- Mật Kết-
Sau buổi trưa ngày hôm ấy, không khí giữa hai người hoàn toàn thay đổi.
Phí Lập bất ngờ tỏ tình đập tan mơ màng trong đầu Tăng Lý, cậu có thể hiểu láng máng ý trong lời Phí Lập nói, nhưng dường như lại không quá hiểu.
Trong lòng Phí Lập hiểu, hắn kéo hai vai cậu, vội vàng hôn lên tóc Tăng Lý, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi hôn xuống, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước đến nay, tận tụy giống như đang hôn lên những ngón chân của các vị thần.
Hắn nỉ non tên Tăng Lý, lặp lại một lần rồi lại một lần.
Thế mà ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa, lời tỏ tình của Phí Lập vẫn chưa nhận được câu trả lời đã bị cắt ngang một cách vô tình.
Du Du bước vào cửa, Phí Lập bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng ngồi sang bên cạnh, lén nhìn Tăng Lý, Tăng Lý cũng ý thức được vừa nãy xảy ra chuyện gì, cả người cậu nóng bừng, nhất là lúc nãy vừa làm chuyện xấu, bây giờ đối mặt với Du Du thì hai má càng nóng hơn.
Giống như bị bắt gian tại giường vậy.
wtp Mật Kết
Tăng Lý nói: "Mẹ... mẹ, không phải... mẹ ra ngoài sao?"
Cậu nói xong lại cảm thấy không đúng lắm.
...Đây càng giống lời thoại khi bị bắt gian tại giường! Với lại cứ như cậu đang mong đợi cái chuyện vừa nãy vậy....
Tăng Lý thấy đầu mình sắp bị nóng đến mức mơ hồ, chuyện vừa nãy là gì, cái, cái đó đã không còn ở mức độ bạn bè nữa, đúng chứ?
Bạn bè sẽ không như vậy đâu....
Du Du chớp chớp mắt, không hiểu gì, nhìn sang chỗ hai người, "À, mẹ về lấy đồ, hai đứa đang xem Conan à? Hung thủ tập này mẹ biết đấy, là người kia."
Theo tay Du Du chỉ là cảnh chiếu đến gương mặt hung thủ, tâm tình Tăng Lý đang hơi vi diệu, cậu gật đầu, lắp bắp: "Vâng... vâng."
Du Du vào phòng.
Trái tim Phí Lập rối loạn, trong lòng hắn đang nghĩ rốt cuộc hắn đang làm gì thế! Nhưng hắn vừa hôn một lúc thật sự rất thích... Phí Lập cảm thấy hắn có thể thăng thiên được rồi. Cuộc đời này của hắn đáng giá.
Du Du chỉ về nhà lấy đồ thôi, lấy xong lại đi, trước khi đi còn dặn dò hai người mấy câu, nói rằng cơm tối bà sẽ không về ăn, bảo hai đứa tự giải quyết.
Phí Lập nhìn lén Tăng Lý, hai má Tăng Lý nóng bừng, không tỏ thái độ gì.
Bây giờ đã bỏ qua mất thời cơ tốt nhất, trái tim Phí Lập rối bời, nghĩ thầm vừa nãy có được coi là tỏ tình không nhỉ... thế Tăng Lý nghĩ thế nào? Đồng ý hay là từ chối?
Bầu không khí cực kỳ vi diệu.
wtp Mật Kết
Tư thế ngồi của hai người rất ngay ngắn, gương mặt đỏ bừng, giống hệt hai tên nhóc ngây ngô, ai cũng muốn nói gì đó nhưng lại vì quá xấu hổ mà không biết nên nói gì.
"Vậy... vậy...." Người nói trước là Tăng Lý, cậu nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào bàn trà, trong đầu là một mảng trống rỗng, thậm chí không biết bản thân đang nói gì, "Đổi... đổi tập khác đi?"
Cậu cúi đầu nói, "Đã, đã biết hung thủ là ai mất rồi...."
A a a, bình tĩnh nào.
Tăng Lý không ngừng nói lắp, đôi môi run rẩy, mỗi một chữ đều như bỏng miệng, càng nói càng hỏng.
Phí Lập cũng ở trong hoàn cảnh như cậu, sau khi hơi rượu tan đi, hắn đã hoàn toàn biến thành thằng ngốc, đầu óc chưa bao giờ tình táo như vây giờ.
"Ừm, ừm, được. Nghe cậu." Phí Lập không nói hai lời cầm điều khiển lên nhấn, kết quả tay run quá nhấn vào nút tắt.
Màn hình tối đen.
wtp Mật Kết
Phí Lập: "...."
Tăng Lý: "..."
Hai người cùng nuốt nước bọt.
Bây giờ làm sao.
Bầu không khí yên tĩnh mà lại mập mờ bắt đầu chậm rãi tràn ra xung quanh hai người một lần nữa, lần này không có phụ huynh, không có Conan, không có hung thủ...
Tăng Lý nhắm mắt lại, hai tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay nắm chặt, cực kỳ căng thẳng.
Bầu không khí này, không muốn xảy ra gì đó cũng khó.
"Tăng... Tăng Lý." Phí Lập lấy hết dũng khí, giọng hơi run run gian nan mở miệng.
Giọng Tăng Lý cũng run: "Hả... hả."
Phí Lập căng thẳng, hắn cảm thấy bản thân mình cứ như cô dâu đang ngồi đợi chú rể lật khăn chùm đầu trong đêm tân hôn vậy, thấp thỏm không yên.
Phí Lập lại cố lấy dũng khí nhắm mắt mở miệng, trong lòng hắn bây giờ rất rối, "Tôi... tôi nói với cậu, nói chuyện này."
Tăng Lý càng căng thẳng hơn, "À... à... được."
Phí Lập ngừng lại một lúc, hít vào rồi lại thở ra, rồi nói, "Tăng, Tăng Lý... tôi, tôi... th..."
Tăng Lý, "Hả..."
"Thích...." Tên đã lên dây không thể không bắn. Phí Lập cảm thấy bản thân hắn chắc chắn đang phải đối mặt với thử thách lớn nhất của cuộc đời, hắn nuốt nước bọt, cố gắng bình phục lại nội tâm xao động bất an của mình lại. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt bàn, rồi chuyển sang đĩa hoa quả, nói: "Muốn... muốn ăn hoa quả không?"
Tăng Lý: "...."
"Ừm, ừm... được."
Giọng nói mềm mại.
wtp Mật Kết
Phí Lập đỏ mặt đứng dậy, mang đĩa hoa quả ra rồi bóc cam cho cậu ăn.
"Cậu, cậu...." Phí Lập lén lút nhìn Tăng Lý, người kia cũng đang lén nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, rồi đồng thời lúng túng tránh đi, mấy giây tiếp theo nhìn xung quanh, chỉ không nhìn nhau.
"Cậu... cậu đã yêu đương bao giờ chưa?" Phí Lập hỏi.
Đến rồi.
Tăng Lý lắc đầu, "...Chưa, chưa từng."
Phí Lập không hề bất ngờ gật đầu, chuyện này hắn đã biết từ lâu, hắn bóc vỏ cam ra, bàn tay run rẩy bỏ múi cam xuống đĩa, rồi lại đẩy đĩa sang phía Tăng Lý.
"Này."
"Cảm ơn." Tăng Lý ngoan ngoãn cầm lấy.
Phí Lập nhìn chằm chằm vào đôi môi màu hồng nhạt của cậu rồi thất thần. giống như hoa quả ướp lạnh, nhìn thôi đã muốn ăn rồi.
quay đầu đi, trong lòng mắng chết tiệt, mẹ nó bây giờ mở miệng thế nào.
Phí gia hắn lớn thế này rồi mà mới chỉ có kinh nghiệm được tỏ tình thôi, chưa hề có tí kinh nghiệm đi tỏ tình nào, khốn nạn thật.
Hắn nói, "Vừa, vừa nãy...."
Tăng Lý nuốt nước bọt.
wtp Mật Kết
Phí Lập thấp thỏm nói, "Những lời tôi nói vừa nãy... cậu suy nghĩ, thế nào?"
Hắn không dám nhìn Tăng Lý, lòng bàn tay nắm chặt toát một hôi lạnh, trong lòng rối như tơ vò, chờ đợi phán quyết.
Là tử hình hay là vô tội được phóng thích đều được, Phí Lập chỉ muốn biết đáp án thật nhanh, kết thúc cảnh giày vò này.
Tăng Lý ngu người.
Thế... thế đây là tỏ tình thật à!!
Tăng Lý không nghĩ đến cậu lớn thế này rồi còn chưa từng được con gái tỏ tình, lần đầu tiên được tỏ tình lại là một đứa con trai cùng giới tính, mà lại còn là Phí Lập - người mà cậu sùng bái nhất thích nhất nữa.
Giống như một giấc mơ vậy.
Ngay phút giây ấy Tăng Lý không biết nên trả lời hắn thế nào, trước đó cậu chưa từng nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người đồng giới, càng đừng nói đến là cậu và Phí Lập.
Lúc cậu chưa trả lời, Phí Lập lại không đợi được nữa, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, giọng nói run run, "Cậu... cậu nói gì đi. Cậu, cậu thấy tôi thế nào? Cùng tôi được không... hửm?"
Hắn hé mắt lén nhìn Tăng Lý, hai má đỏ bừng, trông cực kỳ ngây thơ.
Tăng Lý lời đến bên miệng lại nuốt xuống, thật sự cậu không biết nên mở miệng thế nào, cậu xấu hổ, Phí Lập lại gấp không chịu nổi nữa bèn nói: "Thế... thế thì nếu cậu đồng ý, thì, thì gật đầu, được không?...Đương nhiên nếu cậu không đồng ý thì đừng lắc đầu! Mẹ nó tôi không muốn nhìn thấy cậu lắc đầu, cậu cứ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra được chứ? Tôi vẫn là anh cậu, được không?"
Đổi thành Phí Lập trước kia, hắn sẽ phỉ nhổ bản thân hắn bây giờ, nhìn đi nhìn đi, vì tình yêu mà khom lưng, đây vẫn là Phí Lập ngông cuồng tự cao tự đại trước kia ư.
Sau đó Tăng Lý chẳng nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.
Con mắt đang lén nhìn Tăng Lý của Phí Lập dần mở lớn: "...."
"........"
"?"
Hắn không thể tin nổi mà mở to hai mắt, há miệng, đầu tiên là trầm mặc, tiếp theo là nghi ngờ, sau đó là đánh giá.
Cuối cùng véo chính mình, khóe môi cong lên.
wtp Mật Kết
"Từ từ từ... từ đã!" Phí Lập cảm thấy tâm tình của mình như đi tàu lượn vậy, bây giờ đang ngồi trên đỉnh, adrenalin điên cuồng tăng lên, khiến hắn quên hết tất cả, trái tim hắn sung sướng vô cùng, "Cậu cậu cậu cậu đồng ý à? Đồng đồng đồng ý ư?"
Còn chưa đợi Tăng Lý nói gì hắn đã kích động nhào sang, ôm lấy Tăng Lý, dường như muốn khảm cậu vào xương tủy, hòa thành một thể.
"Kệ đi kệ đi! Tôi xem như cậu đã đồng ý rồi! Đậu mé đậu mé đậu mé!" Phí Lập tì cằm lên vai Tăng Lý, khóe môi cong lên, vui vẻ như một con chó lớn, "Đậu mé cậu đồng ý sao? Đồng ý ư? Đồng ý rồi!!"
Hắn nuốt nước bọt, "Vậy, vậy bây giờ tôi, là, là bạn trai của cậu, đúng không?"
Hắn vội vã đẩy Tăng Lý ngã xuống sofa, không hề cho Tăng Lý một cơ hội nói chuyện, Tăng Lý bị hắn đè lên thì mặt đỏ bừng, cậu dự cảm được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, làn da vốn đang trắng nhiễm lên một màu đỏ, càng mê người.
Ánh mắt Phí Lập dừng lại trên gương mặt hắn nhớ thương đã lâu, nhìn đôi môi như quả ướp lạnh kia, rồi chậm rãi đè xuống, yết hầu lăn lăn, thấp thỏm mà mong chờ nói, "Vậy, vậy chỗ này, cho anh hôn một tí... được không?"
16-7-23