Ở đâytôi phải tự khen thưởng mình một tiếng mới đúng, mặc dù trong lòng đã gào thétđến điên đảo, nhưng sắc mặt bên ngoài vẫn không hề thay đuổi. Chị Mã vẫn ngồiđó oán thán tiếp: “Những người chưa kết hôn, đúng là có khác thật. Phiêu Phiêu,em chưa kết hôn phải không?”.
“...Chưa.”
“Thếchắc có người yêu rồi chứ hả?”.
“Dạ.”
“Có mộtcâu không biết chị có nên hỏi hay không, em thử lần nào chưa?”.
“Chịơi, chị nói...”
“Thế làcó thử rồi hả?”.
“Dạchưa. Thật sự là chưa.”
“Ừ,đúng là không được quá dễ dãi, để đàn ông chiếm được mình.”
Tôicười gượng, Mã Phương tiếp tục nói: “Những người nên thử thì cũng phải thử mộtchút, đây mặc dù không thể nói là vấn đề chủ yếu, ít nhất cũng là một vấn đềthứ yếu, hơn nữa tuổi tác của em cũng ngày một già đi, cái vấn đề này mỗi lúcmột quan trọng hơn. Có nhiều khi, nếu như chuyện này không có vấn đề gì thìnhững vấn đề khác đều chẳng là cái gì cả. Em đừng cười, thực ra hiện nay nhiềungười ly hôn như thế, có rất nhiều người đều vì vấn đề này. Em nói xem, nếu nhưngười phụ nữ rút hết sạch sẽ sức lực của anh ta, cho dù anh ta có ý đồ, cũngchẳng làm ăn được gì nữa, còn nữa, nếu như...”
Chị Mãhình như càng nói càng hăng, tự nguyện truyền đạt lý luận quan hệ vợ chồng chotôi, đang định nói cho tường tận hơn nữa thì điện thoại di động của chị ấy đổchuông, chị ấy nhìn số điện thoại một chút, rồi mới nhấn nút nghe: “Em đang ởchỗ của Phiêu Phiêu này, đến thăm người ta một chút, anh cũng đến à? Thế cũngđược chứ sao.”
“Là anhLý hả chị?”.
“Ừ.”
“Em nóirồi mà, anh Lý này cũng thành tâm thành ý với chị quá.” Trong lòng lại chẳngmong đợi gì việc gặp Lý Trí cả, nhưng lúc này đây đương nhiên phải nặn ra cáigì đó nói cho lọt tai một chút, dù thế nào đi chăng nữa, Mã Phương cũng đã sốngcùng anh ta rồi. Mã Phương cười cười, nụ cười đó ẩn chứa một điều gì khác, tôingơ khác, có chút không hiểu lắm, nhưng mà theo bản năng, tôi biết rằng khôngnên nói về chuyện này nữa, khi Lý Trí qua đây, cuối cùng tôi cũng đã biết đượclúc nãy tại sao Mã Phương lại cười. Anh Lý Trí này, không phải là đến đón MãPhương, cũng không phải đến thăm tôi, anh ta đến để thể hiện mình.
“PhiêuPhiêu này, anh định qua đây từ lâu, nhưng mà công ty cứ bận suốt, em không biếtcái công ty đó của bọn anh đâu... mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đếntìm, em thấy mấy người kia cứ giả vờ đứng đắn thế thôi, nào là đến Tử Kinhmát-xa thư giãn, uống trà, đánh bài gì gì đó, trông có vẻ rất được đấy, nhưngthực ra ư, những thứ đó đều là giả vờ hết, đến cuối năm, đều lo chạy công tycủa bọn anh, chỉ lo sang năm bọn anh không rót tiền cho họ! Bận lắm chứ, bậnthật đấy!” Anh ta vừa nói vừa thở dài, giống như anh là sếp tổng của công tyđầu tư ấy không bằng, tôi rót cho anh một cốc nước, “Vậy hả anh, em quanh nămsuốt tháng cũng thế cả thôi, anh đến thăm hay không cũng được, chỉ cần anh vàchị Mã sống với nhau cho tốt, là em mừng rồi.”
“PhiêuPhiêu đúng là biết ăn nói quá, có điều, người làm mai cho anh chị nhất định làem rồi, anh tới vội vàng quá, cũng chẳng chuẩn bị gì cả. Có hộp bánh em cầmlấy, hôm nay sếp Lý của anh cứ bắt anh cầm cho bằng được, không nhận thì khôngxong với sếp.”
Anh đưahộp bánh được gói rất đẹp, rất tinh tế về phía tôi, là hộp bánh của một cửatiệm bánh cực kỳ nổi tiếng của thành phố chúng tôi, mặc dù tôi chưa từng đi xemxét giá cả ở đó, nhưng cũng biết rằng, hộp này ít nhất cũng phải hai trăm đồng.Hai người họ đều đã đóng tiền rồi, Mã Phương đưa bánh hạt dẻ một hai chục tệ rathì sao cũng được, còn hộp bánh này tôi ngại nhận lắm, nhưng Lý Trí cứ một haiđưa cho tôi: “Cầm đi cầm đi, coi thường anh Lý này phải không, ủa...”
“Đượcrồi được rồi được rồi.” Tôi thấy sắc mặt của anh thay đổi, lại liên tưởng đếntính cách của anh, cũng không khách sáo nữa, “Thế thì em nhận nhé anh Lý, thậtsự cảm ơn anh nhiều.”
“Khôngphải.”
“PhiêuPhiêu, hình như anh gặp em ở đâu đó rồi thì phải...”
MãPhương ở bên cạnh cười nói: “Đương nhiên là anh đã từng gặp Phiêu Phiêu rồi.”
“Khôngphải, Phiêu Phiêu không giống.”
“Đươngnhiên rồi, Phiêu Phiêu của chúng ta bữa nay đẹp ra mà.”
Lý Trívẫn nhíu mày, khuôn mặt cứ đắn đo: “Đẹp thì đương nhiên là đẹp ra, nhưng hìnhnhư anh gặp ở... Thôi kệ, anh nhớ không ra.” Em ăn bánh này đi, ăn ngon thì gọiđiện thoại cho anh, ở chỗ anh Lý của em vẫn còn nữa.”
Tôi gậtđầu cười cười, chẳng để chuyện đó trong lòng, tôi chỉ coi đó là những lời nóikhách sáo. Hai người nói chuyện phiếm ở chỗ tôi mấy phút nữa, sau đó liền cáotừ, tôi tiễn họ xuống dưới lầu, nhìn họ bước lên một chiếc xe Audi.
Tôikhông hiểu gì lắm về xe cộ, cũng không biết đó là A6, A4 hay là một loại khác,chỉ cảm thấy chiếc xe đó đường nét phóng khoáng, rất chịu chơi, có điều cũngtương đối đơn điệu, đây đương nhiên không phải là xe của Lý Trí. Chỉ nhìn chiếcxe này, cũng có thể biết được sếp của anh ấy là một người cẩn trọng, chỉ khôngbiết là tại sao lại trọng dụng Lý Trí. Chẳng nhẽ, trước mặt sếp của mình, anhta lại có một kiểu dáng khác? Suy nghĩ này lởn vởn trong đầu tôi một chốc, ngaysau đó bị vứt qua một bên.
Tôichẳng có hứng thú gì với Lý Trí, đối với ông sếp của anh, tôi càng không cóhứng thú - có hứng thú cũng chẳng được cái gì!
Bánhhạt dẻ tôi chia cho chị Vu và dì Vương cùng ăn, còn hộp bánh kia, tôi lại âmthầm đưa về bên nhà của Lưu Thụy Căn, đúng thế, tôi thật là không công bằng, cứthiên vị cho người ngoài, nhưng mà hộp bánh này Lý Trí vốn dĩ là tặng cho tôimà, tôi đưa về cho người yêu của mình ăn, chắc là không sao chứ hả - nếu mà cósao thì cũng làm được gì nhau nào?
Bây giờchúng tôi đang ở trong giai đoạn cực khổ vì tiết kiệm, tôi còn đỡ, thứ nhất làphải giảm béo, thứ hai là có thể đi theo La Lợi ăn ké một chút, Lưu Thụy Cănthì lại không như thế. Mặc dù mỗi ngày tôi đều chuẩn bị thức ăn cho anh rất hợplý, có thịt có trứng, nhưng mà tiền tiêu vặt lại bị quản lý nghiêm ngặt. Tôi vôcùng rõ ràng, việc không muốn tiêu và không được tiêu nhau rõ rệt, con ngườiđôi lúc cũng cho phép tiêu xài xa xỉ một chút, mới có thể điều chỉnh trạng tháitâm lý. Loại bánh này mặc dù không phải là thứ xa xỉ phẩm gì, nhưng mà bìnhthường chúng tôi cũng sẽ không ăn.
Tôimang tâm trạng cống hiến báu vật đến nhà anh, nhưng lại không ngờ, trong nhàanh cũng có hai hộp: “Hôm nay có một khách hàng nịnh nọt sếp tổng của bọn anh,anh đi theo cũng được cho hai hộp.”
Tôingắm nghía hộp bánh của anh, rồi lại ngắm nghía hộp bánh của tôi, cuối cùngđành phải than thở một câu: “Không ngờ bây giờ hộp bánh này lại trở thành mốtthời thượng để tặng quà cho nhau.”
“Xétcho cùng thì danh tiếng đặt vào đó cả, tặng ra ngoài không tốn kém bao nhiêu,lại được tiếng.”
“Làmthế nào bây giờ, có hạn sử dụng này, anh có bạn cần phải tặng quà không?”. Nếulà ngày xưa, tôi đã trực tiếp tặng cho La Lợi rồi, nhưng bây giờ, cô ấy tuyệtđối đã không có nhu cầu nữa, còn anh Hai, mỗi dịp lễ Tết, quà cáp ở chỗ anh cómà chất thành đống, chúng tôi chỉ việc giúp anh tiêu thụ thôi, chứ anh khôngcần chúng tôi đi tặng cho anh.
LưuThụy Căn lắc lắc đầu: “Những người bạn của anh thật ra đều là đồng nghiệp củaanh, cũng ngại đi tặng lại lắm.”
“Thếthì... anh cố gắng mà ăn đi nhé?”.
“Mấythứ này đâu thể ăn thay cơm được, lâu lâu nếm một hai miếng thôi. Nếu không...em gửi chuyển phát nhanh về đi.”
Tôinhất thời chưa phản ứng lại kịp.
“Gửichuyển phát nhanh về nhà em ấy.”
Đếnrồi! Cuối cùng cũng đã đến rồi, thực ra tôi biết vấn đề này không thể nào màgiấu giếm mãi được, cứ cho là bình thường tôi né tránh được, nhưng mà sắp đếnTết rồi cũng sẽ bị phơi bày ra mà thôi. Nhưng vào lúc này đây, tim tôi đậpnhanh một cái, tôi suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Gia đình nhà em...không tốt lắm.”
LưuThụy Căn nhìn tôi với một ánh mắt khích lệ, tôi âm thầm thở dài, cắn răng: “Bamẹ em đã ở riêng nhiều năm rồi, họ không thèm để ý gì đến nhau cả, em cũng rấtít khi về.”
“Anhkhông hiểu lắm.”
“Tìnhcảm của họ không hòa hợp, thế là chia tay, sau đó mỗi người đều tìm người mớirồi.” Tôi cố gắng nói ra với giọng điệu nhẹ nhàng nhất, nhưng mà chỉ có mìnhmới biết cảm giác lúc này.
“Nhưngmà có liên quan gì đến việc em về hay không về?”.
“Em vềđể làm gì? Em về thì có làm được gì đâu? Ba mẹ đều đã có gia đình riêng, trướcđây em... chỉ có làm ngứa mắt họ mà thôi.” Tôi muốn mình bình tĩnh, nhưng hiểnnhiên, tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao, khi nói đến đây, tôi có chútkhông bình thường, Lưu Thụy Căn vỗ vỗ lên đùi tôi mấy cái, tôi miễn cưỡng cườivới anh, “Không phải là em không muốn về, là em... không thể trở về được.”
Đây làlần đầu tiên tôi miễn cưỡng thừa nhận sự thật này trước mặt người khác. Cho dùtrước mặt La Lợi hay anh Hai, tôi luôn nói rằng, là tôi không muốn quay về đó,tôi không thể nào tha thứ cho họ được. Nhưng thực ra, có gì mà tha thứ vớikhông tha thứ cơ chứ? Tình cảm không hợp nhau, ở với nhau cứ cãi nhau hàngngày, thật sự không bằng chia tay luôn cho rồi. Bởi vì đủ kiểu nguyên nhânkhông thể nào ly hôn triệt để được, đó cũng là tự do của hai người họ, còn việctìm người khác... Đó lại càng là chuyện bình thường ở huyện.
Họ làbố mẹ của tôi, họ nuôi nấng tôi khôn lớn, họ đã cho tôi học xong đại học, họ đãhoàn thành trách nhiệm của họ. Tôi không thể nói bố mẹ của người khác thế nàythế nọ, tôi cũng không thể nói con gái nhà người khác được chiều chuộng như thếnào.
Conngười, từ trước đến nay không phải đều so sánh như thế cả hay sao, nếu như thậtsự cần phải so đo như thế, vậy nếu so sánh với con gái nhà Bill Gates, chẳngphải cái sự so sánh đó sẽ đè tôi chết hay sao?
Nhữngđạo lý này tôi hiểu rõ cực kỳ, nhưng mà tôi vẫn chưa dám nói với bản thân mìnhrằng tôi thật sự hoàn toàn không để ý, đặc biệt là mỗi khi Tết đến, cho dù tôicó vui vẻ tung hoành ngang dọc trên thế giới hai chiều, nhưng mà trong lòng vẫncó chút gì đó mất mát.
“Khôngsao đâu, em có thể đến chỗ anh đây.”
LưuThụy Căn ôm tôi, tôi ngẩng đầu lên, anh ôm tôi chặt hơn chút nữa: “Năm nay, haichúng mình sẽ cùng nhau đón Tết.”
“Anhkhông đi Quảng Châu à?”.
“QuaTết rồi đi.”
“Không đượcđâu, anh phải đi...”
“Khôngphải, em đừng suy nghĩ quá nhiều, lúc này tàu xe Tết đông đúc lắm, công ty cũngcần người, hơn nữa, năm nay gia đình anh đang chuẩn bị đi du lịch ở nước ngoài,anh tới đó cũng chẳng có ai. Cho nên năm nay, chỉ có hai chúng ta đón Tết vớinhau mà thôi.”
Nói đếncuối, trong giọng nói của anh pha lẫn tiếng cười, còn tôi, không kiềm chế đượcôm lấy anh. Lúc này đây, tôi vô duyên vô cớ thấy phải cảm ơn người bạn gái cũcủa Lưu Thụy Căn một chút, cảm ơn cô ấy đã bỏ rơi người đàn ông này. Người đànông như thế này, cho dù anh có nghèo, cho dù cả đời chẳng có nhà ở, cho dù mườimấy năm sau trong tương lai vẫn phải lên từng chi tiết nhỏ để tiết kiệm trongcuộc sống, chỉ vì một phút giây này thôi, cũng xứng đáng lắm - hơn nữa, cũngchưa chắc là sẽ như thế, sự nghiệp vẽ tranh của tôi bây giờ rất có tiến triển!
Tronggiây phút này, trong lòng tôi vô cùng nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng đã hiểu rarằng, hóa ra trước đây tôi cứ bay bổng trên trời suốt, cho dù tôi đã thích LưuThụy Căn, cho dù tôi bắt đầu có chuẩn bị cho tương lai của hai chúng tôi, chodù tôi bắt đầu lên từng chi tiết nhỏ cho kế hoạch đó, nhưng mà trong lòng tôiluôn có chút gì đó không dám khẳng định, nhưng hiện nay, cuối cùng tôi cũng đãcảm thấy yên ổn. Bất kể bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ, bất kể tương lai sẽ gặpphải điều gì, tôi sẽ luôn nắm chặt tay người đàn ông này, để cùng nhau vượtqua.
Thật sựlà tôi suy nghĩ như vậy, và cũng sẽ làm như thế thật, nhưng tôi không ngờ, cómột vài việc, không phải muốn là có thể làm được.
Xét tớiđặc thù công việc của chúng tôi, đợt Tết này, chúng tôi chỉ được nghỉ ba ngày,có điều chị Vu cũng rộng rãi, trả tiền tăng ca gấp ba lần, còn có cả quà Tếtrất phong phú, tôi hí hửng ôm phần quà đó, chỉ làm cho La Lợi khinh bỉ mà thôi.