Lạc Đường

Chương 18: Mạch nước ngầm



Lý thị càng đẫy đà hơn so với một năm rưỡi trước, thướt tha gặp gỡ các chị em dâu, thấy tôi và Dung Huệ, dịu dàng cười nói: "Xem ra hôm nay ta đến rất đúng dịp, thật náo nhiệt!"

Cô vừa đến đã chấm dứt tình trạng lúng túng ban nãy, Bát phúc tấn lập tức cười tiếp lời: "Không phải vậy sao! Nếu tỷ đến sớm, nhà lão Cửu cũng ở đây rồi. À đúng rồi, tiểu a ca của tỷ chắc cũng tròn ba tháng rồi nhỉ?"

Lý thị nói: "Ba tháng rưỡi rồi."

Trắc phúc tấn của Thập Tứ (không biết tên là gì) nói: "Mới sinh được ba tháng mà trông khí sắc của tỷ thật tốt! Lúc ấy muội không được như thế, thân thể yếu ớt, sắc mặt cũng rất khó coi."

Phúc tấn của Thập Tứ (vẫn không biết tên là gì) hỏi: "Có phải lúc mang thai phải chăm sóc cơ thể hợp lý không?"

Bát phúc tấn cười nói: "Muội cũng quan tâm đến việc này sao?"

Trắc phúc tấn Thập Tứ hé miệng cười đáp: "Phúc tấn cũng có rồi, Thái y viện vừa mới chẩn mạch, được hơn một tháng."

Phúc tấn hơi ngượng ngùng nhưng lại có chút đắc ý nở nụ cười, có lẽ là do tôi bị ảo giác, dường như cô nàng còn nhìn tôi, vẻ mặt rất khinh thường.

Dung Huệ kéo kéo góc áo của tôi, tò mò hỏi: "Lý tỷ tỷ, các cô ấy đang nói gì thế?"

"Đang nói chuyện mang thai." Các cô nàng tụm lại một chỗ thảo luận kinh nghiệm sinh con, tôi không có hứng thú nghe, lại không thể chuồn đi, đành phải nói chuyện với Dung Huệ.

Dung Huệ hỏi: "Trong bụng Thập Tứ thẩm có em bé rồi sao?" Con bé nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Phúc tấn Thập Tứ, lại hỏi: "Không bị phình bụng sao?"

"Không nhanh như vậy đâu. Em bé còn nhỏ." Tôi nói.

"À, có bàn tay lớn như vậy không?" Con bé chìa một tay ra hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ rồi đáp: "Cũng còn sớm lắm, giờ chỉ mới một hai tháng, lúc năm tháng vẫn còn nhỏ hơn bàn tay này nhiều lắm."

Dung Huệ nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó lại hỏi tới vấn đề những đứa bé muốn biết nhất: "Lý tỷ tỷ, em bé từ đâu tới?"

Tôi nhíu mày nói: "Đương nhiên là do nữ nhân sinh ra."

"Muội cũng có thể sinh sao?" Con bé ngửa đầu hỏi.

"Đương nhiên có thể." Đại nhân trong nhà có giáo dục giới tính thời kì đầu cho con bé không vậy? Xem ra là chưa.

Con bé cắn cắn môi, hơi đỏ mặt hỏi: "Nghe người ta nói, một người thì không sinh được, phải, phải..."

Ài, tiểu tử Lý Hạo kia cũng thật may mắn, mới mười sáu tuổi đã có người muốn sinh con cho cậu ta rồi! Tôi không nhịn được cười vỗ đầu con bé, nói: "Đúng, hai người mới được. Sau này muội với Lý Hạo có thể cố gắng."

"Nhưng mà, nhưng mà...Phải thế nào mới có em bé?" Giọng nói của con bé ngày càng nhỏ, nhưng lại vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm tôi.

Tôi do dự một lát, nói nhỏ với cô nàng: "Chỉ cần ngủ chung là có thể. Đến lúc đó muội sẽ biết."

"Ngủ? Ngủ thế nào vậy?" Con bé truy hỏi.

"Ừm----" Việc này liên quan tới thời kỳ rụng trứng, tần suất, một loạt vấn đề về xác suất, nhất thời không thể giải thích rõ ràng được, vì thế bèn nói qua loa: "Tóm lại là không được mặc y phục ngủ. Muội đủ mười bốn tuổi tỷ sẽ nói cho muội biết."

Con bé còn muốn hỏi tiếp, lại nghe Bát phúc tấn ở bên kia hỏi: "Các muội đang nói gì đấy? Nói cho chúng ta cùng nghe đi"

Dung Huệ mau miệng, lập tức đáp: "Muội đang hỏi Lý tỷ tỷ chuyện sinh con."

Những người khác chỉ cười, Phúc tấn Thập Tứ lại hừ lạnh, nói: "Muội hỏi nàng không phải là vô ích sao? Đã bao nhiêu tuổi rồi còn không gả ra ngoài được?"

Lúc này cả Bát phúc tấn cũng sửng sốt, không biết phải hòa giải thế nào. Lý Thị lại cười nói: "Đây chỉ là nói đùa thôi, làm cô nương nhà người ta xấu hổ rồi!"

Phúc tấn Thập tứ hé miệng cười khẩy, đi tới kéo tay Dung Huệ: "Tới đây, Dung Dung, đi ăn chè ướp đá với tổ khắc."

Cô ta đi rất nhanh, không biết bị cái gì lại trượt chân, mất thăng bằng. Tôi vội vàng xông về phía trước đỡ cô ta, phụ nữ có thai luôn làm cho thần kinh tôi căng thẳng, ngộ nhỡ bị ngã sấp xuống, sẽ có trường hợp bị chảy máu, thật là may!

Tôi nói với cô ta: "Ba tháng đầu tương đối nguy hiểm, phúc tấn phải cẩn thận một chút." Tôi định nói mười tuần đầu hệ số sinh non rất cao, nhưng dường như không may mắn cho lắm, liền đổi lại cách nói khéo léo hơn. Nhưng vì sao cô ta vẫn giống như muốn giết chết tôi vậy, tôi có làm gì cô ta đâu?

Bỗng nhiên Lý thị đi đến giữ chặt tay tôi, cười nói: "Hàm muội muội hôm nay rãnh không, đến chỗ ta chơi một lát." Cũng không quan tâm tôi có bằng lòng hay không, kéo tôi đi ra ngoài, tôi thấy Bát phúc tấn cũng đến gần nói chuyện với Phúc tấn Thập Tứ liền hiểu được, hóa ra là khuyên ngăn. Thật là, tôi và cô ta có gì đâu chứ?

Giống như lúc này, bị Lý thị kéo vào nhà càng lúng túng hơn nữa.

Lý thị cực kì nhiệt tình, còn gọi bà vú bế con trai đến. Đứa bé trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu, tôi không khỏi cảm thấn, đây là con anh ta! Bà vú bế đứa nhỏ qua, tôi bất giác ôm lấy, đứa bé mang theo mùi sữa đang ngủ say này là huyết mạch của anh ta, là sinh mạng của anh ta...Bỗng nhiên, có một luồng bủn rủn chui vào trong tim. Tôi hỏi Lý thị: "Tam a ca có tên chưa?"

Cô vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt con trai, dịu dàng nói: "Vẫn chưa có đại danh, gia đặt nhũ danh là Nguyên Trường..." Nói được một nửa, cô ấy chợt quay đầu lại gọi: "Gia."

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy anh ta đang chắp tay sau lưng đứng đó, trên mặt chẳng nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Tôi đứng lên, bà vú bế lại đứa bé từ trong tay tôi, Lý thị cười với anh ta: "Gia đã về."

Anh ta tùy ý "ừm" một tiếng, đi về phía chúng tôi. Lý thị cúi người, sau đó nói: "Gia, nếu không có việc gì, thiếp lui xuống trước."

Anh ta nhìn cô, nói: "Đi đi."

Lý thị dẫn bà vú và nha hoàn lui ra ngoài.

Tôi đứng đó, toàn thân cứng ngắt.

"Sao vậy?" Anh ta ôm lấy tôi, hỏi.

Anh ta thấy tôi không trả lời lại hôn xuống. Tôi nghiêng đầu né tránh, lúc này tôi thật sự không có tâm tư thân thiết với anh ta. Anh ta hôn vào khoảng không, cũng chẳng để ý, cười nói: "Lúc này mới xấu hổ, không sợ là trễ rồi sao?" Sau đó lại hỏi: "Ban nãy nói chuyện gì thế?"

Tôi đẩy anh ta ra một chút, đáp: "Nói đến tiểu a ca của chàng."

Anh ta lai cười rạng rỡ nói với tôi: "Thật ra ta thích tiểu cách cách hơn."

Tôi chuyển tầm nhìn từ khuôn mặt vui vẻ chướng mắt của anh ta, cúi đầu nhìn hầu bao thêu Cát Tường Phú Quý treo bên hông anh ta, không tập trung nhìn chằm chằm túi lưới bốn mùa như ý và tua màu xanh tím phía dưới.

Anh ta lại tới gần, kề sát vào lỗ tai tôi nói: "Lần trước không phải nàng nói muốn đi Thập Sát Hải sao? Đêm nay chúng ta đi được không?"

Tôi vẫn không đáp. Anh ta nâng cằm tôi lên hỏi: "Mất hứng rồi sao?"

"Không." Tôi hất tay anh ta ra trả lời, "Bây giờ đồ ướp đá đã hết rồi, cũng không có gì hay để xem nữa."

Anh ta xoay chính khuôn mặt tôi lại, cười hỏi: "Vậy vẻ mặt này của nàng là vì sao?"

Tôi và anh nhìn nhau vài giây, không kìm được nói: "Ta đang nghĩ, người trong phủ này, bất luận vinh nhục thế nào cũng đều liên quan chặt chẽ với chàng. Cho nên dù lấy lòng bằng mọi cách cũng không quá đáng."

Đầu tiên là anh ta sửng sốt, tiếp đó hôn giữa đôi lông mày tôi cười nói: "Người khác không quan tâm làm gì, nhưng ta lại rất cần có niềm vui của nàng..."

"Chàng? Bọn họ đều cần nương nhờ vào thân thích mới đúng." Lời này chỉ là buột miệng nói ra, tôi cũng không biết mình làm sao có thể nói ra điều này.

Anh ta nới lỏng tay ra, nụ cười nhanh chóng thu lại. Tiếp đó là sự im lặng khó nhịn, ngay lúc tôi cho rằng anh ta sẽ phẩy tay áo bỏ đi, anh ta lại nhíu mày nói: "Cũng không sai, bọn họ nhìn sắc mặt của ta, ta nhìn sắc mặt của hoàng a mã, nói trắng ra là chuyện trên đời này đúng là như vậy."

Anh ta thực tế mà thẳng thán như vậy làm tôi càng mất tự nhiên. Anh ta ôm lấy tôi thở dài: "Cho dù là được tôn sùng trên vạn người, cũng không thể hành sự tùy ý được."

Tôi biết anh ta đã kiên nhẫn với tôi đến cực hạn rồi, nhưng vẫn không khống chế được khiêu khích giới hạn của anh ta, vô cùng châm chọc nói: "Hoàng đế, à! Đã là con cưng của vua, được vạn dân yêu mến, đương nhiên là phải nhìn sắc mặt khắp thiên hạ rồi."

Không ngờ anh ta vẫn không để ý đến giọng điệu của tôi, có vẻ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh nói: "Nói rất hay! Ta lại muốn xem cái dạng gì mới có thể được vạn dân yên mến!"

Tim run lên bần bật, tôi nghĩ, tôi không liệu tới nhất, không nguyện ý nghe được câu trả lời nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi! Hôm nay làm sao vậy? Cái gì cũng không thoải mái! Xem ra tôi cần phải tĩnh tâm một chút. Vậy nên tránh cái ôm của anh ta nói: "Trong nhà còn có việc, ta về trước."

Anh ta ôm vai tôi từ phía sau thì thầm: "Chuyện khác tạm thời để đó cũng không vội..." Nói xong liền hôn lên sau gáy tôi, bên mặt, cằm, tiếp theo là môi.

Không thể phủ nhận, bản năng của tôi rất quyến luyến cái ôm của anh ta, hưởng thụ cái vuốt ve an ủi như vậy. Nhưng tôi cũng biết rõ còn phóng túng như vậy, sớm hay muộn gì cũng sẽ làm tôi hoàn toàn mất đi lý trí, cho dù là đối với anh ta hay với tôi, cũng đều không phải là chuyện tốt. Vì thế liền xoay mặt đi chỗ khác né tránh, anh ta nhất quyết không tha quấn tới, tôi lấy tay đẩy anh ta ra nói: "Không."

Rốt cuộc anh ta cũng dừng lại, cười nói: "Ta sẽ không làm quá đâu. Chỉ là...Ài, thôi." Anh ta dùng môi chạm nhẹ vào miệng tôi, nói: "Ta cho người đưa nàng trở về."

Nghe nói có đền thờ Mã Cáp Cát Lạt ở phía Đông Nam hoàng thành, quy mô to lớn cũng khá vang danh. Gần đây tôi có hơi phiền chán, ở nhà không yên, học ở chỗ Tiểu Chung cũng không tĩnh tâm nổi, thế nên cứ lêu lổng ở bên ngoài cả ngày. Hôm nay vừa may đi ngang qua, liền muốn vào xem. Không ngờ, bốn thủ vệ trước cửa miếu giống như thật, xem ra cũng không phải chỗ mặc cho người tùy ý dạo chơi. Nhưng nếu đã đến đây, cho dù là đinh cũng muốn đụng một cái.

Vừa định mở miệng tự tìm lấy xúi quẩy, chợt nghe phía sau có người gọi: "Lý Hàm."

Tôi xoay người lại, chỉ thấy lão Bát cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, phía sau còn có hai tùy tùng. Anh ta dừng trước mặt tôi, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho hạ nhân, phẩy nhẹ vạt áo bào màu xanh da trời, bật cười nói: "Đã nhìn thấy cô từ xa, gọi cô cũng không đáp lại."

Ở bên ngoài, các nghi thức hành lễ xã giao cũng chẳng muốn làm, chỉ cười nói với anh ta: "Bát gia cát tường. Sao ngài cũng đến đây?" Đi đến đâu cũng gặp được quý nhân, thành Bắc Kinh quả thật là quá nhỏ!

Anh ta cười hỏi lại: "Nơi này là nhà cô xây? Chỉ cho cô tới sao?"

Tôi nghĩ thầm, nhà tôi xây không nổi, sợ là nhà ngài xây mới đúng.

Anh ta lại hỏi: "Sao lại không vào?"

Tôi nhìn anh ta lại nhìn thủ vệ, anh ta biết rõ còn cố hỏi. Anh ta cười "ha ha" nói: "Đi thôi." Nói xong liền đi vào bên trong. Mấy người thủ vệ kiêu căng ban nãy lại không dám ngăn cản anh ta, ài, hoàng đái tử (con cháu của vua) quả nhiên là rất có ích. Được hưởng ánh sáng của anh ta, tôi cũng được thả vào trong.

Trong đền rất rộng rãi, xa xưa cổ kính, đối với một đền thờ Lạt Ma mà nói thì khí thế cũng không phải bình thường. Nhưng tên này rất khó nghe, vì thế tò mò hỏi lão Bát: "Mã Cáp Cát Lạt nghĩa là gì?"

"Đó là 'Thần Đại Hắc Thiên, thần đại hộ pháp của đạo Lạt Ma." Anh ta đáp, hỏi tôi: "Cô có biết lai lịch của nơi này không?"

Tôi lắc đầu nói: "Không biết. Xin chỉ giáo."

