Hơn bốn giờ chiều Nhã Linh nhận được váy dạ hội. Cô ta còn tưởng mình nằm mơ.
Váy dạ hội màu trắng, giày cao gót cùng màu. Bên ngoài vỏ hộp có in rõ nhãn hiệu, Nhã Linh cười không khép được miệng, quay sang nói với bố mình.
“Thật sự là anh ấy tặng con?"
Ông Nguyên gật đầu. "Đúng vậy, sáng nay đưa đến".
Nhã Linh hơi đỏ mặt, cúi đầu sờ chất vải, càng nhìn càng thấy thích. Bà Vân đi ngang nhìn thấy, xoa đầu cô ta.
"Thôi, người ta mới tặng con một cái váy, con đã vui đến vậy rồi, không giống con gái mẹ gì cả”.
Nhã Linh bĩu môi, "Mẹ."
Bà Vân cười cười, Nhã Linh xinh xắn ưa nhìn, có ai mà chẳng yêu. Năm năm hôn nhân, nồng nhiệt đã mất, cũng đến lúc tìm một người khác rồi. Bà Vân vốn là người chen vào gia đình người khác, nên quan niệm về hôn nhân khác hẳn người thường. Con gái bà suy nghĩ giống bà cũng chẳng có gì lạ. Nhã Linh đỏ mặt chân run đi vào trong thay quần áo, cô ta chăm chút vẻ mày, xịt nước hoa. Đến khi nhìn thấy mình trong gương xinh xắn nhẹ nhàng, cô ta mới mỉm cười. Ngày hôm nay cô ta mong đợi đã lâu, cô ta nhất định sẽ nắm được người đàn ông đấy.
Hơn năm giờ xe đến, Kỷ Nhiên đang ngồi trong ghế sau. Nhã Linh ra chờ trước
cổng, nhìn thấy vậy mở cửa sau ra định ngồi vào. Kỷ Nhiên liếc sang cô, ánh mắt lạnh nhạt, "Ra trước ngồi."
Tay cô hơi đờ ra, nhưng vẫn mỉm cười đóng lại, ấm ức lên trước ngồi. Không sao, thời gian còn dài, nếu anh ta không thích cô thì việc gì phải tặng váy đi cùng cô đến bữa tiệc. Có lẽ Kỷ Nhiên ngại bên ngoài đánh giá cô, dù sao giới truyền thông vẫn biết anh yêu thương vợ mình thế nào.
Đúng là Nhã Linh trong mọi chuyện có lối tư duy rất khác người, cho dù trong tình trạng thế này cô ta vẫn có thể nghĩ đến những điều có lợi để an ủi bản thân. Thanh Hào ngồi ở vị trí lái xe, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của Nhã Linh, anh ta thầm lắc đầu. Trì Tuyết là người thế nào anh cũng hiểu, vậy mà em gái cô lại có suy nghĩ lệch lạc như vậy. Thật đáng buồn. Xe chuyển bánh đến hội trường, Kỷ Nhiên đi xuống xe trước, Nhã Linh lê
giày cao gót hơn mười phân đuổi theo. Cô ta đến đây không có hậu thuẫn cũng không được mời chào, nếu không bám theo Kỷ Nhiên thì ai cho cô vào.
Nhã Linh bất chấp liêm sĩ còn sót lại một mẩu, bám tay Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên hơi khó chịu, nhưng trên mặt vẫn trước sau như một. Nhã Linh đã chờ đợi anh hất tay, nhưng Kỷ Nhiên không làm gì cả, vậy là cô ta càng mừng thầm. Xem ra cô ta làm đúng rồi... Anh rể đúng là có tình cảm với cô.
Vậy là Kỷ Nhiên và Nhã Linh đi vào bên trong, Kỷ Nhiên trên thảm đỏ vẫn khiến người khác ngưỡng vọng. Anh vào trong, mọi người đều dừng việc trên tay nhìn về phía anh. Bao gồm
cả cô gái nơi góc phòng.
Yên Vũ đưa nước trái cây cho Trì Tuyết, nhắc nhở cô.
“Rượu nghiêng rồi kìa".
Trì Tuyết dựng thẳng ly, nhấp một ngụm, động tác như thể nghiêng ly là một thói
quen của cô, không phải vừa thất thần, Yên Vũ không nghi ngờ gì, dù sao nghe nói anh ta là một người đàn ông hấp dẫn, cô gái nào cũng muốn làm quen.
Trong ánh mắt Yên Vũ không che giấu được khí thế của Kỷ Nhiên, người thật càng thêm sâu sắc phong trần. Yên Vũ nhìn một lúc, rồi thấy Nhã Linh đi bên cạnh anh, cô bĩu môi. Đàn ông giàu có sướng thật, khi nào bên cạnh cũng *** ba em. Cô không nhịn được tám với Trì Tuyết, "Đó là Kỷ Nhiên phải không? Hôm nay em gặp được người thật. Chậc, xem ra giang hồ đồn cũng không đáng tin."
“Đồn thế nào?”
Yên Vũ hết hồn nhìn sang, mất gần mấy phút mới xác định người vừa nói thật sự là Trì Tuyết, Không lẽ Trì Tuyết bắt đầu thích hóng hớt giống cô? Không tu tiên lánh đời nữa? Vậy là Yên Vũ hăng say kể lể.
“Kỷ Nhiên đó, là người tình trong mộng của tất cả chị em. Em đang nghĩ, nếu được yêu đương với anh ta một lần, chắc chắn sẽ là trải nghiệm oanh liệt nhất thời trẻ của em".
“Hoặc em sẽ tặng cho anh ta một viên đạn ghim vào tim".
Trì Tuyết nhận xét. Yên Vũ nghe xong nhướn mày, "Anh ta đẹp trai thế, làm gì chẳng được tha thứ. Em làm sao nỡ bắn anh ta, cùng lắm chỉ tát anh ta một cái để anh ta nhớ mãi không quên em mà thôi”.
Trì Tuyết gật đầu, “Nếu muốn anh ta nhớ mãi không quên, chẳng bằng em cứ thử bắn anh ta đi. Một viên là năm năm, bắn mười phát có khi anh ta sẽ nhớ em đến tận kiếp sau đấy".
Yên Vũ hết hồn bạt vía, thầm đồng cảm cho người nào được Trì Tuyết yêu thương.
Tính cách thế này ai mà dám ho he yêu đương gì với Trì Tuyết nữa. Dĩ nhiên, câu này cô chỉ cảm thán trong lòng thôi, chứ đánh chết cô cũng dám nói với Trì Tuyết.
Kỷ Nhiên vào bên trong, chưa thấy ai là ai đã có người tiến lên chào hỏi.
Anh cầm ly rượu, càng uống càng tỉnh, Hoài Nam đã lên đài cao từ bao giờ. Kỷ Nhiên đến một góc khác, lẳng lặng nhìn Hoài Nam. Hoài Nam cũng tìm vị trí của anh, khóe môi hơi cong lên. Có lẽ đối thủ luôn có cách chào hỏi lẫn nhau mà người ngoài không hiểu được.
Hoài Nam cười đấy, nhưng trong lòng mong chờ thế nào đến lúc giới thiệu cô, thì chỉ có anh mới rõ.
“Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay”.
Hội trường im lặng, Hoài Nam mới tiếp lời. "Tôi mời mọi người đến, là muốn giới thiệu cho mọi người phó tổng mới của công ty tôi. Mời cô Lys."
Hoài Nam khi nào cũng nói năng chẳng dài dòng, đi thẳng vào vấn đề chính. Anh hòa với dòng người nhìn về phía hội trường, tiếng lọc cọc của đế giày vang lên trong không gian. Không đầy năm phút sau, cô ấy đã đến cạnh Hoài Nam. Hoài Nam đỡ tay cô, Trì Tuyết nắm lấy rồi cầm lấy microphone.
Đến khi cô đứng vững rồi, ánh mắt cô cũng rơi vào trong đôi mắt nóng bỏng của Kỷ Nhiên.
Chào anh lâu quá không gặp.
Trì Tuyết không mỉm cười, lạnh nhạt trong đôi mắt màu nâu trầm như gió đông tràn về, cô không e dè nhìn thẳng anh, cũng như lúc cô nâng súng chĩa vào tim anh, cũng thẳng thần như thế.
Trì Tuyết nói vài lời chào hỏi, giới thiệu thân phận của mình. Cô nhìn anh, trong sâu thẳm hy vọng anh ta sẽ lên tiếng để đè bẹp cô, như cách Hoài Nam đã cảnh báo trước với cô. Trong thương trường, Kỷ Nhiên chưa bao giờ nhường nhịn ai. Vậy mà không, tất cả những gì anh làm, chỉ là chăm chú nhìn cô nhìn cô không chop mắt.
Kết tội, lên án, đều không có. Chỉ có khóe môi hơi nhếch cao, vẽ thành một đường cong quyến rũ. Được thôi, Trì Tuyết vậy mà lạc lối.
Đến tận khi xuống đài rồi, Trì Tuyết vẫn không nhớ mình đã nói gì trên ấy. Từ chối mọi cách tiếp rượu chào hỏi, cô đi về phía bàn mình. Vô tình gặp Kỷ Nhiên chặn lại lối đi.
Hương bạc hà cay mũi sộc vào tâm trạng phẳng lặng của cô, khuấy nó thành một
vùng sóng gợn.
"Lys."
Anh tự hỏi, Trì Tuyết nghe xong vẫn đứng đấy, không để tâm đến thái độ chắn lối của anh.
"Mời anh nhường đường".
Câu đầu tiên khi gặp lại không phải mắng chửi, không phải tổn thương, là câu nhường đường. Kỷ Nhiên hơi cong môi, vươn tay về phía cô, hương bạc hà quay quanh mũi cô, vậy mà Trì Tuyết không hề né tránh, chỉ vươn tay nắm cổ tay anh.
"Đây là cách tổng giám đốc Eudora chào hỏi cô gái sao?”
Trì Tuyết nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng hẳn đi, hòa tan mất thái độ của Kỷ Nhiên.
Anh vậy mà cứ ngỡ họ quay lại những năm về trước, không ai giận hờn gì ai, đến vẫn cùng nhau về nhà nằm bên nhau trên cùng một chiếc giường.
Chỉ là nụ cười quyến rũ này, lả lơi vừa đủ để mời mọc, cũng nhẹ nhàng gạt đi mối quan hệ của cả hai. Kỷ Nhiên thì thầm, vừa đủ cho cô nghe, giọng nói kiêng dè xâm lấn lên vành tai cô, nong nóng.
“Chào hỏi một cô gái xinh đẹp vậy cũng cần khác biệt một chút".
Trì Tuyết chặn môi Kỷ Nhiên lại, nhận ra môi anh như hôn lên ngón tay mình, lặng lẽ rụt về. Cô chớp mắt, bật cười. Trì Tuyết đi giày cao gót, đứng gần tầm anh, không khó để thu hẹp khoảng cách giữa hai người, vuốt nhẹ má
anh. “Nếu anh không chê, chúng ta có thể cùng nhau đêm nay. Hai người, một phòng.
Anh thấy thế nào? Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết trên phương diện hợp tác".
Kỷ Nhiên không nói, có vẻ cơn giận đang sắp khiến anh nổ tung. Không hưởng thụ nổi sự dịu dàng của Trì Tuyết, anh đè giọng.
"Với đối tác nào, cô Lys cũng như vậy à?"
Trì Tuyết có vẻ chẳng buồn quan tâm. Cô lướt xuống vai anh.
"Là người lớn cả rồi, hiểu nhau là được. Nên đối mặt thẳng thần không mảnh vải với nhau, càng dễ hiểu nhau hơn."
Kỷ Nhiên nhìn cô, Trì Tuyết lại chẳng buồn để ý. Hai người nói gì, bàn đi khách sạn ngay giữa tiệc tối sao? Yên Vũ há hốc mồm, lặng lẽ kéo tay Trì Tuyết.
“Chị ơi, Hoài Nam kiếm chị".
Trì Tuyết nhìn Yên Vũ, rồi lại nói với Kỷ Nhiên, "Vậy anh có thể nhường đường được chưa?"
Kỷ Nhiên lùi lại, Trì Tuyết mới rời đi.
Yên Vũ lẳng lặng nhìn lại, thì thào với Trì Tuyết.
"Chị quen anh ấy à?"
"Không quen".
Yên Vũ nuốt nước miếng, "Vậy sao chị còn đề nghị với anh ta...Lys, chị biết anh ta là ai mà".
Yên Vũ nghiêm túc hẳn ra, "Anh ta là trùm khét tiếng ở đây, Hoài Nam cũng e dè mười phần. Tài sản bất động sản dưới tên anh ta không ít, còn là người có sức ảnh hưởng nhất nhì trong giới. Chị không nên dây vào anh ta, người như vậy chỉ nhìn không phải để chơi đùa".
Trì Tuyết thoáng nhìn sang Yên Vũ, không ngờ cô bé này có thể khuyên cô thế này. Trì Tuyết không để tâm đến ai từ lâu, Yên Vũ cũng theo cô nhờ một lần tiện tại nhặt về mà thôi, Trì Tuyết không hề sót phần ôn hòa nào cho cô ấy.
Cô không nói gì, xoa xoa đầu Yên Vũ, "Được rồi. Anh ta không làm gì tôi đâu."
Chỉ muốn bóp chết tôi thôi.
Trì Tuyết không nói vế sau, Yên Vũ nghe vậy xong mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy nên chúng ta cứ yên tĩnh nhìn thôi, đừng chọc anh ta làm gì".
Trì Tuyết ừ, cô không ghẹo gì anh ta, nhưng Kỷ Nhiên có dây vào cô hay không, không nằm trong tầm kiểm soát của cô rồi.