- Vốn dĩ bản thân con khỉ sinh ra đã chả có một cơ thể khoẻ mạnh, gần đây con mới biết, đó có thể là một phần lý do mà khi đó họ đã bỏ rơi con.
Bà Nhung đôi mắt đã đỏ lên vì thương xót Quốc An, giống như những con dao đang đâm xuyên bụng bà, đau lắm, tuy không cùng một huyết thống. Nhưng mấy năm nay bà coi anh như con ruột của mình vậy. Giờ thấy anh kể chuyện, đang phải gồng mình lên để giữ lấy chút bình tĩnh nhưng dường như nó đã quá giới hạn chịu đựng của anh. Mắt anh bắt đầu long lanh. Trước giờ, anh xuất hiện trên truyền hình với gương mặt điển trai, nụ cười hạnh phúc, giọng nói ấm áp. Luôn đem lại năng lượng rất tích cực cho người khác. Khi về nhà, với vai trò con rể, anh cũng luôn tỏ ra mạnh mẽ, hào sảng và chu đáo với bà. Hôm nay, bà nhìn thấy mặt khác của anh. Một con người có quá nhiều những vết sẹo dài trong lòng khiến anh trở nên yếu đuối. Giờ đây, bà gạt chuyện con gái bà sang một bên, để thấu hiểu, chia sẻ với anh. Lắng nghe câu chuyện của cuộc đời anh. Cầm chiếc khăn giấy đưa cho anh.
- Cứ khóc đi con trai. Nơi này chỉ có mẹ con ta, cứ thoả mãi là con người thật của mình. Mẹ ngồi đây đợi con bình tĩnh lại rồi kể tiếp cho mẹ nghe.
Quốc An gục mặt xuống khóc một hồi, sau đó mới kể tiếp.
- Con bị bệnh tim từ nhỏ. Hồi đó đang có chương trình chữa bệnh cho những bé bị suy tim của trung tâm. Cha mẹ con không có khả năng chữa trị nên đưa con tới cổng trung tâm để với hy vọng con sẽ được chữa. Cũng may con được trung tâm thương sót mà chữa trị cho. Rồi dần dần con cũng mạnh khoẻ trở lại. Nhưng rồi, khi con nổi tiếng, con lại ăn chơi sa đọa, con dùng rượu và chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ để có được sự thăng hoa, đắm mình trong sự trụy lạc hàng đêm. Để đến khi nhận ra, cơ thể mình đang bị phá hủy đến mức không thể cứu chữa nổi thì đã quá muộn.
Quốc An đã rất muốn đấm vào ngực mình vài cái như khi anh nhận kết quả bệnh án. Nhưng trước mặt bà, anh nhắc nhở bản thân phải thật bản lĩnh để chấn an bà, cho bà bớt đau lòng.
- Con đã nghĩ, con chết cũng được, con có thể hiến cho mẹ quả thận của mình. Nhưng mẹ biết không, cơ thể này đã tàn tạ đến mức không có khả năng hiến tạng được nữa rồi. Chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã phá hủy con như vậy đấy.
Một bữa cơm ngon, một chuyến du lịch lại trở nên đẫm nước mắt. Hoá ra con rể bà cũng có những bất hạnh đến cùng cực như vậy. Nắm lấy tay con, khẽ xoa mái tóc con.
- Cố lên con trai. Không sao cả. Có mẹ và em ở bên con.
Nghe bà gọi mình là con trai, nói Khả Hân là em, bỗng dưng anh thấy tâm trạng thoả mãi hơn rất nhiều. Bà đã coi anh như một đứa con ruột của gia đình. Anh nhìn bà nói tiếp.
- Con vẫn còn chuyện quan trọng hơn muốn nói với mẹ. Nhưng con sợ mẹ không chịu nổi.
- Nãy giờ con nói toàn chuyện kinh thiên động địa. Giờ vẫn còn chuyện kinh khủng hơn nữa sao?
- Cái này cũng không phải là kinh khủng lắm. Nếu mẹ nghĩ tốt thì nó là tốt, nếu mẹ nghĩ xấu nó là xấu.
- Rào trước đón sau. Thôi nói đi xem nào. Nhanh rồi còn đưa mẹ đi khám phá Nha Trang nữa.
Không khí có vẻ đỡ ảm đạm hơn rồi. Quốc An hỏi bà.
- Mẹ có thích bé Như Quỳnh không?
- Ừ, con bé cũng ngoan ngoãn, vui tính. Nếu không vì nó lừa mẹ con ta thì mẹ coi nó như con gái rồi.
- Thực ra con người ai cũng có lúc lầm lỗi mà mẹ. Giờ em ấy hối hận rồi, chúng ta đánh kẻ chạy đi chứ ai lại đánh người chạy lại.
- Ừ, mà nó có liên quan gì đến câu chuyện của con à?