Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 64



Phó Đình Sâm vẫn chưa trở về nước vào hôm diễn ra kỳ thi vật lý, anh vốn đã hứa sẽ trở về trước kỳ thi một ngày nhưng bởi vì bỗng nhiên xảy ra một cơn bão tuyết nên chuyến bay của anh vẫn chưa khởi hành được.

Kỳ thi kéo dài ba ngày, toàn bộ quá trình đều diễn ra một cách khép kín, vì để đảm bảo đề thi không bị tiết lộ ra ngoài, tất cả mọi người đều bị kéo vào một khu căn cứ huấn luyện quân sự ở Yến Thành để tham gia kỳ thi.

Trong ba ngày ấy sẽ có hai ngày thi tự luận và ngày cuối cùng dùng để thi đối đáp, rất nhiều giáo sư của các trường đại học sẽ chọn những học sinh xuất sắc vào ngày này.

Tuy nhiên Tạ Du lại không có thói quen ở chung với người lạ.

Căn cứ quân sự đã nghiêm cấm những ai không phải là nhân viên cuộc thi đều không được phép tiến vào, thế nên Tạ Diệc và Lạc Sanh cũng chỉ có thể đưa cô đến cửa.

Tạ Du kéo hành lý bước chầm chậm trên con đường trồng đầy cây ngô đồng, thoáng thấy tín hiệu trên điện thoại dần dần biến mất khiến tâm trạng cô chùng xuống.

Cô nghe nói kỳ thi lần này rất nghiêm khắc, trước kia chỉ cần thi một ngày, lại còn chưa từng tổ chức ở căn cứ quân sự và cũng không có giáo sư đến chọn người, cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, bây giờ phải một mình đối mặt với hoàn cảnh xa lạ vẫn khiến cô không nhịn được cảm thấy khó chịu.

Tổng cộng có mười hai sinh viên đến từ đại học Yến đến thi đấu, bao gồm mười một nam sinh và một nữ sinh, Tạ Du đi theo một chàng trai trẻ tuổi mặc quân trang đến ký túc xá, anh ta tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay cô, khi nhìn thấy Tạ Du lần đầu tiên còn đỏ mặt, dọc đường đi chỉ biết sải bước kéo hành lý đi về phía trước, ánh mắt không dám đặt trên người cô lấy nửa giây.

Tạ Du thấy lỗ tai anh ta đỏ ửng, chưa kịp suy nghĩ sâu xa đã phát hiện hình như bọn họ đi sai hướng.

Lúc đến đây báo cáo, cô đã liếc xem bản đồ đường đi trong khu huấn luyện, con đường này không hề dẫn đến tòa nhà ký túc xá của học sinh mà lại dẫn đến tòa nhà gia chúc độc lập.

Thấy cô dừng bước, chàng trai quay đầu, chợt nhận ra mình vẫn chưa tự giới thiệu bản thân bởi vì quá căng thẳng.

“Chào cô, tôi là binh sĩ trong đội của đội trưởng Trình, tên Vương Tuấn, anh ấy đã cố tình bảo chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt, trong mấy ngày nay nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi, hôm nay các cô vẫn chưa thi đấu đúng không? Có muốn gặp các anh em của tôi chút không?” Nói đến đây, Vương Tuấn gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Chúng tôi chỉ mới thấy hình của cô, bình thường đội trưởng Trình giữ chúng rất kỹ, không chịu cho chúng tôi xem cùng, bây giờ người đã đến rồi mà bọn họ vẫn còn đang giương mắt chờ đây!”

Tạ Du nhìn sang hướng khác, trông thấy một hàng những thanh niên khác cũng mặc binh phục như Vương Tuấn đang đi tới từ sau cây ngô đồng đúng như dự đoán, họ đồng loạt chào cô: “Chào em gái!”

Tạ Du: “?”

Tạ Du bị giọng nói đầy hào hùng của bọn họ dọa sợ, cô trợn tròn mặt yên lặng lùi về sau hai bước, sau đó lại cảm thấy như vậy không lễ phép, trên mặt cô nở nụ cười: “Chào mọi người, tôi tên là Tạ Du, làm phiền mọi người.”

Mọi người đều chịu khó chịu khổ trong bùn đất, bây giờ lại gặp được một cô gái ngọt ngào như vậy khiến ai cũng đỏ mặt, thấy cô không hề có chút chanh chua khó tính, ấn tượng của họ về cô lại càng tốt hơn, mấy người nháy mắt với nhau rồi vội vàng khoát tay: “Không phiền không phiền, có cần gì thì nói với chúng tôi nhé.”

Phòng ký túc là phòng một người, đây là chỗ dùng để tiếp đãi người trong đội, nếu có thân nhân từ nơi xa đến thăm thì họ có thể ở lại đây vài ngày.

Phòng được bố trí đơn giản, một chiếc giường, một chiếc bàn, một chiếc chăn quân đội và một chiếc ghế xếp nhỏ, không hề toát ra chút lạnh lẽo nào.

Có thể ở lại trong một căn phòng một người khiến Tạ Du không còn phải bận tâm về chuyện gì nữa, chẳng qua khi gặp phải Phó Vân trong lúc thi đã khiến tâm trạng vốn đang tốt của cô giảm sút một chút. Cô không biết Phó Đình Sâm và các anh làm gì bí mật, cô chỉ biết anh ta rất nguy hiểm, hôm đó khi mang Sở Dặc đến nhà cô là đã thấy không có ý tốt.

Cô lại không phải kẻ ngốc.

Mặc dù nhà họ Tạ không phải là gia đình danh giá giàu có đến nỗi có thể làm mưa làm gió nhưng nếu muốn khống chế một vị bác sĩ thì vẫn là chuyện rất đơn giản.

Thế mà Phó Vân lại có thể dễ dàng nắm Sở Dặc trong tay rồi đến khiêu khích nhà họ Tạ, nếu nói anh ta có lòng tốt, Tạ Du cảm thấy xác suất của chuyện này còn thấp hơn cả một con dao rơi xuống từ trên trời.



Cho nên dù cho cô có không thân thiết với Tạ Diệc thì vẫn có thể phân biệt được ai mới là người đối xử tốt với cô.

Hai ngày thi viết trôi qua nhanh chóng, đề thi không hề khó với Tạ Du, khi các đàn anh của đại học Yến tụ lại để thảo luận về đề thi, cô cũng không hề tham gia, gương mặt nhỏ nanh chỉ buồn bã nhìn chăm chú vào điện thoại không hề có chút tín hiệu nào.

Chỉ còn một ngày nhưng lại khiến cô cảm giác rất khó chịu.

Thấy cô không bình tĩnh, ánh mắt của Phó Vân đặt trên mặt cô, sau đó chợt trông thấy hình chụp chung của cô cùng với Phó Đình Sâm trên màn hình điện thoại từ xa, ánh mắt vốn ôn nhã của anh ta dần trầm xuống, ngón tay vô ý thức gấp trang sách lại.

Chỗ xương bả vai vẫn còn hơi đau một chút, Z không phải là một người dễ ở chung, chính anh đã hứa sẽ dẫn Tạ Du đi khi cuộc thi kết thúc thì mới được phép ra ngoài.

Mắt thấy thời gian đã đến, thế là anh ta không còn cơ hội để ở riêng với cô nữa rồi, Sở Dặc đã dạy cho anh ta cách khống chế Tạ Du nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì không thể học được hết, cho nên anh ta chỉ có thể từ bỏ cách này.

Anh ta xoay chuyển chiếc nhẫn trên tay, khóe miệng bỗng cong lên.

Nếu Tạ Du ngẩng đầu nhìn sang, cô sẽ phát hiện nụ cười trên mặt Phó Vân trông hung ác chẳng khác gì Đan Lương.

Cô không nhịn được rùng mình, đưa tay xoa xoa gáy, sau khi kéo chặt chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng trên người, cô nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Yến Thành quá lạnh, cho dù đã mặc gấp đôi lượng quần áo khi ở Lệ Thành nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương, may là trong phòng ký túc có lò sưởi, Vương Tuấn còn mang đến thêm hai chiếc lò sưởi điện nữa nên vào buổi tối cô cũng không thấy quá khó chịu, chỉ có điều cứ cách hai ba giờ là sẽ tỉnh giấc một lần, rất khó ngủ.

Thứ cô muốn không phải là chiếc giường thân quen của cô mà là người thân quen.

