Kim Ốc Hận

Quyển 4 - Chương 99: Ngoại truyện 2: Lưu lang đã rời bỏ nơi Bồng Lai[1]



[1] Núi Bồng Lai hay còn gọi là tiên đảo Bồng Lai, là mộtvùng đất truyền thuyết tìm thấy trong thần thoại Trung Quốc, và cũng xuất hiệntrong cả truyền thuyết của Nhật Bản. Theo Sơn hải kinh, núi Bồng Lai nằm trên mộthòn đảo ở phía đông của Bột Hải, cùng với bốn đảo khác: Phương Trượng, DoanhChâu, Đại Dư và Viên Kiều, là nơi các vị thần tiên cư ngụ.

Nàng nghĩ, nếu lúc còn sống mà được nghe bài thơ như vậy thìnhất định sẽ bật khóc. Núi Bồng Lai xa xôi, xa xôi đến chừng nào? Có phải nhưnàng và Lưu lang, rõ ràng cùng đi ở trong cung Vị Ương, ngước mắt lên sẽ trôngthấy nhau nhưng lòng đã hóa thành một vùng hoang vắng, như hai người xa lạ chưatừng có những năm tháng tuổi trẻ hạnh phúc. Vẫn gần trong gang tấc vậy mà đôikhi cũng như xa cách tận chân trời.

Trên đời này, xa nhất không phải tận chân trời, cũng khôngphải cách trở âm dương mà là yêu rồi dần hóa thành xa lạ, đến cuối cùng trở mặtthành thù hận. Còn hôm nay, nàng ở dưới Địa phủ sâu chín vạn thước nhìn lên chứngkiến chuyện tình của y và người ấy. U minh lạnh lẽo, tịch mịch, tịch mịch đến mứcnước mắt chẳng muốn tuôn rơi.

Chuyện mở đầu là y và người ấy, chuyện kết thúc vẫn là y vàngười ấy. Còn nàng chỉ là một khách qua đường đáng buồn cười xen vào chuyệntình của bọn họ rồi cuối cùng rút lui. Chuyện tình của bọn họ lại bắt đầu, tiếpdiễn, cuộn trào, sâu lắng miên man, cho đến kết thúc vẫn không chút liên quan tớinàng.

Năm Nguyên Thú đầu tiên, Vệ Tử Phu tự vẫn tại điện TiêuPhòng, được chôn cất theo nghi lễ phi tần ở khu lăng mộ. Cho đến lúc chết, Lưulang vẫn không tới gặp nàng. Những hồn phách chết oan không được đầu thai. Nàngdật dờ lưu lạc ở Uổng tử thành suốt bao năm chỉ để chờ đợi. Chờ đợi một ngàyLưu lang tới đây, nàng sẽ hỏi một câu trước lúc y uống canh Mạnh bà, hỏi rằng ycó từng yêu nàng hay không? Chỉ thế mà thôi.

Nàng ra đời trong một căn phòng dành cho nô bộc ở phủ BìnhDương hầu hồi Cảnh hoàng đế còn tại vị. Lúc nàng sinh ra, mẫu thân từng thốtlên: “Xinh quá! Xinh đẹp hơn mẫu thân nhiều.” Đẹp đến mấy thì cũng để làm gì chứ?Chẳng qua vẫn chỉ là một nô bộc. Thời niên thiếu, nàng từng nghe nói rằng cóngười thiếu niên được lập làm Hoàng thái tử ở đế đô Trường An xa xôi đã từng mỉmcười hứa hẹn với biểu tỷ của cậu ta, “Nếu lấy A Kiều làm vợ thì sẽ xây lầu vàngcho nàng ở.” Truyền thuyết Kim ốc tàng kiều ấy đẹp biết nhường nào! Nàng đã từngcảm khái cho hạnh phúc của người thiếu nữ kia, hoàn toàn không biết rằng, trongtương lai, nàng lại chính là người phá vỡ cái truyền thuyết đẹp đẽ ấy. Vận mệnhđứng trong bóng tối nhìn theo, mỉm cười đầy ý vị.

Vào một năm, Bình Dương công chúa cành vàng lá ngọc được gảcho Bình Dương hầu Tào Thọ. Một thiếu nữ từ trên cỗ xe ngựa sơn son thiếp vàngtráng lệ bước xuống, xinh đẹp như tiên nữ trên trời. Bình Dương trưởng côngchúa Lưu Tịnh chính là người đã thay đổi vận mệnh cuộc đời nàng. Năm đó nàngcòn quá nhỏ tuổi. Một hôm, nữ chủ nhân của phủ Bình Dương hầu nhìn thấy nàng,ánh mắt sáng rực, thốt lên: “Thật là một mỹ nhân trong tương lai.” Rất nhanhsau đó, nàng không phải làm công việc hầu hạ nữa. Bình Dương công chúa chuyểnnàng vào nội viện để huấn luyện ca múa.

“Tử Phu đừng phụ sự kỳ vọng của ta nhé.” Công chúa mỉm cườinói, ánh mắt khó hiểu. Kỳ vọng gì chứ? Nàng không hiểu. Nàng chỉ là một nô tỳnhỏ nhoi với ước mơ rất tầm thường, mong sao người nhà mình được bình an, no ấm.

Năm thứ hai, nhị tỷ Vệ Thiếu Nhi của nàng ân ái với viên tiểulại Hoắc Trọng Nhụ của huyện Bình Dương rồi sinh ra một bé trai. Hoắc Trọng Nhụkhông thể cưới nhị tỷ của nàng vì hắn đã có vợ. Vệ Thiếu Nhi bế đứa con traikhóc thầm lặng lẽ, kéo tay nàng nói: “Tam muội, đừng đi theo vết xe đổ của tỷ tỷvà mẫu thân nhé.”

Khi đó, nàng càng lớn càng xinh đẹp, ca múa cũng dần điêuluyện, đẹp đến mức tỷ tỷ ruột của mình cũng phải thán phục. “Nhị tỷ yên tâm.”Nàng vừa mỉm cười vừa nựng đứa cháu trai bé bỏng. Sau một năm tập luyện ca múa,tầm mắt nàng đã ngước lên cao hơn, dứt khoát không chịu làm một tiện tỳ tưthông với người khác để đến nỗi cả đời không thể ngẩng đầu. Nhưng con đườngphía trước sẽ như thế nào đây? Tất cả vẫn còn mờ mịt!

Cuối năm đó có đại tang Cảnh hoàng đế, công chúa khuyên bảohầu gia chuyển nhà lên Trường An. Hoàng đế mới kế vị đặt niên hiệu là KiếnNguyên, lập thái tử phi trong truyền thuyết Kim ốc tàng kiều làm Trung Cunghoàng hậu. Phẩm cấp của Bình Dương công chúa cũng được nâng lên thành BìnhDương trưởng công chúa. Bệ hạ niệm tình tỷ đệ, ngầm đồng ý cho tỷ tỷ và cả nhàtỷ phu ở lại Trường An. Nàng chứng kiến cảnh phồn hoa của Trường An, hiểu rằngCông chúa nhất định có mưu đồ nên mới huấn luyện ca múa cho các nàng từ rất nhỏ.Biết vậy nhưng nàng cũng không dám nghĩ quá xa. Dù nàng có mặc y phục hoa lệ,dung nhan xinh đẹp thì chẳng qua vẫn là một ca cơ như cũ, thấy người thì phảikhẽ cúi đầu gợi lòng trắc ẩn. Người đi bên dòng suối nhỏ trông thấy ngọn núi đằngxa đã cảm thấy rất cao, sao còn dám ôm mộng bay lên tầng mây? Vận mệnh không biếtlà hào hiệp hay tàn khốc đã mở ra một cánh cửa cho nàng. Nàng cứ thế bước tới,chẳng biết đi đâu về đâu, không thể tự mình quyết định.

Nàng biết rằng bệ hạ và Trưởng công chúa là cùng một mẹ sinhra, tình cảm rất sâu đậm. Một hôm bệ hạ tới thăm phủ Bình Dương hầu, Trưởng côngchúa sai mấy mỹ nhân tới hầu hạ, bệ hạ đều nói cười thản nhiên, nhìn không thuậnmắt. Thị nữ thiếp thân A Lan của Trưởng công chúa bảo, “Tử Phu, cô lên phòngkhách ca múa đi.” Vào khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy dường như ông trời đã banxuống cho mình một cơ duyên, nói không động lòng là giả dối. Người theo học nghềca múa thành tài sẽ được bán vào nhà các vương hầu nhưng nàng còn có cả dungnhan vô song, nếu muốn bán thì cũng phải bán cho đế vương. Lúc bấy giờ, bệ hạcòn rất trẻ, nàng cũng vậy. Người trẻ tuổi tràn đầy ảo tưởng với tình yêu, cứthế lao vào con đường tình ái không hề sợ hãi.

Đế vương ngồi trên cao, cặp lông mày lưỡi mác, đôi môi rất mỏng,cực kỳ tuấn tú. Chắc y đang ở trong hoàn cảnh bất đắc chí, trên mặt phảng phấtnét buồn.

Đó là người ngồi trên ngôi vị thiên hạ chí tôn! Nàng như ngườingã trong bùn lầy ngước nhìn mây bay trên trời, còn chưa cất tiếng thì lòng đãtan ra. Nàng quên hết, không còn nhớ mình đã hát, múa như thế nào, chỉ còn nhớrằng y ngồi ở trên cao hơi nhướng mày, uống cạn chén rượu, ánh mắt nhìn nànglóe lên một tia thưởng thức. Nàng hầu hạ y thay quần áo. Y gỡ chiếc trâm càitóc của nàng, khen ngợi, “Mái tóc đẹp quá!” Chuyện xảy ra như một giấc chiêmbao. Nàng theo người đàn ông này về cung Vị Ương. Nàng vẫn biết, tục danh củahoàng đế triều Đại Hán hiện giờ là Lưu Triệt, chỉ là từ đó về sau, cái tên nàykhông chỉ khiến nàng tôn sùng mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc hơn rất nhiều.

Rồi cũng đến lúc nàng nhìn thấy người đó. Cung nữ đến trướcxe ngự bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương chờ bệ hạ trở về đã lâu rồi.”

Trong xe ngự yên lặng một lát rồi truyền ra giọng của bệ hạ,“Vậy à?”

Nàng đứng cuối xe ngự, nghe tiếng nói ở gần trong tấc gangmà lại xa xăm như tận chốn chân trời.

“A Kiều tỷ”, bệ hạ xuống xe, mỉm cười hỏi, “Bên ngoài gió lớnthế mà sao nàng còn ở đây?”

Cô gái kia cười duyên dáng quay lại, khẽ nghiêng đầu nói:“Chàng không ở trong cung, thiếp nhớ chàng nhiều lắm, cứ tính toán từng canh giờxem lúc nào chàng trở về để chờ ở đây.”

Đó là người con gái tôn quý nhất mà nàng đã gặp trong cuộc đờinày. Người con gái đó dù gặp bệ hạ cũng chưa từng chịu cúi đầu vẫn tươi cườichàng chàng thiếp thiếp như thể đó chỉ là phu quân của mình. Đến sau này, nàngvươn lên được địa vị cao giống người đó nhưng không sao có được khí thế như củađối phương. Đến cuối cùng thì nàng mới hiểu rằng, nàng – Vệ Tử Phu chỉ là hoànghậu của Lưu Triệt, còn Trần A Kiều mới là thê tử của Lưu Triệt.

Vẻ đẹp của Trần A Kiều khác với vẻ đẹp của nàng. Ở Trần A Kiềulà vẻ đẹp cao quý, không người nào có thể phủ nhận được. Có một hoàng hậu xinhđẹp như vậy thì đương nhiên nàng phải bị vứt bỏ, vào làm nô tỳ trong cung.Nhưng nàng không cam lòng! Hiến thân cho đế vương không phải để sống lại cuộc sốngnô tỳ thuở trước. Nàng nghe người trong cung nói rằng bệ hạ và hoàng hậu ái ânnồng thắm, hiếm thấy trong nhà đế vương. Vậy còn nàng thì sao? Vệ Tử Phu này đượcxem là cái gì?

Một năm sau, cung Vị Ương loại bỏ những cung nữ lớn tuổi.Nàng tuyệt vọng, mang lòng quyết tâm không thành công cũng thành nhân vượt quabao khó khăn để đến được trước mặt bệ hạ, quỳ gối cầu xin y cho nàng rời đi. Bệhạ trông thấy dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ đang lệ rơi đầm đìa liền sủngái lại lần nữa. Lần này thì hoàng hậu nương nương không cách nào nhẫn nhịn. Mộtngười con gái cao quý sao có thể chịu được cảnh phải cùng chia sẻ phu quân vớimột ca cơ có thân phận thấp hèn.

Nhưng rồi nàng đã mang thai. Từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay chỉsủng ái một mình hoàng hậu nhưng vẫn chưa có người nối dõi. Chuyện kế thừa củahoàng gia cực kỳ trọng yếu. Hoàng hậu nương nương không quản đến mọi việc, chỉđể ý đến phu quân của mình, nào ngờ vừa tỉnh mắt ra thì ngày đã sang, người đãkhác. Nàng vẫn cho rằng sở dĩ Trần A Kiều thua là bởi vì bệ hạ ở ngôi cửu ngũthì không thể nào chỉ có vĩnh viễn một người. Sau này, nàng mới bi thương pháthiện ra, trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối. Như vậy thì ai đúng aisai chẳng phải đã rõ ràng ngay từ buổi ban đầu ?

Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng cũng yêu bệ hạ, liên kết vớinàng, lợi dụng người nhà Sở Phục để ép buộc Sở Phục phải đẩy Hoàng hậu nươngnương vào chỗ chết không nhắm mắt. Nàng lạnh lùng theo dõi Lưu Lăng, âm thầmsuy nghĩ xem vì sao cô ta lại phải khổ đến như vậy? Ngay cả đánh đổ Trần A Kiềuthì Lưu Triệt vẫn không thể nào là của cô ta được. Thế thì khổ cực cho ai, vộivàng cho ai? “Cho nên, Tử Phu, ngươi phải nhớ kỹ.” Nàng tự nói với bản thânmình, những cô gái đắm chìm trong tình yêu thật quá ngu ngốc, nếu có ngày đóthì ngươi không được để mình giống như bọn họ. Nào ngờ khi người kia quay trở về,nàng mới thấu hiểu, có một số chuyện không phải cứ tự cảnh cáo mình là có thểkhông phát sinh.

Những năm đó, nàng ở bên cạnh đế vương với thân phận mẫunghi thiên hạ, bình thản nhìn đế quốc Đại Hán ngày một cường thịnh. Thời gianthấm thoắt, nàng cũng dần dà phó thác cả trái tim mình cho y. Tại sao lại phảiyêu chứ? Bởi vì y quá tuyệt tình hay vì thời gian trôi qua quá vô vị? Không mộtai ở dưới vòm trời này có thể đưa ra đáp án.

Song một luồng tình ý cuối cùng cũng đã mất đi. Bọn họ ngửatay làm mây, úp tay làm mưa nhưng lại quên mất rằng bệ hạ đang ở bên cạnh lạnhlùng quan sát. Vào ngày đã quyết định xong ý chỉ phế hậu, bệ hạ tới dùng bữa ởđiện của nàng. Sau khi ân ái, y nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, đột nhiên cườilạnh nói, “Trẫm thật không nhìn ra khanh lại là người có lòng dạ hiểm độc.”

Nàng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh. Đó là hoàng đế của hoàngtriều Đại Hán, thiên hạ đều ở trong tay y. Đến sau này, nàng mới biết, bản thântự cho là đắc kế nhưng chẳng qua là vì bệ hạ ngầm đồng ý nên chuyện mới phátsinh. Người kia là biểu tỷ cùng lớn lên với y từ nhỏ, là người con gái mà y từnghứa hẹn muôn vàn sủng ái, được người đời ca tụng là đôi đế hậu cầm sắt hòa hợp.Y lại cứ thế nhìn người đó chầm chậm đi đến vực thẳm, sau đó còn đích thân đẩyxuống. Nàng vẫn cho rằng mình biết rõ hơn Trần A Kiều về sự vô tình của ngườicùng chung chăn gối nào ngờ y không phải là vô tình mà là tuyệt tình. Từ ngàyđó, nàng bắt đầu học theo cách nghĩ của y để hành xử thì y lại dần rời xa nàng.Nếu không phải bởi vì nàng đang mang thai Chư Ấp, e là trên thế giới này khôngcó một hoàng hậu tên là Vệ Tử Phu. Trong hậu cung ba ngàn phi tần cung nữ nhưngcó sinh có dưỡng thì chỉ một mình nàng. Sau này ấu đệ Vệ Thanh bắt đầu quật khởi.Cuối cùng, nàng sinh hạ con trai trưởng Lưu Cứ, được lập làm hoàng hậu. Vào lúcđó, nàng lại không biết rằng ở Đường Cổ Lạp Sơn xa xôi, Lưu Mạch và Lưu Sơ cũngđã bắt đầu bi bô học nói.

Từ một ca cơ lên đến ngôi vị hoàng hậu, truyền kỳ về kỳ tíchnhư vậy đủ để phủ bóng lên câu chuyện cũ Kim ốc tàng kiều. Nàng dần quên mất rằngthuở bé mình cũng hằng ngưỡng mộ câu chuyện huyền thoại đẹp đẽ này. Cho đến nămNguyên Sóc thứ sáu, cái tên bị quên từ lâu lại được nhắc tới một lần nữa. Trở vềtheo cái tên đó còn có một công chúa giống mẫu thân của cô như đúc, tên gọi làSơ. Cô bé kia nói, chữ “Sơ” này ở trong một câu thơ đẹp đẽ “Nhân sinh nhượcchích như sơ kiến.”

“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”

“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”

Khi nàng nghe được câu này thì chỉ cảm thấy buồn cười, đờingười nếu mãi như khi bọn họ vừa gặp nhau thì Vệ Tử Phu nàng sẽ ở đâu? Hoặc nếunhư đời người mãi chỉ như khi nàng vừa gặp bệ hạ thì trên đời này cần gì phảicó một Trần A Kiều? Đều là những chuyện mâu thuẫn. Mà có lẽ, đời người vốn là mộtmâu thuẫn lớn nhất. Trong khoảnh khắc đó, nàng mơ hồ cảm thấy lòng đau đớn.

Vốn nàng vẫn luôn tự nhắc nhở mình đừng yêu nhưng cuối cùnglại vẫn sa vào đó. Thoáng chớp mắt đã từ năm Kiến Nguyên thứ hai đến năm NguyênSóc thứ sáu, được hơn mười năm rồi. Năm tháng dài như vậy, yêu thương cứ lớnlên từng chút một khiến khi tỉnh ngộ thì chính bản thân mình cũng không thể xóabỏ được nữa. Cũng như đời nàng đã được chú định thống khổ, đến chết vẫn khôngyên.

Bệ hạ ban cho cô bé kia danh hiệu Duyệt Trữ, ở tại điệnChiêu Dương, Duyệt Trữ! Duyệt Trữ! “Du duyệt an trữ”[2]. Trong cung Vị Ươngnày, ai có thể thực sự vui vẻ an bình? Trong điện có bao nhiêu là người mà côbé không hề e ngại dám nói rằng mình nhớ mẫu thân, mẫu thân của mình là ngườiphụ nữ tốt nhất thiên hạ.

[2] Vui vẻ bình an.

Người phụ nữ tốt nhất thiên hạ? Nàng nhớ lại người con gáitrong ký ức, khuôn mặt như đóa phù dung, cặp mày lá liễu, dĩ nhiên là đẹp tuyệttrần. Nhưng với tính cách kiêu ngạo tùy hứng như vậy thì có muốn làm trái lươngtâm để nói ra một chữ tốt cũng thấy khó khăn. Chẳng phải bệ hạ cũng bị tínhcách đó của người kia từng bước ép phải rời xa sao?

Tính cách kiêu ngạo đó, sau nhiều năm lưu lạc bên ngoài cóđược mài giũa? Đã bước chân ra khỏi thành Trường An, nào ai nguyện ý chịu đựngngười kia thêm lần nữa. Trần A Kiều mất đi tính cách kiêu ngạo rừng rực như lửathì có còn là Trần A Kiều như trong ký ức? Nàng cũng chẳng nghĩ được rõ ràng.Trong lòng nàng, cái tên Trần A Kiều đồng nghĩa với một người con gái luôn kiêungạo, giống như một con phượng hoàng luôn đứng thẳng, kiêu hãnh bay trong biểnlửa không bao giờ chịu cúi đầu, cuối cùng bị đốt thành tro bụi. Ngay cả nàng làkình địch nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng hình ảnh hủy diệt huy hoàngđó đẹp đến tột đỉnh. Đẹp đến nỗi không ai có thể trơ mắt lạnh lùng chứng kiếngiây phút cuối cùng. Thế nên, Lưu lang của nàng mới thật là vô tình!

Nàng vẫn ôm mối hận. Đều là phận nữ nhi, đều là hoàng hậu, tạisao Trần A Kiều lại có thể sống mạnh mẽ, thẳng thắn như vậy còn nàng thì cứngày ngày lặng lẽ, mỏi mòn ở cung Vị Ương phồn hoa để cuối cùng héo hon đi giốngnhư chiếc bóng mỹ lệ trên tấm màn lụa hàng đêm kéo lên trong điện Tiêu Phòng màkhông hề có sinh khí.

Sau khi nàng sinh Cứ Nhi thì bệ hạ trở nên lạnh nhạt. Nàngnghĩ, chung quy lại thì y chỉ muốn có một đứa con trai nối dõi mà thôi. Nànggiúp được y thực hiện hy vọng đó, nên y cho nàng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu caoquý nhất mà cũng cô quạnh nhất ở cung Vị Ương, rồi để mặc nàng cho số phận giàyvò, còn nàng cũng vui vẻ chịu giày vò như thế. Có ai trên cõi đời này không ngưỡngmộ, có ai ở trong cung Vị Ương không tôn sùng ngôi vị trí hoàng hậu? Người đờithường nói nó là đại biểu cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, nhưng chỉ có người ngồitrên mới biết được cảm giác bi thương trộn lẫn với hân hoan.

Nàng chiếm được ngôi vị hoàng hậu mà mình ước ao thèm khátnhưng lại đánh mất sự sủng ái của phu quân. Nàng cũng không biết phải chăng mỗingười đàn bà đang tranh đoạt ngôi thứ trong cung Vị Ương đều như vậy? Một ngườiđàn bà có được tôn sùng đến đâu thì trước hết vẫn là một nữ nhân, mà đã là nữnhân thì liệu có người nào không mong mỏi được phu quân thương yêu? Người trongcung Vị Ương thôi không còn nhắc đến Trần hoàng hậu nữa mà bây giờ bọn họ chỉ nóiđến Vệ hoàng hậu ở điện Tiêu Phòng.

“Vệ hoàng hậu là người hiền hậu. Hôm qua ta làm việc trongngự hoa viên. Vệ hoàng hậu đi qua còn hơi mỉm cười với ta.”

“Vệ hoàng hậu thật may mắn. Nghe nói, nàng vốn chỉ là một cacơ của phủ Bình Dương hầu.”

“Đúng đấy. Nói về thân phận thì Trần hoàng hậu trước kia caoquý biết nhường nào chứ? Thế mà chẳng phải cũng thua bởi một ca cơ? Có thể thấyđược…”



Cho nên, sinh nam không vui, sinh nữ không giận, ai không thấyVệ Tử Phu bao trùm thiên hạ?

Lức nàng mới nghe được bài hát đó thì đột nhiên bật cười. Nhữngngười đó chỉ thấy được bề ngoài rạng rỡ nhưng lại không thấy được bùn lầy bêndưới. Nàng vẫn luôn nghĩ nếu không có Cứ Nhi, không có Thanh đệ, không có Khứ Bệnhthì rốt cuộc nàng là cái gì ở trong lòng Lưu lang? Cô bé kia nói suốt nửa năm,Lưu lang cũng nghe suốt nửa năm, dần thấy người kia quả thật là một người rất tốt.Người kia trong dĩ vãng luôn kiêu căng tùy hứng làm tổn thương y nhưng đã đượcthời gian xóa mờ, giờ trong ký ức chỉ còn lại những gì tốt đẹp.

Trong cuộc đời mỗi người đàn ông đều có một bông hoa hồngnhung và một đóa hồng trắng. Hoa hồng trắng là dịu dàng, hoa hồng đỏ là nồngnhiệt. Y rời xa hoa hồng đỏ đã lâu nên coi người đó như một nốt ruồi son trướcngực, giữ tận trong lòng, nếu không có lại được thì sẽ mãi còn day dứt, Lúc đó,nàng cũng đã nhìn thấy trước chuyện của mười năm sau nhưng nàng chỉ không đoánđược kết cục, càng không đoán được lòng của Lưu lang. Nếu thật sự là vô tìnhthì hãy vô tình đến cùng, sao dần lại có tình, rồi khối tình đó lại dành chongười khác, khiến cho nàng đã mộng đến nửa đêm lại tỉnh, sao không khỏi đớnđau?

Nàng vẫn cho rằng Cứ Nhi là chỗ dựa cuối cùng, không thể bịđánh đổ của mình nhưng nào ngờ cuối cùng nàng lại thất bại, phải tự vẫn cũng vìnó. Trong đời người có chuyện nào mỉa mai hơn? Năm Nguyên Sóc thứ hai, nàngsinh Cứ Nhi, đăng cơ làm hoàng hậu. Năm Nguyên Sóc thứ năm, Vương Thấm Hinhsinh Nhị hoàng tử Lưu Hoành, nhất thời giành được ân sủng của Hoàng thượng. CứNhi không còn là con trai nối dòng duy nhất của y. Năm Nguyên Sóc thứ sáu côngchúa Duyệt Trữ Lưu Sơ hồi cung. Cuối năm Nguyên Sóc thứ sáu, Trần A Kiều dẫntheo Lưu Mạch hồi cung. Bọn họ nói, hoàng tử trưởng mới thật sự là giống bệ hạ,giống từ cặp mắt đến bờ môi. Cuối cùng thì đứa con giống Lưu lang của nàng nhấtvẫn là con trai của người đó. Còn tướng mạo Cứ Nhi một nửa giống Lưu lang, mộtnửa giống nàng, lúc bình thường cảm thấy không có gì, nhưng bây giờ nghĩ lại mớicó chút oán hận.

Bệ hạ để cho Trần A Kiều quay về Trường Môn. Nhị tỷ an ủinàng rằng như vậy không tốt sao? Điều này nói lên rằng bệ hạ không coi trọngngười kia vì Trường Môn chính là lãnh cung. Nàng cười lay lắt, nói nhị tỷ quảthật là quá ngây thơ. Trường Môn cũng là nơi người làm hoàng hậu như nàng khôngthể quản đến. Từ đó có thể thấy được ý của bệ hạ là muốn bảo vệ cho Trần A Kiều.

Ngẫm nghĩ ra mới thấy thật không công bằng. Nàng ở cung VịƯơng này đã hơn mười năm vẫn cảm thấy có khoảng cách, không sao vừa mắt Thái hậu.Nếu không phải vì Cứ Nhi thì e rằng nàng còn chẳng duy trì được ngay cả cái cụcdiện không mặn không nhạt như ngày hôm nay. Ấy vậy mà, Trần A Kiều vừa mới trởvề, chưa nói đến mẫu thân là Trưởng công chúa Quán Đào mà ngay cả Vương thái hậucũng đối xử bằng ánh mắt khác. Chẳng phải Lưu lang của nàng cũng coi trọng ngườikia hơn một chút sao?

Bọn họ cố ý cách ly nàng với người kia, mà ngay bản thân haingười cũng ngầm thỏa thuận là không gặp nhau. Gặp nhau thì cả hai ắt sẽ đềulúng túng. Nàng được nghe kể rằng người kia vốn đã xinh đẹp nay càng xinh đẹp,năm tháng lại ưu ái không để lại bao nhiêu gió sương trên dung nhan, hơn nữatính cách đổi thành tao nhã, điềm đạm, chẳng chút nào giống cô gái kiêu ngạonông nổi trong ký ức của nàng. Ngay cả nàng cũng không nhịn được tò mò, ngườikia trong mấy năm nổi chìm lưu lạc đã xảy ra chuyện gì mà đổi thành dáng vẻ hômnay?

Sau khi bệ hạ hồi cung, kết quả của lần đầu tiên đi gặp ngườikia là chia tay trong hờ hững. Người kia lén xuất cung bị biết được, vì cung nữtrong điện Trường Môn nên đành phải tới điện Tuyên Thất cầu tình. Sau đó, bệ hạân xá cho bọn họ, còn đồng ý để người kia xuất cung. Trong đại thọ của Trưởngcông chúa Quán Đào, người kia xuất cung chúc thọ, bệ hạ cũng tới đó rồi đượcngười kia săn sóc khi bị dị ứng nổi mẩn do uống rượu. Đêm Trừ tịch của nămNguyên Thú đầu tiên, bệ hạ ở lại Trường Môn, sáng sớm chia tay trong nặng nề.

Nàng biết nàng không thể oán, không nên oán nhưng từng chuyện,từng chuyện đều không khỏi gợn lên trong lòng. Dù không đau nhưng nếu cứ kéodài mãi thì sẽ khiến nàng trở nên ưu sầu. Nàng muốn nhắm mắt che tai không nhìntới, không nghe tới nhưng vẫn tự có người đến báo, còn nàng đành phải gượng giữvẻ mặt tươi cười, lắng nghe.

Nàng biết bệ hạ coi trọng Trần A Kiều, không cho phép nàng độngtới người ta. Những năm này, nàng ở trên ngôi vị hoàng hậu nhưng vẫn luôn ghinhớ lời giáo huấn năm xưa, một mực án theo ý tứ của y mà hành sự, giữ yên hậucung để y có thể an tâm lo chuyện nước. Cũng vì thế nên bệ hạ mới có thể đểnàng ngồi trên ngôi vị hoàng hậu nhiều năm như vậy. Y lại không biết, tuy nàngmỉm cười nhìn y lui tới các tòa điện trong cung Vị Ương, bề ngoài vẫn tỏ rabình thản nhưng trong lòng lại đau nhói. Nếu có thể, sẽ chẳng người phụ nữ nàonguyện chia sẻ phu quân với người khác, trừ phi người đó không hề có chút tìnhcảm. Nàng yêu thương y nên nhất định sẽ đau đớn.

Trước khi Trần A Kiều trở về, nàng cho rằng mình có thể cứcười như vậy đến suốt đời, cao cao tại thượng nhưng tịch mịch, đợi chờ Lưu langthỉnh thoảng lui đến. Trần A Kiều trở về đã phá vỡ hạnh phúc nhỏ nhoi đó củanàng.

Giờ nàng mới biết, hóa ra nàng có thể chịu đựng được chuyệnLưu lang ở chung với những người con gái khác nhưng không thể dễ dàng tha thứchuyện Lưu lang quay lại với Trần A Kiều. Điều này không khác một cái tát giángthẳng vào nàng, nói cho nàng biết rằng, thắng lợi mà nhiều năm qua ngươi vẫn tựcho là mình giành được chỉ là giả tạo Người kia đã từ vận mệnh trở về, đòi lạihết thảy những gì trước đây nàng cướp đi.

Sau này nàng nghĩ, có lẽ lúc đó, trực giác nhạy cảm đã nóicho nàng biết, Lưu lang đã dần yêu người con gái mà y từng vứt bỏ. Như vậy, khichính bản thân y cũng ý thức được điểm này thì chẳng phải người đã từng làm tổnthương A Kiều là nàng sẽ phải chết không chỗ chôn thây? Thế nên, cuộc đấu củanàng và người kia còn là cuộc đấu sinh tử,

Nàng cũng không biết sau khi trở về người kia sẽ thế nào nênmới bố trí một cái bẫy hết sức tinh vi, kết cục mới biết chính bản thân mình lạilà người sập bẫy. Người kia thì sao? Sau khi thắng rồi cũng không thèm đếm xỉagì tới nàng mà lại xin bệ hạ một đạo ý chỉ để về phủ Đường Ấp hầu ở tạm. Lần ởtạm này dài tới một năm.

Trong một năm đó, nàng bị giam lỏng ở điện Tiêu Phòng, đốidiện với cung điện hoa lệ nhưng trống rỗng, bơ vơ không biết bấu víu vào đâu. Mọingười nói rằng bệ hạ thường tới phủ Đường Ấp hầu thăm người kia, giảm bớt số lầnlưu lại cung Vị Ương.

Nàng chỉ cười dịu dàng, lặng lẽ nghe bọn họ bàn tán, ra vẻ cảmthông lẫn bất bình thay cho mình, lòng cứ thế nhạt dần, Nàng đã yêu phải mộtngười chưa bao giờ yêu nàng, vậy thì tình yêu của nàng cứ thế, cứ thế tan biến.Nếu tình yêu đó chỉ có thể làm cho nàng khổ, làm cho nàng đau thì nàng cũngkhông cần nhưng e rằng, nếu vứt bỏ nó thì nàng sẽ đau đớn không chịu nổi, đau đớnmuốn chết đi. Nàng còn có người nhà phải bảo vệ, Cứ Nhi phải che chở, cho nên nàngkhông có thời gian để mềm yếu, không có thời gian để héo sầu xuân thu, không cóthời gian để mà khóc cho mối tình đang tàn tạ.

Năm Nguyên Thú thứ hai, trưởng nữ Vệ Trường xuất giá. Đếncon gái cũng đã đến tuổi gả chồng thì nàng coi như đã già rồi. Vệ Trường thật sựrất giống nàng, giấu kín những bi thương ở trong lòng. Nàng thật sự mến một thiếuniên, nhưng người thiếu niên đó lại ngại là biểu ca của nó. Cảm mến thì làmsao? Với tình cảnh của Vệ gia ngày đó thì chuyện hôn nhân của Vệ Trường là cựckỳ quan trọng với nàng. Nàng không thể để cho tình cảm riêng tư của con gái gâyảnh hưởng đến mưu đồ toàn cục. Nhưng nàng làm con gái bi thương thì lòng nàngcòn bi thương hơn. Bi thương vì nàng biết rõ Vệ Trường không tình nguyện nhưngvẫn lựa chọn gả vào Lý gia. Dường như những gì trong đời nàng lại một lần nữatái diễn, những gì làm ra hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng.

Từ phương bắc truyền tin về báo rằng Khứ Bệnh đại thắng. Quảnhiên Khứ Bệnh là một đứa trẻ xuất sắc, tài hoa rực rỡ, không uổng công Vệ Trườngthương yêu. Vệ Trường thật sự có cặp mắt tốt hơn nàng, nó chỉ là yêu mà không đếnđược, còn nàng lại vì yêu mà thành tổn thương.

Trường Tín hầu Liễu Duệ toàn thắng Hung Nô, đem về bào tỷ[3]của bệ hạ, Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm, kết hôn cầu hòa với Hung Nô đãnhiều năm. Đồng thời ở thành Trường An, sinh mạng của Vương thái hậu cũng bướctới giờ phút cuối cùng. Người phụ nữ dù tôn quý đến đâu thì khi tiến gần đến giờphút tử vong cũng đều giống nhau. Vương thái hậu vẫn luôn mong ngóng Nam Cungtrưởng công chúa trở về. Nhiều năm trước, bà đã đưa nàng đi Hung Nô kết hôn cầuhòa trong khi bản thân mình thì an nhàn ngồi trên ngôi vị tôn quý cũng cảm thấyxót xa. Xót xa cũng chỉ là xót xa, nếu mọi chuyện tái diễn, bà vẫn dứt khoát lựachọn đưa đứa con gái yêu của mình ra đi để giúp cho chính bà và đứa con trai.Cũng giống như nếu được sống lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn cách dùng chuyệnVu cổ hãm hại Trần hoàng hậu. Xét về bản chất thì nàng và Vương thái hậu làcùng một loại người. Cả hai không phải không có tình yêu, nhưng vì những thứquan trọng hơn tình yêu mà đành chôn vùi nó. Chỉ là Vương thái hậu thành công,còn nàng từ trước tới nay vẫn cho là mình thành công nhưng bây giờ nhìn lại mớibiết nguy cấp như rơi xuống vực thẳm, thế nên hai người luôn không thể gần gũinhau.

[3] Bào tỷ: Chị ruột.

Vào ngày Vương thái hậu qua đời, nàng đứng ở ngoài cung TrườngNhạc với tâm trạng cực kỳ hờ hững, không vui không buồn. Người phụ nữ đang hấphối trong cung Trường Nhạc phồn hoa tôn quý là mẫu thân của phu quân nàng. Bàvà nàng sống ở trong hai cung điện suốt bao nhiêu năm qua nhưng tới giờ vẫn nhưhai người xa lạ. Bản thân nàng tràn ngập bi thương, chẳng thể nào chia sẻ vớingười phụ nữ nửa đời huy hoàng nhưng sắp ra đi kia.

Song, bà lại là mẫu thân của Lưu lang. Vào thời khắc đó, Lưulang thật sự bi thương. Dù Lưu lang có tàn nhẫn đến đâu nhưng trong lúc mẫuthân qua đời thì trái tim y vẫn thoáng có chút mềm yếu. Nàng đi theo y tớingoài điện Linh Tâm. Mọi người nói rằng Lưu lang ở tại tòa cung điện này từ nhỏđến lớn. Lưu lang của nàng ngồi trong điện Linh Tâm thương tiếc mẫu thân, cònnàng đứng ở ngoài, chần chừ không dám vào. Thời gian đã mài mòn dũng khí củanàng. Nàng không còn được như hồi còn trẻ, không hề sợ hãi về tiền đồ phía trước.

Người đời nói rằng, hiểu rõ tâm Hoàng đế nhất trên đời nàychính là Ngự tiền tổng quản Dương Đắc Ý hầu hạ bên cạnh y nhiều năm. Ngày hômđó, Dương Đắc Ý đã đi khắp cung điện tìm Trần A Kiều. Nàng đứng tại đình ViễnSơn ở rất xa, nhìn Doãn Giai La tiến vào rồi bị bệ hạ nổi trận lôi đình truyềngiải tới Dịch đình. Cuối cùng là Trần A Kiều bước vào.

Nàng cứ đứng chờ mãi ở trong đình, đợi đến khi sắc trời sẩmtối, đợi đến khi những cơn gió Nam tháng Năm thổi tới, tâm hồn lạnh giá vẫnchưa thấy người kia đi ra ngoài. “Hoàng hậu nương nương”, Thải Thanh khẽ nhắc,“Chúng ta trở về thôi.” Nàng quay đầu lại, tựa hồ nghe ra vẻ bất nhẫn trong lờicủa Thải Thanh, cười không thành tiếng.

Nam Cung trưởng công chúa Lưu Đàm từ nhỏ đã có tình cảm rấttốt với Trần A Kiều, trước mặt mọi người gây khó xử cho nàng, đối đãi lạnh nhạt.Sau khi Thái hậu qua đời, nàng chính là người phụ nữ tôn quý nhất Đại Hán nhưngsao lại phải cẩn trọng hơn so với trước kia? Bệ hạ dẫn Nam Cung trưởng côngchúa và Trần A Kiều tới cung Cam Tuyền nghỉ hè. Sau khi trở về, ân ái càng thêmnồng thắm. Còn nàng thì trông coi ngôi vị hoàng hậu lạnh lẽo mà dần trở nên mònmỏi, gầy yếu đến nỗi chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng ngã.

“Mẫu hậu”, các con gái gọi nàng vẻ lo lắng.

“Không có chuyện gì”, nàng bình thản đáp, vẫn cười dịu dàng.“Ta đã quen rồi.” Đúng vậy, nàng đã quen. Không phải là nàng nguyện ý quen màhiện thực buộc nàng phải như vậy, không chấp nhận thì làm thế nào?

Dương Thạch đã xuất giá, Khứ Bệnh cũng đã mất đi. Không khítịch mịch tràn ngập cung Tiêu Phòng. Ngay cả mái hiên thoạt nhìn tráng lệ huyhoàng trong những năm đầu giờ cũng ảm đạm qua năm tháng bào mòn. Còn nàng càngngày càng trở nên thận trọng. Cho tới bây giờ, chỉ cần con gái mạnh khỏe, gia tộcbình an, nàng sẽ có thể cứ thận trọng như vậy đi hết cuộc đời.

Cuối cùng nàng vẫn không thể chống lại con bão táp bộc pháttrong Thượng Lâm Uyển. Lúc vừa nghe chuyện, nàng rất ngạc nhiên, ngoài nỗi lo lắngcho gia tộc còn là một thoáng sung sướng. Trần A Kiều kiếp này ngươi luôn thuậnbuồm xuôi gió mà cũng có ngày hôm nay sao? Mất đi đứa con kia, nhất định ngươisẽ rất đau, rất đau, có đau như ta không?

Nàng gắng sức làm giảm cơn sóng lớn đổ ập vào Vệ gia nhưngkhông thể ngăn được nỗi sợ hãi lúc đêm khuya nằm ngủ một mình ở điện TiêuPhòng. Chẳng lẽ lần này thật sự không qua được? Năm xưa nàng đối xử với Trần AKiều như thế nào thì tới giờ vận mệnh như muốn báo ứng trở lại gấp bội. Người đầutiên ra đi là ngoại trưởng tôn.

Sau đó là Dương Thạch, cuối cùng là Cứ Nhi. Vận mệnh nếu muốnnàng bại lui từng bước, nàng cũng chẳng thể cưỡng nổi. Nàng chỉ có thể ngồitrên chiếc ghế hoàng hậu giá lạnh, xung quanh chỉ còn mấy đứa con và ngườithân. Chỉ sợ sau cơn phong ba này thì chiếc ghế hoàng hậu cũng sẽ mất đi. Saonàng có thể cam tâm? Nếu phía sau đã là vực sâu vạn trượng, không thể lui đượcnữa thì sao nàng có thể tiếp tục lui cho được? Tiếp đó, chuyện mưu phản, Vu cổdồn dập ập đến. Tất cả đều đã sắp đến hồi kết thúc, nàng ngồi gảy đàn trong điệnTiêu Phòng. Đó là khúc Thượng Tà trong Nhạc phủ.

“Nguyện làm đôi lứa tương tri, trọn đời chẳng phân ly.

Núi sẽ mòn, nước sông rồi cạn,

Đông sấm rền, hè giăng mưa tuyết,

Trời đất sập, mới cùng chàng ly biệt!”

Cuộc đời của nàng, chẳng qua chỉ là một lần đánh cuộc lớn. Nửađời trước, nàng thắng nên tới được điện Tiêu Phòng. Nửa đời sau, nàng lại thuanên tự vẫn, trả giá bằng tính mạng. Cuối cùng cũng đã xa cách với người. Lưulang là quân vương, nhưng nàng chỉ mong mỏi y là lang quân của mình. Lúc còn trẻ,nàng lạnh lùng quan sát cô gái kiêu ngạo kia, thầm giễu cợt cô ta không hiểuchuyện. Lưu lang của các nàng là bậc đế vương làm chúa tể thiên hạ mà cô ta lạimong y chỉ sủng ái riêng mình, thế chẳng phải là quá ngây thơ hay sao? Giờ nàngmới biết, bất kỳ người con gái nào cũng đều nuôi vọng tưởng như vậy trong lòng.Chỉ là Trần A Kiều thành thực hơn, lại có tư cách để vọng tưởng nên mới nói rakhông hề e ngại. Có thể sống một cuộc đời thẳng thắn như vậy, ai bảo không phảilà hạnh phúc?

Đã đến bước này, nhìn lại hết thảy, nàng chỉ thấy bản thânmình luôn bị áp chế, dù ngay cả lúc đắc ý nhất là đăng cơ lên ngôi hoàng hậuthì chung quanh vẫn chỉ là màu xám. Cả đời nàng chỉ duy nhất một lần mang màu sắcấm áp. Đó là lúc người kia còn là hoàng hậu, còn nàng mới có Vệ Trường, bệ hạ đếnđiện của nàng thăm nom, hai người cùng bế Vệ Trường êm đềm vui vẻ. Cảnh tượngđó rất giống hồi còn bé, nàng từng thấy một gia đình nông dân ở huyện BìnhDương, vợ chồng quấn quýt bên nhau, cho đến già vẫn còn trao nhau đầu mày cuốimắt tràn ngập yêu thương. Chính nàng đã phá vỡ sự ấm áp đó, sắp đặt chuyện Vu cổhãm hại Trần A Kiều, đẩy A Kiều khỏi ngôi hoàng hậu. Nếu như mong muốn lớn nhấttrong cuộc đời chỉ là được bên nhau đến già thì lúc ban đầu nàng cần gì phải dốchết tâm cơ để giành giật sự yêu thương của bệ hạ. Trong buổi ban đầu đó, rốt cuộclà vì nàng muốn giành lấy yêu thương của bệ hạ, biến y trở thành Lưu lang củamình nên mới nảy sinh tình yêu hay là vì nàng nảy sinh tình yêu nên mới quyếttâm liều mạng giành giật tình cảm của Lưu lang? Điều đó ngay cả bản thân nàngcũng không biết. Nàng chưa bao giờ nguyện ý đoạn tuyệt, chỉ mong gắn bó cả đờivới y.

“Núi sẽ mòn, nước sông rồi cạn,

Đông sấm rền, hè giăng mưa tuyết,

Trời đất sập, mới cùng chàng ly biệt!”

Nhưng Lưu lang đã đoạn tuyệt trước với nàng. Cõi đời này chỉcó một Lưu lang, vậy sao đã có một Vệ Tử Phu lại còn sinh ra một Trần A Kiều?Hoặc là đã có Trần A Kiều rồi thì cần gì phải sinh ra một Vệ Tử Phu? Vận mệnh rấtcông bình. Nàng đã có gan đánh cuộc thì phải chịu thua nhưng lại không dứt bỏđược vì còn bốn đứa con trai con gái lại trên đời. Nếu có thể, kiếp sau nàng nhấtđịnh không quan hệ với nhà đế vương. Nàng đã thoáng suy nghĩ như vậy khi dải lụatrắng siết qua cổ.

Hồn phách chết oan không được đầu thai nên nàng cứ dật dờ suốtbao năm, chờ đợi suốt bao năm ở trong Uổng tử thành này, ngày ngày xem cảnh bọnhọ buồn, vui, tan, hợp rồi cuối cùng cũng đến một ngày chờ được Lưu lang củanàng đến. Quỷ sai đi ngang qua, khẽ báo. “Hiếu Vũ hoàng đế đến rồi đấy.”

Nàng nhìn ra đằng xa, Lưu lang của nàng đã già lắm rồi,khuôn mặt tiều tụy. Không biết y còn nhớ rằng trong cuộc đời mình từng có mộtngười con gái tên Vệ Tử Phu hay không. Bao năm rồi, nàng chưa từng rơi lệ, bâygiờ đột nhiên bật khóc. Từng giọt, từng giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống, chưaqua hết gò má đã kết thành băng lạnh.

Hiếu Vũ hoàng đế Lưu Triệt tại vị sáu mươi năm, chiến cônghiển hách. Đám quỷ sai trong chốn U minh cũng nghe danh. Lưu lang cau mày hỏi,“Khi nào thì hoàng hậu của trẫm mới xuống đây?”

Quỷ sai nói: “Sinh tử có số, đã tới U minh rồi thì hãy tuânthủ quy củ của chốn U minh. Nếu Hiếu Vũ hoàng đế cùng Hiếu Vũ Trần hoàng hậucòn có duyên phận thì nhất định có thể gặp được nhau trong cõi âm này.” Y địnhhỏi bao nhiêu năm nhưng rồi lại thôi. Hai năm sau thì Trần A Kiều cũng đến.Khác với Lưu lang, hai người phụ nữ lại có thể nhìn thấy nhau.

“Ta và ngươi tranh đấu suốt bao nhiêu năm qua, ngươi có hậnta không?” Nàng chẳng biết hỏi gì hơn.

“Nhiều năm như vậy”, Trần A Kiều chỉ cười, đáp ngoài dự tínhcủa nàng: “Ta đã quên mất từ lâu.”

Bao nhiêu năm đã qua… Đúng vậy, đã qua biết bao năm tháng. TrầnA Kiều đã quên, nàng cũng chẳng nhớ. Tiếp sau là Vệ Trường, Dương Thạch, Chư Ấprồi cả Cứ Nhi cũng xuống, tất cả những mối bận tâm của nàng ở trên trần thế đãhoàn toàn chấm dứt.

Quỷ sai tới trước mặt nàng, nói, “Vệ Tử Phu, ngươi đã có thểchuyển thế.” Nàng bình thản gật đầu: “Được rồi.” Chờ đợi đằng đẵng quả thật làmột chuyện mỏi mệt, phải nhớ mãi một đoạn ký ức muốn lãng quên lại càng mệt mỏi.

Chầm chậm, chầm chậm, nàng cứ thế uống hết chén canh Mạnh bàvừa được bưng tới, vùi chôn hết thảy ân oán tình thù trong suốt cuộc đời.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv