“Em cũng không ngờ gặp cô ở đây, ra là có nguyên do.”
Mộng Thần nở nụ cười đầy ẩn ý đưa mắt nhìn Tử Hàm và Tiêu Sở Uy, anh muốn ám chỉ Ất Tử Hàm đến đây là vì Tiêu Sở Uy.
Vốn dĩ Ất Tử Hàm là giảng viên khoa mỹ thuật, cô thích Tiêu Sở Uy từ khi họ còn là sinh viên, sau này đi làm chung trường cô cũng không ngần ngại thể hiện, Tiêu Sở Uy không để ý đến, cũng mặc kệ những lời đồn đoán, vì căn bản nó không quan trọng với anh, điều này vô tình khiến cho mọi người đều nghĩ họ là một đôi. Ất Từ Hàm sang Pháp du học 2 năm để lấy bằng Tiến Sĩ, cô muốn được sánh ngang với Tiêu Sở Uy, lần này trở về mục đích là muốn được cùng người trong lòng hẹn hò.
“Đây là bạn gái em sao?”
Tử Hàm đưa mắt sang Thiên Manh, môi vẫn nở nụ cười.
Mộng Thần nắm lấy tay Thiên Manh kéo đến trong sự ngỡ ngàng của cô, cô không nghĩ cậu lại tự nhiên như vậy, hành động này cũng rơi vào ánh mắt của Sở Uy, anh cau mày nhìn theo, sắc mặt cũng căng cứng.
“Cô Ất đây là Thiên Manh bọn em chung dự án nghiên cứu của Giáo Sư Đỗ.”
“Đúng là vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, vào được dự án của Giá Sư Đỗ chắc chắn năng lực rất xuất sắc.”
Thiên Manh bước đến đảo mắt nhìn Tử Hàm cô không dám nhìn Tiêu Sở Uy, chỉ đành phá đi sự gượng gạo của bản thân bằng việc đáp lại.
“Chào cô Ất, em vừa được nghe Mộng Thần nói về cô, Cô quá khen rồi”
Thiên Manh nói cho có lệ rồi lại nhìn chiếc đồng hồ trên tay, tỏ ý muốn rời đi, từ lúc hai người họ xuất hiện đến giờ, cô vẫn chưa dám hé ra một lời nào với Tiêu Sở Uy.
" Em có việc cần xử lý, nên xin phép đi trước ạ.”
“Tôi đưa em về.”
Câu nói bất chợt của Tiêu Sở Uy khiến cả ba người trước mặt anh bất ngờ, dường như không ai trong họ tin được những gì vừa nghe. Thiên Manh vô cùng khó xử, lúc này cô mới trợn tròn mắt nhìn anh.
Không...không cần phiền...như vậy em có thể tự về được.
“ Em sẽ đưa chị Thiên Manh về Thầy Tiêu và Cô Tử Hàm cứ lo việc của cả hai đi."
Mộng Thần thấy sự khó xử của Thiên Manh muốn giúp cô giải vây, ai ngờ câu nói này của cậu như kích ngòi thuốc súng bên trong của Tiêu Sở Uy, anh lạnh lùng cắt ngang câu nói đó.
“Tiện đường.”
Hai từ lạnh lùng thốt ra khiến đối phương phải im lặng. Không lâu sau đó Tử Hàm lên tiếng:
“Sở Uy anh cũng biết Thiên Manh sao?”
Nghe đến đây Thiên Manh có chút chột dạ, cô như đang lén lút yêu đương mà bị phát hiện vậy, nên lắp bắp nói: “ Là... Thầy Tiêu... là giảng viên lớp em ...học kỳ trước.”
Dáng vẻ lúng túng này của cô đã rơi vào tầm mắt của Tiêu Sở Uy, mắt anh vẫn lạnh, anh đủ nhận ra cô đang muốn giữ khoảng cách với anh.
“Đi thôi, trễ rồi” Anh buông một tiếng để cắt đi sự chất vấn tiếp theo từ Tử Hàm.
Cứ vậy mà hai cô gái đều đi theo anh, bỏ lại Mộng Thần ở lại với dáng vẻ ngờ nghệch.
Ra đến xe Tiêu Sở Uy ngồi vào xe mới phát hiện ra là Tử Hàm cũng đi theo sau, cô tự nhiên ngồi vào ghế phụ, Thiên Manh cũng tự biết thân phận mà ngồi ở ghế sau. Tiêu Sở Uy có chút không thoải mái, nhưng cũng giữ sự im lặng.