Tạ Du nằm trên giường, cầm lấy điện thoại xem ảnh chụp chung của hai người, trề môi: “Anh còn không chịu xuất hiện thì em sẽ không để ý tới anh nữa.”

Nói xong cũng không biết mình vừa nghĩ ngớ ngẩn cái gì, cô khẽ cười một tiếng, cất điện thoại rồi kéo chăn lên sát cổ, sau khi đã đắp kín chăn, cô nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu yếu ớt của hai chiếc lò sưởi điện, gò má bị hơi nóng phà vào khiến cô định đưa tay đẩy lò sưởi ra thì bỗng nghe thấy tiếng động truyền tới từ ngoài cửa sổ.

Tạ Du trùm kín chăn lại, trước khi ngủ cô chắc canh mình đã khóa kỹ cửa sổ, hơn nữa nơi này còn là tầng bốn, cô không dám để tay ra khỏi chăn, rụt chân lại, cô cầm lấy điện thoại dự bị trên bàn, định gọi đến số điện thoại khẩn cấp mà Vương Tuấn đã để lại cho cô.

Thế nhưng, cô bỗng nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Nhuyễn Nhuyễn, mở cửa sổ ra.”

Tạ Du ôm chăn ngồi dậy, trợn to hai mắt bình tĩnh nhìn màn cửa sổ sát đất, cánh cửa thủy tinh bị gõ thêm lần nữa, giọng nói vẫn đè thấp như trước: “Nhuyễn Nhuyễn, là anh Phó Đình Sâm, mau cho anh vào.”

Bấy giờ Tạ Du mới chắc canh mình không hề nghe thầm, cô kéo màn cửa sổ ra rồi trông thấy Phó Đình Sâm đang khom người trên ban công chỉ rộng nửa mét, ánh mắt dần dần mềm nhũn, cô vội vàng mở cửa sổ ra, Phó Đình Sâm lập tức nhảy vào ôm lấy Tạ Du vẫn còn chưa hết kinh ngạc, anh sờ mái tóc xõa tung của cô: “Dọa em rồi à?”

“Cao vậy mà sao anh lên được thế?” Trong lòng Tạ Du vẫn còn sợ hãi liếc nhìn xuống lầu, độ cao này…

Bên ngoài chỉ rộng nửa mét để còn đặt máy điều hòa không khí, anh có được trang bị đồ bảo hộ nào không vậy.

“Trèo lên, hồi còn nhỏ anh vẫn thường hay làm chuyện này, anh biết rõ nơi này lắm.” Phó Đình Sâm ôm eo cô, cạ mũi mình vào mũi cô, nỗi nhớ nhung nửa tháng dồn hết vào cái ôm thật chặt này, anh đặt lon Coca được giấu trong túi lên bàn: “Mang Coca cho em này.”

Sau đó, anh ôm lấy đối phương vào trong ngực, nhẹ nhàng cọ chóp mũi với cô, nhịp hô hấp không khỏi nhẹ hơn vài phần, anh chậm rãi hôn lên đôi môi đầy đặn mềm mại của cô.

Tạ Du khẽ “a” một tiếng né tránh anh, nghĩ đến việc dưới lầu còn có người tuần tra, ngón tay cô định vượt qua người anh để kéo rèm cửa sổ lại, ai ngờ lại bị anh cắn môi, bá đạo không cho phép cô mất tập trung.



Ngón tay đã chạm đến rìa rèm cửa sổ dần dần buông thả rồi đặt lên lưng anh, cả người thất thần.

Mười phút sau, Phó Đình Sâm mới đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, quan sát căn phòng nhỏ của cô.

Chỉ có một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn, trên bàn là một một chồng sách tham khảo lớn nhỏ khác nhau được xếp gọn gàng.

Toàn thân anh mặc đồ rằn ri, anh hơi dựa vào trên bàn, chân dài tùy ý duỗi thẳng, anh mở lon Coca đặt trên bàn cho cô, đôi mắt đào hoa khẽ híp lại nhìn cô, vừa trẻ trung vừa lưu manh.

Nửa tháng không gặp, Tạ Du chợt thấy hơi xấu hổ, cô ôm lon Coca rồi chui vào chăn, gò má nóng bỏng, không biết là do hai chiếc lò sưởi đặt ở mép giường hay là do thẹn thùng.

