Trong điện Tín Hợp ở Thượng Lâm Uyển, nội thị bưng lên mộtchén thuốc đã được các ngự y cẩn trọng điều chế rồi cho người thử độc. Lục Yđón lấy, chăm chút đút cho Trần A Kiều. Qua một lúc khá lâu A Kiều vẫn không tỉnhlại khiến Lưu Triệt bắt đầu lo lắng. Dù không hiểu y thuật nhưng y cũng biết rằngchỉ đẻ non mà mê man lâu như vậy thì nhất định là không bình thường. Các ngự ychỉ nói loanh quanh: “Nương nương có thai khi đã lớn tuổi nên vốn đã là nguy hiểm,huống chi… lại bị chấn động mạnh như vậy làm thai nhi bị hỏng.”
Lưu Triệt nghe xong, mi mắt giần giật, cố gắng xua đi ý địnhtru di cửu tộc đám ngự y luôn vô dụng trong lúc nguy cấp. Ngay cả Tiêu Phươngchẩn trị xong cũng nói rằng bệnh tình lần này của A Kiều rất kỳ lạ nên khó tráchbọn họ chẳng thể nói được điều gì.
“Bệ hạ”, Dương Đắc Ý đứng bên ngoài điện khẽ bẩm báo, Côngchúa trưởng Quán Đào tới.”
Y ừ một tiếng rồi bảo, “Mời cô cô vào.”
Trưởng công chúa Quán Đào vén rèm bước vào, chưa kịp báichào đã thấy A Kiều sắc mặt tái nhợt nằm trên giường thì lập tức nghẹn ngào chựckhóc. Lưu Triệt chỉ im lặng không nói gì, thầm nghĩ dù cô cô của mình có khát vọngquyền lực mãnh liệt nhưng lại rất mực yêu thương A Kiều. Điều này cũng giốngnhư tình yêu thương vô điều kiện của A Kiều đối với Lưu Mạch và Lưu Sơ, kể cả…đứa con trong bụng nàng nữa. Cho dù y xưa nay vốn cứng rắn nhưng nghĩ tới đứacon vừa bị mất đi thì lòng bất giác lại nhói đau.
“Hoàng thượng”, Trưởng công chúa Quán Đào nói: “Người trở vềnghỉ đi. Để A Kiều đấy cho ta chăm sóc.”
Y đã mấy ngày không được ngủ tròn giấc nên nghe vậy liền gậtđầu. “Được rồi.” Nếu có ai đó trên cõi đời này không muốn để A Kiều xảy ra chuyện,ngoài y ra thì chỉ có một mình cô cô thế nên y có thể an tâm phó thác A Kiềucho bà. Trong một căn phòng ngách trống trải của ngôi điện, lại không có A Kiềulặng lẽ kề bên khiến Lưu Triệt đột nhiên có cảm giác tĩnh mịch. Y sợ là sẽkhông thể nào ngủ được nhưng nào ngờ vẫn mặc nguyên y phục nằm xuống giường đãnhanh chóng thiếp đi. Trong giấc ngủ mê man, y thấy mình đang đi một mình trênhành lang dài có treo những bức vẽ hình chim đại bàng, rõ ràng là quen thuộcnhưng nhất thời lại không nhớ ra đó là cung điện nào. Lưu Triệt khẽ nhíu mày, lẽra y đang ở điện Tín Hợp tại Thượng Lâm Uyển chờ A Kiều tỉnh lại nhưng sao chớpmắt một cái đã thấy mình đang ở trong cung điện hoa lệ nhưng trống trải này.
“Dương Đắc Ý”, y lên tiếng gọi nhưng viên Ngự tiền tổng quảnvẫn luôn theo sát bên cạnh y lại không lên tiếng trả lời. Có hai người cung nữtóc tết bím mặc áo ngắn đang từ cuối hành lang đi tới. Người bưng chậu nướcthan thở, “Trần nương nương lại cáu kỉnh không chịu cho hầu hạ rửa mặt. Nhưngnàng nổi giận với đám nô tỳ chúng ta thì có ích lợi gì chứ?”
Người cung nữ kia trầm ngâm một lát rồi nói: ‘Trần nươngnương cũng rất đáng thương, Nàng có thân phận tôn quý như vậy, làm mẫu nghithiên hạ rồi mà cuối cùng lại bị trục xuất khỏi Trường Môn.”
A Kiều? Lưu Triệt giật mình, thì ra nơi này là Trường Môn,khó trách vừa rồi y không thể nhớ ngay. Trường Môn sau ngày A Kiều trở về thìluôn náo nhiệt vui vẻ, sao lại hoang vắng như vậy? Như thể sầu khổ của thiên hạđều tập trung vào tòa cung điện nhỏ bé này. Y thấy hai cung nữ vẫn thản nhiênđi ngang qua thì hiểu rằng mọi điều trước mắt chẳng qua chỉ là một giấc mộng.Nhưng giấc mộng này là muốn để cho y nhìn thấy điều gì?
Ánh hoàng hôn phủ xuống Trường Môn đẹp đẽ mà thê lương. Y đãbao nhiêu lần ở Trường Môn ngắm mặt trời lặn nhưng chưa từng chứng kiến cảnhhoàng hôn thê lương như vậy. Một không gian tràn ngập mùi vị buồn bã hòa theotiếng đàn u hoài đứt quãng, Y lần tới chỗ phát ra tiếng đàn liền trông thấy AKiều. Là A Kiều ghi khắc trong lòng y.
Lúc đó, A Kiều đã rất gầy gò. Bộ lễ phục màu đỏ mặc trên ngườinàng không hề toát ra một chút khí sắc mừng vui, phong thái ung dung của bậc mẫunghi thiên hạ đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy một bóng dáng nghiêng nghiêng côtịch. Nàng đang gảy Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân.
“Trắng như tuyết trên núi,
Sáng tựa nguyệt trong mây.
Nghe chàng sinh lòng khác,
Muốn cự tuyệt tình này.
Hôm nay chung chén rượu,
Mai tiễn biệt đầu sông.
Loạng choạng theo thuyền bước,
Nước cứ chảy tây đông.”
Tiếng đàn rời rạc không thành điệu, qua vài nốt thì giai điệuchợt chuyển sang dồn dập nhưng khúc từ vẫn ai oán.
“Năm xưa kim ốc đổ,
Khiến hai hàng lệ rơi.
Nước mắt làm sao cạn,
Cho hận sầu chơi vơi.”
“Nương nương”, người cung nữ đứng hầu bên cạnh rơi lệ,“Ngươi đừng hát nữa. Người muốn khóc thì cứ khóc đi.”
“Phật” một tiếng, dây đàn đứt tung cắt vào ngón trỏ của TrầnA Kiều làm rướm ra một vệt máu nhỏ. Nàng cười lặng lẽ, đứng dậy nặng nhọc quayđầu, đưa cặp mắt trống rỗng nhìn xa xa, chợt trông thấy Lưu Triệt thì khẽ chớplên nhưng dường như không còn sức níu giữ nữa nên trong giây lát liền nhắm nghiền.
Đây là thời gian nào? Lưu Triệt tự hỏi, chẳng phải y đã quaylại với A Kiều rồi ư? Nhưng sao cặp mắt của A Kiều lại còn sầu, còn khổ, còn cuồngsi như thể vừa phải chịu một nỗi uất ức cực độ? Phải rồi, nỗi uất ức y đã gâycho nàng chẳng phải là nỗi uất ức cực độ hay sao? Nàng từng yêu y, từng tin y đếnnhư vậy mà y lại đi tìm niềm vui mới để rồi cuối cùng phế truất nàng, nhẫn tâmgạt bỏ khỏi trí nhớ người con gái từng yêu kiều gọi y là Triệt Nhi, chẳng baogiờ nhìn lại một lần.
Có lẽ, y cũng hiểu rằng nếu ngoảnh đầu lại sẽ không thể nàonhẫn tâm được nữa. Đó là người con gái từ nhỏ đã gọi y là Triệt Nhi, từng có nụcười xán lạn hơn cả bầu trời thành Trường An vào ngày trong xanh nhất, thếnhưng chỉ vì y mà dần vướng u sầu. Có lấy lý do nào cũng không thể phủ nhận đượcsự thật là y đã từng rung động trước người con gái này. Nhưng rung động sâu sắctới đâu cũng không thể ngăn cản y bước về phía trước, để rồi dù có gặp ngườicon gái nào đẹp hơn đi chăng nữa thì cả cuộc đời y cũng sẽ không còn có được nhữngrung động như thuở ban đầu. A Kiều tựa như đang nhìn thấy những điều chưa hềtrông thấy nên không hề phát hiện ra tâm trạng biến động của y đang đứng gầntrong gang tấc, cứ thế đi thẳng qua. Màn đêm dần buông xuống.
A Kiều bảo tất cả đám người hầu đi hết ra ngoài, một mình ởlại trong điện. Nàng mở cửa sổ ngước nhìn vầng trăng giữa không trung, chắp taynhắm mắt, khẽ khấn: “Hỡi ông trời.” Y không nghe rõ A Kiều nói những gì, chỉnhìn thấy vẻ mặt nàng rất thành kính. Ánh trăng biêng biếc soi nghiêng lên hàngmi đen dày rợp trên gương mặt khiến Lưu Triệt chợt dâng lên niềm khao khát muốnđặt môt nụ hôn lên đó. A Kiều, hãy tỉnh lại đi!
“Vũ hoàng đế có thật sự muốn biết Trần hoàng hậu đã nói nhữnggì không?”
Một giọng nói đột ngột vang lên ở phía sau nhưng Lưu Triệtkhông hề sợ hãi, thản nhiên hỏi, “Cuối cùng thì ngươi cũng xuất hiện?”
“Vậy thì sao?” Một ông lão râu tóc bạc phơ cười ha hả, “Vũhoàng đế biết rằng lão sẽ tới ư?”
Lưu Triệt quay đầu lại, gằn giọng, “Trẫm nghĩ rằng ngươi cóthể làm cho trẫm nằm mộng quay về Trường Môn của nhiều năm trước thì ắt phải cómưu đồ. Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ồ.” Ông lão khẽ mỉm cười, “Vũ hoàng đế nửa đời vẫn cầu thầntiên, sao giờ trông thấy thật thì lại uy hiếp người như thế?”
“Huống chi”, ông lão trông thấy sắc mặt nửa tin nừa ngờ củaLưu Triệt liền cười nhẹ, “tuy Vũ hoàng đế ở trong mộng nhưng cuộc trao đổi nàylại không phải là chuyện hoang đường. Đây là Trường Môn của một thời khôngkhác, nếu như không có tác động bên ngoài thì Hiếu Vũ hoàng hậu sẽ phải sống mộtmình ở Trường Môn hơn hai mươi năm rồi ngậm hờn ra đi. Thế nên Trần A Kiều gặpnạn ở Thượng Lâm Uyển cũng là số mệnh.”
Lòng y chợt nhói buốt, A Kiều lại có thể cứ thế này mà đisao? Ông lão không nhìn y, quay sang nhìn A Kiều đang ở trong điện nói: “Dùngươi không nghe thấy Trần hoàng hậu nói gì nhưng chúng ta lại nghe được. Nàngnói đại ý rằng nàng nguyện giảm hai mươi năm tuổi thọ để mọi chuyện đổi khác.Vì thế cho nên chúng ta đã chấp thuận yêu cầu của nàng.” Cần phải quyết tâm biếtnhường nào khi chịu giảm hai mươi năm tuổi thọ?
“Thần, Phật trên trời vốn công bằng, Trần A Kiều gặp cơduyên may mắn nên đã biết được một số chuyện, bởi vậy tất nhiên ta cũng phải tiếtlộ một chút cho ngươi. Huống chi, Hoàng đế vốn chính là con của trời.”
Y thấy thời gian bỗng nhiên trôi cực nhanh qua trước mắt,loang loáng những cảnh huy hoàng tráng lệ lẫn chiến trường khốc liệt hào hùng,rồi dừng lại ở một chỗ rất rộng rãi. Nơi đó có một sản phụ đang vật vã đau đớnrồi sinh ra một bé gái. Một cô gái mặc trang phục trắng trông rất kỳ lạ, tócbúi cao, bế bé gái ra cửa phòng sinh trao cho một người đàn ông dáng nho nhãđeo cặp kính gọng vàng nói, “Chúc mừng Hàn tiên sinh, là một bé gái.”
“Con gái?” Hàn Thành hỏi vẻ ngỡ ngàng nhưng niềm vui làm chakhiến hắn hiền từ ẵm lấy đứa bé, ngắm nhìn khuôn mặt con gái rồi bật thốt lên,“Xinh quá!”
“Đúng vậy.” Cô hộ lý cười phụ họa theo: “Tôi làm ở khoa sảnbao nhiêu năm rồi nhưng mới là lần đầu tiên thấy một bé gái xinh xắn thế này đấy.”
“Đây là…” Lưu Triệt vốn có định lực rất mạnh, dù núi sập trướcmặt cũng không biến sắc nhưng lúc này lại kinh ngạc há hốc mồm miệng.
“Đây là thế giới của hai ngàn năm sau.” Giọng nói quen thuộckia lại vừa cười vừa lên tiếng giải thích. Y quay đầu lại nhưng không còn thấyông lão tóc bạc đâu nữa.
“Như vậy”, y trấn tĩnh lại rất nhanh, thản nhiên hỏi, “ĐạiHán truyền được bao nhiêu đời?”
Giọng nói kia chợt chững lại, có vẻ bất đắc dĩ, “Không hổ làVũ hoàng đế, quả nhiên chỉ muốn hỏi về vấn đề này. Nhưng lần này là để ngươilàm quen với cô bé gái kia một chuyến chứ không phải vì chuyện đó. Ngươi hãy từtừ xem đi.”
Bên kia, Hàn Thành ẵm con gái tới bên giường vợ mình, dịudàng nói, “Mai Mai, chắc em mệt lắm.”
“Cũng qua rồi.” Tiêu Mai nhìn con gái bọc trong tã lót, vẻ mặtthanh thản, “A Thành, anh nói nên đặt tên con là gì?”
Hàn Thành nghĩ một lát rồi đáp: “Lúc được báo tin, anh chạytới bệnh viện thì vừa hay trông thấy một đàn chim nhạn bay ngang bầu trời, conđầu đàn còn kêu to một tiếng. Vậy thì đặt tên con là Nhạn Thanh nhé.”
“Nhạn Thanh.” Tiêu Mai mỉm cười thì thầm, “Quy nhạn thanhthanh, hàm ý rất hay, lại dễ nghe, được lắm.”
Nhạn Thanh! Lưu Triệt chấn động, chẳng phải năm xưa lưu lạc ởbên ngoài thì A Kiều đã dùng một cái tên giả có đúng hai từ này sao? Thế giớiluôn luôn cân bằng một cách kỳ diệu.
Nhạn Thanh lớn dần lên, khuôn mặt giống A Kiều thuở nhỏ nhưđúc. Nếu như nói, nét mặt Lưu Sơ giống A Kiều đến bảy phần, Lưu Yêu sau này giốngA Kiều đến chín phần thì Nhạn Thanh mà hiện giờ y đang chứng kiến lại như đúcra từ một khuôn, rõ ràng là A Kiều thuở nhỏ. Hồi đó A Kiều thường chạy nhảy dọctheo hành lang cung Vị Ương, cả hai đều còn trẻ con, nàng thuần nhất như mặt trờivừa mọc còn y cũng chưa nhiễm phải quá nhiều mưu mô quyền biến. Nàng thường rónrén đi tới sau lưng, đưa cánh tay nhỏ nhắn mềm mại lên bịt mắt y rồi cười khanhkhách hỏi: “Triệt Nhi, đoán xem ta là ai?”
Khi đó, y sẽ dài giọng vẻ bất đắc dĩ, “A Kiều tỷ.” Trongcung Vị Ương này, ngoài nàng ra thì còn ai có hứng thú lẫn can đảm dám nghĩ tớichuyện bịt mắt y mà hỏi bằng cái chất giọng non nớt “Triệt Nhi đoán xem ta làai?”
Nhạn Thanh lớn lên từng ngày, nét mặt ngày càng thanh tú khiếncha mẹ cũng phải ngỡ ngàng, vẻ đẹp của nàng đã vượt xa tất cả những nét thừa hưởngtừ cha mẹ. Nàng bắt đầu học thơ văn, dĩ nhiên nhập môn từ thơ của Lý Bạch thờiĐường, đọc đi đọc lại mấy câu thơ kinh điển như: “Đầu giường trăng sáng tỏ, Ngỡmặt đất phủ sương”[1]
[1] Trích bài Tĩnh dạ tứ (Nỗi nhớ trong đêm) của Lý Bạch.
Dần dần, nàng cảm thấy vô vị liền hỏi, “Mẹ ơi, bài thơ nàytên gì vậy?”
Tiêu Mai nhìn qua, ngẫm nghĩ một lúc. Bài thơ Nhạn Thanh hỏilà bài Trường can hành của Lý Bạch. Bài thơ này khá dài lại không tuân thủnghiêm ngặt niêm luật nên quả thật hơi khó hiểu đối với Nhạn Thanh bây giờ.Song bà vẫn giảng giải cho con gái, “Đây là bài thơ mà Lý Bạch viết về một đôithanh mai trúc mã.”
“Thiếp tóc xòa trên trán, trước cửa hái hoa chơi
Chàng cưỡi ngựa trúc đến, vòng quanh ghẹo đẹp đôi
Trường Can cùng chung xóm, còn bé chẳng quan hoài
Mười bốn nên chồng vợ, ngượng ngùng lắm chàng ơi
Quay tường đầu rúc gối, gọi ngàn lần kệ thôi
Mười lăm thì trổ dáng, nguyện muôn kiếp không rời
Giữ lòng tin son sắt, ngại chi vọng phu đài?’
Nhạn Thanh nghe chỉ hiểu được lõm bõm nhưng vẫn cảm thấythoáng bi ai không nói nên lời tràn ngập cõi lòng. Nàng im lặng một lúc lâu mớihỏi: “Thanh mai trúc mã là gì ạ? Có phải là như con với mẹ không?”
Tiêu Mai phì cười: “Mấy từ này dùng để chỉ một đôi trai gáicòn nhỏ gần bằng tuổi nhau.”
“Vậy à.” Nhạn Thanh gật đầu, “Vậy thì có thể coi con và anhTrầm là thanh mai trúc mã được không?”
Tiêu Mai trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chắc là chưa phải đâu.Thanh mai trúc mã là phải sống và lớn lên cùng nhau trong nhiều năm mới được.Nhà chúng ta mới chuyển tới đây chưa đầy nửa năm mà.”
“Hai người cùng lớn lên với nhau thì thật là hạnh phúc.” NhạnThanh mím môi vẻ cương quyết, “Được rồi, con sẽ đi tìm thanh mai trúc mã củacon.”
Tiêu Mai bật cười, đâu phải ai cũng có thanh mai trúc mã củamình. Mà thanh mai trúc mã cũng không nhất định là sẽ hạnh phúc. Mấy năm sau NhạnThanh mới hiểu được điều này.
Khi đó, nàng mặc váy công chúa màu hồng chạy trên đường, vấpphải viên đá nhỏ, ngã trên mặt đất, sây sát từ khuỷu tay đến đầu gối, đau rátchỉ chực òa khóc nức nở. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông mặc bộ đồkiểu dáng kỳ lạ may từ gấm đen đang nhìn mình, thở dài vẻ quan tâm.
Nàng quên bẵng hết đau đớn, hỏi, “Chú là ai?”
Nguòì đàn ông kia ngạc nhiên, hỏi lại: “Nàng nhìn thấy trẫm…ta?”
“Tại sao lại không chứ? Chú.” Nàng nhìn mặt trời vẻ ngạcnhiên, không chú ý cách dùng từ lạ lẫm của y. Ánh mặt trời chiếu từ phía saungười đàn ông này khiến khuôn mặt bị khuất bóng làm nàng không thấy rõ dung mạocủa y.
Y dường như hơi nhếch miệng, muốn cười lại thôi, “Đừng gọilà chú, nghe không được tự nhiên. Nếu cô bé đồng ý,” y chần chừ một lát rồi đềnghị: “thì cứ gọi là ‘anh’ đi.”
Sau khi y mười tuổi liền cảm thấy A Kiều thật sự không hề giốngmột biểu tỷ mà chỉ là một thiếu nữ đơn giản không hề biết đến những ưu sầu củathế gian. Nàng cần gì phải biết những điều đó? Vốn từ khi sinh ra, nàng đã cóthân phận cao quý, có ngoại tổ mẫu che chở, có cữu cữu che chở, có y… che chở.Đúng vậy, khi y lớn lên cũng là lúc bắt đầu học cách che chở cho biểu tỷ. Ngườithiếu nữ này là vị hôn thê của y. Dù trong cuộc hôn nhân đó có xen vào rất nhiềuhàm ý chính trị, thì lúc ban đầu y vẫn muốn che chở cho nàng được bình an.Nhưng sau này… sau khi trở về, nàng trở nên cực kỳ thông minh, vô cùng nhạy cảmnhưng lại không hề giống những người phụ nữ đã từng trải chuyện đời có cùng độtuổi. Nàng khi thì nhanh nhẹn, khi thì ưu sầu khiến y đôi lúc phải thầm hỏi liệuA Kiều của mình có phải là ba mươi tuổi thật không? Sao nàng có lúc còn duyêndáng giống thiếu nữ hơn?
Nhạn Thanh thì lại không thể nào lý giải được tại sao y lạisuy tư nhiều như vậy nên chỉ nhíu mày nghĩ rằng y tuổi tác thế mà đòi làm anhthì quá là già. Tuy nhiên Lưu Triệt lại toát ra một điều gì đó không giải thíchnổi khiến nàng cảm thấy an tâm, không muốn trái ý mà ngoan ngoãn gọi: “Anh!”
Ở đằng xa, Tiêu Mai cất tiếng gọi, “Nhạn Nhi.”
“Dạ.” Nàng đáp lời và nhảy dựng lên, phát hiện ra mình khôngcòn đau nữa. Nàng đi được vài bước thì quay đầu lại cười hỏi “Anh ở gần đây à?”
Y cũng mỉm cười, “Không vội, sau này chúng ta sẽ gặp lạinhau” Đúng vậy, chẳng lẽ không phải bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồisao?
Nàng gật đầu, an tâm đi về phía mẹ. Lần gặp mặt tình cờ nhưchim trời cá nước này dần dà chìm xuống theo thời gian, cuối cùng nàng hoàn toànkhông nhớ tới nữa. Nhưng duyên phận đã được định đoạt.
Sau đó, Hàn Thành vứt bỏ vợ con đi theo niềm vui khác, buộcTiêu Mai phải ký giấy ly hôn. Nhạn Thanh chạy đuổi theo xe của cha thật lâu,khóc hết nước mắt. Từ đó về sau nàng không còn cha nữa.
“Chỉ tổn thọ mà thôi.” Dì nhà bên đi ngang qua nói, “Chỉ mớinghe nói ‘Kim ốc tàng kiều’ chứ chưa bao giờ thấy chuyện đòi lại được danh phậnvợ lớn.”
“Kim ốc tàng kiều?” Nhạn Thanh ngơ ngác hỏi.
“Đúng vậy. Có vợ còn nuôi lẽ bên ngoài chính là Kim ốc tàngkiều.” Dì kia trề miệng.
Rõ ràng không phải như vậy. Có một năm, cô cô tới điện tìm AKiều, hỏi trêu Lưu Triệt: “Trong điện này có rất nhiều con gái, gả cho TriệtNhi một cô được không? Triệt Nhi thích ai nào?”
Y nhất quyết lắc đầu, những cung nữ này quá mức tầm thường,không lọt vào mắt cho đến khi cô cô chỉ vào A Kiều. Nếu không thật sự thích biểutỷ thì y chỉ cần đồng ý là đủ rồi chứ nào phải nói ra lời hứa hẹn đó.
“Dạ! Nếu lấy được A Kiều, cháu sẽ xây lầu vàng cho nàng ở.”
Kim ốc tàng kiều.
Kim ốc tàng kiều.
Nào đâu biết lại trầm luân tới bước này?
Nhạn Thanh không thích Kim ốc tàng kiều. Nàng có thể khóc thảmthiết nhưng khóc xong rồi vẫn phải đương đầu với cuộc sống, đối mặt với ngườithân. Nàng mỉm cười nói “Cha không còn ở đây nữa thì Nhạn Thanh nhất định sẽ ởvới mẹ đến già.” Nàng không thấy có lý do gì khiến cho hai người không thểthanh thản sống với nhau đến già cả.
“Kim ốc tàng kiều là gì vậy?”
“Ngày xưa, Vũ Đế nhà Hán hứa hẹn với biểu tỷ của y, ‘Nếu cómột ngày ta lấy được Trần A Kiều làm vợ, ta sẽ xây lầu vàng cho nàng ở’. Khi bọnhọ lớn lên, Vũ hoàng đế lãng quên lời hứa thời niên thiếu, lập hoàng hậu khác,bỏ mặc A Kiều ở trong cung Trường Môn hơn hai mươi năm trời, đến chết cũngkhông gặp. Người đời sau hay dùng điển tích này để chỉ người chồng bỏ bê vợ conđi yêu thương tình nhân khác.”
Kim ốc tàng kiều! Lầu vàng giấu người ngọc! Đã thật sự cótình yêu thì sao lại dùng chữ “tàng” đó chứ.
“Nhưng đã hứa ra miệng rồi mà lại có thể lãng quên đi đượcsao?”
“A Kiều nhất định, nhất định sẽ rất thương tâm!”
Người đời thường nói Vũ hoàng đế lòng dạ sắt đá, nhưng tạisao trong những chuyện liên quan đến A Kiều, chỉ cần y thoáng quay đầu nhìn lạithì đều không thể nén được cảm giác đau đớn. Y hận cái cảm giác bất lực này,vùng vẫy muốn thoát ra. Thoát ra được thì y lại là bậc đế vương có quyền uy baotrùm thiên hạ, có thể bảo vệ cho A Kiều, dù A Kiều còn đang mê man thì y vẫn cóthể ôm được nàng. Song giấc mộng như cảnh biển trời mênh mang không biết đâu làbến bờ.
Cuộc sống luôn khắc nghiệt, gia đình mất đi trụ cột nên mộtmình Tiêu Mai không thể lo đủ học phí cho con gái. Nhạn Thanh bất đắc dĩ phải lựachọn thi vào trường cảnh sát, chịu đựng sự huấn luyện vất vả để lại vô số vết sẹotrên tấm thân ngọc ngà.
Vì sao phải khổ thế chứ? Vì sao phải khổ thế chứ? A Kiều củay được cưng chiều từ tấm bé, đã bao giờ phải chịu những nỗi khổ cực như vậyđâu. Nhưng nàng vẫn cắn răng không hề kêu than, từng bước gắng sức vượt qua.Lúc trông thấy Quý Đan Tạp và Liễu Duệ thì y mới hiểu vì sao ngày sau không aicó thể chia rẽ quan hệ của bốn người này. Chỉ còn thiếu một mình Tang HoằngDương nữa thôi. Đợi đến lúc hắn xuất hiện thì tất cả sẽ trở về quỹ đạo. Nhưng ylại nổi lên một điều nghi vấn, cái gì mới là quỹ đạo, cái gì mới là thiên đạo?Nếu Nhạn Thanh đã sống rất tốt ở cái thế giới kia rồi thì vì sao lại nhất địnhphải trở về Đại Hán, trở về bên cạnh y. Chỉ là y không thể chịu đựng được cảnhmất nàng, nếu như đã có lại được rồi thì không thể để mất đi một lần nữa.
Lúc Tiêu Mai qua đời, Nhạn Thanh khóc rất thương tâm nhưng ykhông cách nào an ủi. Cũng may là Quý Đan Tạp vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Khoảngthời gian này sẽ trôi qua rất nhanh. Lần này nàng trở về với y thì y nhất địnhsẽ không làm nàng bị tổn thương lần nữa.
Năm 2007, Nhạn Thanh và Đan Tạp tốt nghiệp trường cảnh sátnhận nhiệm vụ đầu tiên và gặp Mạc Ung Niên. Lưu Triệt rốt cục có thể mỉm cười.Trong chuyến trở lại lần này, y chỉ có thể quan sát, không nói chuyện với bọn họ.
Tại chùa Viên Giác trên núi Ly Sơn, hòa thượng Thiên Mi chắptay nói với ông lão tóc trắng, “Vận mệnh đã bắt đầu nghịch chuyển chưa?”
“Sai rồi.” Ông lão nói: “Vận mệnh đã không còn ở quỹ đạo banđầu sau này phát triển như thế nào còn tùy thuộc vào bọn họ.”
Trong thành cổ Tây An, một vụ tai nạn xe hơi đã làm mất đikhông khí lễ hội. Tại ngoại thành Trường An vào hai ngàn năm trước, một cô gáitỉnh lại bên bờ sông.
Lôi Bị thu đội, điểm nhân số, phát hiện thấy thiếu một ngườitrong số phái ra truy tìm phế hậu liền bẩm báo với Quận chúa Lưu Lăng, “Có khảnăng phế hậu vẫn còn sống, có truy tìm tiếp hay không?”
Lưu Lăng vừa mới tỉnh lại, đã nhụt chí khí nên chỉ thở dàiđáp: ‘‘Bỏ đi.” Nếu có thể khoan dung tha thứ cho người khác thì ngày sau gặpnhau sẽ được vui vẻ.
Còn Nhạn Thanh thì ngất xỉu ở trước mộ Sở Phục, đến khi tỉnhlại thì gặp được Tiêu Phương. Lúc đó, Nhạn Thanh và Tiêu Phương đều còn trẻ,nam thanh nữ tú gặp nhau nên dễ nảy sinh tình cảm. Cùng một thời gian, y cònvui vầy với người mới trong cung Vị Ương gần kề gang tấc nhưng nào biết người vợkết tóc trong bụng mang cốt nhục của mình đã lưu lạc khỏi Trường Môn.
Y vén rèm bước vào phòng trên lầu Văn Nhạc, một cô gái mặc yphục màu hồng phấn quay đầu lại, ngước cặp mắt trong trẻo như sao trời, mỉm cườinói.
“Ta họ Trần.”
Y không để ý, chỉ khẽ chào đáp lễ: “Phu nhân”, rồi cúi đầukhông nhìn nàng thêm nữa. Nếu chịu nhìn kỹ thì liệu y có thể nhận ra đó là A Kiềuđã từng cùng lớn lên với mình, đã từng yêu, đã từng hận mình hay không? Nếu nhậnra thì liệu y có ôm lấy nàng rồi hôn nàng hay không? Có lẽ y sẽ không làm vậy.Nhiều khả năng là y sẽ giam nàng vào một nơi không ai biết, để nàng sống an ổncả quãng đời còn lại nhưng không bao giờ gặp mặt. Nếu vậy thì nàng sẽ càng hậny nhiều hơn, vậy cứ để như hoàn cảnh hiện giờ cũng tốt. Cho nên y cũng chỉ cóthể nhìn nàng mỉm cười duyên dáng nũng nịu gọi sư phụ, giống như thuở nhỏ dịudàng gọi y là Triệt Nhi với niềm tin tưởng vô điều kiện. Bản thân đã tự tay vứtđi thì còn có tư cách gì để tiếc nuối. Chỉ là nếu được trông cảnh này sớm hơnthì đáng ra đã phải chém Tiêu Phương ở điện Tín Hợp ngày đó rồi.
“Bỏ đi.” Y thở dài, nếu thật nghĩ gì làm đó thì sẽ rất khógiải thích sau khi A Kiều tỉnh lại. Mọi chuyện cứ để nó qua đi. Dù thế nào, TrầnA Kiều cũng là thê tử của y, trên trời dưới đất không một ai có thể phủ nhận được.
Năm Nguyên Quang thứ sáu, nàng gặp Tang Hoằng Dương, mở lầuThanh Hoan. Lúc đi một mình trên đường thì va phải xa giá của cô cô. Ngày hômđó cô cô vào cung xin được gặp A Kiều nhưng bị y cự tuyệt nên còn nổi cơn giậndữ. Bọn họ không biết rằng A Kiều thật ra đang ở gần chỉ một tầm tay với. Vận mệnhquả là quá trêu ngươi.
A Kiều bị động thai nên sinh nở cực kỳ nguy hiểm. Dù trướcđây y đã nghe kể về chuyện này nhưng khi tận mắt chứng kiến thì vẫn kinh hãi mặtmũi tái nhợt. Cũng may là nàng vượt qua được. Đáng lẽ ra nàng phải trở về bên cạnhy nhưng lại chọn cách rời xa y.
Y đã thoáng có linh cảm khi đi sát qua A Kiều ở lầu ThanhHoan vì dù sao thì đó cũng là ngưòi con gái thanh mai trúc mã đã cùng lớn lên vớiy. Nhưng nàng quay đầu lại, nụ cười xa lạ, thản nhiên hỏi, “Công tử có chuyệngì vậy?” Y cho là mình nhận lầm người nên quay mặt sang chỗ khác không nhìn lạinữa. Vận mệnh vẫn luôn trêu ngươi. Một lần cách biệt là mấy năm trường.
Năm Nguyên Sóc thứ hai, Vệ Tử Phu sinh Lưu Cứ, y lập Tử Phulàm hoàng hậu. Năm Nguyên Sóc thứ năm, Hán Hung đại chiến, Liễu Duệ bộc lộ tàinăng, Trần A Kiều một xe một ngựa trở về Trường An. Năm Nguyên Sóc thứ sáu, LưuCứ nhiễm bệnh, Hoàng đế và Hoàng hậu đều lo lắng. Tang Hoằng Dương tiến cử thầny của Tử Dạ y quán. A Kiều lại một lần nữa tiến vào tầm mắt của y.
A Kiều! Y chưa từng ngờ tới là nàng, lại càng chưa từng ngờtới nàng sẽ tiếp tục lựa chọn rời đi, chỉ để lại đứa con gái mà y chưa từng gặpmặt và một bài Giai nhân khúc còn vang vọng để y nhớ nhung.
“Phương Bắc có giai nhân,
Thế gian này chỉ một.
Ngoảnh đầu lại nghiêng thành,
Ngoái lần nữa nghiêng nước.
Chẳng cần biết nghiêng thành hay nghiêng nước,
Khó gặp lại giai nhân.”
Thật khó trở lại. Thứ đã mất đi thật khó trở lại.
Trong vòng nửa năm, y đối diện với con gái giống hệt nàng,nhớ lại những điểm tốt của nàng. Chẳng phải A Kiều của y rất thông minh sao? Nếunhư khi đó nàng không chọn lựa rời đi mà cứ thế xuất hiện trước mặt y thì y thựcsự sẽ không biết phải lựa chọn xử lý như thế nào? Nhưng có nửa năm làm bước đệmkhiến cho tâm hồn lạnh lẽo sắt đá của y dần trở nên hòa hoãn hơn. Y nghĩ nếu lầnsau gặp lại nàng có thể học được cách giảm bớt sự kiêu ngạo thì chưa hẳn là y sẽkhông dung thứ cho nàng. Nhưng một A Kiều có bản tính kiêu ngạo, một sự kiêu ngạođã ăn sâu vào xương cốt, thì có thể thu lại thế nào đây.
Sau lần bốn nước ở vùng Giao Đông làm loạn, nàng vì Lưu Lăngmà cam tâm tình nguyện trở lại Trường An. Một lần nữa bước vào Trường Môn, thậtlà… là một mối giao tình vĩ đại.
Y đang nghỉ hè ở cung Cam Tuyền thì nhận được tin này, chợtcảm thấy ngạc nhiên, tự hỏi không biết biểu tỷ của mình được tháng năm rèn giũasẽ trở nên như thế nào. Nàng đã không ở bên cạnh y bảy năm, mãi đến năm NguyênSóc thứ sáu mới trở lại trong vòng tay y. Cuối tháng Bảy năm Nguyên Sóc thứsáu, Hoàng đế rời ngự giá từ Cam Tuyền trở về Trường An.
Tháng Chín, y lần đầu tiên bước chân vào Trường Môn, đứngbên cửa sổ điện Bát Nhã nhìn hai cô gái quen thuộc trong ký ức đang đánh cờ nơibàn đá bên ngoài rừng trúc. Gió thu thổi qua, cành trúc xào xạc, A Kiều mỉm cườingẩng đầu, đôi mắt trong suốt như giọt sương trên mặt hồ. Vận mệnh trong khoảnhkhắc này đã ngoặt khỏi lối rẽ để trở về như cũ.
“Bệ hạ, bệ hạ, nương nương tỉnh rồi.” Lục Y đi xuyên quahành lang đến ngoài điện bẩm báo, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.
“Suỵt”, Dương Đắc Ý nói khẽ, “Bệ hạ mới ngủ chưa được baolâu, hãy để cho bệ hạ nằm thêm lát nữa,”
Y tỉnh dậy từ trong giấc mộng hỗn loạn, chợt cảm thấy khôngphân biệt được đâu là mộng là thực, day day thái dương, lên tiếng gọi “Dương ĐắcÝ!”
Dương Đắc Ý vén rèm đi vào, cúi đầu nói, “Chúc mừng bệ hạ,Trần nương nương hồng phúc bằng trời, vừa mới tỉnh dậy, đã không còn gì đáng ngạirồi.”
“Vậy à.” Sau khi được nội thị sửa sang lại y phục, y bướcnhanh về điện Tín Hợp.
Có thật vậy không? Y nhớ tới đủ loại biểu hiện kỳ lạ sau khiA Kiều trở về. Có một năm, Liễu Duệ đã từng nói khi huấn luyện Hoàng tử Lưu Mạchcưỡi ngựa bắn cung trên thao trường: “Chưa nói chuyện khác, năm xưa mẫu thân vàdì Lăng của cháu huấn luyện còn gian khổ hơn rất nhiều.” Lúc ấy y và Duyệt Trữđều cho là Liễu Duệ nói đùa, bây giờ nghĩ thì quả thật đã thấy trong mộng là AKiều luyện tập rất gian khổ, ngay cả những gian khổ của y hồi còn nhỏ luyện tậpcưỡi ngựa bắn cung cũng không thể sánh bằng.
Trong điện Tín Hợp, A Kiều vừa tỉnh lại, vô cùng yếu ớt, nhợtnhạt như một chiếc bóng sẽ tan biến đi trong nháy mắt. Cung nữ dâng lên cháonóng đã chuẩn bị sẵn, A Kiều yếu đến nỗi cầm thìa không vững, đánh rơi xuống đấtvỡ tan. Tiếng đồ sứ vỡ vang lên giòn tan trong điện Tín Hợp và cũng vọng lên ởmột không gian khác. Cô cô vốn rất giỏi ứng biến, mỉm cười lui ra ngoài, nhântiện cũng vẫy đám cung nữ lui theo.
Lưu Triệt tự mình chăm sóc người con gái yếu ớt trên giườngbệnh.
Lúc này, A Kiều lại ngoan ngoãn, uống hết non nửa chén cháomới thôi.
Y rốt cuộc có thể ôm nàng vào lòng, không cần giống nhưtrong mộng, ngay cả vươn tay cũng không tới. Song A Kiều đang nằm trong lòng ycó sắc mặt tái nhợt, vậy thì đây là A Kiều câm lặng trong suốt hơn hai mươi nămcho đến lúc chết ở Trường Môn hay là cô bé thanh mai trúc mã tóc xòa trước tránmà mình đang tìm kiếm? Nhưng điều đó thì có quan hệ gì chứ? Người nằm tronglòng vẫn là A Kiều của y.
“Kiều Kiều”, y dịu dàng hỏi: “Sao nàng thiếp đi lâu như vậy?”
Nàng ngơ ngác lắc đầu, y không để ý, nói tiếp: “Mới vừa rồi,trẫm mặc nguyên cả quần áo nằm ngủ trong điện Thiên thì gặp một giấc mộng.”
‘‘Thế à?” Nàng hỏi, “Mộng thấy cái gì?”
Y mỉm cười không đáp, chỉ nhìn nàng đằm thắm, nhớ tới haingười phụ nữ trong giấc mộng. Tại sao không thể ở bên nhau cho đến lúc già chứ?Rõ ràng là đã có lời hứa ngay từ buổi ban đầu rồi. Cuối cùng, y đặt một nụ hônlên trán nàng, thì thầm, “Trẫm sẽ như nàng mong muốn.”
Y nghĩ, có lẽ A Kiều thật sự là một lễ vật trân quý mà trờixanh ban cho y, một cơ duyên ấm áp để cho y mất đi mẫu hậu rồi vẫn có thể vĩnhviễn không cô độc khi ngồi ở ngôi vị cao nhất trong thiên hạ. Chúng ta sẽ nắmtay nhau đến lúc bạc đầu! Hãy thử xem nào. Đây là lần cuối cùng nàng bị thươngtổn trong tay trẫm, từ nay về sau trẫm sẽ là người che chở cho nàng, để nàngkhông còn phải ưu sầu trước những phong ba của cuộc đời.
Rất nhiều năm sau.
“Mẹ ơi, Kim ốc tàng kiều là gì ạ?”
“Kim ốc tàng kiều à”, người mẹ trẻ mỉm cười quay đầu lại,trong mắt lộ ra vẻ xa xăm, “Ngày xưa, nhà Hán có một vị hoàng đế tên gọi là HánVũ Đế. Vũ Đế hứa hẹn với biểu tỷ của mình, ‘Nếu có một ngày ta lấy Trần A Kiềulàm vợ, ta sẽ xây lầu vàng cho nàng ở’, sau đó Hán Vũ Đế quả thật đã thực hiệnlời hứa thuở niên thiếu của mình xây cung Kiến Chương cho biểu tỷ. Bọn họ ở vớinhau trong điện Trường Môn cung Kiến Chương đến già. Mọi người tưởng nhớ tới cặpvợ chồng đế vương ân ái mặn nồng hiếm thấy này, từ đó Kim ốc tàng kiều trởthành một lời hứa tình yêu đẹp nhất.”
“Ôi”, cô bé nghe đến say mê, mơ màng nói: “Mẹ ơi, vậy saunày con có thể tìm được người sẽ xây một chiếc lầu vàng cho con hay không?’’
Người mẹ bật cười, xoa chiếc mũi nhỏ nhắn của con gái, “Ngốcnào, chuyện xưa đẹp đẽ là đẹp đẽ ở tấm chân tình. Sau này con gặp ai, chỉ cầnngười đó có chân tình thì dù tặng con nhà cỏ hay nhà gỗ thì trong tình yêu cũngchính là một lầu vàng rồi.”