Editor: Anh Thơ
Ngày tháng trôi qua, nháy mắt đã là năm mới, trong cung đều là cảnh sắc vui mừng.
Trong cung của Tịch Nguyệt cũng đã treo đèn lồng đỏ, mọi người cũng đều bận rộn.
Mấy ngày trước, Hoàng thượng nói tới chuyện ngày đó ở Tuệ Từ Cung thì cũng nhắc nhở mấy ngày nữa chính là năm mới, chuyện này là chuyện xúi quẩy, mọi chuyện phải đợi qua năm mới thì mới công bố kết quả.
Có người âm thầm bĩu môi, có người lại đăm chiêu.
Tịch Nguyệt thì mặc kệ những thứ đó, Tết đến, nàng rất vui mừng vì Tết đến có nghĩa là có thể gặp được người nhà.
Mùng 3 tháng Giêng hàng năm đều cho phép các nữ quyến được phép tiến cung thăm khuê nữ nhà mình ở trong cung. Năm trước đều là tổ mẫu và kế mẫu tới đây. Từ khi trọng sinh tới nay, đây cũng coi như là năm đầu tiên của nàng.
Trong lòng Tịch Nguyệt có một loại cảm giác không chân thực nhưng lại thấy vui mừng.
Ngày mai chính là giao thừa. Nam Thấm Quốc của bọn họ có nghi lễ đón đêm 30 truyền thống. Nghi thức đón giao thừa là bắt đầu từ bữa tiệc giao thừa. Bữa tiệc tất niên này đương nhiên là phải chậm rãi ăn, từ khi bắt đầu lên đèn cho đến đêm khuya. Các phi tần cũng ở cùng nhau, Ty Ca Vũ ở trong cung cũng sẽ an bài các tiết mục biểu diễn cho mọi người giải khuây.
Có vài phi tần lớn mật cũng sẽ lên đài biểu diễn chút tài nghệ, như vậy cũng là phong nhã. . com
Có người nói nghi thức đón giao thừa đêm 30 vừa tỏ ý lưu luyến ngậm ngùi đối với những người đã khuất lại vừa bày tỏ tâm ý hy vọng điều tốt đẹp trong năm mới.
Lúc trước Đức Phi cũng đã cho người tới dò hỏi xem Tịch Nguyệt có cần lên đài biểu diễn tài nghệ hay không. Tịch Nguyệt mỉm cười từ chối, nàng cũng không có hứng thú lên đài.
Hơn nữa để lộ tài năng xuất sắc vào lúc này chưa chắc đã là việc tốt.
Ngoại trừ phi tần trong hậu cung thì các vị đại thần trên triều đình cũng được tham dự bữa tiệc từ biệt năm cũ chào đón năm mới này, chỉ có điều hai nơi cách nhau rất xa.
Tịch Nguyệt biết những phi tần này vốn là nên cách xa ngoại thần, hơn nữa chức quan của cha nàng lại thấp, muốn gặp lại càng gian nan.
Cho dù như vậy, nàng cũng không nói gì với Hoàng Thượng. Tịch Nguyệt hiểu được trong lòng Cảnh đế có một giới tuyến, nàng không thể vượt quá giới tuyến này, nếu không, chờ đợi nàng chính là vạn kiếp bất phục.
Có thể làm nũng, cười đùa, tức giận cũng có thể nhưng mà phải có chừng mực.
Nghĩ lại, ngay cả Lai Hỉ công công bên cạnh Hoàng Thượng cũng hoài nghi vì sao nàng lại được sủng ái, không hiểu tại sao nàng như vậy lại có thể khiến Hoàng Thượng vui vẻ. Không ai biết rằng khi hai người ở bên cạnh nhau dáng vẻ của Tịch Nguyệt sẽ tưới sáng đầy sức sống như thế nào. Những gì nàng làm cũng chỉ là những gì mà một người con gái sẽ làm với tướng công của mình.
Nhưng mà Hoàng Thượng lại cảm nhận được.
"Chủ tử..." Cẩm Tâm cầm mấy bộ y phục bước vào.
"Có chuyện gì?"
Cẩm Tâm khẽ cười: "Chủ tử, đây là mấy bộ y phục mà Chế Y Phường đưa tới. Vài ngày trước tới đây lấy số đo của người đã làm ra mấy bộ này, người thử xem có chỗ nào không vừa thì nô tỳ sẽ bảo bọn họ sửa lại."
Tịch Nguyệt cẩn thận mở ra, một bộ vàng nhạt, một bộ đỏ hồng, một bộ lam đậm, còn có một bộ màu đỏ tía.
Dựa theo cung quy thì y phục của Tịch Nguyệt đã sớm được làm xong, chắc chắn sẽ không đợi tới ngày 29 tháng Chạp mới đưa tới. Mấy bộ này là do mấy ngày trước Cảnh Đế thấy nàng sắp xếp y phục thì đặc biệt dặn dò Chế Y Phường làm. Cũng vì vậy nên có làm có chút vội vàng.
"Nô tỳ thấy mấy bộ này còn tốt hơn cả bộ dựa theo thông lệ đã được đưa tới vài ngày trước đấy." Cẩm Tâm cảm thán.
"Chế Y Phường này cũng sẽ xem ai được sủng ái, ai không được sủng ái để làm y phục nhưng mà cũng phải kiêng kị phân vị, phân vị của ta vốn không cao, mấy bộ trước đó cũng đã tốn không ít tâm tư rồi. Mà mấy bộ ngày hôm nay được như vậy đơn giản là bởi vì đây là do miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng ban thưởng xuống. Bây giờ ta được sủng ái hơn nữa còn là do Hoàng Thượng mở miệng, bọn họ đương nhiên phải phí tâm tư vào làm."
Không phải là Tịch Nguyệt oán hận mà thực sự muốn nói rõ những điều này cho Cẩm Tâm biết. Tuy rằng Cẩm Tâm thông minh nhưng chung quy vẫn là một thiếu nữ mới vào cung không tới nửa năm, muốn nàng lo chu đáo tất cả mọi chuyện là điều không thể.
Bây giờ xem ra Cẩm Tâm đã rất tốt, trình độ thích ứng của nàng ấy đã vượt xa tưởng tượng của Tịch Nguyệt.
Cũng nhờ có Cẩm Tâm giúp đỡ nên Tịch Nguyệt mới có thể bớt lo một chút.
"Nô tỳ hiểu rồi, chủ tử, chúng ta nên chọn bộ nào đây?"
"Mùa đông năm nay lạnh, màu sắc và dien kiểu dáng cũng chỉ có mấy kiểu như vậy, hẳn là sẽ không có chuyện gì, nhưng mà chúng ta dan cũng không thể quá nổi bật. Để ta nghĩ xem." lequydon
Thái Hậu lớn tuổi đương nhiên sẽ mặc màu sẫm, nàng nhất định không thể đụng màu với Thái hậu, còn có Đức Phi, Tề Chiêu nghi, Tuệ Chiêu dung.
Nghĩ một chút, Tịch Nguyệt lại bắt đầu cười, sao nàng lại quên được, không phải nàng chính là một cô bé không hiểu thế sự sao, đụng màu thì sao chứ, chỉ cần nàng mặc màu sắc mà mình thường mặc, cho dù có đụng màu thì nghĩ khác cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Ngón tay ngọc nhỏ nhắn giơ lên, Tịch Nguyệt chỉ xuống: "Chọn bộ màu đỏ hồng này đi."
Cẩm Tâm nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài bình thường cũng thích mặc y phục màu sắc thế này, chúng ta mặc bộ này thực sự sẽ không quá nổi bật, nhưng bên chỗ Hoàng Thượng?"
Tịch Nguyệt lắc đầu mỉm cười: "Đêm nay Hoàng Thượng sẽ không lựa chọn bất kì ai, thực ra mặc cái gì cũng không có gì khác nhau."
Cẩm Tâm không hiểu.
"Đừng quên chúng ta ở đây, không có người nào là Hoàng Hậu."
Cẩm Tâm ngẩn ra, lập tức hiểu rõ.
Đúng vậy, theo lẽ thường, hôm nay Hoàng Thương phải ở cùng Hoàng Hậu. Nhưng mà Hoàng Hậu không còn, mà bọn họ, ai cũng không phải là Hoàng Hậu của hắn, cho dù là Đức Phi thì cũng chỉ là một trong tứ phi.
Cẩm Tâm nhếch môi cười: "Đúng là không ngờ, mọi người suy nghĩ nát óc phải làm sao mới có thể được Hoàng Thượng chú ý tới, kết quả vẫn không đánh lại Tuệ Hiền Hoàng Hậu."
Phó Cẩn Tú chết rồi được phong cho hai chữ Tuệ Hiền, không ngờ Phó Cẩn Dao cũng được ban cho một chữ Huệ.
Mặc dù chữ không giống nhau nhưng lại là đồng âm, khó trách có người mơ tưởng viển vông.
"Nếu như Hoàng Thượng muốn giả vờ thâm tình thì trong ngày quan trọng như vậy tất nhiên sẽ không lựa chọn bất kì ai." Tịch Nguyệt bĩu môi.
Cẩm Tâm thấy chủ tử nói như vậy cũng không khỏi giật mình, thực ra nàng cũng mơ hồ cảm thấy chủ tử không yêu thích Hoàng Thượng như biểu hiện bên ngoài, có lẽ người khác không biết nhưng trước mặt nàng chủ tử cũng không che dấu điều gì.
"Chủ tử, người nói chuyện phải chú ý một chút, đừng tạo thành thói quen, khi nhiều người sẽ buột miệng nói ra." Cẩm Tâm lo lắng.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ Cẩm Tâm như vậy, cười nói: "Ngươi đó, luôn lo lắng không đâu, nếu như không phải ngươi thì ta cũng không nói như vậy, yên tâm đi, ta hiểu được."
"Chủ tử vẫn là đừng nên nói. Chúng ta cần phải cẩn thận mọi lúc." Cẩm Tâm vốn là người cẩn thận.
Tịch Nguyệt gật đầu, thán thành lời nói của nàng.
"Gần đây Đào Nhi và Qủa Nhi có động tĩnh gì không?" Nàng hỏi.
Qủa Nhi rất ít khi ra ngoài thế nhưng ngày đó nàng ấy ở trong phòng, nô tỳ gõ cửa hồi lâu mới thấy nàng ấy mở cửa, nói là do ngủ say quá nhưng nô tỳ thấy dáng vẻ của nàng ấy không giống như vừa mới tỉnh ngủ. Bây giờ xem ra nàng ấy đáng nghi hơn Đào Nhi. Qủa Nhi khiến cho người ta cảm thấy cảm giác tồn tại của nàng ta quá thấp, cũng vì như vậy nên nô tỳ lại càng hoài nghi nàng ấy."
Mấy ngày nay Cẩm Tâm đều quan sát những thứ này.
"Tốt, ngươi tiếp tục quan sát, thế như không thể phán đoán một cách mù quáng, phải cẩn thận có biết không?"
Cẩm Tâm nghiêm túc gật đầu: "Nô tỳ đã biết."
"Gọi Xảo Ninh tới đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi nàng ấy."
"Dạ."
Xảo Ninh đã truyền dien được tin tức ra ngoài, Tịch Nguyệt cũng không hỏi vì sao dan nàng ấy làm được, nàng tin tưởng le cậu có thể đưa Xảo Ninh vào quy cung thì nàng ấy đương nhiên don có thực lực.
Xảo Ninh bê một bát cháo Bát Bảo gạo nếp năm màu rực rỡ đi vào trong nội thất.
Bây giờ cả Thính Vũ Các đều biết Xảo Ninh có tay nghề tốt, vài ngày trước có một lần Hoàng thượng cũng ăn thử nhưng mà cũng không thấy có gì quá đặc sắc, hắn không hiểu nổi vì sao Tịch Nguyệt lại yêu thích tay nghề của Xảo Ninh như vậy, cũng là nhờ một lời của Lai Hỷ làm sáng tỏ nguyên nhân.
Thuần Tần nương nương là một tiểu cô nương, có cô nương nào không thích đồ ngọt chứ, đồ ăn mà Xảo Ninh làm ra phần lớn là đồ ngọt.
Cảnh Đế suy ngẫm, quả nhiên là vậy.
Lắc đầu thở dài.
Tịch Nguyệt vẫn yêu thích tay nghề của Xảo Ninh như cũ.
"Ừm, ăn thật ngon." Tịch Nguyệt ăn rất tao nhã nhưng cũng không nhịn được than thở.
Ai cũng quen với dáng vẻ này của Thuần Tần rồi, trên mặt Xảo Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt.
Là một đầu bếp, có người yêu thích tay nghề của mình chính là sự khẳng định tài nghệ của mình, nghĩ đến mấy ngày trước Hoàng Thượng không biết thưởng thức, trong lòng Xảo Ninh cười lạnh. Nếu như bị Hoàng Thượng chú ý cũng không phải là chuyện tốt, nàng vốn am hiểu làm đồ ngọt, Hoàng Thượng lại không thích đồ ngọt, không chú ý nàng là phải. Không có nhiều nam nhân thích đồ ngọt, lúc còn ở quán ăn, nàng chính là vua đồ ngọt đó.
Nếu Hoàng Thượng muốn thử thì nàng sẽ làm thật ngọt, nhìn dáng vẻ chủ nhân nhà mình ăn một cách vui vẻ mà dáng vẻ của Hoàng Thượng lại có chút không thích, Xảo Ninh thở vào nhẹ nhõm.
"Chuyện của Chu Vũ Ngưng có tin tức gì không?"
"Còn chưa có. Biên cảnh là nơi xa xôi, hơn nữa lại là vùng đất của Lục Vương gia, chúng ta phải cẩn thân, đương nhiên là phải tốn chút thời gian." Xảo Ninh nhỏ giọng nói. anhtho^^diendanl3quyd0n
"Không cần vội. Cẩn thận mọi chuyện là được."
Xảo Ninh mỉm cười: "Nô tỳ hiểu rõ."
Tịch Nguyệt thả bát xuống: "Còn có một người cũng cần điều tra cho ta, Bạch Tiểu Điệp, thứ nữ của Bạch gia Bạch Tiểu Điệp, ta muốn biết tất cả mọi thứ về nàng ta."
Xảo Ninh không hề nghi hoặc hay nói thêm gì, nàng chỉ nghiêm túc đáp một tiếng rồi không nói nữa.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Xảo Ninh, trong lòng cũng thấy buồn bực, không phải là Xảo Ninh này vốn là đầu bếp sao, sao lại nhìn như một mật thám vậy? Không biết là cậu tìm được cao thủ như thế này ở đâu nữa.
Đối với người của mình, Tịch Nguyệtchính là muốn biết cái gì thì hỏi cái đó: "Xảo Ninh, đã có ai từng nói ngươi rất giống một mật thám không?"
Không ngờ Xảo Ninh lại cười khẽ: "Nô tỳ vốn được bồi dưỡng để làm mật thám, chẳng qua là thứ thất bại bị loại ra mà thôi, nếu không sao lại phải đổi nghề đi làm đầu bếp chứ?"
Tịch Nguyệt ngẩn ra.