- Lại là anh?!
Lục Vân Như nhìn thấy Đường Vũ Toàn thì ngỡ ngàng, ngơ ngác, suýt thì bật ngửa. Tại sao tên này lại dai như đỉa, đi ngoài đường cũng đụng phải hắn, đúng là oan gia ngõ hẹp. Đường Vũ Toàn nhìn thấy Lục Vân Như cũng bất ngờ không kém, vội buông tay cô ra, sau đó chỉnh lại y phục.
- Hóa ra là Lục tiểu thư, cô không ở công ty, lại ra đường bắt mèo.
- Bắt mèo? Mèo của tôi thì anh có quyền gì mà nói?
Đường Vũ Toàn nghe xong, liền tỏ thái độ khinh bỉ, cười cợt nhìn Lục Vân Như, hôm nay bị hắn bắt gặp mà lại còn cố chối cãi.
- Mèo của cô? Cô dựa vào đâu mà nói đó là mèo của cô?
- Không nói với anh nữa! Khoan đã! Tiểu Trân! Tiểu Trân đâu rồi?!
Lục Vân Như chợt nhớ ra, tìm kiếm xung quanh thì không thấy con mèo vàng kia đâu, liền hối hả chạy đi thì bị Đường Vũ Toàn kéo lại.
- Nè, định kiếm chuyện bỏ trốn sao?
- Buông ra! Tôi phải đi tìm Tiểu Trân! - Lục Vân Như cố gắng vùng vẫy.
- Tiểu Trân? Cái tên nghe hay đó, nhưng không phải mèo của cô đâu, đừng có làm loạn nữa!
Thấy Đường Vũ Toàn cứ bám riết không buông, Lục Vân Như liền nổi cơn giận, nếu Tiểu Trân có mệnh hệ gì thì chắc chắn người đầu tiên chịu trách nhiệm nhất định là Đường Vũ Toàn. Cô không kìm chế được nóng giận, liền dùng tay còn lại vung nắm đấm vào mặt hắn, khiến hắn mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất.
- Đừng bao giờ kiếm chuyện với tôi! Nhớ đó!
Lục Vân Như dùng ánh mắt giết người mà lườm Đường Vũ Toàn, một kẻ cao ngạo như hắn khi thấy vẻ mặt đáng sợ của cô cũng bị dọa chết khiếp. Lục Vân Như không nói gì thêm, vội vã chạy nhanh đi tìm Tiểu Trân, bỏ lại hắn nằm lăn lóc bên lề đường.
- Kì lạ, nắm đấm khi nãy...
Đường Vũ Toàn đưa tay sờ lấy chỗ bị đấm trên khuôn mặt, một cảm giác nóng bừng bừng xuất hiện khiến hắn ngây người.
- Cô ta rốt cuộc là ai?
**
Lã Lạc Hàn sau một lúc tìm kiếm, kết quả vẫn là không tìm thấy mèo vàng, anh mệt mỏi rã rời, kiệt sức mà quay về. Lâm Tử Tranh nhìn thấy anh, liền buông mèo đen xuống mà chạy đến.
- Thế nào rồi? Có tìm được không?
Lời hồi đáp chỉ bằng một cái lắc đầu, Lâm Tử Tranh cúi mặt, lần này coi như cô sắp dẹp tiệm rồi, đó là chú mèo vàng của một nhà giàu có, họ đã giao trọng trách chăm sóc nó cho cô, vậy mà bây giờ nó lại mất tích, cô biết ăn nói sao đây.
- Bác sĩ à, cô đừng lo lắng, tiền bồi thường tôi nhất định sẽ trả giúp cô.
Thấy Lâm Tử Tranh ngồi xuống ghế với vẻ mặt rầu rĩ, Lã Lạc Hàn bèn đưa ra đề nghị giúp cô, nhưng đổi lại chỉ là một cái lắc đầu ngao ngán.
- Lã tổng, không cần phiền như vậy đâu, trách nhiệm là của tôi, thì tôi nhất định sẽ gánh chịu, tôi không muốn liên lụy anh.
Đang trò chuyện thì bỗng Lục Vân Như từ bên ngoài tiến vào, theo sau còn có Đường Vũ Toàn, lạ thay lần này hắn lại khép nép đi sau, không dám ngạo mạn như trước. Lục Vân Như sốt sắng chạy đến, nắm lấy hai tay của Lâm Tử Tranh, vô cùng hoang mang gấp rút.
- Tử Tranh, Tiểu Trân có chạy về đây không?
- Không có... Lúc nãy là do tôi... tôi đã để nó xổng chuồng. – Lâm Tử Tranh buồn bã nói.
- Không sao đâu, không phải lỗi do cô. Thường ngày Tiểu Trân rất bướng bỉnh, vẫn hay chạy đi lung tung, chắc sẽ sớm quay về thôi. - Lục Vân Như cố gắng trấn an cô, cũng như tự an ủi mình.
- Lục tiểu thư, đó là mèo của cô sao? – Lã Lạc Hàn lên tiếng.
- Đúng vậy. - Lục Vân Như nhìn sang Đường Vũ Toàn, thấy mặt hắn cô cũng không muốn ở lại đây thêm. - Nếu không còn việc gì, tôi về trước đây, tạm biệt Lã tổng.
Nói rồi Lục Vân Như xoay người rời đi, nét mặt vẫn lạnh nhạt, giọng nói thì lạnh lùng cao ngạo, đúng là có khí chất của một tổng tài tương lai. Lã Lạc Hàn nhìn theo bóng cô rời đi, bèn vuốt cằm nhìn sang Đường Vũ Toàn.
- Cô gái này đúng là lạnh lùng thật đó, nhớ giữ lấy!
- Dở hơi! - Đường Vũ Toàn vứt cho anh một câu sau đó cũng rời đi.
- Nè, đứng lại! – Lã Lạc Hàn chợt quay lại nhìn Lâm Tử Tranh, sau đó bế mèo đen lên. – Bác sĩ, lần sau gặp lại.
Lâm Tử Tranh còn chưa kịp hồi đáp thì đã không thấy bóng dáng Lã Lạc Hàn, con người này đúng là, còn chưa đợi người ta nói câu nào đã vội rời đi, nhưng như thế cũng thật là đáng yêu. Cả cuộc đời Lâm Tử Tranh, cô chưa từng thấy vị tổng tài nào lại trẻ con như vậy.
**
- Hạ Hạ à, Tiểu Trân... Tiểu Trân mất tích rồi...
- Cậu nói gì cơ?
Diệp Hạ vốn đang ngồi thoải mái trên sofa để đọc sách, sau khi nghe Lục Vân Như nói xong, cô vội đứng bật dậy, hỏi lại một lần nữa như để chắc rằng mình không nghe lầm.
- Lúc nãy tớ có ghé qua chỗ Tử Tranh, cô ấy nói Tiểu Trân đã xổng chuồng, tìm mãi vẫn không thấy.
- Tiêu rồi, làm sao đây!
Diệp Hạ lo lắng, sốt ruột ngồi phịch xuống ghế, con mèo vàng đó cô đã coi nó như sinh mạng của mình, lỡ như nó có mệnh hệ gì, cô biết phải làm sao đây? Nó còn lại tín vật của cô và một tên ngốc nào đó, nếu để hắn biết cô làm mất nó, sẽ nghĩ cô không trân trọng, thật đúng là khó xử.
- Đều là tại cái tên Đường Vũ Toàn đó, nếu hắn không ngăn cản, tớ chắc chắn sẽ đuổi kịp Tiểu Trân.
- Thôi được rồi, không phải lỗi do cậu, tớ nhất định sẽ đi tìm nó.
- Có đi cũng phải để tớ đi, cậu yếu đuối như vậy, sao mà tìm được, cứ tin tớ đi. – Diệp Hạ chưa kịp đứng dậy đã bị Lục Vân Như đẩy xuống.
- Tớ còn chưa báo với cậu, bố đang đợi cậu trên phòng đó.
Lục Vân Như định rời đi, nghe Diệp Hạ nói xong thì liền chùn bước, cô quay đầu lại, mồ hôi nhễ nhại, nhìn Diệp Hạ bằng ánh mắt vô cùng khẩn thiết.
- Bố tìm tớ? Có chuyện gì? - Giọng cô run run.
- Tớ cũng không biết, chỉ thấy bố tức giận đùng đùng, đòi gặp mặt cậu trên phòng.
- Vậy... chuyện tìm Tiểu Trân... phiền cậu rồi.
Lục Vân Như cười giả lả, sau đó liền chạy một mạch lên phòng, chuyện có thể khiến bố Lục tức giận, chắc hẳn cô đã gây ra đại họa gì rồi. Không phải vì kiếm chuyện với Đường Vũ Toàn mà bị Hắc Thần hủy hợp đồng đó chứ? Nhưng lỗi là do hắn chứ đâu phải cô? Lần này cô coi như xong đời.
- Nhớ bảo trọng đó, tớ đi đây! - Diệp Hạ nói vọng lên.
**
Sau khi Diệp Hạ rời đi, cô đi khắp thành phố tìm Tiểu Trân, tìm một con mèo nhỏ bé trong thành phố lớn thế này không phải chuyện dễ dàng. Sau một lúc, Diệp Hạ cũng không rõ nguyên nhân tại sao cô lại quyết định đến công viên hoa phượng. Vừa đặt chân đến, cô bỗng cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng chính cô cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra.
- Tiểu Trân?
Có lẽ do linh tính mách bảo, cô lại tìm được Tiểu Trân ngay tại công viên hoa phượng, Diệp Hạ không buồn suy nghĩ, bế con mèo nhỏ kia lên vuốt ve.
- Tiểu Trân à, ngươi lại đi đâu không biết, ai nấy đều lo lắng cho ngươi.
Diệp Hạ bế con mèo lên cưng chiều một lúc, bỗng cô nhận ra một thân ảnh đang dần rõ nét trước mặt cô. Diệp Hạ ngẩng đầu lên, dáng người này, khuôn mặt này, cảm giác này rõ ràng rất quen thuộc, nhưng tại sao từ trước đến nay cô chưa từng có loại cảm xúc kì lạ này.
- Phong Vấn, cậu cũng ở đây sao?
- À ừm, tớ... – Lưu Phong Vấn ngập ngừng. - Tớ đến đây dạo chơi, vô tình bắt gặp Tiểu Trân đang đi lang thang.
- Tiểu Trân lại quen thói bướng bỉnh, thường xuyên trốn nhà đi mất, tớ đang tìm nó đây, không ngờ lại gặp được cậu.
Diệp Hạ vừa nói, vừa né tránh ánh mắt người đối diện, nhưng cô không tài nào thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng, chính cô cũng không hiểu mình đang nghĩ gì, nhưng cô cảm nhận được, dường như mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng cô không thể nhớ nổi.
- Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?
Lưu Phong Vấn lấy hết can đảm mở lời, Diệp Hạ nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu nói đồng ý. Cô vừa bế con mèo vừa ngồi xuống ghế đá bên cạnh, Lưu Phong Vấn cũng ngồi theo, cả hai lại im lặng một lúc mới dám lên tiếng.
- Hạ Hạ, cậu còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau không? Cũng là ở nơi này. – Lưu Phong Vấn cúi đầu, cố che giấu cảm xúc.
- Tớ nhớ chứ, lần đó khi gặp lại cậu, tớ rất bất ngờ khi biết cậu chính là chủ tịch tập đoàn FWL. - Diệp Hạ cũng không dám nhìn thẳng người bên cạnh, lặng lẽ vuốt ve Tiểu Trân.
- Cũng đã 5 năm rồi nhỉ. – Anh chợt ngẩng đầu, nhìn vô định lên trời. - Khoảng thời gian đó đối với tớ thật sự rất dài, nhất là khi không được nhìn thấy cậu.
Diệp Hạ nghe thế, trong lòng có chút dao động, anh không nói cô cũng không nhớ, hai người đã từng xa nhau hết 5 năm. Nhưng trong khoảng thời gian đó, cô lại không có chút ấn tượng nào, chính cô cũng cảm nhận được, dường như mình từng mất đi một phần ký ức nào đó, không tài nào nhớ nổi.
- Tớ còn nhớ, lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu đã khiến tớ nổi điên. – Cô mỉm cười. – Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là quá khứ, tớ cũng không thể nhớ hết.
- Trải qua bao nhiêu biến cố, cuối cùng vẫn được ngồi bên cạnh cậu, trò chuyện cùng cậu, chỉ cần như vậy thôi tớ cũng đã mãn nguyện rồi. – Anh phì cười, cũng là tự cười bản thân.
Bất chợt Lưu Phong Vấn đứng dậy, bế con mèo vàng trong tay Diệp Hạ, sau đó đặt nó nằm xuống ghế đá. Diệp Hạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị anh nắm lấy tay.
- Phong Vấn, cậu...
Lưu Phong Vấn không đợi cô nói hết câu, lập tức ôm lấy cô vào lòng, truyền cho cô một cảm giác mà cô chưa từng nếm trải, hoặc có thể cô đã không còn nhớ đến nó từ bao giờ. Diệp Hạ không thể nói được lời nào, chỉ còn nghe được nhịp tim của cả hai, từng nhịp từng nhịp đập liên hồi, đến nỗi con tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Lần này tớ sẽ không yếu đuối như trước, tớ muốn được ở bên cạnh cậu, dù cho có chuyện gì xảy ra, tớ tuyệt đối không để cậu một mình, không để cậu chịu bất cứ ấm ức nào.
Lưu Phong Vấn buông Diệp Hạ ra, đối mặt với cô mà thẳng thừng nói, hai tay vẫn vịn chặt vào vai cô, tạo cho cô một điểm tựa vững chắc. Diệp Hạ mặt đỏ bừng bừng, nhưng cố nén cảm xúc mình lại, cô vội lấy tay đẩy Lưu Phong Vấn ra, né tránh ánh mắt anh.
- Phong Vấn, tớ xin lỗi... - Diệp Hạ vén tóc lên, cười gượng. – Năm đó, sau khi đọc bức thư của cậu để lại, tớ cũng hiểu được cảm giác của cậu... Nhưng trong suốt 5 năm qua, tớ đã không còn bất cứ cảm xúc nào, dù cho là ai, tớ cũng không thể... Tớ sợ mình sẽ lại phải tổn thương...
Lưu Phong Vấn đứng dậy, không muốn ép buộc cô, lại càng không thể kìm nén chính bản thân mình. Sự dày vò trong suốt 7 năm qua, chỉ mình anh âm thầm chịu đựng, nhưng mỗi lần anh phá vỏ bọc của mình, can đảm nói với cô, thì lần nào cũng như lần nào, đều trắng tay ra về. Nhưng anh hiểu cảm giác của Diệp Hạ, nếu như là người mà mình không yêu, thì dù có ở bên cũng chẳng thể hạnh phúc, làm sao anh có thể khiến cô đồng ý trong ủy khuất được chứ.
- Hạ Hạ, cảm ơn cậu đã thẳng thắn với tớ. – Lưu Phong Vấn cúi mặt.
- Phong Vấn ngốc.
Bỗng Diệp Hạ đứng dậy, ôm lấy Lưu Phong Vấn từ phía sau, áp mặt vào lưng anh, truyền cho anh một cảm giác chưa từng có, thật lạ lẫm, nhưng thật dễ chịu. Cái ôm này, có lẽ cô đã trao trọn cảm xúc của mình vào đó, muốn cho anh biết câu trả lời từ tận đáy lòng. Hay nói cách khác, là sự an ủi.
- Tớ vẫn xem cậu là bạn tốt.
Nghe được câu nói đó, Lưu Phong Vấn cười nhẹ, giọt nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống khóe môi. Anh không thấy bất ngờ, chỉ là có chút tổn thương, nhưng tổn thương từ chính người mình yêu nhất mang lại, cũng được xem là một ân huệ lớn trong cuộc đời anh.
Lưu Phong Vấn buông hai tay Diệp Hạ ra, xoay người lại đối diện với cô. Cho dù cô có xem anh là gì, thì anh vẫn mãi mãi không thay đổi tình cảm trong lòng mình, chỉ là, anh chỉ có thể bày tỏ tình cảm đó theo một hướng khác. Chờ đợi một thời gian dài, chứng kiến người mình thương trải qua bao nhiêu mối tình, bao nhiêu lần họ chia tay, nhưng rồi kết thúc, anh vẫn không có một chỗ đứng nào trong tim cô.
- Chúng ta, sẽ mãi là bạn tốt của nhau.
** . truyện ngôn tình
- Bố... Bố gọi con có việc gì?
