Bây giờ tôi không có bất kỳ vũ khí bảo mệnh nào. Hình nhân giấy đã sử dụng hết rồi, hệ thống cũng không có cách cứu tôi được. Cảm nhận được chân chính tử vong, trái tim tôi lúc này càng đập nhanh hơn, con quỷ chỉ cách tôi 1m.
Tôi cố gắng xoay người chạy đi, vừa chạy vừa sợ hãi, khí lạnh thấu da ập đến chạy dọc sóng lưng, con quỷ tóc dài lúc này nghe tiếng tôi chạy thì càng bò nhanh hơn, có lẽ nó không thể đứng lên được, tôi lấy hết sức mình chạy và chạy.
Khi thấy trước mắt mình là phòng vệ sinh, tôi chạy vào nhà vệ sinh nữ, trốn vào phòng cuối cùng từ phải qua trái, tôi đóng cửa lại, khóa chặt.
Tôi nghe tiếng lộp cộp ở bên ngoài cánh cửa, có lẽ con quỷ đó đã phát hiện ra tôi, nhưng tôi vẫn cứ thắc mắc tại sao tóc nó che kín mắt như vậy lại có thể biết được tôi đang di chuyển?
"Chẳng lẽ là thính giác của nó rất nhạy" tôi phán đoán.
Tôi nghĩ trường hợp này rất có khả năng.
"Bùm" âm thanh của tiếng phá cửa đánh thức dòng suy nghĩ của tôi, tôi bắt đầu hoảng sợ. Phòng vệ sinh của tôi đang trốn là phòng thứ 8 dãy cuối cùng từ phải qua.
"Bùm", "Bùm", "Bùm" liên tiếp ba tiếng phá cửa vang lên liên hồi.
"Nó đã phá được 4 cửa" tôi dựa vào âm thanh mà đoán.
Trái tim tôi kịch liệt hoảng sợ.
"Thịch", "Thịch", "Thịch" tiếng nhịp tim tôi bấn loạn mà đập liên tiếp. Tôi sợ hãi bịch miệng mình lại, cứ sợ nó sẽ nghe thấy mình, không khí lạnh truyền vào mũi tôi, từng đợt tiếng phá cửa vang lên, tôi muốn khóc đến nơi nhưng vẫn cứ kiềm chế.
Tôi bắt đầu suy nghĩ tìm cách thoát khỏi nơi này. Lúc này con quỷ đã đến bên cạnh phòng vệ sinh của tôi, tôi lấy hết dũng khí, tay nắm chặt tay nắm cửa.
"Bùm" tiếng phá cửa phòng bên cạnh vang lên, lần này tôi nghe rõ hơn, tiếng lộp cộp.. lộp cộp truyền đến trước cửa phòng.
"Bình tĩnh, mày phải thật bình tĩnh, dũng cảm lên xem nào, mày làm được mà Thảo Chi".
Tôi thì thầm nói nhỏ, tự trấn an mình.
"3, 2, 1".
Tôi vặn tay nắm cửa, đẩy mạnh cửa ra.
"Bụp".
Tiếng va chạm giữa hai vật thể với nhau, tôi nhào ra, đạp lên đầu con quỷ tóc dài, chạy 1 mạch ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể. Con quỷ lúc này bị choáng váng, bất động mấy giây, rồi lại bắt đầu rượt theo tôi.
Sở dĩ tôi làm như vậy là nghĩ con quỷ không thể đi bằng hai chân nên nó không thể mở cửa bằng tay được, có lẽ tiếng phá cửa là dùng đầu của nó đập vào cửa để phá.
Tôi chạy tới cầu thang nhanh nhất, đi lên lầu, tôi không quan tâm mình có đếm bậc thang hay sẽ có thêm một con quỷ nhảy xuống, tâm trí tôi chỉ có một ý nghĩ đó là:
Chạy và chạy.
Khi tôi đến tầng 3, tôi không còn nghe tiếng con quỷ tóc dài rượt theo tôi nữa.
"Thật quái lạ" tôi thầm nghĩ.
Chẳng lẽ mỗi con quỷ chỉ được canh giữ 1 tầng, nếu vậy tôi đã tiêu diệt được 2 con quỷ ở tầng 1 rồi, tầng đó chắc sẽ an toàn, nhưng con quỷ tóc dài ở tầng 2 vẫn ở đó.
Tôi vẫn không có cách nào đi xuống được, chỉ đành đi tiếp ở hành lang tầng 3, vừa đi tôi vừa suy nghĩ về những con quỷ mà tôi đã gặp.
"Tại sao họ lại bị như vậy, ba con quỷ tôi gặp đều là nữ, họ chính là 4 nữ học sinh đã chơi bút tiên sao? Điều gì khiến họ chết thê thảm như vậy.
Hệ thống bắt mình chơi bút tiên, liệu mình sẽ bị chết giống họ sao?" những suy nghĩ này hiện ra trong đầu tôi.
Dù có làm sao đi nữa tôi vẫn phải tham gia trò chơi bút tiên, đây là một phần của nhiệm vụ để tôi thoát khỏi nơi này.
Mục đích của chuyến đi này chính là tìm hung thủ đã giết bố mẹ và xây dựng lại nhà ma. Nơi mà tôi có nhiều tuổi thơ về nó. Cũng là nơi lưu giữ kỹ niệm của bố mẹ đối với tôi.
Nghĩ đến đây, tôi đã có được một chút can đảm, tôi bước đến phòng 12D4, vặn cửa bước vào, các phòng học ở đây chỉ có cửa sau là khóa, còn cửa trước thì không.
Tôi tiến vào, thấy được một cây bút trên bàn, trên bàn còn có những dòng chữ mắng chửi được viết đầy trên đó.
"Hẳn là người ngồi ở bàn này đã từng là nạn nhân của việc bị bắt nạt" tôi nghĩ
Tôi đưa tay ra lấy cây bút, một cảm giác lạnh người, tôi chăm chú quan sát cây bút thì thấy đây là một cây bút máy tinh xảo, rất đẹp mắt, thân bao quanh 1 tầng màu đỏ đậm, là máu, đã khô rồi nhưng mùi máu vẫn còn thoang thoảng lên chiếc mũi tôi.
Có lẽ đã quen dần với mùi máu nên tôi cũng không có ọe ra nữa. Lúc còn nhỏ tôi vẫn hay nghe người ta nói về mấy vụ chơi bút tiên hay mấy vụ bút tiên hại người, tôi vẫn còn nhớ quy tắc chơi bút tiên.
Quy tắc: Sau khi đọc câu chú thỉnh bút tiên, cây bút sẽ vẽ thành vòng tròn, có nghĩa là đã thành công, người chơi bắt buộc phải giữ tay nắm cây bút, không được buông, không được hỏi lý do cái chết của bút tiên, bút tiên sẽ nổi giận, sẽ giết người chơi.
Người chơi có thể hỏi các vấn đề khác. Khi muốn kết thúc, người chơi phải nói chữ trò chơi kết thúc, mới được buông cây bút ra.
Tôi cố gắng nhớ lại các quy tắc, ngồi xuống ghế, bắt đầu tham gia trò chơi bút tiên.
"Bút tiên, bút tiên, ta là kiếp này của ngươi, ngươi là kiếp trước của ta, nếu ngươi có ở đây, hãy vẽ 1 vòng tròn".
Tôi đưa cây bút hướng mũi nhọn xuống bàn, ở đây cũng không có giấy, trên người tôi cũng không có giấy.
Ngoài tôi và cây bút với mặt bàn đầy chữ ra, không còn thứ gì khác, sau khi đọc xong câu chú mà tôi nghe người ta nói, tôi cắm cây bút xuống mặt bàn.
Làm như có một lực nào đó nắm chặt lấy tay tôi. Đầu sắc nhọn của cây bút máy gạch từng đường lên mặt bàn làm bằng gỗ, mười mấy giây sau một hình tròn đã được tạo thành.
Trên mặt tôi hiện đầy vẻ kinh ngạc, tôi bắt đầu hồi hộp, cầm chắc cây bút trong tay. Tôi bắt đầu suy nghĩ mình nên hỏi gì.
"Ngươi tên gì" tôi hỏi.
Bầu không khí tĩnh mịch chỉ có mỗi âm thanh của tôi và cây bút máy đang gạch chữ lên bàn. Khoản hai mấy giây sau, cây bút đã gạch xong tên của nó. Nó gạch khá nhanh, tay tôi cũng chuyển động theo cây bút không rời.
"Dương Minh Khuê" cây bút trả lời.
"Là nam hay nữ" tôi hỏi tiếp.
"Nữ" cây bút gạch khá nhanh.
"Cách phá giải bí cảnh là gì".
"Đi tìm..".
Cây bút viết tới đây đột nhiên có một giọng nói băng lãnh truyền từ phía sau tôi truyền tới.
"Tại sao ngươi chết" một giọng nói lạnh ngắt không đến từ người sống, mà là một giọng nói từ địa ngục vọng lên.
"Tại sao ngươi chết hahahah" giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, còn xen lẫn những tiếng cười ma mị khiến tôi nổi hết da gà, cây bút trong tay tôi bắt đầu rung lắc dữ dội.
Tôi không giữ được mà trượt cây bút ra khỏi tay, cây bút rớt xuống sàn.
Tôi bắt đầu hoảng sợ, mình phạm quy rồi?
Không chần chừ, tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, tôi cũng không thèm quay đầu lại nhìn xem giọng nói ấy là của ai. Sâu thẳm trong tâm trí, điều gì đó thôi thúc tôi chạy và chạy.
Tới trước cửa chính, tôi vội mở ra.
"Không được" tôi hoảng sợ thốt lên.
Lúc này tôi mới quay đầu lại nhìn. Một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt tôi.
"Aaaaaaa" tôi hoảng sợ hét lên.
Hết chương 6