Đến ngày mùng chín, theo thường lệ sáng sớm bọn họ phái ngườiđến thúc giục. Tôi chải hai búi tóc dài, mặc áo khoác lông màu xanh nhạt nên chỉcó thể ngồi xe, Lý Hạo lại cưỡi ngựa đi.
Mặc dù lão Cửu và lãoBát là hàng xóm, nhà anh ta tôi vẫnchưa đến lần nào. Vào cửa phủ, tôi và Lý Hạo được dẫn đến phòng khácnhau, cậu ta đương nhiên là đi theo nhómhuynh đệ lão Bát, tôi lại đến chỗ đám nữ nhân. Lần này không thấy hai vị nhà Thập Tứ, cũng chỉ có phúc tấn của Bát, Cửu, ThậpTam, còn có vài tiểu thư cách cách không quen.
Nhìn thấy tôi, vui mừng nhất chínhlà Dung Huệ, vô cùng niềm nở. Cô bé mở tođôi mắt long lanh nhìn tôi, làm tôi không thể không nói với cô nàng: "Lý ca ca cũng tới. Đợi đưa muội đi tìm đệ ấy."
Tôi vừa mới uống một ngụm trà, đã bịBát phúc tấn lôi kéo đi dạo trongsấn. Thấy cả một vườn cúc đủ màu sắc, ganh đua khoe sắc. Tên gọi cũng nhiều, nào là "Ngân TiXuyến Châu", "Không Cốc Thanh Tuyền",Nguyệt Sung Giang Lưu", Hoàng Anh Xuất Cốc", "Nê Kim Sư Tử", "Trầm HươngThác Quế", Xuân Thủy Lục Ba"...
Dù sao các phúctấn vẫn còn trẻ, các cô nương chưa xuất giá cũng vậy, đều chọn những đóa hoa mình vừa ý để bọn thái giám chiết đưa cho mình, cài vào tóc. Nhất thời vang lên những tiếng nói rộn ràng, rất náo nhiệt. Tôi thừa lúccác cô nàng đang vui vẻ, tiến đến bên cạnh Cửu phúc tấn, trò chuyện vài câu, tiếclà cũng không hỏi được gì.
Bát phúc tấn kéo tôi nói: "Muội cũng chọn một đóađi."
Tôi nói: "Thôi đi, muội sợ có sâu."
Cô nhéo mặt tôi, cười nói với những người khác: "Các muộinghe muội ấy nói kìa."
Có một cô bé dùng quạt mỹ nhân che nửa khuôn mặt nói:"Lý cô nương không cài hoa, những chú ong bướm kia cũng sẽ không vây quanhđâu." Giọng điệu đùa giỡn, nhưng lại mang theo sự châm chọc chua ngoa. Bannãy giới thiệu, hình như cô nàng là A Linh A, tên là Du Chân. Trước kia tôichưa gặp cô bé này, đương nhiên chẳng nói tới đắc tội.
Bát phúc tấn lại không cảm thấy gì, chọn một đóa trắng xanhcắm vào búi tóc tôi. Nàng làm xong lại ngắm một lát, cười nói: "Ngọc GiảiBăng Bàn này rất hợp với y phục muội."
Nói đến cua, tôi lại chết thèm. Lúc này chính là mùa cúcvàng cua béo, nếu chuẩn bị một chậu cua béo, làm một món "Bả tửu trìngao" thì thật là đẹp.
Vừa khai tiệc, một bàn đồ ăn lại không có cua! Chỉ có thể thầmmắng trong lòng lão Cửu keo kiệt. Bệnh thèm ăn không được chữa trị, lại nhớ đếnchuyện của Ngọc Trúc, ăn một bữa cơm lại thấy tẻ nhạt vô vị. Vội vàng ăn cho xong,dắt Dung Huệ đi tìm Lý Hạo. Hồng Nguyệt Nhi và tỳ nữ của Bát phúc tấn cũng thânquen, tôi để cô nàng đi chơi. Hiếm có được dịp ra ngoài, dù sao cũng muốn để cônàng vui chơi thỏa thích.
Bọn người lão Cửu bố trí bữa tiệc ngay trong đình, trên bànchỉ có mấy đĩa điểm tâm lạnh. Tôi thấy bên bàn tròn chỉ ngồi năm người, lãoBát, lão Cửu, lão Thập, Lý Hạo, còn một người không quen. Lão Bát thấy tôi, cườivẫy tay nói: "Cô đến rất đúng lúc, nếm thử rượu hoa cúc ủ vào dịp TrùngDương năm trước đi."
Bọn hạ nhân vội vàng thêm bát đũa chỗ ngồi, chờ tôi ngồi xuống,một chung rượu cũng đặt trước mặt rồi. Tôi nhấp một ngụm, mùi rượu thanh đạm,mang theo hương hoa cúc đặc thù. Dung Huệ bên cạnh lại một mực buồn bực.
Lão Thập nói: "Chúng ta đang đối thơ đấy. Rượu cô đã uống,cũng phải đọc một câu hợp với tình hình chứ."
Tôi chỉ chỉ Dung Huệ, nhìn cậu ta cười hỏi: "Ngài thấyhai người chúng tôi giống như có thể làm thơ sao?"
"Đọc bừa một câu có sẵn đi." Lão Bát cười nói.
Dung Huệ lại uống xong một chung, nói giòn vang "Ngàycũ ngày trọng dương, truyền nhau ly rượu nồng."
Vì vậy bọn họ đều nhìn về phía tôi. Trốn tránh cổ nhân thậtkhông dễ dàng, tôi thuận miệng nói: "Càng cua trước mặt chảy nước miếng, mảnhđất ủ rượu là Bồng Lai. Còn đợi đến lúc nếm rượu ngon, nhân dịp trăng sáng sayđài cao."
"Tỷ, đó cũng được xem là hợp thời sao?" Lý Hạo buồncười hỏi.
"Là mùa thu, có rượu không phải đúng rồi sao." Chỉvì tôi đã nghĩ đến nó đầu tiên.
Lão Bát cũng cười: "Nàng ta chỉ nhớ đến ăn thôi."
Lão Cửu lão Thập đều không giấu giếm nữa cười như điên.
Tôi thầm tính toán nên bắt chuyện với lão Cửu thế nào, vừanãy từ chỗ Cửu phúc tấn biết được gần đây lão Cửu đúng là đã thu nạp thêm mấytì nữ.
"Cô nhìn chằm chằm ta làm gì?" Bỗng nhiên nghe lãoCửu nói.
Tôi còn chưa lên tiếng, lão Thập đã tranh nói trước: "Cửuca, huynh đừng lo nàng sẽ để ý đến huynh. Thập Tứ đệ sẽ làm nhanh chóngthôi."
"Nói đến Thập Tứ đệ, chắc đệ ấy cũng sắp đến rồi?"Lão Bát nói.
Xem ra tình hình này cũng không có cách nào hỏi ra chuyện gìtừ chỗ lão Cửu, tôi vẫn nên tự mình ra hậu viện tìm thôi. Đương nhiên không thểkéo Dung Huệ vào phiền toái này, liền nói với Lý Hạo: "Tỷ về chỗ các phúctấn bên kia. Lát nữa đệ dẫn Dung cách cách đi dạo trong vườn nhé, cẩn thận đừngđể nàng uống say." Nói xong liền đứng lên chạy lấy người.
Đi dọc hành lang băng qua phòng khách liền bắt gặp một người,ngẩng đầu lại thấy Thập Tứ.
Cậu ta nhìn tôi, đầu tiên là sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi:"Dạo này có khỏe không?"
"Nhờ phúc, coi như là khỏe mạnh." Tôi trả lời.
Sau đó cậu ta lại im lặng nhìn tôi, không nói lời nào màcũng không định rời đi.
Tôi cũng không muốn phí sức với cậu ta, cúi đầu suy nghĩ làmsao có thể thoát khỏi tình cảnh này. Gió thổi tóc mai có hơi ngứa, tôi đưa tayvuốt lại sau tai, nhưng bỗng giật mình khi tay cậu ta cũng chạm vào bên mặttôi. Cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo làm tôi không thoải mái, lập tức lui ra saumột bước né tránh. Cậu ta hậm hực thu tay lại. Tôi hờ hững nói: "Ngài mauđi đi, bọn họ đang đợi ngài." Cũng không chờ cậu ta đáp lại, vội vàng bướcxuống bậc thềm đi vào nội viện.
Tôi tìm rất lâu, rốt cuộc cũng mò đến chỗ của lão Cửu, mỗigian phòng đều chăm chú nhìn một lúc, cuối cùng đã tìm được Phương Ngọc Trúc ởmột gian phòng tuốt phía sau. Cô đang xoay về phía cửa sổ, ngồi trên kháng thêucái gì đó, tôi kêu: "Ngọc Trúc."
Thân thể cô chấn động, dường như bị đâm vào tay, bỏ khungthêu xuống, chậm rãi xoay người lại. Tôi vào phòng, nắm lấy tay cô. Cô gầy đikhông ít, dáng dấp vẫn rất đáng yêu.
"Lý cô nương." Cô ấy dịu dàng gọi.
Tôi hỏi: "Ngọc Trúc, vì sao không đến tìm tôi?"
Cô nức nở nói: "Tôi không biết...không còn kịp nữa..."
Tôi không đành lòng nhìn thấy cô nước mắt tràn mi, nói:"Đừng khóc, đi theo tôi được không?" Cô chải búi tóc của cô nương, chắclà lão Cửu còn chưa chạm vào.
Nhưng cô lại không đồng ý, chỉ ngồi ngơ ngác ở đó.
"Cô ở đây làm gì?" Phía sau truyền đến tiếng chấtvấn lạnh lùng của lão Cửu.
Tôi đứng lên, xoay người lại đối mặt với anh ta. Anh ta cũngkhông nhìn tôi mà nhìn về Ngọc Trúc phía sau tôi. Cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn anhta rồi cúi đầu.
Nhìn bộ dạng này của bọn họ, tôi chỉ có thể buông cô ấy ra.Bọn họ một người nguyện bó buộc, một người nguyện chịu đựng, người ngoài khôngnhúng tay vào được.
Tôi cúi người nâng khuôn mặt Ngọc Trúc lên, nói với cô:"Sau này có chuyện, nhớ phải đến tìm tôi."
Cô gật đầu, giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi thở dài, rakhỏi viện trước ánh mắt u ám của lão Cửu.
Tôi không biết sau này Ngọc Trúc sẽ thế nào, cô đã lựa chọnanh ta, lựa chọn con đường sau này, là tốt hay xấu thì nàng cũng chỉ có thể chấpnhận.
Đang cảm thán, lại nghe thấy "bốp" một tiếng giònvang, tiếp theo là một giọng nữ sắc bén: "Hỏi ngươi đó! không nói gì giả bộcâm điếc à, vừa rồi sao không thấy ngươi giả bộ như vậy?"
Tôi nhìn kĩ lại, chỉ thấy Du Chân và một tiểu thư đứng bên cạnh,đánh người là thị nữ của con bé, bị đánh lại là Hồng Nguyệt Nhi.
Hồng Nguyệt Nhi bụm mặt nghẹn ngào nói: "Tôi,tôi..."
Du Chân nói: "Cái gì tôi tôi! Nô tỳ cũng không tự xưngmột tiếng, ai dạy ngươi hả?"
Tỳ nữ của con bé lại giương tay muốn tát thêm nữa, tôi đi tới,bắt được tay cô ta, lạnh lùng nói: "Ta dạy đó. Làm sao?"
Du Chân không ngờ tôi sẽ xuất hiện, có hơi lúng túng, nhưnglập tức liền phục hồi tinh thần nói: "Nô tỳ của cô không hiểu quy tắc, tathay cô dạy nó."
Tôi nhìn Hồng Nguyệt Nhi cúi đầu khẽ nức nở, trên mặt là dấunăm ngón tay sưng phồng lên. Ài, hôm nay thấy nhiều nước mắt quá rồi! Tôi quaysang nhìn Du Chân, con bé cả kinh lui ra phía sau một bước: "Làm, làm cáigì?"
Tôi tới gần con bé, cô nàng định đẩy tôi ra, tôi lại bắt đượchai của nó, sức của con bé còn quá yếu, giãy giụa cũng không thoát được, đươngnhiên không thể động đậy. Những người khác muốn đi tới, tôi liếc mắt nhìn qua mộtlượt, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Du Chân ngang ngược không rên lên một tiếng, nhưng từ cơ thểhơi run rẩy của con bé mà tôi biết nó đang sợ hãi. Tôi nâng cằm con bé lên, hípmắt cười nói: "Thật là một khuôn mặt như hoa."
Tôi giơ một bàn tay lên, con bé nhắm mắt chờ tôi đánh. Nhưngtôi chỉ gỡ đóa hoa cúc trên mái tóc gọi là 'nhân diện đào hoa' của con bé xuống.Cô nàng mở mắt, nhìn tôi từ từ vò nát đóa hoa cúc kia, sau đó ngửa tay tung nhữngcánh hoa xuống đất.
Tỳ nữ của Bát phúc tấn Anh Tô giúp Hồng Nguyệt Nhi chỉnhtrang lại, tôi đứng bên cạnh xem. Xong xuôi cô nàng lại khóc nức nở, tôi liền hỏi:"Sao em lại chọc nàng ta?"
Hồng Nguyệt Nhi cúi đầu không đáp, tôi ngồi xuống bên cạnh,nâng đầu cô lên nhìn vào mắt cô hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cô lại rơi lệ, nghiêng đầu nói: "Ban nãy ở trong vườnkhông cẩn thận đụng phải nàng..."
Chỉ là đụng phải không đến mức như vậy chứ? Du Chân có lòngthù địch với tôi tôi biết, cũng không có hứng thú truy tìm nguyên do, nhưng HồngNguyệt Nhi này chần chừ rất kỳ lạ, phản ứng của cô cũng rất kì quái. Tôi hỏi mộtlần nữa: "Chỉ vậy thôi sao?"
Cô nàng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Tôi thầm than một tiếng,buông cô ra. Cô đã không muốn nói, bắt ép cũng vô dụng.
"Thôi, ta phải ra ngoài, cái dạng này của em không thểgặp người ta đâu, ở đây chờ đi." Tôi nói với cô. Lại dặn dò mấy tiểu nha đầuchăm sóc cô, liền cùng theo Anh Tô đi đến phòng khách.
Đi vòng theo hành lang quanh co hai lần liền trông thấy đámhuynh đệ của bọn họ đi tới. Ngoại trừ vài người ban nãy mới gặp lại còn có ThậpTam, sau đó còn có anh ta. Không thấy người xa lạ, cũng không có Lý Hạo. Anh Tôtránh sang một bên, thu người lại để bọn họ đi qua. Ánh mắt tôi lướt qua từngngười, gật đầu chào hỏi Thập Tam. Còn anh ta, anh ta chỉ dùng ánh mắt không cảmxúc nhìn qua tôi, tôi cũng chỉ không biểu cảm nhìn anh ta một lần. Bọn họ vẫnđi về phía trước, lúc băng qua cạnh tôi, Thập Tứ hơi dừng lại, dường như muốnnói cái gì, lại không nói rồi cũng bỏ đi.
Tôi hỏi quản gia công công về Lý Hạo, ông ta nói Dung Huệ uốnghơi say, bọn lão thập đã xúi cậu ta đưa con bé về.
Lúc ăn cơm tối cũng không thấy đám khách nam, một đám nữnhân ăn cũng rất náo nhiệt. Trong bữa cơm cũng không tránh khỏi chạm mặt với DuChân, tôi thản nhiên cười với con bé, nhưng ánh mắt nó vừa gặp tôi liền chuyểnđi nơi khác, thật đúng là không có lễ độ.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại tổ chức chơi đùa. Tôi và một vàingười khác xem một lát cũng không thấy thú vị, bèn đi vào sân hóng gió. Banngày chưa ngắm kĩ vườn hoa của lão Cửu, có một vài cây hoa cúc nở rất đẹp. Nghenói đem cánh hoa cúc phơi khô, làm gối đầu rất tốt cho mắt, ban nãy hình như cóhơi lãng phí. Dùng để ăn thì, ngoại trừ ăn sống, trụng dầu, ăn lẩu, còn có thểlàm bánh hoa cúc...
Đột nhiên có người từ phía sau vỗ vai tôi. Tôi cả kinh quayđầu lại, thấy Thập Tam mỉm cười. Cậu ta hỏi: "Một mình ở đây làm gì vậy?"
Tôi cười nói: "Nói ra ngài nhất định không tin, tôiđang suy nghĩ đến một câu nói trong ‘Ly Tao’."
"Sao? Cô phong nhã như vậy thật sự chưa thấy qua."Cậu ta cười nói, "Là câu gì? Nói nghe thử xem."
Tôi đáp: "Triêu ẩm mộc lan chi trụy lộ hề, tịch xan thucúc chi lạc anh."
"Ha ha ha----" Cậu ta cười ầm lên, "Cô mới ănxong đã đói bụng rồi sao? Ta thấy cả bài “Ly Tao” chắc cô cũng chỉ nhớ được haicâu này thôi."
Tôi nói: "Nếu tôi xem hết cả quyển, đương nhiên còn cóthể nhớ nhiều câu hơn." Sau đó chỉ vào một gốc cây hoa cúc nói: "Thơtôi đọc không nhiều, cũng biết 'nhụy lạnh hương phai bướm khó đến'. Nhưng ngàixem, thật đúng là rất đẹp!"
Thập Tam im lặng nhìn hoa vàng dưới ánh trăng. Tôi nhắm mắtlại, cảm thụ hương cúc phiêu dạt trong gió đêm. Bỗng nhiên nghe cậu ta khẽngâm: "Tiện khiếu đào lí năng ngôn ngữ, yếu bỉ kiều nghiên bỉ đắcvô."
Đây là vịnh cúc à? Có hơi lạ lùng. Vừa định mở miệng hỏi cậuta, lại nghe giọng nói trầm thấp của một người hết sức quen thuộc: "ThậpTam đệ."
Là anh!
Chúng tôi đều nhìn về phía anh ta. Thập Tam đáp: "Tứca."
Anh ta đến chỗ chúng tôi, nói với Thập Tam: "Bọn Bát đệđang tìm đệ đó."
Thập Tam cười nói: "Vậy đệ phải trở về rồi. Nếu không lạimệt cho Tứ ca phải chắn rượu."
Anh ta gật đầu với Thập Tam, sau đó nhìn tôi. Tôi hoàn toànkhông né tránh nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta dần dần trở nên dịu dàng, hai babước đến gần tôi, gỡ một cánh hoa trên tóc tôi xuống, nói nhỏ: "Chờ tan tiệc,ta đưa nàng về."
Xe ngựa của anh ta chờ tôi ở góc đường, tôi không để ý đếnánh mắt kinh ngạc của Hồng Nguyệt Nhi, sang ngồi xe của anh ta.
Tôi tựa vào lòng anh ta, có thể nghe được nhịp tim bình ổn củaanh ta. Anh ta vùi đầu vào cần cổ tôi, hô hấp đều đều lướt qua tóc rơi sau taitôi: "Có nhớ ta không?" Anh ta hỏi.
"Có." Tôi thành thật đáp. Dường như anh ta rất vừalòng, hơi nới lỏng tôi ra.
Xe ngựa xốc nảy nhịp nhàng, anh ta im lặng ôm lấy tôi thậtlâu, sau đó nói: "Chức vụ lại bộ tả thừa còn trống, bọn họ muốn cho cậunàng lấp vào đó."
Anh ta nói với tôi là có ý gì? Chẳng lẽ đang ám chỉ tôi bámvào quan hệ mới được như vậy? Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh dùng ngón tay vuốt vemặt tôi nói: "Sau này nàng đừng đến phủ của Bát đệ nữa, nếurãnh rỗi cứ đến chỗ ta. Còn đệ đệ nàng, bảo nó cách xa bọn người Bát đệ mộtchút."
Tôi lạnh lùng hỏi: "Vì sao?"
Anh ta cau mày nói: "Không vì sao cả. Nàng nghe ta làđược."
Tôi không thích giọng điệu này của anh ta, nói: "Cho tamột lý do, nếu không ta không chấp nhận."
Anh ta không vui nhìn chằm chằm tôi, tôi không hề cử động.
Vì thế anh ta hạ giọng nói bên tai tôi: "Nàng phải để ýchuyện ta nói với nàng, thái tử đã sớm kiêng kị Bát đệ, vì chuyện của Sách NgạchĐồ lại càng hận đệ ấy thấu xương...Qua lại với đệ ấy không tốt lành gìđâu."
Lời này làm tôi nhớ đến cuộc nói chuyện của anh ta và ChuTòng Thiện, "Kế hoạch của Thái tử..." Kế hoạch của Thái tử...Câu nàycứ lẩn quẩn trong đầu tôi, mà tôi chẳng hề muốn biết kế hoạch đó là gì. Nhất thờitâm phiền ý loạn, nhưng điều làm tôi lo lắng không phải là Thái Tử, cũng khôngphải lão Bát, mà là anh ta. Anh ta làm gì, muốn làm gì mới là điều tôi quantâm.
Anh ta nâng mặt tôi lên, nói: "Đáp ứng ta, đừng đến chỗBát đệ nữa."
Tôi chăm chú nhìn anh ta, giống như chưa bao giờ quen biếtcon người này. Đối mặt thật lâu, tôi lắc đầu. Người anh ta cứng đờ, ánh mắtmang vẻ tiêu điều mà tôi chưa bao giờ thấy qua, trầm giọng nói: "Rốt cuộclà nàng đang nghĩ cái gì? Vì sao nhất định phải dính vào? Nàng cho rằng Bát đệtốt với nàng sao? Ta thấy nàng vốn không hề biết hắn đang toan tính cáigì!"
Tôi thở ra một hơi, nhìn anh ta nói: "Ta biết ngài ấytính toán cái gì. Ta chỉ không biết có phải chàng cũng đang tính toán giốngngài ấy hay không."
Chúng tôi quái dị nhìn chằm chằm nhau. Anh ta tức giận, có lẽlà giận tôi không hiểu chuyện, giận tôi hồ đồ ngu xuẩn; mà tôi cũng chán ghét,ghét bản thân khờ dại, ghét dã tâm của anh ta, ghét những điều dối trá trước mắtchúng tôi.
Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại, tôi nhìn anh ta một lần nữa,vén rèm lên nhảy xuống. Anh ta cũng không ngăn cản.
Tôi nghĩ tôi cần phải suy nghĩ thật kĩ càng, từ lúc tôi ở cạnhanh ta, tôi đã chẳng còn lý trí.
Hồng Nguyệt Nhi trải giường cho tôi xong xuôi, lặng lẽ đứngtrước bàn sách. Tôi nói với cô: "Em đi ngủ trước đi." Cô mấp máy môi,không nhúc nhích. Tôi buông sách trong tay ra, hỏi: "Có chuyện gì muốn nóivới ta sao?"
Cô nàng cắn môi dưới một hồi lâu, rốt cuộc ngẩngđầu lên, há mồm, nhưng chẳng nói lời nào.
Tôi hỏi: "Em muốn nói cái gì?"