"Ban đầu là đàn tế lễ của Thái Ất, trước thời nhà Minh là Hồng Khánh cung ở phía Nam, những năm đầu Thuận Trị xây dựng lại thành phủ Duệ Thân Vương." Anh ta vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đi đến chính điện, "Sau này lại bị bỏ hoang, mấy năm trước hoàng a mã hạ chỉ trùng tu lại mới thành như bây giờ."

Hóa ra trước kia là nơi ở của Đa Nhĩ Cổn, thảo nào!

Chính điện được xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng cao hơn một thước, chỗ ngồi đều được điêu khắc hình cây kim ngân và hoa sen nở. Đỉnh điện dùng ngói lưu ly đen kẹp màu xanh lục cạnh biên, mặt tường dày xây bằng gạch của Đại Thanh, chỗ chân tường có hoa văn màu xanh vàng sáu cạnh dùng đá lưu ly ghép thành hình tổ ong rất lộng lẫy.

Trong điện có mười hai cột gỗ sơn hồng đủ cho một người ôm hết, gạch màu xanh trên mặt đất xếp thành đệm hương bồ, có lẽ nơi này là chỗ người Lạt Ma giảng kinh. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy nóc nhà cao bốn năm mét làm thành các ô vuông ngay ngắn hình bông ngô, nước sơn xanh lục được phủ kín màu vàng hoa văn hình rồng. Có thể suy ra được khí phái phi phàm, nguy nga lộng lẫy ngày xưa.

Lão Bát nói: "Đây cũng là nơi Nhiếp Chính Vương và các đại thần bàn chính sự lúc trước."

Hiện nay chỉ còn lại đại điện trống trãi thế này, dường như chỉ cần thở dài một tiếng cũng có thể nghe được tầng tầng tiếng vọng lại. Bỗng nhiên tôi cảm thấy cung điện trống trãi này quá áp bức, liền nói với lão Bát bên cạnh: "Chúng ta ra ngoài đi."

Lão Bát lại đưa tôi đi tham quan chỗ Hắc hộ pháp Phật điện và Chuyển Luân Điện, đi giữa con đường thẳng về phía trước, tăng lữ gặp dọc đường ít dần, đến một rừng cây bách ngoài hậu viện, cũng chỉ nghe thấy tiếng chim hót gió vi vu, không còn nghe tiếng người nữa.

"Tên 'Đa Nhĩ Cổn' này tiếng Mãn nghĩa là gì?" Tôi hỏi.

Anh ta lướt qua tôi, đáp: "Ý là 'hoan'. Tôi 'a' một tiếng tỏ ý đã hiểu. Anh ta vỗ về thân cây bách già xù xì, ngẩng đầu nhìn tàng cây xanh biếc, cảm thán nói: "Nhớ năm đó, tổ tiên người Mãn chúng ta chỉ săn chồn, cáo trong núi để sống, ai có thể ngờ được hôm nay lại thống trị cả ngàn dặm núi sông này."

Đúng vậy đúng vậy, ba trăm vạn năm trước, loài người đều cởi truồng chạy loạn trong các thảo nguyên ở Châu Phi, ăn sống nuốt xương của heo rừng, ai ngờ được hiện nay lại coi trọng đến vị trí Mãn Hán, ai ngờ được mấy trăm năm sau...mấy trăm năm sau....

Tôi không lên tiếng, lão Bát tiếp tục cảm xúc của anh ta: "Dù sao Duệ Thân Vương cũng là công thần đầu tiên trong việc xây dựng triều đại ta, tuy có tội tự cao tự đại, hình phạt khai hòm giết xác cũng quá tàn ác!" Có thể nghe được người như bọn họ chê trách tổ tiên cũng thật không dễ dàng!

Tôi cao giọng cười, nói: "Nói đến công trạng đoạt được thiên hạ cho Đại Thanh, dường như ngài đã quên hai người."

"Hả, hai người nào?" Lão Bát hứng thú nhìn tôi cười.

"Tý Tự Thành và Ngô Tam Quế."

Anh ta kinh ngạc, sau đó cười to nói: "Đúng, sao ta lại quên hai người này chứ!"

