- "Đây là đâu?"
Cô vừa mở mắt, ánh sáng xung quanh làm cho cô chói lòa, phải chớp mắt vài cái mới có thể hoàn toàn tỉnh giấc. Cô nhìn quanh, mọi thứ đều xa lạ đối với cô, đây rõ ràng là một căn phòng của một ai đó, điều quan trọng hơn là tại sao cô lại ở đây.
- "Chậc... Cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra, tại sao mình không thể nhớ gì cả..."
Cô cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra trước đó, nhưng hoàn toàn bất lực. Cô phát hiện mình đã quên sạch mọi chuyện, chỉ có thể nhớ ra cái tên của mình, Châu An Nghi. Bất chợt một cơn đau đầu ập đến khiến cô khó chịu, cô dùng tay ôm lấy đầu mình, lại có một cảm giác rất lạ, dường như cô vừa chạm phải một thứ gì đó mềm mại, ấm áp, tựa lông hồng.
Cô giơ hai bàn tay mình ra trước mặt, hoảng hồn khi thấy đôi tay đã bị biến dạng, đó không còn là bàn tay của một con người. Tay cô giờ đây đã trở nên nhỏ xíu, bị bao phủ bởi một lớp lông màu đen, còn có cả móng vuốt, chỉ chừa lại một đệm thịt dưới lòng bàn tay.
- Meoooo!!!!! "A!!!"
Khi cô phát hiện tay mình bỗng nhiên dị dạng, cô hoảng hốt la toáng lên, nhưng âm thanh từ cổ họng cô lại phát ra một tiếng kêu inh ỏi của loài mèo. Châu An Nghi ngờ ngợ ra điều gì, cô cố gắng đứng dậy, nhưng hoàn toàn kiệt sức, vì vậy đành phải trườn dưới sàn bằng bốn chân.
Cô tìm kiếm xung quanh phòng, tất cả mọi thứ bỗng chốc hóa thành khổng lồ, thậm chí có thể đè bẹp cô không thương tiếc. Cô lo lắng, sợ hãi, không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, cô đã bị mất một phần kí ức, bị biến thành bé tí, không tìm được đường về nhà, cô phải làm sao đây.
- Tiểu Miêu, ngươi tỉnh rồi!
Bỗng một giọng nói phát ra, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thân ảnh cao to của một người đàn ông mặc bộ vest đen. Cô không hề biết người này là ai, nhưng trông gương mặt thư sinh non nớt, hắn ta có vẻ vô hại. Có lẽ nào, đây là nơi ở của hắn? Hắn bắt cô về đây là có ý đồ gì?
- Meo meo méo!! "Anh là ai?" – Cô cố gắng nói chuyện nhưng chỉ phát ra tiếng kêu của mèo. . Truyện Teen Hay
Người đàn ông đó cúi xuống bế cô lên, cô cố vùng vẫy nhưng bị hắn nắm chặt. Hắn đặt cô xuống bàn, sau đó ngồi xuống chiếc giường bên cạnh nhìn cô một hồi. Cô rất muốn hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn toàn bất lực, cô không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc cứ kêu meo meo.
Cô nhìn thấy bên cạnh mình có một chiếc gương, liền tiến đến xem thử bộ dạng của mình. Sự thật trước mắt khiến cô vô cùng bàng hoàng, không thể tin vào chính mắt mình. Cô đã biến thành một con mèo đen? Châu An Nghi sốc đến không nghĩ được gì, không lẽ cô bị mất trí nhớ đến quên mất mình là một con mèo? Không thể nào, cô còn nhớ rất rõ, cô là một nữ nhân bình thường tên Châu An Nghi, làm sao có thể?
- Tiểu Miêu à, trông ngươi có vẻ hoang mang, đừng sợ, từ nay ta sẽ là chủ nhân của ngươi.
- "Tiểu Miêu? Là tên ngươi đặt cho ta sao? Cũng không tệ." – Cô thầm nghĩ.
Thấy hắn cứ ngồi nhìn chăm chăm khiến cô e ngại, hắn có ý đồ gì, muốn nói gì sao không chịu nói. Không lẽ hắn là biến thái? Thôi rồi, giờ cô chỉ là một con mèo, hắn có thể làm gì được chứ.
- Ta quên giới thiệu với ngươi, ta tên Lã Lạc Hàn, tổng giám tập đoàn Hắc Thần ở thành phố Z. Ba ngày trước ta từng cứu mạng ngươi, ta không biết chủ nhân ngươi là ai, nhưng ta nghĩ mình nên chăm sóc ngươi.
- "Lã Lạc Hàn? Thành phố Z?"
Châu An Nghi bị hàng ngàn câu hỏi trong đầu quấn lấy, cô nhìn Lã Lạc Hàn, có lẽ hắn không nói dối. Nhưng cô còn nhớ rõ mình ở một khu ổ chuột trong thành phố B, chứ không phải nơi xa hoa lộng lẫy như ở đây. Có lẽ cô đi lạc, bị tai nạn sau đó mất đi trí nhớ, giải thích như vậy có vẻ hợp lí, nhưng còn chuyện cô bị biến thành mèo thì sao?
- Tiểu Miêu à, ngươi sẽ tên là Tiểu Miêu được không? – Lã Lạc Hàn vuốt ve mèo đen.
*gật gật*
Hiện tại cô không thể nói, càng không thể diễn tả được cảm xúc của mình, đành gật đầu cho qua. Dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô, không thể dọa hắn sợ được.
- Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, thật may mắn ngươi đã tỉnh. Suốt ba ngày qua ta đã tìm rất nhiều thuốc cho ngươi, tắm rửa sạch sẽ cho ngươi... À, có lẽ ngươi đói rồi, ta sẽ đi lấy thức ăn.
Lã Lạc Hàn nói xong, liền đứng dậy rời khỏi phòng, bỏ lại Tiểu Miêu nhỏ bé trên bàn cùng với ba đường hắc tuyến trên mặt. "Hắn đã tắm cho mình?". Câu nói này cứ liên tục lặp lại trong đầu Châu An Nghi, dẫu biết đối với hắn chỉ là tắm cho mèo, nhưng còn đối với cô, cả thân thể của cô đều bị hắn nhìn thấy rồi, có phải đang trêu đùa cô không?
- "Không sao, không sao, mình chỉ là mèo, đây chỉ là thân thể của mèo, không phải là Châu An Nghi!! Không phải, không phải!"
**
- Chỗ này phải tính thế này mới ra số tiền lãi của mỗi sản phẩm.
Lục Vân Như cầm bút ghi ghi chép chép, cứ thế mà làm theo lời Vương Hàn Phong không sót một chữ. Hôm nay bố Lục bỏ xó cô ở nhà họ Vương, để mặc cho tên biến thái này dạy dỗ, nhưng cô không thể kháng cự, phải âm thầm chịu đựng, để hắn ức hiếp, thật là tủi nhục.
- Sao những con số này cứ phức tạp như vậy chứ? Không phải chỉ cần bán lấy lãi là được rồi? - Lục Vân Như vò đầu bứt tóc.
- Số sản phẩm của mỗi công ty đều có chất lượng khác nhau, nếu không kiểm tra kĩ mà đã đóng dấu thì có thể gây thiệt hại cho chính mình, vì vậy em cần phải xem xét kĩ lưỡng số liệu trong đây, không được tùy ý như trước. – Vương Hàn Phong giải thích.
Dẫu biết Vương Hàn Phong đã lăn lộn trong thương trường lâu năm, lại còn có khoảng thời gian đi Pháp du học, kinh nghiệm không nhiều thì cũng đủ để đánh gục Lục Vân Như nhỏ nhoi không trường lớp. Cô vẫn không tài nào để lời nói của anh vào đầu, trong đầu cô lúc này chỉ suy nghĩ làm sao tăng lực chiến trong game, tối nay phải ăn gì, hàng đống drama ùa về trong tâm trí cô lúc này.
- Lục tổng đã nhờ vả anh, thì anh có trách nhiệm dạy em những thứ này. Em có chán nản nhưng cũng không được lơ là, tương lai của Lục Thị luôn nằm trong tay em.
- Chuyện của Lục Thị thì liên quan gì đến anh? Bất đắc dĩ chỉ cần kêu Diệp Hạ dạy cho tôi, tại sao bố tôi cứ nhất mực đòi anh dạy chứ? - Lục Vân Như tỏ ra bất bình.
- Anh hiểu cảm giác của em, nhưng đó là trọng trách Lục tổng đã giao cho anh, anh cũng không thể cãi lại. – Vương Hàn Phong cố giải thích. – Anh có việc phải đi rồi, em ở đây đóng dấu hết số giấy tờ này đi.
Nói rồi Vương Hàn Phong liền rời khỏi, để lại Lục Vân Như một mình bên xấp giấy tờ khó hiểu. Lục Vân Như buông viết, nằm gục xuống bàn, sau đó quan sát xung quanh. Vương gia đúng là một gia tộc hoàng gia, cả thiết kế trong nhà cũng vô cùng hoành tráng. Lục Vân Như liền tò mò, đứng dậy đi xung quanh phòng xem những vật trang trí.
Ngó tới ngó lui, toàn là những trang sức đắt tiền thời hoàng gia, cô cầm lên từng chiếc ly, chiếc bình mà xem xét, đúng là càng nhìn càng thích mắt. Bỗng cô nhìn đến một chiếc cốc bằng vàng, bên dưới còn có bảng hiệu ghi "Hoàng gia S". Cô tò mò cầm lên xem, càng nhìn lại càng thấy quen thuộc. Lục Vân Như cầm chiếc cốc trên tay, bỗng trong đầu cô lại xuất hiện những hình ảnh kì lạ, cô không nhìn thấy rõ, nhưng những thân ảnh xung quanh bắt đầu hiện, rồi lại mờ, rồi cứ thế biến mất...
-Nó không phải là dòng máu của hoàng tộc! Ngươi hãy vứt bỏ thứ nghiệt chủng này đi!
-Đế hoàng, xin người đừng làm như vậy! Ta cầu xin người!
-Nhất định phải tìm được hắn! Giết chết hắn, và cả nghiệt súc của hắn!
-Công chúa! Công chúa!
- A!
Lục Vân Như ôm lấy đầu mình, từng cơn đau nhức ập đến không thể kiểm soát, khiến cho chiếc cốc vàng trong tay cũng rơi xuống sàn, tạo nên tiếng động lớn vang trời. Cô vừa mới nhìn thấy những cảnh tượng kì lạ, những kí ức không thuộc về cô, nhưng tại sao lại như thế? Lục Vân Như toát mồ hôi, hai tay run lên, hình như cô vừa trải qua một cảm giác vô cùng sợ hãi, sợ đến tột độ. "Hoàng gia S? Đế hoàng? Công chúa?"
- Chị Vân Như?
Một tiếng nói vang lên làm cô trở về thực tại, trước mắt cô hiện tại là Vương Nhã Nhi. Cô đỡ Lục Vân Như, cầm chiếc cốc đặt lại chỗ cũ, rồi cùng ngồi xuống bàn. Thấy tình hình Lục Vân Như không ổn, Vương Nhã Nhi liền lên tiếng hỏi han.
- Chị Vân Như? Chị làm sao vậy?
- Không sao đâu... Chỉ là bị choáng một chút thôi...
Vương Nhã Nhi đúng là không có mấy ấn tượng tốt đối với Lục Vân Như sau lần đầu gặp mặt, nhưng khi thấy tâm ý của cô đối với Vương Hàn Phong thì cũng không còn hiềm khích. Chỉ là, vì người mà cô quan tâm, Triệu Vỹ Tường, trong lòng hắn chỉ có Lục Vân Như, khiến cô cũng khó đối diện với người này.
- Có lẽ đống sổ sách này khiến chị lao tâm rồi, nghỉ ngơi chút đi.
Lục Vân Như ngồi bần thần, tay ôm lấy đầu mình, cảnh tượng khi nãy dần dần tan đi, khiến cô không còn nhớ gì nữa. Vương Nhã Nhi thấy tình trạng cô không ổn, sắc mặt xanh xao, lại bị Vương Hàn Phong ném cho xấp hồ sơ của Vương Gia. Trong phút chốc, Vương Nhã Nhi chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu lần này thừa cơ làm cho Lục Vân Như gặp rắc rối, cũng xem như trả được mối thù si tình của cô.
- Chị Vân Như, đây không phải là sổ sách của Vương Gia sao? Anh Hàn Phong sao lại giao cho chị? – Vương Nhã Nhi cầm xấp giấy tờ lên xem.
- Chị cũng không biết, chị chỉ biết anh ta đang dạy chị tính sổ sách. - Lục Vân Như ngao ngán. - Chỉ là, nhìn vào mấy con số này, chị thực sự không hiểu gì.
- Vậy, để em giúp chị xử lí đống hỗn độn này. – Vương Nhã Nhi đề nghị.
- Em không phải đang học ngành y sao? Em cũng biết xử lí sổ sách à? - Lục Vân Như nghe được lời đề nghị liền vui mừng, nhưng lại có chút tò mò.
- Lúc nhỏ bố và anh Hàn Phong đều có dạy sơ qua cho em, chị cứ yên tâm, chỉ cần nghe theo em thì mớ giấy này có là gì.
Thấy Vương Nhã Nhi khẳng định chắc nịch, Lục Vân Như đành nghe theo, với một người chưa qua trường lớp như cô thì cũng không có tư cách phán xét ai. Cô cầm con dấu trong tay, nghe theo lời chỉ dẫn của Vương Nhã Nhi mà làm.
- Ví dụ như hợp đồng này, chỉ cần đọc sơ cũng thấy, với năng suất làm việc khá thấp, thu nhập sẽ bị giảm bớt vài phần, đóng dấu vào ô hủy hợp đồng... Còn bản này, công ty mỹ phẩm hàng đầu thành phố Z, có doanh thu khủng, không nên bỏ qua cơ hội này, đóng xác nhận...
Lục Vân Như nghe theo, cầm con dấu đóng vào, sau đó đặt quyển hợp đồng sang một bên. Hợp đồng tiếp theo, cô chợt nhìn thấy tên tập đoàn FWL, đây chẳng phải là tập đoàn của Lưu Phong Vấn sao?
- Còn bản này, dù có năng suất cao, lượng sản phẩm vô cùng chất lượng nhưng không đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng hiện nay, mức thu nhập trong năm nay có giảm vài phần, hủy hợp đồng...
**
Hoàng hôn dần buông xuống, dưới ánh nắng vàng rực sáng chói xuyên qua khe cửa sổ, dù sắp tắt nhưng vẫn cố gắng len lỏi vài tia nắng, chiếu vào văn phòng trống của vị tổng tài trẻ tuổi. Lưu Phong Vấn cầm bức ảnh kỷ yếu trong tay, dù là chung khung hình với người mình bao năm mong nhớ, nhưng cuối cùng cả hai chưa bao giờ đứng chung một thế giới.
Anh biết, cô sẽ mãi mãi không quên được nỗi đau đó, không phải cô còn yêu người cũ, mà vì tổn thương quá sâu nặng khiến cô không dám tiến vào vết xe đỗ. Anh không phải người đó, nhưng anh cũng không chắc mình là người có thể mang đến hạnh phúc cô mong muốn. Ngày xưa, trải qua bao hiểu lầm, cuối cùng cô cũng không thấu cảm cho anh, vậy tại sao anh cứ vương vẫn mãi không buông. Hai tiếng "bạn bè" nghe sao nặng nề quá...
- Lưu tổng, tôi có thể vào không?
Lưu Phong Vấn đặt bức ảnh vào ngăn bàn, nhìn thấy Vương Hàn Phong đứng trước cửa, liền mời anh vào. Cả hai ngồi xuống ghế, Vương Hàn Phong đặt xấp hồ sơ xuống bàn, bắt đầu công việc chính.
- Tôi đến đây để giao lại số lợi nhuận thu được từ tiểu thuyết gần đây của công ty anh. – Vương Hàn Phong nói.
- Anh đang nói đến Nữ Thần Sa Ngã? – Lưu Phong Vấn phì cười. – Chính anh là người đã đưa kịch bản cho tôi, sao tôi dám nhận hết chứ?
- Đúng là tôi đã viết kịch bản, nhưng số tiền này, có lẽ nên thuộc về anh, bởi vì tôi viết nó không phải để bán.
Thấy nét mặt của Vương Hàn Phong, Lưu Phong Vấn cũng không biết nói gì thêm, chỉ cầm lấy hồ sơ mà đọc. Ngày xưa, lúc anh vừa từ California trở về, Vương Hàn Phong liền đến ngỏ ý hợp tác, đưa kịch bản và nhờ anh viết nên một quyển tiểu thuyết. Đọc sơ qua, đây là một câu chuyện của một người con gái có trái tim trong sáng như băng, trải qua nhiều mối tình khiến cô lầm đường lạc lối, cuối cùng chọn cái chết để giải thoát cho bản thân.
Đọc qua nội dung, Lưu Phong Vấn có chút ấn tượng, liền bắt tay vào viết và xuất bản, đặt tên cho quyển tiểu thuyết là Nữ Thần Sa Ngã, đúng theo yêu cầu của Vương Hàn Phong. Dù tác phẩm bán rất chạy nhưng Vương Hàn Phong dường như vẫn chưa hoàn thành được mục đích riêng của mình khiến anh cảm thấy hiếu kì.
- Vương tổng, tôi có thể hỏi vài chuyện không? – Lưu Phong Vấn muốn trút bỏ khúc mắc trong lòng, liền lên tiếng hỏi.
- Được, anh hỏi đi.
- Kịch bản này, có phải là... do anh từng chứng kiến hay không?
- Đúng vậy... – Vương Hàn Phong ngập ngừng. – Nhưng đó cũng là chuyện cũ rồi, tôi chỉ cảm thấy đồng cảm nên muốn viết cho mọi người cùng đọc. Phải rồi, anh có thực hiện lời hứa của chúng ta không?
- Tất nhiên, khi vừa xuất bản quyển đầu tiên, tôi đã mang đến tặng Vân Như, chắc là cô ấy đã đọc rồi. – Lưu Phong Vấn tâm đắc nói. – Nhưng tại sao anh lại mong muốn cô ấy đọc như vậy?
- Vân Như là người quan trọng đối với tôi, tác phẩm đầu tiên của tôi, đương nhiên tôi mong cô ấy đọc được. – Vương Hàn Phong cúi mặt.
- Anh cứ yên tâm, Vân Như nói với tôi cô ấy rất xúc động khi đọc nó.
- Vậy thì tốt. À phải rồi, còn một việc nữa, tôi đến đây để tìm hợp đồng của Vương Gia với FWL trong việc tái bản tác phẩm lần thứ 16.
- Tôi để nó trên bàn, anh cứ lấy đi.
Lưu Phong Vấn ngồi xem xét hồ sơ lợi nhuận, còn Vương Hàn Phong đi đến bàn làm việc của anh, lục trong xấp giấy tờ mà tìm kiếm. Bỗng nhiên một tấm danh thiếp nhỏ từ bên trong rơi xuống đất. Vương Hàn Phong nhặt nó lên, sau đó thì liền bất ngờ, giống như không tin vào mắt mình, anh cầm hồ sơ cần tìm cùng với tấm danh thiếp, tiến đến hỏi Lưu Phong Vấn.
- Cẩn Yên Nguyệt, kế toán tập đoàn Vương Gia? Sao anh lại có tấm danh thiếp này?
Lưu Phong Vấn đứng dậy, giật lấy tấm danh thiếp, ấp úng nói.
- Tôi cũng không biết, chắc là lúc trước có hợp tác với Vương Gia, nên nhận được nó.
- Đây là nhân viên công ty tôi, nhưng tấm danh thiếp này đã rất cũ kĩ rồi, chắc là ngày xưa họ có giao thiệp với nhau. – Vương Hàn Phong phỏng đoán. - Vậy, tôi xin tấm danh thiếp này được không?
- Không vấn đề, lần sau lại hợp tác.
- Được, tạm biệt.
**
- "A, đói quá đi."
Châu An Nghi nằm dài dưới đất, lăn qua lộn lại, trách cứ cái tên Lã Lạc Hàn vô trách nhiệm, nuôi mèo lại để cô đói thế này đây. Nằm một lúc thì cái tên khốn đó cũng xuất hiện, hình như vừa đi làm về. Châu An Nghi ngồi dậy, dùng đôi mắt xanh lam sắc sảo mà liếc hắn không thương tiếc.
- Tiểu Miêu sáng giờ vẫn chưa ăn gì, có đói không? – Lã Lạc Hàn cởi áo vest quăng xuống giường, ôm lấy Tiểu Miêu trong lòng.
- "Cái tên này còn biết hỏi có đói không, mà lại không biết đi tìm đồ ăn cho ta." – Châu An Nghi bắt đầu phát cáu.
Lã Lạc Hàn bế cô lên, đưa vào phòng khách, sau khi đặt cô xuống bàn thì đi lấy thức ăn. Châu An Nghi nghĩ trong lòng, xem ra tên này còn biết thức thời, nếu như ngày nào đó cô trở lại thành con người, chắc chắn sẽ cho hắn biết tay.
- Tiểu Miêu, mau ăn đi!
Châu An Nghi trên trán nổi ba đường hắc tuyến, tại sao lại là thức ăn cho mèo? Hôm trước không phải hắn cho cô ăn xúc xích sao? Cô còn chưa kịp cảm tạ thì hôm nay đã muốn trở mặt? Mới nhìn thôi đã nuốt không nổi, cô muốn tìm chỗ nào đó nôn một lần.
- Hôm trước vì gấp quá nên chỉ cho ngươi ăn tạm xúc xích, hôm nay ta có mua chút thức ăn, chắc chắn ngươi sẽ thích.
Châu An Nghi nhẫn nhịn, biết đâu mình là mèo thật thì sao, đành ngậm ngùi lè lưỡi nếm thử. Nếm xong hương vị của thức ăn mèo, cô lập tức ngã lăn ra, nôn hết ra ngoài.
- "Gì mà khó ăn vậy trời? Lũ mèo lại thích cái thứ quái dị này ư?!" – Ngaooooo!!
- Sao thế? Không ngon à? – Lã Lạc Hàn thắc mắc, bế cô lên. – Rõ ràng Tử Tranh nói bọn mèo rất thích ăn món này mà.
- "Cái tên khốn này, bổn tiểu thư không phải mèo!" – Ngaooo!
- Chắc hiện giờ không có tâm trạng ăn. Được, ta để ở đây, khi nào đói thì ăn.
Lã Lạc Hàn nói xong, liền đặt cô xuống, sau đó đi làm việc của mình. Châu An Nghi ngồi trên bàn, ánh mắt toát lên vẻ khó chịu. "Hắn bỏ mình đi thật sao?". Thà chết đói cô cũng không muốn ăn cái thứ quái quỷ này, nhất định là không.
Châu An Nghi nhảy xuống đất, đi xung quanh tìm kiếm, nhưng cô chỉ là con mèo, làm sao nấu nướng, làm sao tìm đồ ăn cho mình đây. Cô đi khắp phòng, cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì, bỗng cô nhìn thấy một căn phòng đang mở cửa, liền tò mò vào xem.
Trong phòng không hề có người, chỉ có chiếc bàn làm việc và tủ sách, xem ra phòng này không có gì đặc biệt, nhưng cứ thử tìm xem, biết đâu có chút gì đó để ăn. Thế là Châu An Nghi tiến vào trong, cô phóng lên bàn, bỗng cô nhìn thấy một bức ảnh lớn xuất hiện trước mặt mình. Đây là hình gia đình của Lã Lạc Hàn? Trong ảnh có lẽ là Lã Lạc Hàn lúc nhỏ cùng bố và mẹ hắn, vậy là ba người họ cùng ở trong căn nhà này sao?
- "Kì lạ, mình ở trong nhà cũng được hơn 3 ngày rồi, sao chỉ thấy mỗi Lã Lạc Hàn, bố mẹ hắn đâu?" – Cô nghĩ thầm.
Bỗng cô ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra, chắc chắn đây là mùi của thức ăn, bụng cô bắt đầu cồn cào. Cứ thế cô chạy theo mùi hương đó, và bị dẫn dắt đến phòng bếp. Cô thò đầu vào, thấy Lã Lạc Hàn đang đứng nấu nướng, hóa ra tên này cũng không phải là vô dụng, nhưng chỉ có mình hắn thôi sao?
Lã Lạc Hàn đang chiên cá, hắn cầm dĩa cá cùng với bát rau đặt lên chiếc bàn nhỏ, sau đó cầm một bát cơm, ngồi xuống mà thưởng thức thành quả của mình. Trong phút chốc, Châu An Nghi bỗng cảm nhận được sự cô đơn mà hắn phải gánh chịu, rốt cuộc thì người thân của hắn ở đâu? Tại sao đến giờ cơm vẫn chỉ một mình ngồi ở một xó, tự nấu cho mình vài món đơn giản, tự sống qua ngày, hắn chắc là có khổ tâm.
Châu An Nghi không cầm được cơn đói, liền chạy đến phóng lên chiếc ghế bên cạnh Lã Lạc Hàn. Hắn nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ, lấy tay vuốt ve đầu cô.
- Vẫn không chịu ăn?
- "Ăn thử đi rồi biết!" – Cô hậm hực.
Lã Lạc Hàn đột nhiên đứng dậy, lấy một cái bát, gắp một con cá bỏ vào, sau đó đặt trước mặt Châu An Nghi.
- Mau ăn đi.
Ngay lúc này đây, cô cảm thấy Lã Lạc Hàn là một người vô cùng tốt, liền cúi đầu mà ăn lấy ăn để. Đã lâu rồi, cô chưa có cảm giác thỏa mãn sung sướng như bây giờ, ở cùng với Lã Lạc Hàn, có lẽ cũng là một điều may mắn.
**
Đêm đến, Lã Lạc Hàn ôm lấy Tiểu Miêu mà ngủ, cô nằm trong lòng hắn, dù rất ấm áp nhưng lại có chút không quen. Đây là lần đầu tiên cô gần gũi quá mức với người khác, thật may cô chỉ là một con mèo. Làm mèo lâu quá khiến cô quên mất mình cũng từng là một người con gái, chỉ là cô không còn nhớ mình rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì.
Từng hơi thở của Lã Lạc Hàn tỏa ra nhẹ nhàng, hắn có lẽ đã chìm vào giấc ngủ say, còn cô vẫn trằn trọc không ngủ được. Nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hắn ở trước mặt, khiến cô có chút động lòng. Một người cô đơn như hắn, hằng ngày chỉ vùi đầu vào công việc, không thể bày tỏ với ai, đó cũng là một nỗi thống khổ ít ai hiểu được. Cô cảm thấy mình cũng gần giống như vậy, chỉ là con mèo, không thể nói, không thể làm bất cứ điều gì để giúp hắn, chỉ có thể khiến hắn bớt cô đơn.
Châu An Nghi chợt vươn bàn tay nhỏ xíu mềm mại của mình, đặt lên khuôn mặt say ngủ của Lã Lạc Hàn, khiến cho khóe môi của hắn dần dần tạo nên một đường cong, một cảm giác thoải mái, dễ chịu, khiến cho người ta càng dễ chìm vào mộng đẹp.
- "Lã Lạc Hàn, dù không biết anh là ai, nhưng chắc chắn không phải kẻ xấu. Tôi sẽ không để anh cô đơn đâu. Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi..."
Hết chap 3.