Hồng Nguyệt Nhi cúi đầu, khẽ nhún người nói: "Không cógì. Cô ngủ sớm một chút, nô tỳ lui xuống trước." Lúc cô lui ra, thuận tiệngiúp tôi khép cửa lại.
Thật ra tôi cũng biết rõ cô ất muốn hỏi cái gì, đơn giản chỉlà chuyện của tôi và anh ta. Mặc dù hiện nay cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng chúngtôi cũng có thể xem là đang yêu nhau rồi. Tôi thừa nhận hôm nay hơi quá khích,hà tất vì những chuyện kia mà to tiếng với anh. Anh có trách nhiệm của anh, cóviệc phải làm của anh, hơn nữa ở vào vị trí của anh cũng coi như là bụng làm dạchịu, anh cũng không làm sai điều gì, vấn đề là ở tôi.
Lão Bát mong muốn vị trí kia, tôi sẽ chúc anh ta gặp may, bởivì tôi cũng không hề muốn gả cho anh ta. Nhưng Lão Tứ thì khác, tôi hy vọng anhta sống đến cuối đời. Mặc kệ sau này anh ta giàu sang hay nghèo khổ, tôi cũngchẳng quan tâm, mà trong lúc này tôi lại càng không muốn biết, cũng chẳng muốntham gia. Anh ta cám dỗ tôi, để tôi mơ mộng về quãng đời còn lại, cho nên độtnhiên trở lại hiện thực lại có phần không thích ứng được.
Mà hiện tại, tôi làm sao có thể dễ dàng buông tay? Dù sao,khiến cho tôi ngay cả một mối tình vụng trộm cũng say mê như vậy, anh ta là ngườithứ nhất! Chờ xem vậy, chờ anh ta làm tôi hoàn toàn đầu hàng, hoặc là chờ tôi hếtnhiệt huyết.
Mơ màng rơi vào giấc ngủ, một đêm mộng mị, ngủ rất mệt mỏi.Sáng hôm sau lại ngủ nướng, mặt trời lên cao mới uể oải thức dậy.
Buổi sáng đến thăm Tiểu Chung, anh ta phiền chán tôi mất tậptrung, không cho tôi ăn chùa cơm, gần giữa trưa tôi lại chạy về nhà. Nhưng trướccổng giáo đường lại đụng phải cha Mục, liền bắt chuyện vài câu. Tiếng Hán củaông tiến bộ rất nhiều, còn như học tiếng Mãn, hện nay tập làm phiên dịch trongcung. Tiểu Chung là người chân thật, toàn tâm toàn ý truyền giáo đến đây, lạicòn không bằng hội Toản Dinh sau này.
Trở về nhà, ăn qua quýt bữa cơm trưa liền đến thỉnh an mợ.Tôi lại chẳng ra gì, một ngày vẫn phải xuất hiện một lần, quá mức chỉ sợ cậucũng không chịu được tôi, viết thư càm ràm với cha già ở đó. Mặc dù cha khôngcó biện pháp với tôi, nhưng hại lão nhân gia phiền lòng thì thật là có lỗi.
Không ngờ cậu cũng đang ở nhà, vậy thì cùng thỉnh an, cũngcoi như hết lễ. Mợ kéo tôi nói chuyện một lát, hỏi tình hình hôm qua tôi với LýHạo đến dự tiệc ở phủ Cửu gia thế nào, tôi cũng trả lời từng việc. Khánh Quânvà Khánh Bồi bước vào thỉnh an cũng đều đứng ở phía dưới, tôi lại có thể ngồi gầnmợ trên kháng. Cậu lẳng lặng nghe, cuối cùng cũng chỉ dửng dưng nói: "Chỗcủa Bát gia Cửu gia, bình thường cũng nên qua lại nhiều." Sau đó lại hỏibài vở của Lý Hạo, tôi đâu có biết? Tùy tiện ứng phó một chút liền ra ngoàicùng Khánh Quân Khánh Bồi.
Khánh Quân và Khánh Bồi sau khi ăn xong không có chuyện gìlàm, vào vườn đánh cờ. Tôi và hai nha hoàn cũng nhàn rỗi nên liền tới xem. Bọnchúng đánh cuộc năm đồng bạc làm phần thưởng, Khánh Bồi chơi cờ kém hơn, đến mộtnửa thì thua, liền làm ầm lên muốn chơi ba ván, hai ván thắng. Khánh Quân đâucó sợ nó, nói 'được' liền chơi lại. Ván thứ hai thế cờ của Khánh Bồi vẫn rấtnguy hiểm, cắn ngón tay cả buổi mới đi được một nước, Khánh Quân tiếp tục giơtay tiến đến định lấy mất quân cờ trọng yếu của cậu ta. Khánh Bồi cầm lấy tayca ca, vội la lên: "Cái này không tính, đệ không định đi nước đó!"
Khánh Quân cười nói: "Nào có chuyện vô lý vậy được? Maunhận thua đi, đừng làm cho Hàm muội muội chê cười."
Tôi nói: "Các người chỉ để ý hạ cờ, ván này nếu đệ ấy cứuđược thì rất đẹp mắt."
Khánh Bồi nhìn tôi, cuối cùng phụng phịu, thở phì phò nhậnthua cho xong chuyện.
Lúc này, tôi nhìn thấy phía xa xa Hồng Nguyệt Nhi đang đi dọctheo con đường hoa đến đây, trong tay còn bưng cái tráp, liền vẫy tay gọi cô. Đợicô nàng đến trước mặt, chào Khánh Quân Khánh Bồi xong mới cười hỏi: "Em điđâu vậy? Bưng cái gì đấy?"
Cô đưa tráp đến chỗ tôi, cúi đầu đáp: "Thập Tứ gia pháingười đưa cái này tới tặng tiểu thư."
Tôi vừa nghe thấy, nhận không được mà không nhận cũng khôngphải. Khánh Quân và Khánh Bồi còn đang ở bên cạnh nhìn tôi, tôi thở dài nhận lấy,mở ra lại thấy một cây đao rất có phong cách, vỏ bao bằng bạc có đính vật trangsức rất đẹp, được khảm đá lục tùng thạch, mã não và đá san hô.
Khánh Bồi thấy rất thích, còn rút thân đao ra, vuốt ve mũiđao "tấm tắc" khen ngợi. Tôi nói với cậu ta: "Nếu đệ thích thì cứlấy."
Cậu ta dường như vứt một củ khoai lang nướng vào tay tôi:"Đệ cũng không dám muốn, vật này là người ta đặc biệt tặng cho tỷ."Nói xong chạy đi như một làn khói.
Tôi để thanh đao vào tráp, để Hồng Nguyệt Nhi về cất. Vềchuyện hồi đáp lại chuyện này có lẽ cũng không cần làm.
Khánh Quân vừa thu dọn quân cờ vừa hỏi tôi: "Hàm muộimuội sang năm mười bảy rồi nhỉ?"
Tôi "ừ" một tiếng, nghi hoặc nhìn cậu ta, độtnhiên hỏi cái này làm gì?
Cậu ta nói tiếp: "Nếu như đã chọn được con đường chomình thì cũng nên tính toán một chút."
"Biểu ca muốn nói gì?" Tôi chăm chú nhìn cậu ta hỏi.
Cậu ta đậy nắp hộp cờ lại, ngẩng đầu mỉm cười với tôi:"Hàm muội muội biết cái gì có thể thay đổi tư tưởng của phụ mẫu trongthiên hạ, không nặng chuyện sinh nam hay nữ không?"
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hít thở không thông, chưa kịp suynghĩ để đáp lời, chợt nghe cậu ta nói: "Nói đùa thôi, Hàm muội muội đừng đểý. Muội chỉ nên suy nghĩ cho bản thân thôi, không cần phải nghe lời của ta nói,lời của cha cũng vậy."