Lục Vân Như đứng ở cửa, run run cất giọng, nhưng vẫn không nghe tiếng hồi đáp. Bố Lục đang ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm xấp giấy, ánh mắt nổi lên tia lửa đỏ nhìn về phía cô.
- Con còn dám hỏi ta sao? Xem con đã làm những gì?!
Bố Lục tức giận, dùng lực ném xấp giấy lên bàn, Lục Vân Như giật mình sợ hãi, sau đó từ từ tiến đến bàn, cầm mớ giấy tờ đó lên xem. Cô càng nhìn lại càng không hiểu gì, ngó nghiêng ngó dọc, xoay tờ giấy theo nhiều hướng, cô vẫn không hiểu những con số này nghĩa là gì.
- Con không hiểu đúng không? – Ông Lục thở dài.
- Bố... Con thực sự không hiểu... – Cô cười giả lả, đưa lại cho ông.
- Tháng trước ta có thử giao cho con nhiệm vụ giao dịch hàng hóa cho các công ty. Cuối cùng lại khiến cho Lục Thị lỗ vốn gần trăm triệu, con thực sự không biết cách tính toán lỗ lãi hay đang trêu đùa ta?
Lục Vân Như toát mồ hôi, đúng là tháng trước cô phải đảm nhiệm việc buôn bán sản phẩm, nhưng nhìn vào số liệu, cô thật lòng chẳng biết cách tính toán, nên đành đóng dấu duyệt bừa, không ngờ lại thua lỗ khiến bố Lục vô cùng tức giận. Hiện tại cô chỉ biết đứng im không dám hó hé.
- Cũng là tại ta, quên mất cho con học kỹ năng doanh nghiệp, kiến thức cơ bản con cũng không có. – Ông Lục bắt đầu suy nghĩ. – Tuy là lúc trước khi còn đi học, con luôn xếp đầu bảng, nhưng đó cũng chỉ là những kiến thức cỏn con không đáng có, thứ con nên có vẫn là kinh nghiệm.
- Bố à, bố cũng biết con ghét nhất là tính toán chi li, mấy năm nay không phải trọng trách của con là đi giao thiệp với kí hợp đồng thôi sao?
- Tiểu Như, con phải biết, bố cũng không còn sức lực cai quản Lục Thị nữa, cũng phải đến lúc bố giao tất cả lại cho con, con không thể cứ lơ là như vậy. – Ông Lục không chần chừ, liền nghĩ ra một ý tưởng. - Phải rồi, ta sẽ cho con đi học về vấn đề này.
- Hả? Đi học sao? - Lục Vân Như tròn mắt.
- Bố còn rất nhiều công việc cần giải quyết, nhưng có một người có thể dạy cho con, con không được làm bố thất vọng. – Ông Lục đắc chí với ý nghĩ trong đầu mình.
Lục Vân Như thoáng nghe mùi không ổn, nếu như cô không giỏi về mảng giao dịch thì vẫn còn Diệp Hạ mà, sao bố Lục lại nhất quyết bắt cô phải học từng vấn đề trong công ty. Lục Vân Như dù thắc mắc nhưng không tiện hỏi, chỉ đành gật đầu nghe theo.
- Nhưng mà, ai sẽ dạy cho con?
- Chuyện này ta sẽ suy nghĩ... Phải rồi! – Ông Lục nảy ra ý kiến. – Ta sẽ cho con đến tập đoàn Vương Gia để rèn luyện. Không phải con và Vương Hàn Phong rất thân thiết sao, nhất định cậu ta sẽ dạy cho con về mảng này, sao ta lại không nghĩ ra sớm hơn. Đúng là một ý tưởng không tệ!
- Hả? Vương Hàn Phong? Không được đâu bố!
Nghe đến cái tên này, Lục Vân Như lại sởn gai óc, lập tức từ chối, bằng mọi giá cô cũng phải khiến bố Lục thay đổi suy nghĩ, sao có thể giao cô cho một kẻ vô lại được chứ.
- Chuyện bố đã quyết, con không được cãi! Ngay từ ngày mai, bố sẽ chở con đến nhà họ Vương để học tập!
- "Kiếp này coi như bỏ". - Lục Vân Như cạn lời, không dám nói gì thêm.
Hết chap 2.