Tô Minh Nguyệt tháo kính râm xuống, nhìn ra cửa xe bên cạnh Tạ Hiểu Đông, cũng nhìn quanh bãi đậu xe.
Ngoại trừ những chiếc xe được đỗ ngay ngắn, cô không thấy có gì đặc biệt, thấp giọng hỏi: "Anh Đông, anh nhạy cảm quá rồi, gần đây có người trong công ty bị chụp ảnh rồi à?"
"Không có, mấy ngày nay mấy diễn viên đi quay bị chụp lại đều là được sắp xếp ổn thỏa trước đó rồi, chỉ là anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm ..." Tạ Hiểu Đông lắc đầu. "Thôi bỏ đi, bây giờ em muốn về nhà hay cùng anh đến công ty?"
Tô Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, cô thấy Tạ Hiểu Đông dường như không còn tức giận nữa, ngập ngừng nói: "Nếu không có việc gì nữa, hay là cho em về nhà đi?"
“Được, buổi chiều anh cũng có cuộc họp, em về nhà trước đi, tuần sau anh dẫn em đến một trường quay xem xem?” Tạ Hiểu Đông dùng điện thoại di động lật xem lịch trình của mình.
"A? Trường quay nào? Lại định chụp cái gì nữa?" Tô Minh Nguyệt vẻ mặt hoảng hốt, vừa mới xuất viện, tại sao Anh Đông lại nghĩ đến chuyện quay phim rồi.
Tạ Hiểu Đông giang hai tay nói: "Em xem, cứ nhắc tới chuyện này, em lại bắt đầu căng thẳng. Có Anh Đông ở đây, em sợ cái gì?"
"Vừa rồi anh như vậy ..." Tô Minh Nguyệt nhìn Tạ Hiểu Đông, anh ta hôm nay cũng vẫn mặc quần áo chỉnh tề, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong ánh mắt nghiêm nghị lại không có chút dễ tính nào. Anh xắn tay áo lên, trông thật lạnh lùng.
Cô nghĩ thầm, may mà hai người quen nhau từ lâu, nếu không cũng sẽ giống như mấy đứa nhóc kia, nhìn thấy anh cũng bị dọa sợ mà chạy đi.
"Anh thì sao chứ? Vừa rồi anh không tức giận với em. Em không thấy giọng điệu của bác sĩ rất lỗ mãng, nói em không thể quay phim nữa, em hèn nhát thế à?"
"Haizz, em đã nói là em sẽ quay, anh vẫn còn chê em hèn nhát ..." Tô Minh Nguyệt thấy mình cũng thật khổ.
"Chậc chậc, anh không thấy em tỏ ra tức giận gì nhỉ ?"
Tô Minh Nguyệt rất muốn than thở: Anh à, lúc đó em ngất chứ không phải anh ... Cô chỉ có thể nghiêm mặt hỏi: "Ý anh là gì?"
"Có một chương trình tạp kỹ sắp khởi quay. Đó là chương trình biểu diễn tài năng của người mẫu. Bên Tổng công ty có một cô bé đã lọt vào top 20. Anh muốn dẫn em đến đó xem, chỉ để trải nghiệm việc quay phim của người khác. Đây cũng không được xem là tiếp xúc với nguyên nhân gây căng thẳng đâu nhỉ? "
Điều mà Tạ Hiểu Đông không nói là Triệu Vũ đã nhận được liên hệ từ người phụ trách AiCo và buổi chụp thử của Tô Minh Nguyệt đã được giao cho trụ sở chính để đánh giá. Bà Sharon của AiCo cố ý nhấn mạnh rằng, trước khi tin tức được xác nhận, quản lý sẽ không được cho Tô Minh Nguyệt tiếp nhận vị trí đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng thời trang nào khác.
Anh nghĩ rằng nếu giành được hợp đồng đại sứ thương hiệu, giá trị của Tô Minh Nguyệt chắc chắn sẽ tăng lên.
Hiện tại cứ để từ từ cho cô thích nghi với môi trường quay chụp, Tạ Hiểu Đông đã nghĩ ra cách luộc ếch trong nước ấm.
"Được rồi! Em cũng chưa xem qua quá trình quay chương trình tìm kiếm tài năng." Tô Minh Nguyệt không để ý rằng Tạ Hiểu Đông có ý khác, cô cảm thấy mình nhàn rỗi là được rồi. Chỉ cần cô không phải quay chụp là được, mọi chuyện khác thì đều dễ dàng.
Hai người họ thống nhất với nhau như thế.
“Tài xế Trần, đưa Nguyệt Nguyệt về nhà trước, sau đó đến công ty.” Tạ Hiểu Đông dặn dò.
Chiếc xe của họ từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe.
Trong góc bãi đậu xe, có một chiếc xe Volkswagen màu xám đã cũ, trông chiếc xe hoàn toàn không có gì nổi bật, máy ảnh chụp nhanh lia lịa khi chiếc xe kia rời đi.
Có hai tay săn ảnh đang ngồi trên xe. Người đàn ông ngồi ở ghế phụ đằng trước đang cầm ống kính tele và nhắm vào chiếc xe mà Tô Minh Nguyệt đang ngồi. Một tay săn ảnh khác ngồi ở ghế lái và hỏi: "Anh à, vẫn đi theo chứ? "
Tay săn ảnh đặt máy ảnh xuống, lật xem ảnh trên màn hình, nói: "Không cần theo nữa, nguồn tin này khá chính xác, tôi phải hoàn tất bản thảo, nhất định sẽ lên trang nhất!"
Trong xe, Tô Minh Nguyệt mở hộp đồ ăn, những chiếc bánh bảy sắc Dafu sặc sỡ khiến cô lóa mắt, cô do dự không biết nên bắt đầu với cái nào.
Tạ Hiểu Đông ngó qua nhìn cái hộp, "Bao nhiêu tuổi rồi, còn thích mấy loại đồ ăn bắt mắt này, mấy cái này mà ngon được sao?"
Sau khi nói xong, anh trực tiếp cầm một chiếc bánh màu đen nhét vào miệng.
“Ừm… ừm… không tệ, vị sô cô la.” Anh nói một cách mơ hồ.
Tô Minh Nguyệt chưa kịp lấy, vị sô cô la đen yêu thích của cô đã biến mất.
Mỗi vị chỉ có một cái duy nhất thôi!
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy chiếc bánh vị dâu tây bên cạnh.
Uh, cái này hơi ngọt ... Cổ họng của Tô Minh Nguyệt được bao bọc bởi cảm giác ngọt ngào và béo ngậy, lượng đường cô nạp vào hôm nay có lẽ là quá nhiều.
Tạ Hiểu Đông ở bên cạnh nói: "Bác sĩ không phải nói để cho em giảm bớt áp lực sao? Ăn nhiều đồ ngọt có tác dụng không?"
Nói xong, anh ấy lại lấy chiếc bánh vị matcha trong hộp rồi ăn tiếp.
Trái tim Tô Minh Nguyệt vì thế mà tan nát, cô lặng lẽ đóng nắp lại.
"Hả? Không ăn nữa sao? Không ngon à?" Tạ Hiểu Đông liếm đường quanh miệng.
"Em chán rồi ..." Tô Minh Nguyệt vẫn ôm cái hộp không buông.
"Ồ, anh còn không biết sức ăn của em sao, giữ của à, anh Đông ăn có hai cái bánh của em cũng không được à?"
Tài xế Trần ở phía trước nghe xong không nhịn được cười.
... Tô Minh Nguyệt bây giờ chỉ muốn đặt hàng mua thêm vài hộp nữa, chặn vào cái miệng của anh.
Tạ Hiểu Đông càng trêu chọc cô càng thích thú, “Thôi nào, hôm nay cũng coi như đã làm khó em, anh Đông lại mời em đi ăn, tuần sau em ngoan ngoãn theo anh đi xem các người mẫu khác chăm chỉ chụp ảnh như thế nào nhé. Tài xế Trần, dừng lại ở nhà hàng vịt quay phía trước, chúng tôi ăn xong sẽ quay lại."
Tô Minh Nguyệt đã lang thang trong sảnh giải trí hồi lâu, sớm đã không còn giận chuyện hồi sáng rồi, nghe đến chuyện ăn vịt quay, cô thậm chí còn quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi.
Cô ấy lại đeo kính râm to bản của Tạ Hiểu Đông, từng bước nhỏ theo ai vào phòng ăn riêng.
Khi Tô Minh Nguyệt đang cuộn cuốn vịt quay thứ ba và nhét vào miệng, cô chợt nhớ ra lời giáo sư Trương vừa nói.
Cô uống mấy ngụm nước rồi hỏi Tạ Hiểu Đồng: "Anh Đồng, anh nghĩ bây giờ em như thế này, có sắp xếp được việc gì đơn giản cho em làm không?"
"Ồ, em đã nghĩ đến chuyện công việc rồi à. Anh nghĩ em nên thử tất cả những gì bác sĩ nói như du lịch này, mua sắm này, v.v. Vậy có thể đến sang năm chúng ta cũng chưa phải gặp nhau nữa." Tạ Hiểu Đông ăn uống no nê. , ngồi trên ghế ngẩng cao đầu nói chuyện. "Mà này, em không phải trở về làm y tá cho chó con sao?"
Tô Minh Nguyệt phớt lờ lời châm chọc của anh ta, suy nghĩ một chút rồi nói, "Em nghĩ nếu một hoặc hai tuần nữa, em đi quay chụp gì đó, chắc cũng sẽ được thôi..."
“Thật sao, em nghĩ xem có dự án nào có thể vì em mà quay hai tuần một lần không?” Tạ Hiểu Đông cười lịch sự, “Hay là em cứ lên kế hoạch đi, nếu khả thi, anh sẽ đầu tư cho em.”
“Này, anh lại cười nhạo em rồi, chẳng lẽ em không muốn sớm trở lại đoàn phim sao?” Tô Mnh Nguyệt chán nản nằm dài trên bàn.
"Em yên tâm, thế nào rồi cũng sẽ tìm ra cách thôi. Bác sĩ nói là do áp lực quay phim, em cứ về nghỉ 1 tuần trước đã. Không cần biết bên Tập đoàn có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ cho em nghỉ ngơi." . Tạ Hiểu Đông nói xong mới nhớ, anh vốn muốn tìm Tạ Thời Dao nói chuyện nghỉ phép của Tô Minh Nguyệt. Tính đi tính lại, hình như ông ấy cũng đã về rồi.
Sau bữa ăn, Tạ Hiểu Đông đưa Tô Minh Nguyệt về đến dưới nhà cô rồi vội vã trở lại công ty để họp.
Tô Minh Nguyệt trở về nhà, đặt ba lô xuống và định đến nhà Vu Thành Quang đón con chó con.
Cô cầm hộp bánh vừa rồi gõ cửa nhà Vu Thành Quang.
Cửa mở ra, Vu Thành Quang đang mặc quần áo ở nhà đứng trước cửa, "Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì không?"
“Anh Thành Quang, em về rồi.” Tô Minh Nguyệt bước vào nhà, mở hộp bánh để trên bàn trà, “Cảm ơn anh đã vất vả rồi, anh ăn trưa chưa? Em mang cho anh mấy cái bánh ngọt này”.
Vu Thành Quang nhìn những chiếc bánh sặc sỡ trong hộp, khóe miệng giật giật, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em, anh không ăn đâu, toàn là phẩm màu thôi à."