Tôi tuyệt vọng. Nhắm chặt mắt lại đón lấy cái chết. Bỗng một hơi ấm đang tỏa ra từ bên trong túi quần bên phải của tôi, nó đang dần dần bao trùm lấy cơ thể tôi, tôi lấy thứ ánh sáng đó ra, một hình nhân giấy.
Hình nhân giấy xinh đẹp động lòng người nay tỏa sáng bên trong không gian tối còn đẹp hơn, tôi như thấy 1 tia hy vọng, hình nhân giấy đốt đi, hơi ấm lan tỏa khắp lớp học.
Khiến trái tim tôi ấm áp trong không gian lạnh lẽo này. Tôi không còn thấy quỷ máu hay quỷ đầu nữa. Chúng biến mất như chưa từng có gì xảy ra.
Tôi đứng dậy, vội vã chạy ra cửa trước, hy vọng có thể thoát khỏi nơi này. Lúc chạy, tôi nhận được thông báo của hệ thống.
"Mê Linh hình nhân giấy đã được sử dụng".
Tôi vội hỏi.
"Tại sao lúc nãy ngươi không cứu ta".
"Xin lỗi, tiến nhập bí cảnh ta cũng không cứu ngài được".
Tôi oán hận hệ thống, nếu không có hình nhân giấy chắc hồn tôi đã lìa khỏi xác.
TẠI SAO TÔI LẠI THAM GIA BÍ CẢNH NÀY.
ĐIỀU NÀY CÓ VẺ VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN CỦA TÔI RỒI.
NẾU GẶP PHẢI TRƯỜNG HỢP NHƯ LÚC NÃY CHẮC CHẮN SẼ CHẾT.
Nghĩ xong tôi cũng không tự chủ được mà nổi lên vài tầng da gà, hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
NGHĨ LẠI THÌ CÓ HƠI TIẾC CHO HÌNH NHÂN GIẤY VÌ NÓ NHƯ MỘT TẤM BÙA THẾ MẠNG. NHƯNG CHỊU THÔI, LÚC NÃY THẬT SỰ KHÔNG CÒN CÁCH NÀO KHÁC CẢ.
Đây là suy nghĩ trong đầu tôi đang tự hỏi chính mình.
Tôi đã đến cửa trước, vặn tay nắm cửa, chợt dừng lại một chút, nếu như gặp phải những con quỷ giống như tình huống lúc nãy thì phải làm sao đây, bây giờ cũng chẳng có vật phòng thân.
Tôi do dự một chút không biết có nên ra ngoài không. Mặc dù tôi không muốn ở trong lớp học này 1 phút giây nào cả nhưng nơi đây hiện tại vẫn còn hơi ấm.
Nhưng tôi lại lo sợ vị trí của mình đã lộ, sẽ có nhiều con quỷ mang hình dạng quái dị tìm đến nữa nên tôi đẩy cửa bước ra, thật may cho tôi rằng cửa đã mở.
Bước ra khỏi lớp học, bầu không khí xung quanh lạnh lẽo áp đi sự ấm áp khi nãy của tôi, xung quanh vẫn tối đen như mực, tôi cầm điện thoại rọi xung quanh, hành lang như trải dài vô tận, tạo cảm giác cho người ta không muốn tiếp cận.
DÙ SAO CŨNG CẦN PHẢI HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ ĐỂ THOÁT KHỎI ĐÂY.
CÀNG SỚM THOÁT KHỎI NƠI QUỶ DỊ NÀY CÀNG TỐT.
TÔI CẦN TÌM NƠI CÓ BÚT TIÊN.
ĐÂY LÀ VẤN ĐỀ TÔI CẦN QUAN TÂM VÌ NHIỆM VỤ YÊU CẦU TÔI PHẢI THAM GIA TRÒ CHƠI BÚT TIÊN.
"Bốn nữ sinh kia cũng chơi bút tiên nhưng tại sao họ lại chết? Liệu mình tham gia trò chơi bút tiên thì có chết không?".
Nghĩ đến đây, tôi lại nổi da gà lần nữa. Những câu hỏi này cứ xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi rối rắm.
Cố gắng bước từng bước nhìn qua các phòng học. Bên trong vắng vẻ, tối tăm, tôi không dám bước vào chỉ dám ở bên ngoài cửa sổ nhìn vào. Tôi cứ đi mãi trong hành lang, đi qua các phòng học nhưng tôi không gặp bất kì hiện tượng kì quái gì cả.
"Chẳng lẽ chỉ khi nào vô lớp học mới gặp những hiện tượng ma quỷ?".
Tôi nghĩ thầm trong đầu.
Đã đến phòng học cuối cùng trong hành lang này, bên trong vẫn quá tối, tôi vẫn cứ đứng sát cửa sổ, áp mặt mình vào kính, banh mắt ra nhìn xem bên trong lớp học. Trông tôi như một tên biến thái nào đó.
Khi thấy bên trong có lẽ an toàn, tôi cố gắng lấy hết can đảm mở cửa đi vào phòng. Đây là lớp 10D9, có lẽ đây là một trường trung học phổ thông cấp 3.
Nơi này còn có 1 cái cầu thang hình xoắn ốc hướng đi lên và các bậc thang đi xuống tầng trệt, đây là lầu 1, cầu thang nằm ở giữa phòng 10D4 và 10D5.
Phòng đầu tiên tôi bước vào là 10D1. Trước phòng 10D1 và sau phòng 10D9 đều có nhà vệ sinh chia 2 bên cho cả nam và nữ sử dụng.
Khi bước vào phòng 10D9 tôi đã quen với không khí lạnh giá này và chút ánh sáng mập mờ, tôi cố gắng bước lên từng cái bàn.
Cẩn thận kiểm tra xung quanh, lấy hết dũng cảm từ trước tới giờ nhìn xuống hộp bàn, một mảnh tối đen mịt mù, tôi dùng tay mò mẫm xem có đồ vật gì không.
"Chẳng có gì" tôi đoán.
Tôi vẫn làm tương tự với các hộp bàn khác, vẫn không có gì, tôi đi ra khỏi lớp học, tim tôi vẫn đập thình thịch, cảm giác hồi hộp cứ xuất hiện trong cơ thể tôi.
Sau khi kiểm tra xong, tôi mệt mỏi, cố gắng quay lại kiểm tra xem các lớp học khác và nhà vệ sinh, lúc này tôi mới có dũng khí để tiến vào lớp học một cách dứt khoát.
Nhưng vẫn không có gì. Tôi quyết định lên tầng 2 xem thử, vừa bước đến cầu thang tôi nhớ đến một truyền thuyết rùng rợn về 13 bậc thang, khi bạn đếm đến 13 bậc thang trong trường học bạn sẽ đến 1 chiều không gian khác.
Tính tôi hồi nhỏ cũng hay tò mò về mấy truyện tâm linh nên rất ít khi có bạn, chỉ có mỗi đứa bạn thân là Linh Cẩm Anh.
Tôi nghĩ rồi tự trấn an bản thân mình. Khi tôi bước lên bậc thang tôi đếm 1. Cứ thế đến bậc thang thứ 2 tôi lại đếm 2.
Và cứ như thế lặp đi lặp lại. Cuối cùng đến bậc thang cuối cùng, tôi đếm.
"13".
Tôi bắt đầu lo sợ.
"Chắc là mình đếm sai ở đâu rồi" tôi nói rồi tự trấn an mình.
Tầng 2 cách tôi 1 bậc, tôi định bước lên thì.
"Tích".
1 âm thanh như giọt nước đang nhiễu xuống, tôi tập trung lắng nghe một lần nữa.
"Tích", "Tích", "Tích".
Âm thanh lúc này xuất hiện liên tục nhanh hơn làm tôi sợ hãi, da gà nổi hết cả lên, không khí xung quanh càng ngày càng lạnh.
Tôi quay đầu lại, thấy một vũng máu ở bậc thang đằng sau tôi, đang nhiễu từ từ xuống.
Tôi ngước lên, thì chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Tôi thấy một thân thể đang treo ngược trên trần nhà, tóc đen dài rũ xuống che hết cả khuôn mặt khiến tôi không nhìn rõ được nhân diện, nhưng tôi nghĩ đây là 1 người con gái.
Len lỏi trong những sợi tóc là những giọt máu màu đỏ. Nhưng điều kinh khủng hơn là tứ chi cô ta bị bẻ gãy, chúng vặn vẹo thành những hình hài quái dị giống như thi thể của cha mẹ tôi vậy.
"Aaaaaa".
Tôi sợ hãi hét lên, mắt vẫn còn trợn tròn nhìn về phía con quỷ. Đột nhiên con quỷ trên tường nhảy xuống, bò lại gần tôi.
Hết chương 5.