Cô uống một ngụm Coca, đôi mắt cong cong, sau đó thấy anh vẫn tựa vào cạnh bàn, đôi mắt thâm thúy vẫn chăm chú nhìn cô, Tạ Du đặt lon Coca lên kệ để đồ ở trên đỉnh đầu rồi chôn gương mặt nhỏ nanh vào trong chăn, mặt mày đầy vẻ vui sướng.

Cô bỗng nghe thấy một tiếng “tách”, cả phòng rơi vào bóng tối.

Sau đó bên cạnh cô chùng xuống, chiếc chăn bị vén lên, trên chiếc giường đơn nho nhỏ có hai người nằm.

Hai người cùng chung chăn gối trên chiếc giường nhỏ hẹp, gần gũi đến nỗi thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của đối phương.

Như vậy quá xấu hổ.

Tạ Du thử đẩy anh, trên vai cô bỗng trở nặng, đầu của anh cọ vào cổ cô, hô hấp ấm áp phả vào chiếc cổ nhạy cảm, vòng eo cũng bị ôm thật chặt: “Nhuyễn Nhuyễn, chỉ mới tách ra nửa tháng mà sao em lại trở nên ngại ngùng như vậy? Em quên là chúng ta còn từng làm chuyện xấu hổ hơn nữa sao, có muốn anh giúp em nhớ lại một chút không?”

Tạ Du trợn tròn đôi mắt.

Bọn họ đã từng làm chuyện gì thân mật hơn chứ!

Chẳng qua giọng nói ấy cùng với bầu không khí này khiến cô muốn phản bác cũng không được, cơ thể bất lực mềm nhũn, cánh tay cũng bị anh vòng ôm eo anh, cuối cùng chỉ đành mềm mại nói một câu: “Ngày mai em còn phải thi đối đáp, không thể lưu vết dâu tây được.”

Lần trước khi anh để lại vết dâu tây trên cổ cô, các anh còn tưởng rằng anh đang ra oai, sau đó nhờ Phương Chiêu Diễm nhắc cô mới biết đây là dâu tây chứ không phải là vết muỗi đốt như anh nói gì cả!

Bên tai truyền tới một tiếng cười khẽ, sau đó cô cảm giác răng anh đã rời khỏi cổ, nhẹ nhàng đặt lên trên môi: “Được Nhuyễn Nhuyễn.”

Tạ Du chớp mắt nhìn em bé trong lòng ngực, nghĩ đến lon Coca trên đỉnh đầu, cô liếm liếm môi, yếu ớt nói: “Em muốn uống Coca.”

Từ khi đến Lệ Thành, chỉ có Phó Đình Sâm là có thể thi thoảng lén mang Coca cho cô chứ bình thường thì cô không được phép uống.

Cô chậm rãi bò khỏi ngực anh, nửa tựa đầu vào giường rồi cầm Coca uống từng ngụm, sau đó thỏa mãn thở dài một tiếng rồi khổ não nhìn Phó Đình Sâm bên cạnh, nói: “Em đã đánh răng rồi.”

Phó Đình Sâm ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, gối đầu năm lên chiếc bụng mềm nhũn của cô, giường đơn quá chật hẹp, anh chiếm hơn nửa, Tạ Du đáng thương chỉ có thể bị ép vào một góc, tư thế này đúng là thoải mái hơn một chút: “Lát nữa anh sẽ giúp em đánh lại, yên tâm uống đi.”

Máy bay của anh mới đến vào tối nay, vừa hạ cánh anh đã lập tức đi tìm cô, trên đường đến gặp cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, bây giờ ôm người mềm mại trong ngực thì mới cảm thấy vừa mệt vừa khó chịu nên không kìm được ngủ mất.

Qua hồi lâu, Tạ Du uống hơn nửa lon Coca đã cảm thấy hơi ngấy, sau khi đặt lon Coca còn dư lại lên kệ đầu giường, thấy hô hấp của anh đã đều đều như ngủ, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh, gò má vẫn rất nóng, cô rũ mắt nhìn anh, sau đó cúi xuống hôn lên gương mặt anh một cái: “Anh Tiểu Phó, em rất nhớ anh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv