Trên màn hình TV trong phòng khách dưới lầu đang trực tiếp trận thi đấu sôi nổi tại Las Vegas.
Tạ Du đi xuống lầu, thấy Phó Đình Sâm đang chăm chú xem thi đấu, cô khẽ ngáp một cái, bây giờ đang trực tiếp trận thi đấu xe mô tô, anh vẫn xem đến mê mẩn.
Kỳ thi đấu đã qua hơn nửa tháng, trận đấu giành điểm giữa các đội đã tiến đến hồi kết, nửa tháng tiếp theo sẽ là thi đấu giành điểm giữa cá nhân với nhau.
Tạ Du bước xuống lầu rồi vùi trong ngực anh, cùng nhau xem thi đấu với anh, cô và anh đã cùng xem không ít trận thi đấu trực tiếp trong khoảng thời gian này.
Tốc độ, động cơ, tiếng vang trầm thấp của động cơ máy mỗi khi áp sát mặt đất khiến không một gã đàn ông nào là không sôi trào máu trong cơ thể mình.
Một chiếc xe bay ra khỏi đường đua, kéo thành một đường thật dài trên mặt đất, khói bụi bay đầy phía đuôi xe, xe cứu hộ lập tức chạy tới, những chiếc mô tô khác không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục lướt sát trên đường đua ngoằn ngoèo.
Những trận thi đấu thế này không khác gì đặt cược tính mạng của mình.
“Những trận đấu của anh cũng sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thế này sao?” Tạ Du ngước khuôn mặt nhỏ lo lắng hỏi.
“Ừ, nhưng xe đã được trang bị kỹ càng sẽ an toàn hơn xe bình thường rất nhiều.” Phó Đình Sâm không nói cho cô biết những trận thi đấu của anh có khi còn nguy hiểm hơn thế này.
Tạ Du chôn khuôn mặt nhỏ vào cổ anh, nghịch ngợm cắn cắn hầu kết ở cổ, đầu lưỡi cô cẩn thận liếm láp: “Anh đi thi đấu đi.”
Phó Đình Sâm không nhìn màn hình nữa, anh ngửa mặt tựa lưng vào ghế salon, cánh tay vòng sau lưng cô, để mặc cho cô quỳ giữa hai chân mình, mặt đối mặt với anh giúp anh cảm nhận được cảm giác ướt mềm ở hầu kết.
Sự an ủi của cô gái nhỏ vẫn luôn bạo dạn như vậy, cô châm lửa trong người anh, chờ đến khi anh hành động thì lại vô tội trợn mắt ngây thơ nhìn anh.
Đường cong uyển chuyển của cơ thể dính sát vào người anh, dù nhắm mắt lại nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra mỗi một nơi tốt đẹp khi chỉ cách một lớp áo ngủ mỏng manh.
Đúng là vừa quyến rũ vừa ngây thơ.
Phó Đình Sâm siết chặt eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi ấy, anh cẩn thận thưởng thức hương vị ngọt mềm của cô, cho đến khi hốc mắt của cô gái nhỏ trong ngực đã đỏ hồng, khẽ phản kháng từ chối thì anh mới chậm rãi buông môi cô ra, trán tựa trán, giọng nói hơi khàn: “Nhuyễn Nhuyễn, anh phải hỏi bác sĩ đã mới được.”
Cái miệng nhỏ này từng dùng để gạt người.
Cô nghĩ rằng chỉ cần giấu tất cả suy nghĩ của mình đi thì sẽ không bị phát hiện nhưng anh biết rằng cô vẫn luôn tự kiềm chế chính mình, cho nên muốn làm gì, anh cũng phải đảm bảo cơ thể cô chịu được.
Sau khi trở về từ hồ bơi lần trước, Phó Đình Sâm phát hiện cô cười nhiều hơn, ăn cơm, uống thuốc cũng không còn khó khăn như trước, cơ thể cũng hồi phục nhanh chóng, ngay cả bác sĩ tư nhân đã chăm sóc Tạ Du nhiều năm cũng ngạc nhiên trước những thay đổi của cô.
Bây giờ, tình hình giữa nhà họ Tạ, nhà họ Phương và nhà họ Phó đã dần ổn định nhưng vẫn không có ai dám buông lỏng cảnh giác vì Z vẫn còn núp trong bóng tối chờ cơ hội hành động.
***
Sau khi Phó Đình Sâm bay đến Las Vegas, vệ sĩ ngoài sáng trong tối bảo vệ tòa nhà lại tăng lên gấp đôi, hôm nay cũng chỉ có Phương Chiêu Diễm có thể ra ngoài và đến bầu bạn với Tạ Du.
Kỳ thi vật lý của Tạ Du cũng đã sắp bắt đầu.
Thời gian càng đến gần, cô lại càng trầm tĩnh, chăm chỉ đọc hiểu tất cả các bài tập và bài thi mà thầy đề cử đến nỗi thời gian gọi video để hỏi bài giáo sư Vương còn nhiều hơn thời gian gọi video với Phó Đình Sâm.
Trong lúc cô vẫn đang chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, một tin tức đã lẳng lặng làm nổ tung Weibo, không đứng đầu bảng hot search nhưng cũng đứng vững ở vị trí thứ mười bảy.
# Tạ Du được đặc cách #
Bài Weibo được nhiều lượt thích và bình luận nhất là về chuyện Tạ Du được đặc cách nên không phải tham gia vào vòng loại cuộc thi của vũ đoàn. Trong đó còn có cả hình minh họa, quy định của vũ đoàn và hiện trường vòng loại cuộc thi.
Trùng hợp hơn nữa là còn có cả hình khiêu vũ của Phương Lâm.
Không ít người trong vũ đoàn được chứng thực cũng làm chứng rằng Tạ Du chưa từng đến vũ đoàn lấy một lần từ khi được nhận.
Tin tức bí ẩn này chỉ ở trên bảng hot search vỏn vẹn hai tiếng rồi cũng lẳng lặng bị đẩy xuống, đến lúc mọi người tìm kiếm lại thì tin tức này mới nổ tung.
Không biết ai đã làm chuyện này, bất kể là nhắm vào Kiều Chỉ hay nhắm vào Tạ Du thì cũng cho thấy người này không có ý tốt.
Sau khi bài đăng về Tạ Du bị đẩy xuống không bao lâu, bài đăng của Phương Lâm lập tức được đẩy lên
Bên trong khu bình luận toàn là “Tiên nữ”, “Thiên nga đẹp nhất”…
Người qua đường thì chẳng hiểu gì cả.
Hot search rõ ràng được mua này đứng vững trên bàn suốt một ngày, thế mà lại chẳng được thưởng cúp bạc.
Vốn còn không tìm được đầu sỏ, bây giờ đã sáng tỏ ngay lập tức.
Kiều Chỉ cũng không phải người dễ chọc, nếu vũ đoàn đã không lên tiếng thanh minh lâu như vậy thì chứng tỏ họ đang muốn che chở Phương Lâm và cô giáo của cô ta, Kiều Chỉ đã ở trong vũ đoàn suốt mười năm, nhân dịp này còn có thể đưa Tạ Du ra ngoài.
Sau khi đã được phòng làm việc đồng ý, Kiều Chỉ thông báo cô ấy và Tạ Du sẽ rút lui khỏi đoàn, đồng thời cũng giải thích trên Weibo về nguyên nhân không tham gia tranh tài của Tạ Du, sau này sẽ không gia hạn hợp đồng và Tạ Du sẽ là học sinh duy nhất của cô.
Tạ Du không có thói quen đăng Weibo, cô mở tài khoản cũng chỉ là vì Kiều Chỉ, thậm chí còn cài theo dõi trước với cô ấy, sau khi Kiều Chỉ đăng Weibo là bên cô sẽ nhận được thông báo ngay.
Lướt xem khu bình luận bên dưới mới biết chuyện gì xảy ra, cô mím môi cười một tiếng, cô không thèm để ý người khác nói cái gì, chỉ cần người bên cạnh luôn ở bên cô, bảo vệ cô là cô đã cảm kích lắm rồi.
Sau khi gửi Weibo đi, cô đặt điện thoại sang một bên.
Không có sự quản thúc của Phó Đình Sâm, Tạ Du lại bắt đầu cày đề suốt đêm, cho dù có tỉnh táo đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình còn rất nhiều thiếu sót cần bù vào.
Kỳ thi không phải là thi thực hành mà chỉ đơn giản là thi kiến thức lý luận, đã được tổ chức suốt hai mươi lăm năm và có riêng cho mình một hệ thống chuyên môn ra đề nên chắc canh sẽ không giống với những thứ họ đã được học, vì vậy cũng không hiếm khi sinh viên năm nhất có thể vượt qua sinh viên năm ba để giành chức vô địch, chỉ cần hiểu rõ tất cả bài tập tham khảo trong sách thì kỳ thi này cũng không còn quá khó nữa.
Tuy nhiên phạm vi của kỳ thi lại vô cùng rộng, chỉ riêng sách tham khảo đã dày năm sáu cm, đến bài tập luyện tập thì còn nhiều gấp đôi.
Những người tham gia kỳ thi đều là những sinh viên xuất sắc đến từ các trường đại học và cao đẳng khác nhau, để hiểu được những thứ này trong vòng hai ba năm thì cũng không khó nhưng đối với một sinh viên năm nhất thì nhất định phải cố hết sức, nhiệm vụ nặng nhưng quỹ thời gian lại quá eo hẹp, cô còn có chưa đến nửa tháng, hận không thể biến một phút thành hai nửa để dùng.
Trừ việc quét dọn thường ngày, người giúp việc chưa bao giờ được phép tới tòa nhà, buổi tối Tạ Diệc và Lạc Sanh cũng không có ở nhà nên không ai quản cô, có khi ngồi trước bàn đọc sách là ngồi cả một đêm, chờ đến khi mặt trời đã mọc vào ngày hôm sau thì cô mới rời khỏi bàn đọc sách để nghỉ ngơi vài giờ.
Khi Phương Xán sang đây để gặp cô, thấy quầng thâm mắt dưới mắt cô mà sợ hết hồn: “Du Du, tối đến cậu đi ăn trộm à?”
Tạ Du khẽ sờ chỗ dưới mắt, liếc nhìn vào trong gương, mỗi khi gọi video với Phó Đình Sâm, cô luôn tỉ mỉ che kín quầng thâm mắt rồi trang điểm nhẹ một chút vì sợ anh sẽ nhìn ra, không ngờ Phương Xán chưa nói gì đã đến đây khiến cô không kịp chuẩn bị, để cô ấy phải thấy dáng vẻ xấu xí này.
Tạ Du gãi đầu một cái rồi gấp sách lại, cô cầm lấy mô hình để xả stress mỗi khi quá áp lực, sau khi nhìn một hồi lại đặt trở lại trên bàn: “Chẳng phải là vì sắp đến kỳ thi rồi sao, tối hôm qua tớ đọc sách đến khá trễ.”
Phương Xán nhéo gương mặt nhỏ nanh của cô một cái rồi tăng lực tay lên, thấy sắc mặt của cô vẫn còn đỏ thắm thì mới yên tâm, trước kia khi đến thăm cô, cô ấy còn thấy cô nằm mơ màng trên giường không cho ai đến gần, không nhịn được than thở: “Đã thông minh lại còn cố gắng, cậu muốn người khác sống thế nào?!”
“Đúng rồi, cậu không biết Phương Lâm thảm đến cỡ nào đâu!” Phương Xán không trang điểm, sau khi mượn Tạ Du một miếng mặt nạ rồi đắp lên mặt, trên mặt cô ấy chỉ còn lộ ra đôi mắt đầy vẻ hưng phấn, cô lấy điện thoại ra cho Tạ Du xem: “Có người tiết lộ tin tức rằng Phương Lâm đã cố ý làm một nữ diễn viên bị thương ở cổ chân để cô ta không thể lên sân khấu nữa vì không muốn bị vũ đoàn của các cậu đào thải, tuy nhiên nữ diễn viên đó cũng không phải dạng vừa, bối cảnh sau lưng cô ta lớn hơn Phương Lâm nhiều, thế là Phương Lâm bị vũ đoàn đuổi đi vì tính cách không đứng đắn.”
“Còn có chuyện cô ta yêu đương thầy trò với nam diễn viên người Nga trong vũ đoàn các cậu nữa, cả hai đều bị cư dân mạng bóc lên tận trời, làm lộ ra nam diễn viên đó còn quen cùng lúc mấy cô gái nữa, cuộc sống riêng rất hỗn loạn, may là cô Kiều Chỉ đã đưa cậu ra khỏi cái vũ đoàn đó rồi.”
Tạ Du chưa từng đến vũ đoàn nên cũng không biết thầy của Phương Lâm là ai, khi nghe thấy tin tức này thì cô cũng hơi kinh ngạc, tuy nhiên sau khi nhớ đến cô gái nhỏ từng bị đuổi ra khỏi vũ đoàn vì bị thương ở chân khi còn bé, cô cũng chẳng còn quá bất ngờ trước những chuyện phía sau nữa.
Chỉ là ấn tượng về vũ đoàn trong lòng cô lại kém hơn một chút.
Phương Xán tiến tới bên tai cô: “Còn có một chuyện khủng khiếp hơn nữa, tớ nghe nói từ mối quen đấy.”
Nhiều chuyện có thể khiến con gái hứng thú, Tạ Du cũng không phải ngoại lệ, thấy Phương Xán đắp mặt nạ, cô cũng đắp một miếng: “Tin gì?”
“Tài nguyên của Phương Lâm đều là do ngủ mà ra.” Phương Xán thấp giọng xuống, mang theo ý khinh thường rõ ràng.
“Nhưng mà… Không phải cha cậu bỏ tiền sao?” Tạ Du há miệng, hơi không hiểu, bên cạnh có Phương Xán là người đã bước nửa bước vào giới giải trí nên ít nhiều gì thì cô cũng biết được một ít chuyện xấu xa bên trong, tuy nhiên nếu đã có nhà họ Phương đập tiền thì tại sao Phương Lâm còn phải…
Phương Xán cười lạnh một tiếng: “Tay của lão già kia không dài như vậy, đánh bài thu được chút vốn, chút tiền đó còn chưa đủ nhét kẽ răng lão đâu.” Phương Xán lạnh lùng nói: “Lần này còn chẳng cần tớ động tay mà cô ta đã sa lưới, đúng là chỉ biết câu dẫn đàn ông như mẹ cô ta.”
Nói đến đây, sắc mặt Phương Xán thay đổi liên tục, móng tay sạch sẽ mắc vào vỏ điện thoại, sau đó nhận ra mình thất thố, cô nhanh chóng khôi phục sắc mặt như cũ.
Tạ Du ăn dâu tây và cherry đã được rửa sạch, nhanh chóng dùng trái cây để tiêu hóa sự thật này, chuyện của người khác thì chỉ cần nghe một chút là được, liên quan gì đến cô đâu.
Phương Xán không ở lại quá lâu, cô tới Lệ Thành là vì có một hoạt động, sau khi hoạt động kết thúc thì còn phải về để học tiếp ở trên trường.
Vừa nghe nhiều tin tức như vậy, Tạ Du cũng không có tâm trạng học tập, sau khi tiễn Phương Xán đi, cô bước vào phòng mô hình, mô hình xe thể thao trên mặt đất đã thành hình, cô tính toán thời gian một chút, sinh nhật của Phó Đình Sâm là mùng một đầu năm, bây giờ còn cách ăn Tết một khoảng thời gian rất dài, chưa đến nửa tháng nữa là cô đã có thể hoàn thành.
Cô ở trong phòng mô hình suốt một buổi chiều, đến lúc chạng vạng tối khi mặt trời đã dần lặn, cô mới ra hồ bơi trước sân để bơi hai vòng, phát hiện cô chỉ cần không bất ngờ rơi xuống nước thì vẫn có thể vượt qua nỗi sợ trong tim.
Ở nhà một mình, dù có ở lì trong một căn phòng thì cô cũng không thấy nhàm chán, sau khi trở về tòa nhà từ hồ bơi, cô phát hiện Phó Đình Sâm vừa gọi vài cuộc điện thoại tới, ngoài ra còn có vài cuộc gọi video bị nhỡ, thời gian là nửa tiếng trước.
Tạ Du không chắc bây giờ anh còn rảnh hay không, sau khi gửi một đoạn chat voice qua, đối phương nhanh chóng gọi video tới, cô vui vẻ ấn nút nghe.
Gương mặt tuấn tú được phóng đại trên màn hình, da của anh rất đẹp, có lẽ vì mới tắm xong, nước trên tóc nhỏ xuống tí tách, anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám tro, sau lưng là đèn bàn màu vàng ấm áp, chắc vì có ánh đèn ấy mà trông anh dịu dàng hơn không ít, đây là dáng vẻ mà cô chưa từng của anh.
“Vừa tắm xong à?” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo như bạc hà.
“Em vừa mới đi bơi.” Hồ bơi trong nhà rất cạn, mực nước không khác mấy so với ở hồ bơi nên cô cũng không lo lắm về việc đuối nước: “Bơi mười lăm phút.”
Tạ Du đặt điện thoại lên bàn rồi dựa vào tường đứng lên, cô xả tóc ra để sấy tóc trước gương, khi nâng tay lên, một góc quần áo ngủ cũng bị kéo lên theo làm để lộ một góc của vòng eo trắng nõn nuột nà.
Thế nhưng cô lại không để ý đến chuyện này.
Tóc quá dài khiến cô phải sấy một hồi lâu thì tóc mới khô được một nửa, sau đó cô cẩn thận thoa tinh dầu lên tóc rồi để tóc khô tự nhiên.
Phó Đình Sâm nhìn vòng eo lúc ẩn lúc hiện của cô, anh ho nhẹ một tiếng nhưng ánh mắt lại chăm chú vào nơi ấy đến nỗi không chớp lấy một lần.
Tạ Du ngồi xuống, cười khanh khách nói chuyện thường ngày vụn vặt với anh.
Phó Đình Sâm còn phải thi đấu, hai người không trò chuyện nhiều, sau khi kết thúc video, Phó Đình Sâm nhắm mắt lại tưởng tượng làn da mềm như đậu hũ ấy.
Nếu không phải sợ cô khóc, anh thật sự rất muốn cắn một miếng.