Trong màn không chạng vạng cho tàn mang cảm giác tràn đầy âm khí cùng xung quanh mười trượng sương mờ nhân ảnh.
Cát Phượng thì bị hồn ma chơi đùa đến sợ hãi chạy mất tích.
Còn Diệp Lân thì nàng vốn khi sưa đã là một con yêu thú nhát chết, bỏ chạy khỏi trận chiến cổ đại đến Diệp Lục Cốc Vực để an nhàn sinh sống qua ngày, nay gặp phải thứ yêu ma quỷ quái cũng khiến nàng sợ hãi phải bỏ Thiên Kiệt chạy đi.
Lúc này cũng chỉ còn lại một mình Thiên Kiệt cùng Đại Đao Phệ Hồn đứng như cột chống trời.
“Lão nhện! Ta cùng lão siêu thoát cho đám hồn ma này!!! Hahaha…”
Hắn vác đại đao trên vai, đưa tay nhất niệm cùng long tâm thay đổi huyết mạch bản thể.
Con mắt long tộc vô cùng nhạy bén của hắn nhìn xuyên màn đêm tối cùng bản thể linh hồn, vung tay vừa chĩa đến phía trước linh hồn lão nhện liền thích thú phừng lên hỏa diễm độc địa như muốn nuốt chửng toàn bộ linh hồn xung quanh.
“ĐẾN!!!”
Hắn liền quát to cùng vung đại đao chém tan cả chục linh hồn cùng hút vào theo luồng hỏa độc không ngừng thiêu đốt.
[phựt…..soạt….]
Hắn hoảng hốt thốt lên, dưới chân liền bị hai tay quỷ giữ chặt khiến cho không chuyển động được, xung quanh tứ phía các oan hồn, xương cốt ầm ầm lao đến tấn công.
“Cái gì!!!…”
“Hừ!....Tưởng vậy là có thể làm khó được Ma Thần Ta!!!...”
Hắn liền nhẹ đưa bàn tay lên hút ầm ầm khí lực xung quanh hấp thụ đến, cảm ngộ dùng thể dẫn khí của hắn cũng đã luyện đến mức thuần thục, hấp thụ thời gian ngắn đã liền nén linh khí lại thành khối cầu nhỏ.
“BẠO!!!”
[Đoàng]
Một câu quát lớn, hắn đưa tay lên bóp chặt linh khí bị nén trong lòng bàn tay tạo ra kình phong bắn phóng tất cả oán linh đang bay đến cách thân thể cũng chỉ còn mười thước phải bật đi xa.
[thình thịch…]
Một khắc trôi đi, hắn phóng đôi cánh Thiên Khung dập mạnh kéo cái xác đang nắm chân hắn lên cả hai trượng.
[vù…rầm…]
Một đạp phóng xuống đất lại liền khiến cái thân thể khô khốc nó bật ra xa. Song, ngay sau đó, hàng chục cánh tay lại thò lên từ dưới mặt đất dần trồi lên như nấm mọc khiến hắn cũng phải kinh hãi.
“Khốn kiếp!...Sao lại nhiều như vậy được!”
Bản thân còn đang trên không trung chịu kình khí đè ép, nhưng phía dưới chân hắn lại là vô vàn cánh tay cùng xác chết khô khốc đang ngoi lên khỏi mặt đất.
Những linh hồn cũng đã bay đến, những bộ xương trắng nhìn khô khốc nhưng cũng đã lấy tư thế phóng đến
[lạch…cạch….vù….]
“[LỒNG TƠ HỎA]…BẠO!”
Một cái hô lớn, kỹ năng nhện lửa liền bắn phóng vô số sợi tơ hỏa đi tứ phía đẩy hết các linh hồn cùng những bộ xương bay ngược ra sau.
“Ma mới!...Xuống đây chơi với chúng ta!”...
Những thây ma ở dưới lại đưa tay lên quờ quạng không trung khiến hắn cũng phải sợ hãi.
“Con mẹ nó!...Đại Ma Thần ta mà mấy con ma quèn các ngươi cũng dám gọi là ma mới?....TA CHÉM!”
[ụp…rầm…]
Hắn cùng Đại đao bùng lên hỏa diễm ngút trời bổ mạnh xuống đất, mặt đất như bị nổ tung từ dưới liền lan tỏa ra xung quanh cùng đá bụi khô cằn bắn khắp nơi chục trượng.
“Cũng chỉ có vậy!...Cho các ngươi biết ở đây ai mới là ma!!!”
Hắn liền đắc ý nhiền đến xung quanh cả trăm thây ma, linh hồn, cốt linh đều bị bắn ngược ra xa bay hết vào làn sương trắng rồi rơi bồm bộp.
Phủi đi tay áo, đại đao vẫn đang rực lửa cắm chặt dưới đất khiến không gian âm lãnh cũng trở lên ấm áp.
“Có vẻ đại đao cũng đã mạnh lên không ít!...Còn cả hồn kỹ Thiên Lân Xà cũng chưa dùng đến!...Lăn lộn sống chết thành quả cũng không tệ!”.
Hắn nhìn thanh đại đao vẫn còn đang tràn đầy sức mạnh lại vô cùng mãn nguyện trong lòng.
[rập….rập…]
Những âm thanh lại ầm vang trong làn sương mờ, bước ra lại là oán linh, cốt nhân cũng mang theo khí cụ, thây ma đã chuyển thành cương thi nhảy đến.
“Mọe nó?...Ma mà cũng biết nâng cấp sao?...”
Hắn nhìn đến mà phải há hốc mồm thốt lên, giờ đây trước mặt lại đều là những hồn,ma,quỷ đều trang bị tận răng nhìn rất uy mãnh.
[vụt….]
Một bước nhảy của cương thi đã xa cả bốn trượng liền phóng đến với móng tay sắc nhọn, Thiên Kiệt bằng vào long nhãn nhìn đến đường công kích sượt qua thân thể, bản thân lách nhẹ né tránh nhưng đòn tấn công vẫn sượt qua vai trong tích tắc.
“Khốn kiếp!...Tốc độ lại chẳng kém gì bọn ác nhân Thạch Tượng!”
Hắn lúc này ngưng trọng thầm nghĩ trong đầu cũng phải hoảng sợ rồi nhớ đến bọn ác nhân thạch tượng ba đầu sáu tay trong Động Thiên Luyện Võ.
“Đáng chết….”
Xung quanh cũng đã có thêm vài ba cương thi vù vù phóng đến, cùng phía sau oán linh và cốt nhân cũng chẳng còn bao xa
…
Trong màn sương mờ nhân ảnh cùng nhiều linh hồn phảng phất như ma chơi.
“Sư phụ….hức….người ở đâu?...”
Cát Phượng mỗi bước đi đều dụt dè sợ hãi lại gọi đến Thiên Kiệt.
“hức….hu hu….Con cá sấu ngươi thật độc ác, đến cả ta muốn đốt lửa soi đường cũng không cho!... hic…Ngươi đợi đó cho ta…Lát nữa sư phụ của ta nhất định sẽ cho ngươi ăn một đấm!”
Nàng bực bội lại nhìn quanh màn đêm chửi mắng, nhưng bất quá lại không dám dùng khí lực nữa vì mỗi lần nàng tạo ra hỏa diễm Ngạc Ngư Thứu lại từ đâu bay đến thổi tắt.
[bụp….bụp….bụp…..]
Đột nhiên có tiếng động vang đến như bước nhảy trong đêm cùng một tiếng gọi khô khốc như âm thanh từ nơi địa ngục.
“Cát Phượng…!!!....”
Giọng của Thiên Kiệt vang ra khiến Cát Phượng cũng phải thầm vui sướng lại hô lớn.
“Sư phụ…Người đến cứu đệ tử sao?....Đệ tử ở đây!!!”
Nàng vui mừng vẫy tay hô lớn, nhìn từ phía màn sương một thân ảnh nhảy ra toàn thân tả tơi quần áo rách nát.
[bụp….bụp……bụp…..]
Đúng là hắn rồi, nhưng theo sau hắn lại là một dàn ma cương thi nhảy theo.
“ư….ư….hu hu….hức….Sư phụ cũng thành ma rồi u oa…..”
Nàng thấy hắn nhảy thêm một bước cả chục mét đến liền gào thét sợ hãi chạy đi.
“Cát…Phượng…!!...Đợi ta…..”
Thiên Kiệt lúc này vẫn cầm đầu đàn Cương Thi đưa hai tay về trước nhảy tưng tưng theo nàng.
“Sư phụ người đừng có ám đệ tử, hu hu….Tuyệt đối đừng có ám đệ tử!....”
Cát Phượng lại hô lớn vọng lại phía sau.
Thiên Kiệt thấy thế lại càng hô lớn nhảy nhanh hơn.
“hừ…con bé ngốc này! Không phải ta đang dùng công pháp dung hòa cùng khí tức cương thi, thì cũng đâu phải khổ sở thế này!...”
Hắn thầm nghĩ trong đầu lại nhảy đến cùng tiếng gọi ai oán, trước đó vì đánh mãi cũng không hết ma quỷ, hắn vô tình thi triển cảm ngộ công pháp liền cảm nhận được khí tức âm tính nơi Hồn Địa.
Dung nhập vào làn khí tức, ma quỷ cũng không tấn công hắn nữa…Cứ thế tự nhiên lại có thêm một dàn ma cương thi bám theo.
[tưng….tưng…tưng…]
“Cát Phượng!....Nghe ta nói đã!.....”
“Sư phụ người đáng ghét! đáng ghét!...hức hức….Làm ma còn ám theo đệ tử!”
Cứ vậy một hồi qua đi.
[bụp…]
Hắn nhảy tưng tưng mãi cũng đã kiệt sức liền hụt chân ngã dập mặt xuống đất.
[rầm…..]
“hự…..Mọe nó!”
[bụp....rầm….đoàng…]
“Đau chết Ma Đầu ta!....”
Cả đám cương thi cũng phanh không kịp liền bổ nhào đến dẫm đạp lên người hắn bồi thêm vài kích.
“Tiểu nha đầu!...Đứng lại….Ta còn chưa chết!”
“Chưa chết?..Sư phụ người!...Thật sự còn sống sao?...”
Cát Phượng nghe thấy thế liền phanh gấp lại hỏi.
“Ta mà chết dễ vậy được sao!”
Nhìn bóng dáng hắn tàn tã đang dần đứng dậy trên nền đất, Cát Phượng cũng phải bất ngờ trước sự bá đạo của Sư phụ.
“Sư phụ vậy mà thu phục cả ma sao?...Người quá lời hại rồi!...”
Mừng rỡ trong lòng Cát Phượng như chỉ muốn tung bay nhảy múa, nhưng vẫn không dám bước đến gần hắn.
“ha ha….Sư phụ đương nhiên là phải lợi hại rồi!....Có điều phải chạy nhanh đi a!...Thời gian dung hòa cũng hết rồi a….”
Hắn nói xong liền chạy vù đi, cảm ngộ thiên địa vạn vật của hắn luyện tập dòng dã cũng có kết quả khá hơn, nếu nén lại để né tránh miễn cưỡng ngưng tụ hơn một giây…Còn không nén thì cũng duy trì được ba mươi giây thả lỏng dung hòa vạn vật đất trời.
Giờ thời gian cũng đã hết, hắn cũng đành phải cắp đít chạy, ngay sau đó cả đám cương thì liền mắt lóe tử khí nhảy ầm ầm đuổi theo.
Khỏi cần nói Cát Phượng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy liền phóng bước trên nền đất.
“hức….Không phải sư phụ nói người lợi hại sao?”
“À…Ta luyện tập rất nhiều nhưng thời gian dung hòa cũng chỉ được ba mươi giây thôi!...”
Hắn liền giải thích cho nàng.
Phía sau cương thi cùng binh đoàn ma quái lại ầm ầm đuổi đến…
“Đáng chết a…..!”
Cả hai sư đồ lại cùng hô lên âm thanh đầy ủy khuất trong hồn địa tối tăm.