Hai thân ảnh phóng vút bay giữa không trung Đại Hoang Vực cũng đã bắt đầu hạ dần xuống, con sông trải dài từ Diệp Lục Cốc Vực cũng đã lệch về phía Nam đổ xuống nơi cửa biển. Vậy nên lúc này trước mặt lại như một lãnh địa xanh tốt dần dần chuyển qua hoang tàn như hai thế giới tách biệt, mặt đất cũng nứt lẻ chẳng chút sức sống.
Cát Phượng cạnh bên vẫn hí hoáy lưu lại bản đồ từ vị trí Diệp Lục Cốc Vực, rất là chi tiết không một chút sai sót.
Diệp Lân thì bay mãi cũng chán nản, nàng hóa thành Thiên Lân Xà nhỏ bé đáng yêu chỉ hơn một thước rồi chui vào trong người Thiên Kiệt ngủ say.
“Cát Phượng! Chúng ta xuống đó trước đã”
“ừm Sư Phụ!!!...”
Thiên Kiệt cùng nói rồi chỉ xuống điểm cuối của nhánh sông, nơi vẫn còn ít cây cối mọc lên ở đó rồi cùng Cát Phượng bay xuống.
[phạch…]
Cả hai người đều hạ chân xuống tạo thành tiếng, đôi cánh cũng tán khí biến mất.
“Quá xa rồi!....Cứ bay rồi lại nghỉ cả mấy ngày nay, vậy mà mới chỉ đi hết điểm cuối nhánh sông?”
Thiên Kiệt bước chân đến một phiến đá nhỏ liền ngồi xuống thở phào, một hồi mới nhìn xung quanh, đây cũng là nơi cuối cùng còn sắc xanh của thiên nhiên để cho hắn tận hưởng.
Qua phía bên kia liền là hoang sơ lãnh địa, cây thì chết khô, cỏ thì ủ rũ.
Cát Phượng chọc ngoáy một lúc cũng liền xong cái bản đồ lại quay ra nhìn Thiên Kiệt rồi chạy đến.
“Sư Phụ!...Chúng ta mỗi ngày đi được năm trăm dặm! Cứ tốc độ này khoảng hơn bốn tháng là có thể đến Phong Sát Địa rồi!”
“Còn tận bốn tháng nữa sao?...aizz…”
Thiên Kiệt xem đến tấm bản đồ của Cát Phượng lại chỉ muốn ngã ra ngất đi cho rồi.
Hắn cầm lên hộp sen lên men dốc xuống, còn đúng cái nịt rơi ra trước mặt hai người…Cái thứ bồi bổ sức mạnh cũng đã dùng hết sạch, từ nay trước mặt lại là một vùng đất hoang vu chỉ còn xương thú khô và ruồi nhặng bay khắp.
“Hết rồi!…Hết thật rồi!...”
Hắn cố dốc thêm mấy cái trong vô vọng nhưng cũng chẳng còn lại gì bên trong, Cát Phượng đang tươi cười liền biến chuyển sắc mặt khi nhìn đến cái hộp…Mấy hôm nay thứ này cũng là nàng dùng nhiều nhất, mỗi viên đều ngọt như kẹo mật. Gần trăm viên cứ thế lại bị nàng ăn sạnh sẽ chẳng còn một hạt.
Thiên Kiệt nhanh chóng vứt cái hộp đi rồi nhìn đến Cát Phượng bằng con mắt đầy luyến tiếc. Thấy thế nàng cũng nhanh chóng lao đến bấu vào chân hắn, mấy nay bay đi ở dưới quái thú ít nhiều đều từ tứ giai cấp bậc trở lên…Thiên Hoàng cấp bậc cũng chỉ sợ là khó sống chứ không nói là Thiên Nhân cảnh yếu đuối như nàng.
“Thế này! Sư phụ…Người sẽ không vứt đệ tử ở lại nơi này chứ…ư….hức...”
“aizz….Đệ tử ngốc a!...Trời cũng sắp tối rồi, đợt này phải đi gom góp số lượng tài nguyên sinh tồn lớn nếu không muốn bỏ mạng ở cái hoang vực kia!!!”
Hắn nói rồi cũng đứng lên vác theo Phệ hồn đao bước đi.
“Đệ tử nhất định sẽ không làm vướng chân người đâu hehee…”
Cát Phượng nhanh chóng bước theo sau, nàng hiện giờ là chỉ cần đi theo hắn không làm gì là được.
Mỗi lần nàng vung tay không gây đại họa thì cũng đánh cho Thiên Kiệt đen người nên sớm đã không được hắn tín nhiệm cho lắm…Nàng cũng chỉ cần không bị hắn vứt lại nơi hoang vực này cũng là quá tốt rồi.
Một hồi bước đi, trước mặt đã là một con ma thú vẻ mặt nhìn rất thiện chiến [Ngũ Giai-Kim Cang Ngưu], thân cao năm mét, dài đến gần hai trượng. Hai sừng cong vút vào nhau cạnh sắc lẻm như lưỡi đao lớn, toàn thân vững chắc cùng một cái đuôi dài một trượng đang không ngừng ve vẩy.
“hắc hắc….Mồi ngon a!...Dùng hỏa độc trói nó lại rồi đâm một nhát?…hừm…Không được, như vậy thịt sẽ bị hỏa độc làm cháy mất!....Tung Thiên Lôi Chỉ?...cũng không được!...Sẽ có mùi khét mất...!!!”
Hắn nhìn đến Kim Cang Ngưu liền vô cùng đắc ý nghĩ đủ loại kỹ năng cắn trộm một phát ăn liền trong đầu cùng mặt mũi hớn hở.
“ư…ư…Sao trời tự nhiên lại tối thế này a!...”
Cát Phượng thì đi chậm chậm phía sau, nàng cũng sợ hãi đến mức luôn cảnh giác sau lưng chỉ sợ bị ma thú vồ đến.
[phạch….vù….]
“Á…..á….yêu thú!!!....Cút đi…cút đi……!”
Một con ve to bằng ba ngón tay liền vỗ cánh bay khỏi thân cây cũng khiến Cát Phượng sợ hãi gào ầm lên liền vung bàn tay rực lửa ve vẩy khắp nơi.
Kim Cang Ngưu đang gặm cỏ cũng phải thoáng động liền phòng thủ toàn thân các giáp khí ngưng tụ vàng rực quanh thân thể.
“Đệ tử ngốc a!...Chết tiệt!!!”
Thiên Kiệt nhìn đến Cát Phượng còn đang múa lửa không khỏi điên tiết liền quát mắng…rồi cũng liền phóng đến vác Cát Phượng chạy đi…
Kim Cang Ngưu cũng sớm nhắm đến, chân nó đạp đất liền hướng sừng sắc nhọn truy sát.
[khịt….ò….rầm rầm!!!]
Một tiếng kêu lớn, thân nó liền húc đến với cái tốc độ kinh người phóng qua, cũng may là Thiên Kiệt cảm ngộ công pháp kịp thời né được…Còn cây cối thì liền bị sừng to chém đến đổ roành roành xuống đất..
Được Thiên Kiệt vác trên vai, Cát Phượng liền nhìn đến phía sau cái đầu trâu hung hiểm cùng cái thân khổng lồ của nó đang ầm ầm truy sát, lại chẳng khác nào xem phim kinh dị trực tiếp liền gào khóc.
“ư…ư…hức…Sư Phụ…Người chạy nhanh hơn nữa được không….u….oa….”
“hừ…Còn vùng vẫy nữa là ta ném tiểu nha đầu ngươi cho nó húc bay xác đó a….”
Thiên Kiệt cùng phóng bước tiếp tục chạy cảm giác như sắp mọc thêm chân vì thích nghi tự nhiên. Song, cái sừng trâu dần dần sáng lóa ánh hoàng kim, bốn chân Kim Cang Ngưu điên cuồng đạp đất như muốn tóe lửa…
[khọt….khọt….]
“á….hu hu….Sư Phụ….Nó sắp húc chết đệ tử rồi a….!”
Bị Kim Cang Ngưu đuổi đến ngay gần, cái bản mặt chỉ sợ đã to bằng cả hai người cộng lại liền ngửi đến khiến Cát Phượng như gặp phải Ngưu Ma Vương, nàng sợ hãi đến nỗi tè dầm ngất đi.
“Khốn kiếp a!!! Biết trước thế này ta đã ném nha đầu ngươi cho Thiên Lân Xà ăn thịt aaa….”
Cảm thấy hơi nóng quanh mạn sườn đang tuôn chảy cùng cảm giắc tê nóng ở mông, hắn liền nhảy lên một cái cây cao cả chục mét phóng lên đỉnh ôm chặt.
[phịch….rắc…..vù….]
Cả cái cây liền bị Kim Cang Ngưu cho một húc gẩy bay lên trời cao.
“a…hu hu…Khốn nạn thân tôi!...”
[sùm….]
Ngay sau đó cả người và cây liền bay xuống nhánh sông nhỏ, một đàn Ngư Đao liền phóng đến cắn xé điên loạn cũng may là hắn kịp bơi lên khỏi mặt nước.
Cát Phượng cũng liền tỉnh dậy trên vai hắn nhìn đến toàn thân sau Thiên Kiệt rách nát cùng hai con cá vẫn đang cắn xé ở mông.
[Sẹt….phạch…phạch…]
Hai con cá vùng vẫy mạnh hơn cắn xé quần liền rách hai mảng ở mông hắn rồi cũng rơi xuống đất giãy đành đạch.
Cát Phượng nghe âm thanh cũng chỉ biết nhíu mày nhắm mắt.
“ư….hức…Lần này tiêu thật rồi hức……”
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống cùng khuôn mặt đầy âm lãnh như chỉ muốn ăn tươi nuốt sông cát phượng, à như vậy có khi lại còn chưa đủ cảm xúc.
[sẹt…]
“ư…ư…sư…hụ…”
Một sợi dây hoàng kim liền phóng đến trói khắp thân thể của nàng cùng quấn ngang qua mồm, nàng lúc này chỉ còn lăn đi lăn lại cùng giãy đành đạch với hai con Ngư Đao.
“hừ….hừ…Phải tìm con trâu điên hả cơn giận mới được!!!”
Hắn cùng dòng máu phẫn nộ tuôn chảy liền kích phát cường thể Ma thần, mỗi bước đều như muốn nóng chảy toàn thân, một hồi bốc lên hơi nhiệt khiến Diệp Lân không chịu được cũng phải phóng ra ngoài.
“Chủ nhân! Người không sao chứ?...”
Nhìn Thiên Kiệt thân thể tàn tã, giận đến tím người Diệp Lân không khỏi kinh hãi liền hỏi.
[sẹt…rắc…]
Kim Cang Ngưu cũng đã ầm ầm lao đến húc đổ vô vàn cây trên đường tiến rồi xuất hiện trước mặt của Thiên Kiệt.
“Con mẹ mày! Đúng lúc lắm!!!”
Hắn liền phóng đến cùng bạo phát long lực tung một đấm thẳng vào hai cái sừng Kim Cang Ngưu, sức mạnh trùng kích bắn ra khiến cây cối xung quanh không ngừng kêu lên xào xạc nghiêng ngả.
[rầm]
Một âm thanh nổ lớn đều bắn cả hai lui về sau.
“Con trâu điên này ít nhiều sức mạnh cũng ngang với Thiên Hoàng trung kỳ, không thể sơ xuất được…”
Hắn đảo mắt suy nghĩ rồi cũng vung tay đập xuống đất phóng đến vô vàn tơ hỏa trói chặt quanh lớp giáp khí của Kim Cang Ngưu.
“Diệp Lân! Đến giúp ta một tay!”
“Tuân mệnh chủ nhân!...”
Nàng liền vung tay phóng Xà Lân Kích chọc đến, lớp giáp liền nứt ra một tấc…Nàng căn bản thuộc tính mộc, lại càng bị nó khắc chế đi không ít.
[rập…bùm…]
Thiên Kiệt cũng chẳng ngại vung đao rực lửa bổ đến lớp giáp phòng ngự của nó, hỏa diễm bùng ra liền đốt tan lớp giáp của Kim Cang Ngưu đi…Nó lại điên cuồng kêu gào vùng vẫy kéo đứt những sợi dây tơ lửa húc đến Thiên Kiệt.
“hừ…Trâu bò mà cũng dám hỗn náo với Ma Thần ta!!!!”
Một động ý niệm, chín cây phi châm lao ra liền hút khí lực hóa rồng cả ba trượng ập đến công kích tạo âm thanh nổ lớn.
Kim Cang Ngưu vì thế mà hơi choáng váng, cùng lúc đó lại dính thêm một kỹ năng của Diệp Lân, bị ánh sáng phóng thẳng đến tâm trí khiến nó trở lên bất động.
Chín cây Phi Long Châm được thu lại về tay, Thiên Kiệt cũng chậm bước đến phía con trâu còn đang bất động.
“Này thì húc!”
[Đoàng!!!]
Ăn chọn một Bá Vương Quyền vào đầu, Kim Cang Ngưu cũng liền lăn ra chết tươi…
Sau đó Thiên Kiệt hắn cũng phủi tay áo thu liễm khí tức lại…
“Một con này cũng chưa thể đủ được!...Diệp Lân! Chúng ta đi tìm tiếp.”
“Theo ý Chủ nhân!...”
Thiên Kiệt nhanh chóng vung tay thu cả cái xác Kim Cang Ngưu lại, rồi tiến bước dọc theo khu rừng.
Chỉ còn lại phía sau Cát Phượng đang nước mắt tuôc chào cùng hai con cá không ngừng giẫy đành đạch trên nền đất…