi đến liền thoát game ra ngoài nghe điện thoại, thấy ông chủ ra ngoài rồi đám nhân viên mấy cô cậu cũng tự động giải tán.

“Anh phải đi công tác sao? Vừa mấy hôm trước mà sao lại sát vậy?” Lam Anh ngạc nhiên hỏi.

Du Tử Mặc nhìn lịch trình Giang Hân gửi qua email cho mình có chút nhức đầu:“Đều là buổi trình diễn thời trang bộ sưu tập của công ty với cả mấy việc ở chi nhánh ngoài nên anh phải xử lý!”

“Tiểu Anh, anh sẽ nhớ em lắm, sẽ lâu lắm mới có thể gặp nhau!”

Nghe giọng điệu làm nũng của Du Tử Mặc Lam Anh liền bật cười:“Em cũng sẽ nhớ anh!”

“Vậy mỗi ngày chúng ta đều gọi video call được không?” Du Tử Mặc được nước làm tới. Nghe anh nói vậy Lam Anh liền hỏi:“Vậy còn công việc nhất định sẽ rất bận vậy anh sao gọi cho em mỗi ngày được!”

Du Tử Mặc nghe vậy liền đau khổ, đúng vậy a~ lịch trình nhiều ~ công việc nhiều ~ vậy Tiểu Anh, mình sẽ không thể mỗi ngày cùng nói chuyện với em ấy~ Càng nghĩ càng đau đớn.

Tắt điện thoại xong Lam Anh nhẹ nhõm đi vào trong tiệm, Du Tử Mặc ban nãy nghĩ mọi cách cuối cùng nói chỉ cần là anh gọi cậu sẽ phải nghe chờ được câu trả lời đồng ý Du Tử Mặc mới chịu tắt điện thoại làm việc. Cậu vào trong ngồi còn chưa ấm ghế thì cánh cửa tiệm đã mở ra từ bên ngoài một người nam nhân đi vào. Anh ta mặc một chiếc áo măng tô dài quá thân cùng với bên trong là một chiếc áo cổ lọ phối với quần âu, mái tóc dài màu đỏ được buộc cao lên. Ánh mắt màu lam nhìn quanh một vòng cuối cùng dừng trên người Lam Anh, lúc nhìn thấy cậu trên khuôn mặt kia liền hiện lên sự vui mừng.

Ngược lại Lam Anh vừa nhìn thấy người kia cũng không ngăn được vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt mình.

“Alex?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv