Editor: Anh Thơ.
Có lẽ là nghe được lời cầu nguyện của mọi người, cuối cùng cũng cứu được Kiều Kiều, nhìn hô hấp của nàng cuối cùng cũng ổn định, Thúy Văn ngồi phịch xuống đó.
Lúc này đã không có ai thắc mắc tại sao một cung nữ lại có y thuật tốt như vậy mà Hoàng Thượng vì sao lại tin tưởng giao cho nàng.
Nghe được tin Kiều Kiều thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng Cảnh Đế cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng Hậu nương nương thế nào rồi."
Lâm thái y cảm thấy trên đời này có lẽ quả thực có chuyện huyện huyền ảo.
Công chúa ở bên kia vừa thoát khỏi nguy hiểm thì trạng thái của Hoàng Hậu ở bên này dường như cũng tốt hơn rất nhiều.
Đều nói mẫu tử liền tâm, quả nhiên là như vậy.
"Hoàng Hậu nương nương cũng đã ổn định hơn rất nhiều, đợi một chút nữa vi thần sẽ đưa phương thuốc cho Cẩm Tâm cô nương, mỗi ngày sắc uống, Hoàng Hậu nương nương tuy rằng đã không sao nhưng thân thể cũng yếu hơn trước."
Nghe thấy mấy người thân đều thoát khỏi nguy hiểm, Cảnh Đế cảm thấy thả lỏng trước đây chưa từng có.
Lại nghĩ đến bên ngoài có rất nhiều phi tần, hắn lạnh mặt ra ngoài.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng...."
Cảnh Đế nhìn các nàng, cũng không bảo mọi người đứng dậy.
"Lần này chuyện của Chiêu Dương công chúa không phải là ngoài ý muốn, lời dư thừa trẫm cũng không muốn nói nữa. Tất cả hồi cung đi. Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy đâu. Nghĩ lại, bất luận trẫm nói cái gì thì các ngươi cũng không nhớ được. Nếu không nhớ được thì đi chết đi!"
Cảnh Đế dứt lời thì xoay người vào nhà, nghe giọng điệu bi thương của Cảnh Đế, tất cả mọi người đều sợ không nhẹ, vừa không dám đứng dậy lại càng không dám nhiều lời.
Nhưng mà dường như các nàng quỳ ở Phượng Tê Cung này cũng khiến cho Cảnh Đế cảm thấy xui xẻo.
Không lâu sau lại thấy Lai Hỷ ra ngoài đuổi người.
"Hoàng Thượng nói nếu không muốn hồi cung thì quỳ ở bên ngoài Phượng Tê Cung đi, nơi này không chấp nhận được việc xui xẻo đến mức này."
Qủa nhực là coi những phi tần này như vật xui xẻo.
Sắc mặt của không ít người đều là lúc trắng lúc xanh nhưng cũng hiểu rằng chuyện lần này chính là đụng vào vảy ngược của Cảnh Đế, nếu không thì tại sao lại như vậy.
Tịch Nguyệt tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi Kiều Kiều.
Thấy gương mặt trắng bệch của nàng, Cảnh Đế năm tay nàng: "Không sao, Kiều Kiều không sao rồi. Nàng yên tâm đi."
Tịch Nguyệt nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Là thiếp, đều là thiếp không tốt, thiếp không chăm sóc tốt cho Kiều Kiều, thiếp không cùng nàng đi Ngự Hoa Viên. Nếu như thiếp đi thì mọi chuyện sẽ không như vậy." Tịch Nguyệt rơi lệ.
Dường như xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều muốn ôm trách nhiệm về mình, mà Cảnh Đế biết rõ chuyện này không liên quan đến ai.
"Không phải là nàng, không phải nàng không tốt, trẫm biết là nàng không thoải mái, trẫm còn muốn nói cho nàng, Nguyệt Nhi, chúng ta có Nhị công chúa rồi."
Tịch Nguyệt nghe Cảnh Đế nói xong thì ngây người, rất lâu sau, đôi tay nhỏ vuốt ve bụng của mình: "Thiếp, thiếp có thai rồi sao?"
Cảnh Đế gật đầu: "Ừ, nàng có thai rồi. Trẫm biết nàng không thoải mái là vì có thai. Không cần ôm trách nhiệm về mình. Không có liên quan gì đến các nàng, chuyện này là có người cố ý gây ra, cho dù hôm nay bọn họ không tìm được cơ hội thì ngày khác cũng sẽ như vậy.Kẻ khốn kiếp như vậy, trẫm sẽ không bỏ qua, nàng yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua."
---
Vì Kiều Kiều còn quá nhỏ nên bệnh tình có chút thất thường, cũng may là nhờ Thúy Văn coi sóc nên cũng không gặp nguy hiểm gì lớn.
Trước đó Cảnh Đế đã căn dặn Lai Phúc điều tra chuyện này.
Sau khi Lai Phúc được lệnh thì cẩn thận điều tra, quả nhiên, không bao lâu thì liền có chút chứng cớ. Nghĩ đến, trong cung này, nếu như muốn tra xét, chỉ cần cần có tâm thì không có chuyện gì không tra được.
Cảnh Đế lật xem những chứng cứ thu thập được, sắc mặt cũng không tốt.
"Đưa Bạch Du Nhiên qua đây cho trẫm."
Thị vệ trong cung cũng rất nghiêm túc, không bao lâu thì Bạch Du Nhiên được dẫn qua. Không chỉ có nàng đi qua mà còn ôm theo Nghiêm Ninh nho nhỏ.
Cảnh Đế lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi biết tội chưa?"
Bạch Du Nhiên quỳ ở đó, sợ hãi nói: "Nô tỳ không biết đã phạm tội gì, cũng không biết Hoàng Thượng nói cái gì. Nếu như Hoàng Thượng cho rằng chuyện của Chiêu Dương công chúa là do nô tỳ làm thì nô tỳ phải liều chết mong người trả lại công bằng cho nô tỳ. Nô tỳ thực sự không làm!"
Cảnh Đế nhìn biếu tình của nàng, ném những chứng cứ trên bàn xuống: "Ngươi nhìn kỹ cho trẫm, không thừa nhận? Ngươi cho là không thừa nhận là được sao?"
Bạch Du Nhiên nhìn những vật này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo nhưng vẫn cố cãi: "Nếu như nô tỳ thực sự muốn hại người thì cũng nên lựa chọn mấy vị tiểu hoàng tử, vì sao lại muốn hại công chúa chứ. Không phải, thực sự không phải nô tỳ, xin Hoàng Thượng minh giám, đây là vu hãm, là vu oan giá họa!"
Đương nhiên là trong lòng Bạch Du Nhiên biết bản thân mình không làm, nếu vậy thì đồ vật của mình xuất hiện ở đó đương nhiên là có người muốn hãm hại nàng, nhưng mà là ai, rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?
Qủa thực là nàng cực kỳ ghen tị với Thẩm Tịch Nguyệt, cũng hận không thể khiến Thẩm Tịch Nguyệt không có kết cục tốt, nhưng mà nàng còn có Ninh Nhi, nàng không phải là kẻ ngốc.
Chỉ cần có Ninh nhi thì không giống như vậy.
Hơn nữa, theo nàng thấy, nếu Chiêu Dương công chúa gặp chuyện không may mà bản thân nàng bị hãm hại thì có lợi cho Hoàng Hậu nhất.
Nhưng mà nàng tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Dáng vẻ hiện tại của Cảnh Đế chính là không thể nhìn người khác nói xấu Thẩm Tịch Nguyệt.
Cảnh Đế tinh tế đánh giá biểu tình của Bạch Du Nhiên, nghĩ muốn nhìn ra cái gì đó từ vẻ mặt của nàng.
"Mẫu thân...." Nghiêm Ninh tựa vào người Bạch Du Nhiên, làm thế nào cũng không chịu rời đi. Ngược lại với những đứa bé khác, đối với người con thứ ba này, Cảnh Đế rất ít tiếp xúc.
Không phải là hắn nặng bên này nhẹ bên kia nhưng mà mỗi lần hắn đưa bọn trẻ cùng đi chơi thì Bạch Du Nhiên đều vô cùng khẩn trương, sợ xảy ra chuyện gì. Ninh Nhi cũng phòng bị các huynh đệ khác, thời gian lâu, Cảnh Đế đối xử với cậu bé cũng lạnh nhạt hơn.
"Ôm Tam hoàng tử đi cho trẫm."
Lai Hỷ ở bên cạnh vội qua bế người.
Nghiêm Ninh phản kháng rất mạnh mẽ: "Không cần, không cần, ta muốn ở bên cạnh mẫu thân, các ngươi đều cút ngay, cút ngay!"
Thấy ngôn ngữ của cậu thô tục, Cảnh Đế hơi mất hứng.
"Còn không mau ôm Tam hoàng tử đi."
"Ta không đi, ta không đi, ngươi là người xấu..." Cậu khóc lớn.
Cảnh Đế liếc Bạch Du Nhiên: "Ngươi đã nói có người hãm hại, trẫm cũng sẽ không vì chứng cứ mới điều tra được trong một ngày mà ban chết cho ngươi. Ngươi vào lãnh cung ở một đoạn thời gian đi!"
Bạch Du Nhiên rơi lệ đầy mặt, nhìn về hướng con trai mình bị bế đi, cuối cùng vẫn tìm được một tia lý trí.
Nếu như Hoàng Thượng nói như vậy thì chứng minh rằng hắn không nhất định sẽ tin toàn bộ những chứng cứ này, đặc biệt những lời cuối cùng lại có thâm ý khác.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo lại.
"Nô tỳ tuân chỉ."
Bạch Du Nhiên vì mưu hại Chiêu Dương công chúa bị biễm vào lãnh cung.
Trong cung này không ai không chấn kinh nhưng mà suy nghĩ lại, vốn Hoàng Thượng nói ngoan độc như vậy nhưng hôm nay nhìn xem, ngược lại cũng không đẩy Bạch Du Nhiên vào chỗ chết. Như vậy lại cảm thấy, quả nhiên có đứa bé chính là không giống người khác.
Chuyện này quả thực là giống hệt chuyện của Đức phi, phạm vào sai lầm lớn nhưng cũng vì có Nghiêm Gia cho nên được tha. Khó trách Tề Phi muốn tự tay giết người.
Nhìn lại chuyện ngày hôm nay, quả là có vài phần tương tự với chuyện Đức phi.
Cái thai này của Tịch Nguyệt không quá ổn định, vẫn luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng. Cho dù không xuất môn cũng nghe được một chút chuyện.
"Chủ tử, người đừng lo lắng quá, cũng đừng nghĩ đến những chuyện kia, hiện tại người là người nàng thai, vẫn nên giữ gìn sức khỏe thật tốt mới đúng." Cẩm Tâm an ủi khuyên giải, sợ chủ tử hờn dỗi vì không xử lý nghiêm Bạch Du Nhiên.
"Ta không lo lắng."
"Thật vậy sao?" Cảnh Đế từ bên ngoài đi vào.
Ngồi xuống bên cạnh Tịch Nguyệt, hiện tại ngoài đi thăm Kiều Kiều thì nàng cũng không đi lại nhiều.
Tịch Nguyệt thấy Hoàng Thượng vào thì vội vàng thỉnh an.
Cảnh Đế tiếp tục hỏi nàng: "Nàng thực sự không tức giân sao?"
Cảnh Đế tinh tế đánh giá thần sắc Tịch Nguyệt. Biểu tình của Tịch Nguyệt điềm đạm gật đầu.
"Hoàng thượng làm như vậy đương nhiên là có đạo lý của Hoàng Thượng. Thiếp tin tưởng người."
Cảnh Đế thấy nàng như vậy, vui mừng kéo tay nàng.
"Trẫm rất vui vì nàng nguyện ý tin tưởng trẫm."
Thấy Tịch Nguyệt nhìn hắn, Cảnh Đế cẩn trọng nói về chuyện này: "Trẫm cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Tình tình của Bạch Du Nhiên, ta và nàng đều hiểu là nàng ta sẽ không lỗ mãng như vậy. Nàng làm việc rất dè dặt cẩn thận, sao có thể lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy. Thực ra trẫm đã nghĩ qua có phải là nàng ta cô ý làm như vậy, dùng phương pháp trái ngược hay không. Nhưng mà cân nhắc lại, cảm thấy khả năng này không cao. Nàng nghĩ xem, nếu như không lưu lại những chứng cứ này thì nàng ta hoàn toàn có thể tạm thời vờ trong sạch, về sau có chứng cứ thì lại giả vờ tìm cớ là được. Không đáng phải nhanh chóng đưa mình vào như vậy, hơn nữa lúc trước trẫm cũng đã nói sẽ giết không ta, nàng ta hẳn sẽ không làm như vậy, dù sao nàng ta còn có Ninh Nhi.
"Vậy theo ý Hoàng Thượng là chuyện này có người cố ý vu oan cho Bạch Du Nhiên?"
Thực ra Tịch Nguyệt cũng nghĩ đến điều này.
"Chẳng lẽ nàng không nghĩ như vậy sao?" Thấy nàng hỏi như vậy, Cảnh Đế cười đáp lại.
"Thiếp chỉ khó hiểu, rốt cuộc là ai muốn hại Bạch Du Nhiên. Hoặc là, hại cả hai người chúng ta? Nhưng mà người đó lại chọn Kiều Kiều để xuống tay, bản thân chuyện này đã khiến cho thiếp khó hiểu."
Tịch Nguyệt có suy tính của mình.
"Thiếp cảm thấy người kia coi trọng việc hãm hại Bạch Du Nhiên hơn, còn thiếp hoặc Kiều Kiều của thiếp chỉ là thứ yếu."
Cảnh Đế nghe xong thì nhíu mày nhìn nàng: "Nói suy nghĩ của nàng thử xem."
"Có lẽ người kia chỉ cần là con của Hoàng hậu mà thôi, là ai không quan trọng. Nếu như hôm đó người ở cạnh bờ ao là Tiểu Tứ Nhi thì Tiểu Tứ Nhi chính là mục tiêu, nếu như là Tiểu Ngũ Nhi thì Tiểu Ngũ Nhi chính là mục tiêu. Mà hôm đó, người ở bên hồ nhìn cá là Kiều Kiều cho nên Kiều Kiều trở thành mục tiêu. Nếu không mục tiêu là không cố định thì có thể thấy thiếp không phải là một đối tượng của kế nhất tiễn song điêu, chẳng qua là vì thiếp được sủng ái, con của thiếp cũng được sủng ái, như vậy người sẽ càng tức giận."
Tịch Nguyệt là người lý trí, lúc điều tra ra hung thủ là Bạch Du Nhiên thì nàng liền nghĩ như vậy. Mặc dù không biết có phải là như vậy hay không nhưng nàng cảm thấy nàng đoán cũng không sai lắm.
"Trẫm không ban chết cho Bạch Du Nhiên, nói không chừng người kia sẽ động thủ, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, bất luận là vì nguyên nhân nào...." Cảnh Đế nhìn vào mắt của Tịch Nguyệt: "Bất luận là vì nguyên nhân nào, trẫm cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người xuống tay với con của trẫm. Bất luận kẻ nào cũng vậy, trẫm đã nói người ra tay phải chết thì nhất định người đó sẽ phải chết. Nguyệt Nhi yên tâm, trẫm sẽ không để cho Kiều Kiều ủy khuất."
Tịch Nguyệt cũng nhìn Cảnh Đế, rất lâu sau, lâu đến mức Cảnh Đế cho rằng nàng sẽ không đáp lời thì cuối cùng Tịch Nguyệt lộ ra khuôn mặt tươi tắn nói: "Thiếp tin tưởng Hoàng Thượng."