Tử Hàm thấy vậy liền nhanh chóng muốn chứng minh thân phận, õng ẹo nói:
“Chúng ta cùng đưa Thiên Manh về trước nhỉ, xong em có chuyện bàn với anh.” (1)
Cô ta không quên vỗ tay yểu điệu của mình lên vai Tiêu Sở Uy, nhìn họ rất thân mật.
Tiêu Sở Uy liếc nhìn qua gương, thấy Thiên Manh không mấy để tâm anh cũng không nhiều lời mà cho xe chạy đi.
Thiên Manh không nhìn họ nữa, cô như người bị bắt ép ngồi chung với những người lạ, rõ ràng là cô đang giữ khoảng cách với anh, nhưng thấy người phụ nữ khác xích lại gần anh cô lại cảm thấy mất bình tĩnh lạ thường.
“Thiên Manh xinh đẹp như vậy chắc đã có bạn trai rồi nhỉ?”
Tử Hàm xoay người ra ghế sau, cô cố tình bắt chuyện với Thiên Manh.
“Vậy chắc cô Tử Hàm cũng có bạn trai rồi nhỉ, cô cũng xinh đẹp như vậy!”
Dù không muốn nhưng cô vẫn trả lời Tử Hàm, giọng điệu nghe là có chút không thoải mái.
“Chuyện đó thì.”
Tử Hàm đưa mắt liếc nhìn sang Tiêu Sở Uy, môi cười e thẹn, cô đây chính là chỉ chờ mỗi Tiêu Sở Uy ngỏ lời là họ lập tức thành đôi.
“Đối phương chắc chắn cũng là người rất xuất sắc.”
Thiên Manh cố gắng nói những lời dễ nghe, nhưng sau khi nói xong mắt lại vô thức nhìn về Tiêu Sở Uy, anh cũng vô tình thấy ánh mắt ấy qua gương xe.
“Mẫu người yêu của Thiên Manh như thế nào?”
Nghe được câu nói của Thiên Manh, Tử Hàm tỏ ra vui vẻ, cô vẫn chưa buông tha, lại cứ liên tục hỏi cứ như giữa họ thân thiết rất lâu rồi.
Tiêu Sở Uy cuối cùng cũng có chút quan tâm, anh cũng đưa tai lắng nghe để nghe cô trả lời.
“Em không có.”
Thiên Manh cũng không muốn nói, cô chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chiếc xe ngột ngạt này.
“Không có sao, tôi đã nghĩ tiêu chuẩn em phải rất cao như tri thức và nhan sắc của em vậy.
Thiên Manh cũng không muốn lên tiếng nữa, cô chỉ mỉm cười cho qua, vì cô biết cô đang là người thừa trong tình huống này.
“Tiêu Sở Uy anh nghĩ xem người như thế nào sẽ theo đuổi được Thiên Manh?”
Không nhận được câu trả lời, Tử Hàm liền quay sang Tiêu Sở Uy.
“Chắc chắn cũng là người rất xuất sắc.”
Anh dùng lại câu nói của cô mà trả lời Tử Hàm, Thiên Manh có chút xáo trộn, cô không nghĩ anh lại để ý câu nói của mình, nhưng rất nhanh Thiên Manh đã nguỵ biện là do cô ám chỉ anh phù hợp với Tử Hàm, nên anh mới vui vẻ trong lòng mà nhớ đến câu nói của cô.
Thiên Manh cũng mặc cho họ trò chuyện với nhau, nói là trò truyện như hầu như là Tử Hàm bắt nguồn câu truyện, Tiêu Sở Uy sẽ hờ hững đáp lại cô, tuy nhiên với Thiên Manh mà nói, đó là cuộc đối thoại giữa những người yêu nhau, vì cô cũng từng lạnh lùng với Dục Minh như vậy, và họ chẳng phải đã yêu nhau hai năm đó sao.
Chiếc xe đưa cô về Hạ Uyển, Thiên Manh cứ vậy bước xuống xe, không quên lễ phép cảm ơn rồi mới rời đi.
Tiêu Sở Uy cũng đợi cô mất hút vào trong thì anh mới rời đi, ánh mắt snh nhìn Thiên Manh, Tử Hàm không ngốc để nhận ra, rõ ràng là có chút tình ý. Cô ta có hiện rõ không vui, nhưng miệng vẫn mỉm cười đi cùng câu nói:
“Xinh đẹp thật, ngay cả em là phụ nữ còn muốn ngắm nhìn.
Nhưng Tiêu Sở Uy không trả lời mặc cho lời nói tan biến trong không trung.