Sau khi về phòng, tôi vội vàng nhắn tin WeChat cho cô bạn thân Lâm Tinh: "Cưng ơi cưng ơi, tối nay có xem livestream của chồng tui không, anh cảnh sát phòng chống lừa đảo Tạ Lễ á!!"
Tôi gửi cho cô ấy một tấm ảnh chụp màn hình livestream.
Thêm một cái sticker đầu gấu trúc mặt đỏ mũi chảy máu, c.h.ế.t rồi... là cái cảm giác đó .jpg.
Lâm Tinh: "Xem rồi xem rồi!!! Đẹp trai với men lì quá trời luôn! Nếu không phải bạn trai tui ngồi kế bên thì tui cũng phải gọi hai tiếng chồng yêu!"
Tôi: "Tui đổ anh ấy rồi!"
Lâm Tinh: Cậu nhìn số người trong livestream kìa, tuy chị đây ủng hộ việc mạnh dạn theo đuổi tình yêu, nhưng anh chàng này thì ngoài tầm với của chúng ta rồi, đổi mục tiêu khác dễ thở hơn đi!
Tôi: Bây giờ anh ấy đang ở nhà tớ, ngay phòng khách.
Lâm Tinh: Thật á???
Tôi: Thật luôn!
Lâm Tinh: Chụp ảnh chụp ảnh!
Tôi: Không có ảnh đâu, mình không dám chụp, huhuhu, mình run quá, anh ấy ngoài đời còn đẹp trai hơn trên mạng nữa.
Lâm Tinh: Vậy thì phải hành động đi chứ, xin Wechat gì đó đi!
Tôi: Mình không dám đâu, nhát lắm.
Lâm Tinh: Người ta ở ngay trước mặt mà cậu không dám xin Wechat, trên mạng thì cứ gọi chồng chồng, Trần Vị Tuyết, sao cậu không làm chị em tôi nở mày nở mặt tí nào vậy hả!!
Đúng lúc tôi đang rối bời trong phòng thì anh trai tôi ở ngoài cửa gọi: "Trần Vị Tuyết, ra ăn dưa hấu!"
Chưa bao giờ tôi thấy giọng anh trai mình êm tai đến thế.
"Dạ!"
Cuối cùng cũng có cơ hội ra ngoài ngắm "chồng" rồi.
Tôi đứng trước gương, liên tục chải tóc, chỉnh lại kiểu tóc, sau đó tạo một nụ cười mà tôi nghĩ là đẹp nhất, rồi mới từ tốn bước ra phòng khách.
Vừa bước ra ngoài, tôi thấy trên ghế sofa chỉ có ba người, là anh trai tôi và hai anh cảnh sát khác, không thấy bóng dáng Tạ Lễ đâu cả.
Tim tôi bỗng chốc hụt hẫng.
Lúc này anh trai tôi đang vắt chéo chân, ra lệnh cho tôi: "Lấy quả dưa hấu trong tủ lạnh ra đây."
"Vâng."
Tôi xị mặt xuống, không ngờ vừa quay người lại đã đ.â.m sầm vào một bức tường... à không, là n.g.ự.c của anh cảnh sát Tạ.
Cứng ngắc, mang theo mùi hương nam tính và thoang thoảng mùi hương chanh tươi mát.
"Không sao chứ?"
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp đường xương hàm rắn rỏi của anh, cùng với yết hầu gợi cảm hơi nhấp nhô.
Trong đầu tôi như có pháo hoa nổ tung.
"Không... không sao ạ."
Anh ấy hỏi tôi: "Em đi lấy dưa hấu phải không?"
Tôi ngại ngùng gật đầu: "Vâng ạ."
Tạ Lễ: "Để anh lấy dưa hấu, em lấy d.a.o ra nhé."
So với anh trai Trần Nhược Trần lười chảy thây của tôi, Tạ Lễ quả thực giống như thần tiên.
Anh ấy bê luôn quả dưa hấu ra bàn trà lớn ở phòng khách, tôi đưa d.a.o cho anh ấy.
“Em gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Hướng Sâm Nguyên cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng, hỏi tôi.
"Làm gì có ai vừa gặp đã hỏi tuổi con gái nhà người ta như cậu chứ." Anh cảnh sát Ngô nói.
"Không sao đâu ạ, em mới ngoài hai mươi." Tôi vừa nói vừa len lén ngắm Tạ Lễ đang cắt dưa hấu quay lưng về phía tôi.
Anh cúi người xuống, vạt áo thun rủ xuống, lờ mờ để lộ vòng eo săn chắc.
Nghe thấy anh ấy hỏi tôi: "Vẫn còn đi học à?"
Anh ấy đang tìm hiểu về tôi kìa.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì anh trai tôi đã phá đám: "Phải đấy, nó mới tốt nghiệp trung học."
"Không phải đâu ạ!" Tôi lập tức phản bác: "Anh đừng nghe anh em nói bậy, em năm nay tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp đại học."
Nói xong, tôi ngồi xuống một góc sofa, cố tình chừa ra một khoảng trống bên cạnh, âm thầm mong đợi Tạ Lễ sẽ ngồi xuống đó.
Ai ngờ anh trai tôi cái đồ vô duyên, đứng dậy lấy một miếng dưa hấu, rồi ngồi phịch xuống ngay bên cạnh tôi.
"..."
Anh tránh ra cho em!
Đó là chỗ em để dành cho chồng em!
Tôi gào thét trong lòng.
Anh trai tôi liếc tôi: "Cái ánh mắt gì đấy?"
Bình thường chắc tôi đã bảo: "Mông anh to quá, tránh sang một bên cho em", nhưng anh cảnh sát Tạ đang ở đây, làm sao tôi nói ra được câu đó, một lúc lâu sau mới nghiến răng: "Không có gì."
Lúc này, Tạ Lễ đưa cho tôi một miếng dưa hấu đỏ mọng: "Cầm lấy ăn đi."
"Cảm ơn anh." Tôi cười tủm tỉm nhìn anh ấy.
Tâm trạng: Nhiều mây chuyển nắng.
"À đúng rồi, em gái bình thường có xem douyin không?" Ngô Thụ hỏi tôi.
"Thỉnh thoảng... cũng có xem ạ."
"Ơ thế thì đúng dịp rồi," Hướng Sâm Nguyên nói: "Em có xem buổi livestream phòng chống lừa đảo của cảnh sát Tạ chúng tôi trên douyin tối nay không?"
Tôi hít hà một hơi.
"Hả?" Tôi chột dạ cực độ, giả ngu: "Livestream phòng chống lừa đảo gì ạ? Hình như em không để ý lắm."
Ngô Thụ nói: "Lão Trần, sao cậu không bảo em gái cậu chú ý một chút? Không sao, em có thể follow tài khoản chính thức của bọn anh, mấy hôm nay tối nào Tạ Lễ cũng livestream trên đó."
Hướng Sâm Nguyên tấm tắc khen: "Em gái à, em không xem thì không biết, bình luận đúng là hoành tráng, toàn là gọi chồng thôi haha, cư dân mạng bây giờ đúng là không biết liêm sỉ, đừng nói là lão Tạ, đến anh xem còn thấy ngại."
"Không thể nào," tôi giả vờ ngạc nhiên: "Khoa trương vậy ạ?"
Tôi len lén liếc nhìn Tạ Lễ.
Anh ấy đẩy đẩy vai Hướng Sâm Nguyên: "Cậu toàn nói linh tinh."
Tôi dè dặt hỏi anh: "Anh Tạ Lễ, em cũng có thể xem livestream của anh được không ạ?"
"Các em nhỏ có thể xem một chút, học hỏi một ít kiến thức phòng chống lừa đảo là được rồi," anh ấy nhếch mép cười, liếc nhìn tôi: "Đừng có học theo mấy cái không ra gì đấy."
A a a.
Báo cáo anh cảnh sát, em đã học theo mấy cái không ra gì cả tối nay rồi.