Editor: Gấu Mũm Mĩm
Phó Cẩn Dao trở thành Huệ Chiêu Dung, Tịch Nguyệt cũng không nhiều lời, cũng là tiếp tục sống theo những ngày bình thường, mặc kệ như thế nào, cuộc sống của nàng luôn phải tiếp tục, về phần Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt cũng nhận định nàng ta không thể lên đến Hoàng Hậu thậm chí ngay cả Hoàng quý phi cũng không thể.
Phần vị mình bây giờ tuy thấp, nhưng là đi bước nào vững bước đấy cũng vẫn có thể coi như là một loại diễn xuất khá tốt.
"Chủ tử, bên ngoài cũng truyền đi, nói là ngày đó Tuệ Từ Cung đẩy lên Huệ Chiêu Dung, là Đức Phi nương nương." Đào nhi phàn nàn cùng chủ tử nhà mình.
Thấy mấy đại cung nữ, Tịch Nguyệt mỉm cười: "Vậy sao. Chuyện như vậy tự Hoàng thượng sẽ điều tra, cụ thể làm sao không cần chúng ta quản nhiều. Chúng ta chỉ cần an phận thủ thường là được rồi."
"Như hôm nay bất kể là cung nào cũng truyền xôn xao chuyện này." Đào nhi cười đùa.
Tịch Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, bận thêu đồ trong tay mình: "Người ta truyền như thế nào là chuyện người ta, ta là tin Hoàng thượng, người tra được kết quả gì, thì ta tin kết quả đó. Trong cung này chuyện không căn cứ cũng nhiều, chúng ta không cần tin hoàn toàn.
Trong cung này có Hoàng thượng, có Thái hậu, như vậy tất cả đều sẽ được sắp xếp tốt."
Mấy người đều che miệng cười: "Chủ tử tất nhiên là cái gì cũng đều tin tưởng Hoàng thượng."
"Tin tưởng trẫm cái gì?"
Âm thanh Cảnh đế đột ngột vang lên.
Mọi người làm như đã thành thói quen Hoàng thượng xuất quỷ nhập thần, Tịch Nguyệt cũng không hiểu được đây là lần thứ mấy như thế, Hoàng thượng này đặc biệt thích nghe lén, đột kích, chỉ là không biết được tẩm cung khác có phải cũng như vậy hay không.
Mấy thị nữ đều chắp tay rời đi.
Tịch Nguyệt đã dặn dò trước, lúc Hoàng thượng tới không cần bọn họ phục vụ, đã như vậy, mấy người cũng không nán lại, vội vàng rời đi.
Cảnh đế cũng quen với việc mọi việc nơi này Tịch Nguyệt cũng không cần cung nữ chạm vào.
Tịch Nguyệt đứng dậy khẽ cúi người, tiếp theo liền đi vào phòng trong. Không lâu sau lạilà tiếng nước chảy, sau đó liền thấy Tịch Nguyệt vắt một cái khăn đi từ trong phòng ra, cũng không khiến Cảnh đế động tay, đứng trước mặt hắn nhẹ lau mặt cho hắn, rồi lại đi vào, sau khi ra ngoài lại lau tay cho hắn, thấy bộ dạng tiểu thê tử này của nàng, Cảnh đế có chút lộ vẻ xúc động.
"Nguyệt nhi cứ như vậy, ngược lại giống như một tiểu nương tử muốn trẫm vui lòng."
"Hoàng thượng vốn chính là phu quân của tần thiếp." Nàng cười dịu dàng nhìn Cảnh đế, không dám mở to mắt.
Cảnh đế thấy nàng như thế, ôm nàng vào trong ngực, Tịch Nguyệt vùng vẫy, Cảnh đế có chút không hiểu, nhìn nàng.
Tịch Nguyệt lần nữa đứng dậy, ngồi xổm xuống tháo giày cho Cảnh đế.
"Thời tiết lạnh như thế, nằm trên giường sưởi mới thoải mái."
Tịch Nguyệt nghiêm trang nói, có điều lại chọc cho Cảnh đế cười xấu xa.
"Chẳng lẽ là lại muốn quyến rũ trẫm?"
Tịch Nguyệt nhẹ nhàng chớp mắt: "Tất nhiên không có."
Có điều hình như gần đây Cảnh đế có chút mệt mỏi, ngược lại thật đúng là không muốn động chân động tay, lại ôm lấy nàng nằm nghiêng trên giường sưởi, hai người tán gẫu.
"Trẫm trong khoảng thời gian này không tới thăm nàng, có trách trẫm không?"
Tịch Nguyệt tất nhiên không biết được Cảnh đế hỏi lời này rốt cuộc là có động cơ gì, hiện nàng đã thành thói quen đem mỗi một việc Cảnh đế làm cũng đều có động cơ, nếu như hắn thật là nói việc hàng ngày, ngược lại không phải là thói quen của nàng.
Tịch Nguyệt hơi do dự, sau đó ngửa đầu nhìn hắn, cứ nhìn như vậy, được một lúc lâu, nàng phì cười một cái: "Hoàng thượng cho là như thế nào thì là như thế?"
Mặc dù cười ra tiếng, nhưng nụ cười cũng không xuất phát từ đáy mắt, Cảnh đế nhéo mặt nàng.
"Đừng cười như thế, thật giả dối, trẫm không thích thấy nàng giả bộ trước mặt trẫm, vui thì cười, không vui thì khóc, đây mới là Tiểu Nguyệt Nhi mà trẫm thích."
Mắt Tịch Nguyệt bỗng chốc liền từ từ dâng lên một làn hơi nước, qua hồi lâu, nàng cúi đầu nỉ non: "Không có trách người, thật không có trách người, chỉ là Nguyệt nhi trong lòng không vui, nơi này."
Tịch Nguyệt kéo tay hắn tới trước ngực mình, buồn buồn nói: "Đau."
Bộ dạng này thật là khiến người ta đau lòng, thấy nàng rõ ràng đau lòng, rồi lại không chịu nói thẳng, cho dù là bị hắn chỉ ra, cũng là mạnh mẽ chống đỡ không dám thút thít. Tịch Nguyệt như vậy khiến Cảnh đế hận không thể khảm nàng vào máu thịt.
"Thấy nàng ủy khuất như vậy, trẫm hận không thể đánh mình hai cái. Làm sao lại có thể tổn thương bảo bối của trẫm như vậy."
Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, lắc đầu nắm lấy tay hắn: "Không uất ức, thiếp không uất ức. Ngài là Hoàng thượng, vốn nên như thế, hơn nữa, Phó tỷ tỷ mất đứa bé, chuyện này đã là tổn thất lớn. Tần thiếp lúc này có thể nào còn cứ tranh với nàng ấy như vậy? Thiếp không uất ức, thật không uất ức. Đau, là bởi vì nhớ người, rất nhớ rất nhớ người. Cũng đau lòng thay người."
Lời nói này của Tịch Nguyệt thật ra khiến Cảnh đế có chút giật mình, hắn có chút do dự lặp lại: "Đau lòng thay trẫm?"
"Uhm, đau lòng thay người." Tịch Nguyệt lấy ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, không ngừng vuốt ve giữa đôi lông mày hắn: "Tất cả mọi người đều biết, Phó tỷ tỷ mất đứa bé đau lòng muốn chết, nhưng Nguyệt nhi biết, Hoàng thượng cũng đau lòng, đó cũng là con ngài, là đứa bé ngài hằng mong đợi."
Cảnh đế vì lời nói này mà ngơ ngẩn, hắn đã nghĩ Thẩm Tịch Nguyệt sẽ nói rất nhiều lời, sẽ cùng hắn nói ra nỗi uất ức cùng nhớ nhung của mình, lại không hề nghĩ tới, lời nàng nói không phải là những thứ đó, ngược lại là nỗi đau buồn của hắn.
Nàng nói, đó cũng là con hắn.
Cảnh đế trong lòng run lên, chẳng bao lâu sau, ngay cả chính hắn cũng đã quên, đó là con hắn.
Cảnh đế tất nhiên biết được dung mạo tính tình gia thế nữ tử của mình xem ra đúng là thượng thừa, nhưng nếu như nói trong cung này không có loại tạp chất thích hắn, mà cũng không phải là bởi vì thân phận hắn, Cảnh đế cảm thấy, Tịch Nguyệt tất nhiên là một người trong đó.
Vậy thì một cô nương nhỏ bé, quen biết một người đàn ông, cùng một người đàn ông lên giường, nghĩ đến bộ dạng cô vợ nhỏ của nàng phục vụ hắn, Cảnh đế lén lút thở dài.
Hắn cũng thích Thẩm Tịch Nguyệt, cũng không phải là khó có thể dứt bỏ cái kiểu yêu thích giữa nam nữ, chỉ có điều, cô gái này có thể khiến hắn vui lòng, không chỉ như thế, mọi mặt cũng không tính là xuất sắc nhất, nàng cũng là một đối tượng nên được cưng chiều.
Nàng không có gia thế hiển hách, không có dung mạo khuynh thành, lại không phải là người có thủ đoạn, mọi thứ nàng đều cần hắn bảo vệ, thỉnh thoảng giương nanh múa vuốt một cái ngay cả mình cũng bị thương cũng là điều bình thường.
Cảnh đế khó mà nói tâm tình mình là gì, nhưng hiểu được, mình có thể cưng chiều nàng.
Một tiểu cô nương không có sức uy hiếp như vậy, có thể cưng chiều liền cưng chiều thôi.
"Đứa bé của Huệ Chiêu Dung đã không còn, rất nhiều người cũng cực kỳ vui mừng." Cảnh đế mở miệng.
Tịch Nguyệt cũng không thấy kỳ quái: "Đó là lẽ tự nhiên, Hoàng thượng cũng nên biết, trong cung này là cái tình trạng gì, ai mà không nghĩ mẹ phú quý dựa vào con. Đứa bé của Phó tỷ tỷ đã không còn, người khác vui mừng cũng là lẽ đương nhiên, ít ra đối với nhiều người mà nói, cũng là bớt đi một sự uy hiếp."
Tịch Nguyệt thản nhiên nói, Cảnh đế nhéo nhéo mũi nàng.
Hắn lại thích bộ dạng không có tâm cơ này của nàng, bộ dạng toàn tâm toàn ý tin cậy hắn.
"Vậy còn nàng?"
"Thiếp?" Tịch Nguyệt cười vài tiếng, giang tay ôm chặt lấy eo hắn: "Thiếp không có. Thiếp không có vui mừng."
"Tại sao?" Câu này chỉ thuần túy là Cảnh đế tò mò hỏi vậy.
Hắn cẩn thận quan sát Tịch Nguyệt muốn nhìn ra lời nàng nói có thật lòng thật dạ hay không.
"Nào có tại sao gì." Tịch Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Cảnh đế một cái.
"Đó là con ngài a, con ngài không còn nữa, thiếp sao phải vui mừng? Tất cả những chuyện có thể khiến cho ngài không vui, cũng sẽ thành chuyện thiếp không vui."
Nàng ngây thơ trả lời.
"Nguyệt nhi......" Cảnh đế cảm thấy trong lòng bất chợt liền ấm áp lên.
Đến nay nàng không rành thế sự như vậy, mới có thể yêu thích hắn như vậy, lúc nào cũng nhớ hắn, nhưng nếu có một ngày, nàng phát hiện ra hắn lạnh lùng hà khắc, liệu có còn yêu thích hắn như bây giờ nữa không, toàn tâm toàn ý chỉ vì nghĩ cho hắn.
Đôi mắt trong suốt của nàng, Cảnh đế đột nhiên lại cảm thấy mình lo sợ không đâu rồi, nhếch miệng nở một nụ cười.
Lại thấy Tịch Nguyệt ngây người.
Nàng mơ màng nhìn hắn: "Hoàng thượng, về sau người cười như vậy với thiếp nhiều hơn được không?"
Dường như tự lẩm bẩm.
"Hả?" Cảnh đế nhíu mày.
"Vì sao? Trẫm không phải thường thường cười như vậy với nàng sao?"
Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, giống như còn đắm chìm trong nụ cười của hắn.
"Không giống, không giống, vừa nãy người cười, nụ cười của người thật là mê hoặc người khác, thiếp nghĩ, chỉ cần người chịu, chỉ cần người cười như vậy, tất cả cô gái trên đời này cũng sẽ thích ngài, yêu thích ngài." Nói xong dường như lại nghĩ tới điều gì.
Nàng ôm lấy cánh tay hắn năn nỉ: "Ngài chỉ được cười như vậy với thiếp, không được cười như vậy với người khác được không? Thiếp không muốn rất nhiều rất nhiều người thích ngài, đã có thật là nhiều người tranh với thiếp, thiếp không muốn có thêm nhiều người."
Nhìn ngắm, lời nói trẻ con như vậy, Cảnh đế lại thấy tâm tình thoải mái.
Trầm thấp nở nụ cười, lại nhẹ hôn lên mặt nàng.
"Nàng thật là bảo bối trong tim gan trẫm."
Tịch Nguyệt nghe lời nói này, hết sức vui mừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nở nụ cười rực rỡ, trong lòng lại âm thầm cong khóe miệng, người Hoàng thượng này, thật là biết dụ dỗ người a. Có lẽ mỗi cung đều muốn nói lời như này.
Diễn kịch như vậy, hắn chẳng lẽ thật sự không mệt sao?
Tịch Nguyệt khó hiểu, có điều ngay sau đó lại nghĩ đến mình, mình cũng không mệt, hắn sao có thể mệt đây, hơn nữa đạo hạnh người này có thể cao thâm hơn mình nhiều.
Còn có trong cung này, mỗi người đều diễn kịch, người nào lại biết mệt mỏi đây?
Không biết tại sao, Tịch Nguyệt đột nhiên nghĩ đến Lệ tần, Chu Vũ Ngưng như vậy, không hiểu có phải diễn kịch hay không, nếu như không phải, nhưng nàng hà cớ gì phiền muộn? Có thể thấy, dù là không diễn kịch, cũng chưa hẳn là không mệt.
Nữ nhân trong cung này, từ trước tới nay luôn là người thân bất do kỷ.
Bất kể là vui hay không vui, đã đến cái chiến trường này, chiến trường của nữ nhân này, nhất định phải chuẩn bị tốt khôi giáp cho mình, xông về phía trước, không hề có chút do dự.
Mỗi người đứng phía sau, đều không chỉ là một người, giống như là Chu Đáp Ứng, đến hôm nay cả nhà nàng ta cũng đã bị đẩy vào ngục.
Nghĩ tới tất cả, Tịch Nguyệt cũng thở dài.
Dù có thế nào, một bước cũng không thể sai.
Sai rồi, chính là muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.