Đêm khuya.
Nghiêm Ninh nho nhỏ tránh thoát ma ma ngủ say ở cửa, tự mình trốn ra ngoài.
Tuy rằng ba tuổi nhưng mà cậu cũng không phải là không hiểu gì cả.
Nghĩ đến lời bọn họ nói hôm nay, Nghiêm Ninh siết chặt quả đấm nhỏ.
Đều là nàng ta, đều là Tiểu Kiều Kiều đó hại người.
Nếu như không phải là nàng, làm sao mẫu thân sẽ bị người hãm hại, nếu như không phải là nàng, làm sao phụ thân lại không thích mình.
Con đường ra ngoài dựa theo trí nhớ của mình, Nghiêm Ninh đi một lát, nhìn mọi nơi, hắn chỉ là một đứa bé ba tuổi, đâu có nhận ra đường gì, có điều nhìn thấy hai cung nữ vừa đi vừa nói, chắc là muốn đi con đường tới Phượng Tê cung.
Nghiêm Ninh suy nghĩ một chút, Phượng Tê cung này không phải là chỗ ở của Kiều Kiều sao?
Vì vậy bèn đi theo hai cung nữ về phía trước.
Quả nhiên, họ chính là đi Phượng Tê cung, không chỉ có đi Phượng Tê cung, còn nói tới nói lui với hai tiểu thái giám giữ cửa.
Thừa dịp thời gian họ nói chuyện, Nghiêm Ninh vào Phượng Tê cung, đi tới nơi này thì cậu có mấy phần quen thuộc.
Bởi vì đầu của cậu nhỏ, người khác cũng không chú ý tới cậu, mà cậu cũng tìm thấy tẩm cung của Kiều Kiều, bởi vì hai ngày nay Kiều Kiều nghiêm trọng, Thúy Văn vẫn chăm sóc ở chỗ này, không chỉ là Thúy Văn, còn có Hạnh Nhi.
Ngày đó, Hạnh Nhi mang theo mấy người đi ra ngoài, kết quả tiểu công chúa lại rơi xuống nước, nàng tự trách mãi.
Ban ngày tới nửa đêm canh giữ ở chỗ này.
Nghiêm Ninh thấy hai người cũng đang lim dim, lén trốn đi vào.
Nhấc chăn lên liền bịt trên đầu Tiểu Kiều Kiều.
"A ——"
Đột nhiên hàng loạt ánh đèn.
Cảnh đế mặt đen lại đi ra từ nội thất, thấy dáng dấp con trai mình cũng không bất ngờ.
Trước đó, Nghiêm Ninh đi ra từ trong cung của cậu, ám vệ cũng đã phát hiện, cũng vội vàng chia làm hai đường, một đường tới đây bẩm báo, một đường đi theo cậu.
Kết quả thấy hai cung nữ dáng vẻ kỳ lạ cố ý ở phía trước dẫn đường cho cậu, thậm chí ngăn cản tiểu thái giám ở cửa Phượng Tê cung.
Cung nữ này đã bị khống chế, nhưng Cảnh đế lại nghĩ tới, muốn xem một chút cuối cùng là Nghiêm Ninh muốn làm gì.
Vào lúc cậu toan tính bày mưu tính kế, Thúy Văn và Hạnh Nhi cũng giả bộ ngủ.
Không ngờ lại để cho hắn thấy một màn trợn tròn mắt như thế.
Con nít ba tuổi nho nhỏ này lại là tới giết người.
"Ninh Nhi, con ở đây làm gì?" Giọng Cảnh đế vô cùng lạnh.
Nghiêm Ninh nhìn hắn, co rúm lại, có điều lại trợn mắt: "Con…Con không có làm gì."
"Không có làm gì, không có làm gì mà con muốn bịt chết Kiều Kiều? Con có biết nàng là muội muội của con hay không?" Đối với hành động này của cậu, Cảnh đế cực kỳ đau lòng.
Làm sao hắn cũng không nghĩ tới, mình và Nghiêm Liệt huynh đệ tương tàn. Mà con trai mới ba tuổi của mình muốn giết tiểu muội muội của nó.
Nghiêm Ninh thấy vẻ mặt phụ hoàng, biết chuyện này không thể chối cãi.
Kêu gào: "Con mới không cần muội muội này, con không muốn một muội muội chút nào, càng không muốn đệ đệ. Tại sao, tại sao phụ hoàng chỉ biết đối xử tốt với bọn họ? Cho tới bây giờ, phụ hoàng cũng không tới thăm con. Ngài không đến thăm con, mẫu thân vẫn ở cùng con, nhưng đều là bởi vì nàng, đều là bởi vì nàng, mẫu thân của con mới sẽ không hại nàng. Ngài không tin, ngài còn đày mẫu thân vào lãnh cung, con biết rõ, con biết rõ vào lãnh cung thì sẽ chết ở nơi đó, con sẽ không để cho mẫu thân của con chết ở nơi đó."
Nhìn cậu kéo cổ hô to, Cảnh đế khó chịu.
"Con cũng không nghĩ tới, nàng là Tiểu muội muội của con sao? Bảo vệ trẻ thơ, mẫu thân con không có dạy con sao? Thôi, là lỗi của trẫm, đều là lỗi của trẫm, không có dạy con tốt."
Cảnh đế xoa mi tâm.
Đối với Nghiêm Ninh, hắn hết sức thất vọng.
Có lẽ nghe được tiếng vang bên này, Nghiêm Vũ Nghiêm Gia đều mặc quần áo vào chạy tới, nghe nói tất cả.
Mỗi một người đều là tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ.
Nghiêm Vũ nhìn chằm chằm: "Làm sao ngươi có thể xấu xa như vậy, nàng nhỏ như vậy, ngươi là ca ca, ngươi nên bảo vệ bọn họ, nhưng ngươi lại muốn hại nàng. Làm sao ngươi có thể xấu xa như vậy!"
"Ngươi tránh ra, ta mới không cần gặp ngươi, ta chán ghét ngươi, ta chán ghét tất cả các ngươi, các ngươi chỉ biết giành phụ hoàng, đều là các ngươi không để cho phụ hoàng đến thăm ta, các ngươi đều là người xấu. Cút ngay, cút ngay!"
Nghiêm Ninh dứt lời bèn đẩy thị vệ chạy ra ngoài.
Cũng bởi vì cậu nhỏ, người khác cũng không ngờ tới cậu có động tác này.
Không quan sát một chút, đông đảo người lớn lại để cho cậu chạy ra ngoài.
"Mau mang Tam hoàng tử về." Cảnh đế vừa dứt lời, thì nghe ngoài cửa một tiếng kêu cực lớn.
"A ——" chính là tiếng Nghiêm Ninh.
Bởi vì trước cửa chính là bậc thang dưới hốt hoảng Nghiêm Ninh lại trực tiếp giẫm hụt ngã xuống, bậc thang cao một thước này tới người lớn cũng không coi là gì, nhưng đối với đứa bé lại khác biệt.
Cảnh đế thấy Nghiêm Ninh máu đầy đầu, vội vàng la lên thái y.
Lúc này Thúy Văn cũng không kịp nhớ những thứ kia, vội vàng đơn giản xem cho cậu, băng bó một chút.
"Tam hoàng tử bị thương tới đầu, còn cần nhanh chóng cầm máu, chỗ này ta cũng không có thuốc, còn cần thái y tới nhanh chút, nếu không cũng không tốt lắm!"
Mặc kệ là trước đó Kiều Kiều rơi xuống nước hay là hôm nay Nghiêm Ninh lỡ ~ chân. Nếu như là người lớn, tất cả đều dễ nói chuyện, nhưng sự thật cũng không phải, bọn họ đều là đứa bé, mà đứa bé thì lại yếu ớt.
Thái y này vừa nghe Tam hoàng tử ngã xuống bậc thang, vội vàng tới đây. Những này qua, hậu cung này cũng hơi nhiều chuyện quá rồi, không chỉ có nhiều, hãy còn từng chuyện đều là chuyện lớn.
Cũng may thái y tới kịp thời, Nghiêm Ninh rất nhanh sẽ thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bởi vì thương tổn của cậu tới đầu, thái y cũng không dám nói đầy đủ lắm, vẫn còn cần quan sát.
Cảnh đế thở dài ngồi ở chỗ đó, Tịch Nguyệt trấn an đặt tay ở trên vai hắn.
Lúc trước Cảnh đế cũng không để cho Tịch Nguyệt đến, tránh cho truyền ra lời gì bất lợi cho Tịch Nguyệt.
"Hoàng thượng không nên quá đau lòng, đứa bé còn nhỏ, từ từ dạy dỗ." Tuy là nói như vậy, nhưng Tịch Nguyệt lại thật sự không thích được đứa bé này. Nàng không có khả năng lấy oán trả ơn kia, nghĩ cậu còn nhỏ tuổi đã muốn hại người, Tịch Nguyệt đã cảm thấy không rét mà run.
"Không phải là Ninh Nhi. Sức lực của cậu không đẩy được ngã hai người kia." Cảnh đế xoa mi tâm.
"Thần thiếp biết."
Lần này, cũng không phải là bọn họ không thu hoạch được gì, Nghiêm Ninh làm gì muốn tới nơi này làm những thứ này, Cảnh đế đã bắt hết thảy người hầu hạ ở tẩm cung của cậu đều đưa tất cả đến Thận Hình tư.
Cộng thêm hai cung nữ cố ý dẫn đường trước đó, Cảnh đế biết, lần này nhất định có thể tìm được hung thủ.
Người kia không chỉ muốn hại Bạch Du Nhiên, thật ra là cũng muốn hại Nghiêm Ninh.
Đứa bé Nghiêm Ninh nho nhỏ tới giết người làm sao có thể thành công, nhưng dù thành công hay không, mình cũng sẽ không đối xử tử tế đứa bé này nữa.
Rốt cuộc là thù hận lớn bao nhiêu đến nỗi như thế.
Thật ra thì ở trong lòng Cảnh đế, đã mơ hồ có một người được chọn.
Có điều đang dưới tình huống không có chứng cớ, hắn sẽ không nói nhiều.
Cảnh đế và Tịch Nguyệt đều chờ ở chỗ này, bọn họ đều hiểu, lần này tuyệt đối sẽ không phải là việc vô dụng, lần này bắt nhiều người như vậy, nhất định có thể tìm được người thật sự hại người.
Đối với người này, Tịch Nguyệt cũng hận đến không kềm chế được.
Không nói cái khác, vì có thể lật đổ Bạch Du Nhiên và Nghiêm Ninh, không ngừng mưu đồ tổn thương Kiều Kiều, chỉ riêng một điểm này thì làm sao nàng cũng không thể tha thứ.
Mấy đứa bé là mạng của nàng, nếu có người muốn hại đứa bé của nàng, vậy thì nàng chết cũng không thể đơn giản lật qua việc này.
Một đợt bước nhỏ lộn xộn truyền đến, Tịch Nguyệt chỉnh ngay ngắn thân thể, có lẽ người tới hẳn là Lai Phúc.
Mấy người cũng không đoán sai, quả nhiên là hắn.
Lai Phúc quỳ xuống: "Khởi bẩm hoàng thượng, người đã nhận tội, người sai khiến chính là Đức Phi."
Quả nhiên là nàng ta.
Ánh mắt Cảnh đế tối sầm lại.
Ngược lại Tịch Nguyệt không hiểu, Đức Phi hôm nay, An Tu nghi ngày xưa.
Tại sao nàng ta phải làm như vậy?
"Hoàng thượng?"
"Mang người tới Phượng Tê cung cho trẫm, mặt khác thông báo tất cả phi tần tới đây."
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, nhưng các cung nào có người có thể ngủ, trong ngoài Phượng Tê cung này thái y ra vào, bọn họ cũng đang chờ tiến triển mới nhất của chuyện này.
Đợi tất cả mọi người đến đông đủ.
Cảnh đế nhìn An Đức phi.
Vào giờ phút này, An Đức phi cũng hiểu, nếu Cảnh đế có thể làm như vậy trước mặt của mọi người, đó chính là đã biết hành động việc làm của nàng, có lẽ mình còn chưa có hoàn toàn báo thù cho đứa bé, nàng khẽ hất cằm lên, cũng không hối tiếc.
Thấy nàng ta như vậy, Cảnh đế càng thêm tức giận: "Ngươi giết hại công chúa, hãm hại cung phi, thậm chí xúi giục Tam hoàng tử hành hung, ngươi có biết tội của ngươi không."
An Đức phi chỉ nhìn Cảnh đế, cười lạnh: "Dù sao cũng chỉ là chết, ta chỉ hận, trước khi chết không khiến cả nhà Bạch Du Nhiên bị chém giết tịch thu tài sản."
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Cảnh đế nhìn lời này của nàng ta, bỗng nhiên hiểu, thật ra thì nàng hoàn toàn có thể lén lút hại chết Bạch Du Nhiên, tuy nhiên lại làm lớn chuyện như vậy, vậy đơn giản chính là muốn lấy được hiệu quả càng thêm khuếch đại.
Giống như nàng ta nói, chém giết tịch thu tài sản cả nhà.
"Ngươi lại hận Bạch Du Nhiên như vậy?"
An Đức phi cắn môi khổ sở nhìn cảnh đế: "Tại sao ta không thể hận nàng ta? Nàng ta hại đứa bé của ta, đứa bé của ta còn chưa ra đời đã bị nàng ta hại chết, chẳng lẽ ta không thể báo thù cho đứa bé của mình sao? Hoàng thượng, ngài không sao cả, ngài có thật nhiều đứa bé nhưng ta khác biệt, đó là đứa bé duy nhất của ta! Ngài biết ta chờ đợi bao nhiêu năm nay. Kết quả, kết quả tất cả đều bị tàn phá."
Cảnh đế hừ lạnh: "Ai cũng biết, con của ngươi là trước kia Đức Phi làm. Hôm nay ngươi còn nói là Bạch Du Nhiên làm, chuyện này chưa xong sao?"
"Tường sập mọi người đẩy thôi, đứa bé của ta chính là Bạch Du Nhiên hại chết. Có điều ngài không quan tâm, ta biết, ngài không quan tâm!" An Đức phi tự lẩm bẩm.
"Nếu như ngươi có chứng cớ, ngươi có thể giao cho trẫm, cũng có thể giao cho hoàng hậu. Nhưng ngươi không có, thậm chí ngươi không tự mình giải quyết nàng ta, ngươi tổn thương tiểu công chúa, trang ## bubble còn cố ý để cho người ta nói những lời giống thật mà là giả kia ở trước mặt Tam hoàng tử, dẫn hắn tới giết tiểu công chúa. Như vầy, trẫm đã có khả năng lấy được cùng lúc nhân chứng vật chứng, làm sao ngươi có thể ác độc tính toán mấy đứa bé như thế?"
"Bọn họ đều là đứa bé của ngài, ngài không đành lòng, vậy ta thì sao, đứa bé của ta thì sao? Đáng chết sao? Hoàng thượng, từ lúc bản thân vào cung đến nay, ngài bình tĩnh mà xem xét, ta vĩnh viễn sẽ không làm cho ngài có một tý bận tâm. Nhưng làm sao ngài quan tâm tới ta, làm sao nghĩ tới suy nghĩ của ta. Hôm nay chuyện đã đến nước này, ta cũng không có lời nào để nói. Cho dù là chết, ta cũng không có lời nào để nói. Ta chỉ hận, không thật sự khiến Bạch gia cửa nát nhà tan."
Cảnh đế nhìn An Đức phi, biết nhiều lời vô dụng.
Phất phất tay: "Dẫn đi, An Đức phi và những người liên can của An gia. Sau thu vấn trảm."
An Đức phi cười, cũng không giận: "Chết đi, An gia mục nát như thế, người đáng chết, chết hết đi! Bạch Du Nhiên, ta chỉ hận ngươi không chết......" Dứt lời, An Đức phi mềm nhũn ngã xuống.
Lại Hỉ bèn vội vàng tiến lên kiểm tra, xoay người lại trả lời: "Hồi hoàng thượng, An Đức phi đã qua đời rồi."
Có lẽ vào lúc tới nàng đã nghĩ tới kết cục này, chuẩn bị tốt độc dược.
Nhìn sắc mặt hơi trở nên xanh kia, tất cả mọi người thổn thức không dứt.