Dưới sự truy quét của binh đoàn ma quỷ.
Cát Phượng dần nhận ra Thiên Kiệt là tên đến ma cũng ghét, nàng đang yên ổn hắn ở đâu chạy đến lại cứ thế kéo cả đàn ma theo sau.
“Sư phụ!...Phải làm sao bây giờ?.”
Cát Phượng tỏ vẻ vô cùng lo lắng liền hỏi hắn, khuôn mặt Thiên Kiệt chiến đấu thời gian dài cũng đã lăn tăn những giọt mồ hôi rơi xuống.
Hắn cũng không biết trên người hắn có thứ gì tốt mà lại thu hút ma quỷ nhiều đến như vậy.
“Cứ thế cũng không ổn!...Cát Phượng! Tách nhau ra thôi, nha đầu ngươi đi tìm Diệp Lân đi!...Bọn yêu ma này cứ để ta đối phó!”
Hắn quay ra nói rồi cũng liền rẽ hướng khác lấy ra thanh đại đao tiếp tục bỏ chạy.
“Sư phụ người nhớ bảo trọng!...Để tử sẽ tìm bà chằn đó rồi nghĩ cách cứu người!...”
Cát Phượng nói rồi cũng liền chạy đi tìm Diệp Lân.
Lúc đó ở chỗ của Diệp Lân, mặt nàng thoáng ngưng trọng đi trong màn đêm sương.
Tay siết chặt Xà Lân Kích bước đến một khu đất nhiều ngôi mộ được xới tung lên.
“Chắc là cũng ngay đây thôi! Chủ nhân chịu đựng một chút nữa! Nô tì nhất định sẽ đưa ngài rời khỏi đây an toàn!”
Nàng khẽ đưa tay lên ngực rồi cũng nuốt hơi lạnh xuống trấn an, quyết tâm bước đi trên con đường những ngôi mộ được xới tung.
Thứ nàng đang tìm chính là Ảnh Quỷ Dạ Hành, một trong [Ngũ Quỷ Dạ Ngạ] được phân tán từ linh hồn Quỷ Thần Ngạ Ảnh.
[Ảnh Quỷ Dạ Hành, thuộc loại ác linh, dáng cao một trượng, lưng mang quan tài mười thước luôn tỏa ra âm khí bao phủ không gian, oan hồn ma quỷ không thể siêu thoát mà phải ở lại phục tùng bảo vệ âm địa của hắn.]
Một hồi bước đi, Diệp Lân cũng đã dừng bước chân lại nhìn đến phía trước.
[soạt….soạt…]
Những tiếng thuổng xúc mộ đất lại vang lên.
Phía trước hiện ra thân thể vạm vỡ, mái tóc dài cùng làn da đen thẫm, phía cạnh trán còn có thêm một sừng hắc sắc.
Một ánh nhìn liếc đến liền mang theo tử khí âm lãnh, tròng mắt Ảnh Quỷ Dạ Hành u tối đến mức chỉ nhìn qua cũng có thể hút cả linh hồn phàm nhân ra ngoài.
Nó dừng tay lại rồi thở ra một làn khí hắc sắc đen kịt.
“Một con Bát Giai Ma Thú!...Lại phải hóa hình người…?”
Giọng Ảnh Quỷ Dạ Hành khàn đặc mang theo âm khí lạnh lẽo phát ra.
Diệp Lân cảm nhận được liền kinh hãi, nhưng dù sao nàng cũng đã bước đến đây. Cũng không thể chùn bước được.
“Ngài cũng biết chuyện rồi, có thể tha cho chúng ta đi không?”
Diệp Lân liền cẩu xin Ảnh Quỷ tha cho một đường, phàm nhân bước vào âm địa này thì cũng không thể thoát được sự quản túc của hắn…Không ít tu sĩ ở Đại Hoang Vực cùng bên Vương Triều sụp đổ chạy loạn đến đây đều phải thành ma quỷ giữ âm địa cho hắn. Nên việc xin tha là không mấy khả quan.
“Ngươi thì đi được! Nhưng hai phàm nhân đó thì phải ở lại!”
Ảnh Quỷ chỉ nhìn đến rồi lại quay đi tiếp tục thục cái thuổng hắc sắc xuống đất rồi nói khàn đặc âm thanh.
“Quả nhiên là không được!...Vậy thì đành liều một trận, ta đã dâng thân thể này cho Chủ nhân…Cũng không thể làm ngược khế ước được.”
Diệp Lân thầm nghĩ rồi siết chặt tay thương, Xà Lân Kích diệp lục sắc bừng lên tỏa sáng cùng khí lực Thiên Hoàng cấp bậc của nàng.
Nghỉ ngơi thời gian dài sức mạnh bản thể cũng đã đạt đỉnh phong.
“hua ha ha…Chỉ là một con tiểu yêu mà cũng muốn đấu với ta!...Ngoan ngoãn nằm im thì sau này Ngũ Quỷ nổi dậy còn cho ngươi một chân làm thuộc hạ!.”
Ảnh Quỷ Dạ Hành liền cười lên chế nhạo.
“Cảm ơn ý tốt của ngươi!...Đáng tiếc ta đã quy phụng một Ma Thần khác rồi!...Huống hồ ngươi cũng chỉ là cái mảnh hồn của Quỷ Thần!...Còn chưa xứng đáng lên mặt!.”
Diệp Lân đá cán thương xoay vài vòng liền cuộn đến kình phong bạo khí phóng đến.
Ảnh Quỷ thấy mũi thương phóng đến chỉ liền đưa nhẹ cái thuổng hắc sắc ma khí lên chắn lại.
[sẹt….keeng…]
Hai luồng lực uy mãnh va chạm nhau vang thành tiếng đinh tai nhức óc.
Khí lực ma cụ và thần khí chạm nhau liền tỏa ra luồng kình lực phóng khắp xung quanh.
“Quả nhiên tên này cũng chỉ đạt ở sức mạnh ngang với Thiên Hoàng Hậu Kỳ!”
Diệp Lân liền thở phào bớt đi lo sợ trong thoáng chốc sau khi cảm nhận được khí lực của Ảnh Quỷ.
Nàng tu vi hiện đã tụt xuống Thiên Hoàng Sơ Kỳ, nhưng chân linh Thiên Lân Xà lại là Thiên Vương cấp bậc… Hiện tại miễn cưỡng đấu vượt cấp tu vi cũng không hề bị trấn áp.
“Tiểu yêu mà cũng muốn đấu với ta hua…haha…”
Ảnh Quỷ lại cười lên hiểm ác, cỗ quan tài sau lưng gã bùng lên một làn sương đen dung nhập vào cơ thể, da thịt của hắn liền bập bùng lên rất quỷ dị.
Chốc lát khí lực ma quỷ lại bạo tăng lên ép cho nàng phải lui ra sau, mặt lại thoáng ngưng trọng nhìn đến thân thể Ảnh Quỷ đang đứng rất uy thế.
“Hắn vậy mà sắp bước đến Đại Viên Mãn khí lực?”
Diệp Lân thoáng nghĩ trong đầu rồi cũng liền chạy đến cùng huyễn hóa chân thân, một Thiên Lân Xà như ẩn hiện cùng Xà Lân Kích phóng đến quật mạnh vào cái thân thể của Ảnh Quỷ.
[rầm….đoàng…]
Ăn một kích nện xuống của Diệp Lân, Ảnh Quỷ đỡ kịp đòn tấn công nhưng ít nhiều cũng phải lui về sau mấy bước.
Ngay sau đó nàng vung Xà Lân Kích như vũ bão, mỗi kích vụt xuống đều mang theo Chân Linh khí lực khiến Ảnh Quỷ chống đỡ cũng có chút chật vật liên tục thoái lui.
“hừ…được lắm!....Tiểu yêu không tệ!... gua !”
Ảnh Quỷ gầm vang sau một hồi chật vật lui bước, cỗ quan tài sau lưng gã phóng ra một luồng lực lượng khí thế khiến Diệp Lân cũng có chút kinh hãi.
“Không ổn!”
[roành!...]
Nàng nhanh chóng nhảy ra nhưng cũng bị khí lực hùng hồn kia áp cho bật lui ra xa.
“Đây…Không thể nào!...Khí lực Thánh Nhân!!!”
Diệp Lân nhìn đến vô cùng kinh hãi thốt lên, tay siết chặt Xà Lân Kích đã có chút run rẩy.
[bụp…..]
Chiếc quan tài rung lên bần bật thành tiếng, nếu trong đó thực sự có một hồn Thánh nhân cho hắn tùy ý sử dụng thì nàng căn bản chẳng bằng con kiến.
Nhìn gã chật vật sau khi kích phát hồn lực, Diệp Lân dần cũng cảm thấy có gì đó khác thường.
“Ngươi còn chưa khống chế được linh hồn đó!....Mà cũng dám đem ra dọa ta!”
Nàng chĩa đến Xà Lân Kích nói.
Ảnh Quỷ vẫn còn đang vặn vẹo da thịt nhìn hắn chỉ sợ như sắp bạo phát nổ tung khi được Thánh lực dung nhập.
“hua ha ha….!...Như vậy còn chưa đủ dọa ngươi…!”
Gã cười lên hung hiểm đe dọa, một bước phóng đến sát Diệp Lân tung ra nắm đấm mạnh bạo.
“Khốn kiếp!....”
[bành…..]
Nàng chỉ kịp đưa Xà Lân Kích chặn lấy, nhưng khí lực hắn đã vượt xa nàng nên căn bản cũng chẳng mấy tác dụng.
[phụp….keng…]
Diệp Lân cùng Xà Lân Kích đều bay ra xa như diều đứt dây rồi ngã ra nền đất.
Nàng ọc ra một ngụm máu trong miệng hình thái có chút chật vật, đến thở cũng khó khăn.
Ảnh Quỷ vung một kích da thịt liền lùng bùng phập phồng rất quỷ dị, gã gào lên âm thanh khiến hồn phách cũng phải run sợ, cỗ quan tài lực lượng sức mạnh tuôn trào mỗi lúc tăng lên khiến đá vụn quanh mặt đất cũng lay động.
[rầm….]
Hắc sắc khí bạo phát bùng lên, thân thể gã to ra dần cao lớn đã đến hai trượng, hai tay ôm đầu gầm lên kêu la thảm thiết.
“Các….ngươi!....Đều phải chết!....”
Ảnh Quỷ Dạ Hành gào lên vang trời, một chân dẫm lên mặt đất liền nổ vang ra khí lực kinh thiên.
Màn sương ma quái vì thế cũng dần ta đi không ít, để lộ ra âm địa trống trải hoang tàn.
Một thân Quỷ Ảnh khí thế hiểm ác bạo tàn qua chốc lát đã biến thể xong…Thân thể gã mang nhiều cổ ngữ quỷ dị cùng hào quang diệt thế ẩn hiện sau lưng.
Diệp Lân lúc này càng thêm kinh hãi phải thốt lên.
“Sát Thần Lãnh Vực!!!”