"Hai người này đều không có vận số làm vua, một người bại bởi Đa Nhĩ Cổn, một người bại bởi cha ngài." Tôi cười lạnh nói, "Không biết lúc sắp chết bọn họ có hối hận hay không."

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận về giấc mộng làm hoàng đế."

Anh ta thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Nếu là ta, ta tuyệt không hối hận."

Tôi thở dài một hơi, hỏi: "Đáng giá sao?"

Anh ta nhìn chằm chằm tôi nói: "Cô cho rằng trên đời còn có chuyện đáng giá hơn sao?"

Tôi im lặng. Tôi không phải anh ta, không thể nào cảm động lây được.

"Ngài nắm chắc bao nhiêu?" Tôi hỏi.

Anh ta suy nghĩ một lát, đáp: "Hai phần thôi."

"Xem ra cơ hội không lớn." Chỉ 20% mà anh ta còn tỏ vẻ nhất định phải có.

Anh ta lại cười nói: "Ta cũng là người chiếm nhiều cơ hội."

"Như thế nào?"

"Thái tử ba phần, Đại ca, Tam ca, Tứ ca một phần."

Lại còn có anh ta! Có thể là không, bọn họ đều có tư cách để chờ đợi, chỉ cần một ngày chưa bị quên lãng thì đều còn cơ hội. Nhưng một phần kia của anh ta khiến cho tôi không thể nào an tâm. "Còn hai phần nữa đâu?"

Lão Bát trả lời: "Cái gì cũng đều có bất trắc. Hai phần kia chính là bất trắc."

Tôi phát hiện anh ta chỉ chú ý tới huynh trưởng, bọn đệ đệ đều bị anh ta xem nhẹ, liền hỏi: "Sao không tính Thập Tam và Thập Tứ?"

"Thập Tam?" Anh ta cười lạnh nói, "Lòng đệ ấy quá ngay thật."

Đúng vậy, lòng quá chân thật cũng là khuyết điểm.

"Còn Thập Tứ..." Anh ta nhìn tôi cười khó hiểu.

Tôi ù ù cạc cạc hỏi: "Thập Tứ thì sao?"

Anh ta nói: "Thập Tứ à, chờ xem đi."

Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói với anh ta: "Được! Chúc ngài tâm tưởng sự thành (tâm nguyện được như ý)."

Ra cửa đền thờ, lúc chia tay, lão Bát hờ hững nói với tôi: "Cái quạt không tệ."

Tôi cười nói với anh ta: "Đa tạ khích lệ. Nhưng muốn tôi tặng ngài là không thể."

Anh ta cười lắc đầu, dẫn tôi tớ, thúc ngựa đi mất.

Cuộc sống gần đây trôi qua rất nhạt nhẽo, tôi không thấy nhàm chán, chỉ là trong lòng đôi khi lại có ý nghĩ: có phải có chuyện gì chưa làm hay không. Tính ra, đã gần một tháng tôi không gặp anh, không tính là cố ý tránh né, chỉ không chủ động đi tìm anh ta mà thôi. Tôi lại thường không ở nhhà, cho dù anh ta có phái người tới tìm tôi, cũng không tìm được người.

Kỳ quái là, chỉ mới mấy hôm mà thôi, tôi lại nhớ anh ta, muốn gặp anh ta, muốn nghe giọng nói của anh ta, nhớ môi hôn và cái ôm của anh ta. Loại cảm giác này chỉ có thể dùng một từ để hình dung ----Lạ Lùng. Xem ra thói quen thật sự là điều rất phiền toái! Chắc lưỡi hít hà cảm thán một lát cũng thôi, e ngại một cảm xúc không rõ nguyên do, thật sự là không thể chàng chàng thiếp thiếp với anh ta.

Cũng là một ngày bình thường, về nhà lúc chạng vạng tối, vừa định đi cổng sau, lại bị con khỉ gầy còm của Đồng Lí Xã chặn lại.

Tôi liếc xéo anh ta nói: "Còn tới làm gì? Đã quá thời hạn rồi."

Anh ta vẫn cười "hì hì": "Cô nương đã trả tiền, lại không muốn nghe kết quả sao?"

Tôi cười lạnh: "Đã quá hạn, không nghe cũng được." Nói xong lướt qua anh ta muốn đẩy cửa đi vào.

Quả nhiên anh ta ngăn tôi lại nói: "Dù sao đến chậm vẫn tốt hơn là không đến! Người cô nương muốn thăm dò, chúng tôi điều tra được rồi."

"Nói." Tôi dừng bước, nhìn anh ta nói.

"Hiện tại nàng ấy đang ở chỗ người quen của cô..." Anh ta nói tới đây liền dừng lại, nhếch miệng cười.

Tôi thật muốn vặn đứt cổ anh ta, áp chế lửa giận trừng anh ta hỏi: "Ta không có hứng thú đoán mò!"

Anh ta liền tiếp tục nói: "Người cho Phương lão đầu vay là Lưu Phúc Bành, kinh doanh kỹ viện, cũng được coi như là ác bá có chút thế lực trong kinh thành. Phương lão đầu không có tiền, đành phải bán nữ nhi cho hắn."

Tôi nhíu mày: "Ta không biết họ Lưu này."

Khỉ gầy nói: "Cha nuôi Cát Tề của Lưu Phúc Bành nổi tiếng là thương nhân dược liệu, vốn là nô tài trong phủ Cửu a ca. Lưu Phúc Bành tặng Phương cô nương cho cha nuôi, Cát Tề lại tặng cho chủ tử."

Thì ra là thế, kết quả cũng không tệ như tôi nghĩ. Tôi hỏi: "Tình hình gần đây của cô nương ấy thế nào?"

"Cũng không bị ngược đãi, chỉ là không tì không thiếp."

Lão Cửu biết rõ tôi biết Phương Ngọc Trúc, nếu có tình nghĩa đã sớm nói việc này với tôi rồi. Đến giờ vẫn vô thanh vô tức, bên trong nhất định là có quỷ. Bây giờ cho dù tôi có chạy tới chỗ anh ta hỏi người, cũng có thể anh ta chết cũng không thừa nhận, đùn đẩy sạch sẽ, vẫn nên nghĩ cách khác. Tôi nói với khỉ gầy: "Ta biết rồi, chuyện này coi như các ngươi đã hoàn thành, tiền đã thanh toán. Ngươi trở về báo cáo kết quả đi."

Anh ta cung kính khom người nói: "Đây là việc nhỏ, sau này có chuyện gì khó, cô nương cứ tìm chúng tôi, đảm bảo sẽ làm cô vừa lòng. Tiểu nhân cáo từ."

Nhìn anh ta nhảy ra ngõ nhỏ, hòa vào dòng người trên phố, tôi thầm nghĩ, tìm Phương Ngọc Trúc ba tháng, năng suất làm việc như vậy mà còn dám nói khiến tôi vừa lòng?

Lúc trở về phòng, đi ngang qua viện Lý Hạo, thấy cậu ta và một người khoảng hai mươi tuổi bước ra cửa viện. Lý Hạo giới thiệu với tôi, người nọ là bằng hữu quen trong Quốc Tử Giám, tên là Cố Tông. Tôi xã giao với bọn họ hai câu rồi về phòng trước.

Lý Hạo tiễn bằng hữu, không lâu sau đến tìm tôi. Tôi hỏi cậu ta có chuyện gì.

Cậu ta chỉ chỉ thiệp vàng trên bàn, nói: "Vừa nãy Bát gia phái người đưa đến."

Tôi mở ra, lại thấy là Lão Cửu đãi khách, mời tôi và Lý Hạo mùng chín tháng chín đến nhà anh ta thưởng cúc. A, đang lo không có cách nào vào đó, cái này được.

Lý Hạo hỏi: "Tỷ, tỷ đi không?"

"Đương nhiên phải đi." Tôi cười nói, "Sao lại không giữ mặt mũi cho Cửu gia được chứ!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv