Kỳ Nghỉ Dài Của Ảnh Hậu

Chương 36: Dafu



Tô Minh Nguyệt nghe thấy giọng điệu lạnh như băng của Vu Thành Quang, cô ấy đang mở hộp bánh ra thì đột ngột dừng lại, vốn dĩ nghĩ rằng Vu Thành Quang giúp cô ấy trông con chó con trong hai ngày, cô mang đồ ăn đến cho anh coi như cảm ơn, ai ngờ lại bị anh chê như vậy.

Nhìn những chiếc bánh Dafu tròn quay nằm trong hộp, Tô Minh Nguyệt lè lưỡi chậm rãi nói: "Vậy thôi, em ăn một mình vậy ..."

Cô đang định đóng nắp hộp lại thì bàn tay của Vu Thành Quang đột ngột thò vào. Cô không cầm chắc nắp hộp, bị anh làm giật mình, làm rơi nắp hộp lên tay anh.

Tình huống gì thế này? Tô Minh Nguyệt nhìn anh chằm chằm.

Hai người nhìn nhau, Vu Thành Quang không đợi cô nói gì, liền trực tiếp quay mặt đi.

Khi mở cửa cho cô vào, anh cũng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Tô Minh Nguyệt, nhưng sau khi nghe anh nói thì mắt cô thoáng chút hụt hẫng, anh lúc này mới nhận ra lời nói của mình đã khiến cô thất vọng.
Anh hơi hối hận, và chỉ có thể thể hiện điều đó bằng hành động.

Vu Thành Quang thậm chí còn không nhìn kỹ, chỉ lấy từ trong hộp ra một chiếc bánh, ngay lập tức bỏ vào miệng.

Sau khi nhai vài giây, vị ngọt của bánh gạo trộn với kem và mứt tràn ngập trong miệng, có lẽ vì đã lâu không ăn đồ ngọt nên anh đã ho dữ dội sau khi nuốt xuống.

Tô Minh Nguyệt giật mình, tưởng Vu Thành Quang bị sặc, vội vàng đưa ly nước trên bàn cho anh.

“Này… không cần miễn cưỡng mà.” Nhìn mặt anh đỏ bừng, Tô Minh Nguyệt cảm thấy mình đã gây chuyện rồi, vì vậy cô tốt bụng bước tới vỗ nhẹ vào lưng anh.

Không ngờ cô mới vỗ được vài cái đã bị Vu Thành Quang bắt lấy tay.

Cổ tay Tô Minh Nguyệt bị anh nắm thật chặt, cô nhìn Vu Thành Quang ho đến nỗi chảy nước mắt, tay kia cầm chiếc cốc lên uống vài ngụm nước, sau vài giây, anh buông cô ra rồi nói.
"Nguyệt Nguyệt, không được làm như thế khi sơ cứu. Nếu gặp phải tình trạng ngạt thở do dị vật, hãy làm thế này ... thế này ... rồi thế này."

Tô Minh Nguyệt nghiêng đầu, nhìn Vu Thành Quang đang miêu tả phương pháp sơ cứu.

Vu Thành Quang đang tự vỗ ngực mình minh họa cho cô, cười hỏi "Em học được chưa?"

"Ưm ... ừm ..." Cô ngồi trở lại ghế sô pha với một nụ cười khô khốc. "Em đã được học cái này trong lớp huấn luyện dã chiến. Vừa rồi em vội quá nên quên mất."

“Cần nhớ kỹ những kiến thức sơ cứu cơ bản.” Vu Thành Quang gãi đầu, “Còn về hô hấp nhân tạo thì anh không dạy nữa...



Cái này em có thể tự học mà ... Tô Minh Nguyệt vội vàng tìm cách đổi chủ đề. "Anh Thành Quang, thằng nhỏ đâu?"

Vu Thành Quang có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn còn đang ngủ, em ngồi đợi chút đi.” Anh trở lại phòng ngủ, thay bộ quần áo khác rồi mang con chó nhỏ ra ngoài.
Tô Minh Nguyệt pháp hiện ra anh đã thay đổi chiếc giường cho con chó nhỏ, từ một hộp carton chuyển phát nhanh sang một hộp đựng đồ màu xanh.

Vu Thành Quang giải thích, "Hộp carton bị nó tiểu ra rồi, anh để tấm lót nướƈ ŧıểυ dưới đáy hộp, nên thay tấm lót mỗi ngày một lần."

Con chó nhỏ nằm thoải mái trên chiếc khăn màu be trong hộp đựng đồ, nó cảm thấy có động, liền tỉnh dậy, chân nhỏ quẫy đạp mạnh mẽ, chiếc mũi nhỏ bé đang ngửi ngửi.

Tô Minh Nguyệt nhìn cái hộp một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu hỏi Vu Thành Quang, "Em hình như cảm thấy nó lớn lên một chút?"

"Đúng rồi, hai ngày qua tăng được 50 gam. Mỗi ngày cho ăn thêm một lần. Nó khá khỏe. Vài ngày nữa là có thể mở mắt. Nếu trụ được một tháng thì có thể sống tiếp. "

“Thật sao, tốt quá rồi.” Tô Minh Nguyệt đưa tay chạm vào nó, lông tơ trên cơ thể con chó con dường như đã dày lên.
Con chó nhỏ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Tô Minh Nguyệt, cơ thể nhỏ bé của nó ưỡn ra sau, cọ vào lòng bàn tay cô ấy.

“Ôi, đang muốn đượt vuốt ve sao?” Tô Minh Nguyệt sờ sờ đầu của nó, “Đứa bé đáng thương, sống thật khỏe nhé, sau này tìm cho em một người mẹ sẽ yêu thương em...”

Vu Thành Quang đã sốc khi nghe những gì cô nói, anh hỏi lại một cách bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt, em không định giữ nó lại sao?"

"Chuyện này, em vẫn chưa nghĩ tới, Anh Thành Quang, ngày hôm đó em có hơi buồn phiền. Em cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé như vậy, anh và bố em cứ nhét vào tay em. Nếu nó ở chỗ em có xảy ra vấn đề gì, em thật sự sẽ rất khó chịu đó. ” Tô Minh Nguyệt nheo mắt, thích thú với điệu nũng nịu của con chó con. "Bố em là một bác sĩ thú y, vậy mà từ bé đến lớn em chưa từng nuôi con vật nào, chính vì ông ấy nói với em rất nhiều thứ, nào là mắc bệnh, nào là bị bỏ rơi. Những điều này chắc anh thường thấy đúng không?"
Vu Thành Quang gật đầu.

"Vì vậy, em không muốn quá thân thiết với chúng, em rất thời khắc phải chia ly." Tô Minh Nguyệt dừng lại và tiếp tục: "Ngày chú bé này được sinh ra, em thực sự rất ngưỡng mộ anh."

Sau khi nói xong, cô nhận ra rằng từ đó hình ảnh của Vu Thành Quang trong lòng cô càng thêm "kiên cường" và "có trách nhiệm", cô cũng không cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn thấy anh.

“Đây là chuyện bình thường mà, em nói cũng đúng, công việc của em không thích hợp để nuôi nó.” Vu Thành Quang tỏ ra thông cảm. "Hay là để nó ở chỗ anh đi, ban ngày anh có thể mang nó tới bệnh viện, viện trưởng cũng sẽ rất thích nó."

“A, tuần này vừa hay em không có việc gì, còn muốn cho nó ăn thêm vài ngày nữa.” Tô Minh Nguyệt cảm thấy con chó nhỏ đang liếm lòng bàn tay mình, cô thu tay lại với một nụ cười. "Em thực sự chưa từng thấy một con vật nhỏ như vậy, thật đáng yêu."


"Được thôi. Bộ phim về động vật mà em nói lần trước, có quay nữa không?"

“… Chuyện đó, chưa quyết định nữa!” Tô Minh Nguyệt nở một nụ cười chuyên nghiệp với lương tâm cắn rứt, vội xua tay, trong lòng thầm nghĩ sao mà anh vẫn còn để ý chuyện này .

Vu Thành Quang thấy mặt cô có vẻ mệt mỏi, tự trách đã hỏi điều không nên hỏi. Nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười của Tô Minh Nguyệt, nó dường như còn ngọt ngào hơn cả chiếc bánh Dafu mà anh vừa ăn.

“Nguyệt Nguyệt, em đặt tên cho nó đi.” Vu Thành Quang nói, “Khi nào nó mở mắt, em gọi nó bằng cái tên đó, nó sẽ luôn nhớ đến em.”

“Thật không?” Tô Minh Nguyệt cảm thấy điều đó khá lãng mạn, tên gì nhỉ? Tên ... Cô nhìn con chó nhỏ và suy nghĩ hồi lâu, rồi vô tình nhìn thấy hộp bánh trên bàn trà, liền nảy ra ý tưởng.
“Gọi nó là Dafu đi!” Tô Minh Nguyệt nhìn con chó nhỏ màu xám đen, cuộn mình lại như một quả bóng, khiến cô nhớ đến chiếc bánh sô cô la Dafu mà Tạ Hiểu Đông vừa ăn.

Vu Thành Quang không biết chuyện đó, vì vậy anh ta thậm chí còn hối hận vì chiếc bánh Dafu anh đã ăn vừa rồi.

Tô Minh Nguyệt dùng ngón tay chỉ vào cái đuôi cong nhỏ của nó, vui vẻ nói: "Dafu, Dafu, nghe thấy gì không, từ giờ sẽ gọi nhóc là Dafu."

“Được rồi, xin chào Dafu.” Vu Thành Quang cũng đưa ngón tay chạm vào cằm Dafu.

Tô Minh Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã gần ba giờ chiều, cô vội vàng đứng dậy nói: "Anh Thành Quang, lại làm phiền anh nửa ngày nữa rồi. Vậy em đưa Dafu về nhà trước." "

“Này, chờ một chút.” Vu Thành Quang nói xong liền trở lại phòng ngủ, lấy ra một túi đồ.

Tô Minh Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, ngoài sữa bột và dung dịch dinh dưỡng cho thú cưng, còn có một túi lớn tấm lót và máy ủ ấm cho trẻ em, tần suất và liều lượng đều được ghi rõ ràng trên tờ giấy nhớ.
Cô âm thầm gắn thêm cái mác "cẩn thận" cho Vu Thành Quang.

"Cảm ơn anh Thành Quang, anh đừng lo, cứ giao cho em đi, tuần này em không có việc gì khác, em sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Tô Minh Nguyệt nói xong, cô cầm hộp đựng đồ lên, đợi Vu Thành Quang đưa túi vào tay cô.

Vu Thành Quang đứng bên cạnh, cúi đầu vừa đưa túi vào tay cho cô, thì thấy mũi anh giật giật vài cái, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Từ Minh Huệ bối rối hỏi: "Làm sao vậy? Mắt của em đã khá hơn nhiều rồi? Hôm nay, quản lí của em nói nhìn không ra mắt em bị sao nữa, cảm ơn thuốc nhỏ mắt anh đưa nhé!"

“Nguyệt Nguyệt… Hôm nay đến bệnh viện phải không?” Vu Thành Quang đột nhiên nói, “Tóc và quần áo của em có mùi clo dioxide.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv