Kinh Ngọc

Chương 12: Lộ trình tử thần



 

Rất trùng hợp, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi khi còn cách Mãng Sơn Cương một đoạn.

Trong cốt truyện không có đoạn này.

Ta đoán là ý của Ninh Tử Cầm.

 

Ta cưỡi ngựa xông vào doanh trại của bọn họ, làm kinh động đám binh lính, bọn họ cầm trường thương chĩa về phía ta.

"Người phương nào!"

"Bắt lấy!"

 

"Ninh Tử Cầm! Ra đây!"

Đối với việc ta gọi tên chủ tướng của bọn họ, biểu cảm của những binh lính này đều rất cảnh giác.

 

Ta không muốn làm người khác bị thương, cũng không muốn binh khí của bọn họ tổn hại.

May mà Ninh Tử Cầm nhanh chóng đi ra khỏi lều, nhìn thấy ta thì kinh ngạc.

 

"Bảo người của ngươi cất vũ khí đi, đừng chĩa vào ta." ta ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắn và các tướng sĩ xung quanh.

Ninh Tử Cầm hạ lệnh, những binh lính đó tuy vẫn cảnh giác, nhưng cũng cất binh khí đi, tự giải tán.

 

"Ngươi đến đây làm gì?"



Hắn có chút tức giận, nhưng cũng ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ta.

Ta đi vào trong lều, bên trong còn có các tướng lính khác cùng xuất trận lần này.

Trên bàn bày bản đồ, trên đó đã vẽ sẵn lộ trình.

 

Là lộ trình đi chịu c/h/ế/t/.

Ta nhìn bản đồ, lại nhìn những người trong lều, cuối cùng nhìn Ninh Tử Cầm.

"Kỳ Dã sẽ mai phục ở Mãng Sơn Cương." ta đưa tay ra, chỉ vào vị trí được khoanh tròn trên bản đồ, "Ngươi có thể không tin ta."

"Ngươi cũng có thể dùng mạng sống của ba vạn binh lính để đổi lấy giấy thông hành của con đường này."

 

"Tiểu nha đầu từ đâu đến, nói nhăng nói cuội cái gì!" Người đứng đối diện ta vỗ bàn, chỉ vào ta mắng.

 

"Ta phi ngựa nhanh đến đây không phải để lão chỉ vào mũi ta mắng chửi," ta nhìn thẳng vào ông ta, "Không tin ta, trận chiến này sẽ là thất bại lớn nhất trong đời lão."

 

"Được rồi, đừng nói nữa." Ninh Tử Cầm đi tới, nắm lấy tay ta, muốn kéo ta ra khỏi lều.

Ta hất tay hắn ra.

 

"Là ngươi không tin ta đúng không," ta nhìn hắn, "Ngươi ở Kỳ Quốc ba năm, nhẫn nhục chịu đựng, ai ai cũng biết Ninh Tử Cầm ngươi trung thành yêu nước, tình báo ngươi nói, bọn họ làm sao có thể không tin? Kiến nghị ngươi đưa ra, bọn họ làm sao có thể không tiếp thu?"

 

"Ngay từ đầu ngươi đã không coi trọng những gì ta nói, ngươi biết có mười vạn tám ngàn quân, lại chưa từng tin ta."

 



Nói cách khác.

Tình báo mà Ninh Tử Cầm thu thập được ở Kỳ Quốc, là hy vọng lớn nhất cũng là cuối cùng của Ninh Quốc.

 

Trong trận chiến này, thứ hữu ích và duy nhất hữu ích, chính là tình báo mà hắn thu thập được.

Vì vậy, chỉ cần là Ninh Tử Cầm nói, người khác không muốn tin cũng phải tin.

 

Bởi vì ngoài ra, chẳng còn điều gì có thể tin được nữa.

Ninh Quốc là nước nhỏ, không có quân sư tài giỏi vĩ đại như Gia Cát Lượng, dù có bày mưu tính kế thế nào, cũng không bằng một tin tình báo đáng tin cậy.

 

"Là ta quá kích động." ta cười nhìn hắn, " Ta không nên đến, nên trơ mắt nhìn bọn họ c/h/ế/t/ ở Mãng Sơn Cương, trơ mắt nhìn ngươi c/h/ế/t/ dưới /k/i/ế/m/ của Kỳ Dã."

"Hồ Ngọc, đủ rồi." Ánh mắt Ninh Tử Cầm né tránh, không dám nhìn ta.

 

"Ngươi biết ta còn biết điều quan trọng gì mà Kỳ Dã muốn biết không?" ta nói từng chữ một, "Ninh Quốc, ngươi, Tam hoàng tử Ninh Tử Cầm, nuôi tư binh hai mươi vạn, Tổng giáo đầu Cấm vệ quân đều là người của ngươi."

 

"Trong cái lều này, có ai không phải người của ngươi?"

"Lúc ở trong địa lao, lúc ta bị bức cung, chỉ cần nói ra một câu, ngươi cũng sẽ không đứng ở đây nguyên vẹn. Ninh Quốc đã sớm bị Kỳ Dã thôn tính rồi."

 

Giây tiếp theo.

Trên cổ ta bị đặt một con d/a/o găm, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv