"Cha mẹ ta quả thật muốn tạo phản, muốn lật đổ tên cẩu hoàng đế Kỳ Dã kia. Cho nên đã cấu kết với ngươi."
Mỗi một câu ta nói, lưỡi d/a/o lại /đ.â.m/ sâu vào da thịt một phần.
Máu rỉ ra.
"Nhưng ngươi không ngờ, phụ mẫu ta c/h/ế/t/ rồi, Hộ quốc tướng quân không còn nữa, ngươi thì bị bắt. Cuối cùng chỉ có thể mang theo ít ỏi tình báo trốn về."
"Điện hạ, để thần /g.i_ế.t/ con nha đầu này!"
Ta giơ tay đánh vào cằm người này, đánh rơi con d/a/o găm trong tay hắn, xoay người đá hắn ra.
Ta nhặt con d/a/o găm rơi trên mặt đất lên, đ/â/m/ mạnh xuống mặt bàn, con d/a/o găm đứng thẳng trên đó.
Đầu tiên là Kỳ Dã coi Hồ gia là cái gai trong mắt, sau đó là Ninh Tử Cầm tìm đến phu thê Hồ Phi, âm mưu cấu kết tạo phản, đổi lấy sự yên ổn cho hai bên.
Gặp phải một chủ tử như vậy, đối với cả Kỳ Quốc mà nói đều là tai họa.
Cũng không thể trách Hồ gia muốn tạo phản.
Chết thì c/h/ế/t/ ở chỗ, Kỳ Dã người này, không chỉ dã tâm lớn, mà còn cảnh giác cao độ.
Sớm muộn gì cũng phải /g.i_ế.t/ , chi bằng cứ sớm một chút, một mồi lửa thiêu rụi tất cả.
Kế hoạch câu kết của Ninh Tử Cầm không những thất bại, mà còn bị bại lộ.
Không biết làm sao Kỳ Dã lại biết được tin tức, đêm Hồ gia bị thiêu rụi, Ninh Tử Cầm liền bị bắt, tra tấn dã man.
Sau đó liền cùng ta làm bạn tù.
"Hồ Ngọc, ngươi biết quá nhiều rồi." Ninh Tử Cầm nói.
"Sao vậy, muốn /g.i_ế.t/ ta sao?" ta rút con d/a/o găm ra, ném xuống dưới chân hắn, "Ngươi tự tay làm, ta sẽ vui hơn."
"Ngay từ đầu ta đã nói rồi, sẽ không /g.i_ế.t/ ngươi, Hồ Ngọc." Hắn đá con d/a/o găm ra.
"Không bảo vệ được phụ mẫu ngươi, là trách nhiệm của ta, xin lỗi."
Lời xin lỗi đột ngột của hắn khiến ta muốn cười.
"Ai cần lời xin lỗi của ngươi chứ?" ta đá hắn một cái, hắn cũng không né, "Ngươi nếu thật sự muốn tạ lỗi với ta, bây giờ rút lui, đổi đường khác."
Ninh Tử Cầm quả thật là từ nhỏ đã không được sủng ái.
Nhưng khi biết rõ mình vĩnh viễn không được phụ hoàng coi trọng, hắn liền biết nếu chỉ dựa vào thủ đoạn chính đáng, ngôi vị hoàng đế vĩnh viễn không thể thuộc về hắn.
Nói về dã tâm, hắn và Kỳ Dã không khác nhau là mấy.
Nhưng hắn sẽ là một minh quân tốt.
Ta muốn để Ninh Tử Cầm được như ý nguyện ngồi lên ngai vàng, sống đến cuối cùng.
Như vậy ta mới có thể cả đời không lo ăn mặc.
"Không kịp nữa rồi." Ninh Tử Cầm nói.
"Vậy thì tiên hạ thủ vi cường." ta vừa nói, vừa nhìn bản đồ, dùng ngón tay khoanh tròn hai khu vực.
"Kế hoạch của Kỳ Dã, là giáp công, nếu các ngươi đi qua Mãng Sơn Cương, hai bên là khe núi, do địa hình, nhất định tổn thất nặng nề."
Ta ngẩng đầu nhìn những người trong lều, mọi người đều bán tín bán nghi với lời ta nói.
"Nghe nàng ấy."
Ninh Tử Cầm ra lệnh sau lưng ta.
Hắn cũng biết hắn không thể đánh cược.