Nàng đứng thật lâu trong gió sớm mãi đến khi Lục Ylo lắng bước đến nói: “Phu nhân, người mới vừa khỏi bệnh không nên ragió, vào nhà đi thôi.” A Kiều chậm rãi gật đầu, quay vào, bảo, “Mờigiúp ta chưởng quỹ đến đây.”
Tiền Lai quan sát cách xử sự của bọn họ suốt mộtngày một đêm thì biết chắc chắn thuộc giới quyền quý. Hiện giờđương kim Hoàng thượng đi tuần thú phương đông, lão suy đoán bọn họ làcon cháu của một thế gia chư hầu nào đó nhưng không ngờ được rằng,người đàn ông mặc đồ đen khiến cho lão không dám nhìn thẳng hôm qualại chính là đương kim Hoàng thượng.
“Phu nhân có gì dặn bảo sao?” Lão cung kính hỏi.“Cũng không có gì”, A Kiều đáp: “Đêm qua ta mệt mỏi quá nên đã làmphiền chưởng quỹ.”
“Chuyện này không có gì.” Tiền Lai không dám nghĩthêm, khiêm nhường trả lời.
“Người cũng biết rằng ta không được khỏe nên phải ởlại thành Lâm Phần tĩnh dưỡng”, A Kiều uống một hớp trà nóng rồinói tiếp: “Ở trọ mãi không phải là biện pháp tốt nên muốn mua mộtcăn nhà. Chưởng quỹ thông thạo thành Lâm Phần nên ta mời người tớitính giùm.”
“Không có gì”, Tiền Lai phấn khởi: “Nói đến phòngốc tốt nhất trong thành Lâm Phần thì phải là ở trung tâm thành…”
A Kiều xua tay: “Tính ta không thích xa hoa.” Nàng thấybộ dạng ngờ vực của Tiền Lai thì khẽ mỉm cười: “Hôm qua là bởi vìphu quân ta…” Nàng không nói hết câu đã chuyển ý, “Ta không thích ở lâutrong thành, chỉ muốn tìm căn nhà nào đó lớn một chút ở ngoại ôkhông quá gần cũng không quá xa thành.”
“Dĩ nhiên”, nàng khẽ mỉm cười, “giá cả không là vấnđề.”
“Phu nhân”, Mạc Thất nhìn nàng vẻ không hài lòng,“Nếu chủ nhân biết người làm loạn lên như vậy thì sẽ phật ý đấy.”
Nàng thản nhiên đáp, “Đừng để người biết là được.”
“À”, Tiền Lai trầm ngâm một lúc lâu rồi nói: “Phíađông thành có một biệt viện của nhà họ Vương. Họ là một nhà giàubị sa sút, chắc sẽ sẵn lòng bán.”
A Kiều không kiên nhẫn nghe thêm, xoay người bảo,“Thành Tục, ngươi đi xem xem, nếu vừa ý thì mua lại.”
“Nhưng phải nhớ kỹ”, nàng hơi mím môi, “Ta đã nóikhông thích xa hoa là không thích xa hoa.”
Thành Tục cẩn trọng, nói: “Nô tài biết rồi.”
Xế chiều, tiểu nhị đến bẩm báo rằng có hai cô nươnghọ Thượng Quan xin gặp, đang chờ bên dưới. A Kiều liền nói, “Mời bọnhọ vào đi.”
Hai thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi đẩy cửabước vào. Thiếu nữ đứng trước mặc y phục màu đỏ tươi, vóc người caodong dỏng trông rất xinh đẹp, thiếu nữ đứng sau mặc y phục màu xanhnhạt, dung nhan hơi kém hơn nhưng khi mỉm cười trông rất duyên dáng. Cảhai đợi tiểu nhị đẩy cửa ra ngoài rồi mới chỉnh đốn trang phục quỳlạy, khép nép chào: “Tiểu nữ Thượng Quan Vân, Thượng Quan Linh thamkiến nương nương!”
“Được rồi.” Hai thiếu nữ còn trẻ như vậy nên Trần AKiều tự thấy không cần phải lên mặt làm gì, hòa nhã nói, “Ở bênngoài thì gọi ta là phu nhân.” Nàng trông thấy hai người có vẻ mệtmỏi thì bỗng bật cười, “Hai người từ xa tới nên chắc mệt rồi, đinghỉ ngơi trước đi.”
Thượng Quan Vân ngạc nhiên, còn Thượng Quan Linh ởphía sau thì lại đỏ bừng mặt, kéo tỷ tỷ dập đầu nói: “Đa tạ phunhân.”
Lục Y đợi hai cô lui ra xong rồi mới nói, “Hành vicủa hai vị cô nương họ Thượng Quan có phân biệt cao thấp.”
“Từ trước đến nay, thế gia đại tộc vẫn luôn coitrọng ngôi thứ.” A Kiều không quan tâm lắm, chỉ nói, “Được cưng chiềuhay không thì cứ nhìn cách đối nhân xử thế là biết ngay.”
Mạc Thất vén rèm đi vào, mau mắn nói tiếp, “Phu nhânđoán đúng. Nô tài đã sai người hỏi tên phu xe đưa hai tỷ muội đến đây.Thượng Quan Vân và Thượng Quan Kiệt đại nhân đều là con vợ cả, ThượngQuan Linh là con vợ lẽ. Phủ Thượng Quan bây giờ do Thượng Quan Kiệtquản lý nên tất nhiên thân sơ có khác.”
“Chắc là vậy rồi”, A Kiều thở dài, “Thượng Quan Vâncó khí độ đại gia, còn muội muội của cô ấy thì biết ý hơn.”
Hai hôm sau, Thành Tục báo rằng đã mua được tòa nhàở phía đông thành. A Kiều sai người tới cửa hàng tính tiền, đangđịnh xuống lầu thì thấy phu nhân của chưởng quỹ đứng ở trước cửa,vẻ mặt kính cẩn nhưng lại lúng túng. Nàng mỉm cười hỏi: “Có việcgì thế?”
“Được phu nhân chiếu cố truyền cho cách nấu cua”,Tiền phu nhân cười ngượng ngùng, “Nhưng nhà bếp nấu thử thế nào cũngkhông có được mùi vị mà phu nhân đã làm hôm trước. Ta biết phu nhântôn quý nhưng bất đắc dĩ lắm mới phải xin thỉnh giáo.”
“Phu nhân nhà ta có thân phận thế nào”, Thượng QuanVân từ trong phòng đi ra, mặc bộ y phục màu vàng nhạt càng tôn thêmvẻ kiêu ngạo, liếc xéo: “mà để cho các ngươi hỏi mấy chuyện vặtvãnh này?”
“A Vân”, Trần A Kiều nhẹ nhàng nhắc nhở rồi mỉmcười nói với Tiền phu nhân đang tái mặt: “Nấu cua cũng phải có cách,chắc hôm trước bọn họ xem chưa kỹ.” Nàng nói rõ lại một lần nữacách thức và những điểm cần tránh khi nấu cua. Tiền phu nhân liên tụccảm ơn, thật lòng nói, “Phu nhân, người vô cùng cao quý mà lại tốtbụng hiếm có, nhất định sẽ gặp lành.” Bà nói xong liền tiễn bọnhọ đến tận ngoài cửa. Lúc lên xe, A Kiều liếc thấy Thượng Quan Vânvẫn còn có vẻ hơi ấm ức thì buồn cười thở dài, rốt cuộc cô vẫnlà một bông hoa trồng trong nhà, không hiểu chuyện đời.
Tỷ muội Thượng Quan Vân là gia quyến nhà quan nên cóxe riêng đi sau Trần nương nương. Vừa lên xe, Thượng Quan Vân đã oántrách, “Ta nói sai sao, đáng ra không nên nói nửa câu với đám dânthường kia.” May mắn là cô còn nhớ hạ thấp giọng để chỉ một mìnhmuội muội nghe được.
“Tỷ tỷ”, Thượng Quan Linh cười khẽ, tiếng cười trongtrẻo như dòng suối róc rách, dịu dàng nói: “Người là Trần nươngnương, dĩ nhiên chúng ta phải theo tính của người.”
Đến biệt viện ở phía đông thành, Thượng Quan Vânkhoác tay muội muội xuống xe, hơi chau mày thầm nghĩ nhà họ Vương nàyđúng là đã suy tàn. Phòng ốc tuy lớn nhưng không xa hoa tinh xảo, bốtrí trong viện cũng không phải là giả sơn lầu các mà chỉ trồng câycối, thua xa phủ đệ của các cô ở Trường An. Trần nương nương lại ravẻ yêu thích, lên giọng khen, “Không tệ.” Thành Tục ở bên an phận,bước lên phía trước, nói, “Nô tài biết phu nhân thích nhất là hoacúc, dưới cửa sổ phòng chính vừa lúc có một bụi hoa cúc đang nở.Nô tài trông thấy liền nghĩ phu nhân nhất định sẽ vừa lòng nên khôngdo dự mua ngay.”
Bên ngoài biệt viện là nhà dân bình thường, giờ đãgần trưa nên khói bếp không ngừng bốc lên, thỉnh thoảng có tiếng gàgáy chó sủa, thê tử gọi trượng phu, tỷ tỷ hò đệ đệ. A Kiều lắngnghe một hồi như quên mất thân phận cung phi mà xem mình như Đào UyênMinh quy ẩn điền viên, hào hứng hỏi: “Chung quanh đây có chỗ nào bánthường phục không?”
“À”, Thành Tục suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuốihẻm có một nhà nhưng chỉ bán cho làng giếng nên không được sang trọnglắm. Nếu phu nhân muốn thêm quần áo thì chờ ngày mai vào thành.”
“Với số y phục của ta, hiện có còn mua thêm gìnữa”, A Kiều lắc đầu, “Đến đó xem thế nào.”
Bà chủ Cố tam nương của hiệu may thấy phong thái củacô gái tiến vào liền mỉm cười đi ra ngoài đón và chào hàng: “Phunhân, y phục của ta tốt nhất khu vực này, toàn là hàng tơ lụa, maytừ gấm Tứ Xuyên đấy.”
A Kiều lắc đầu, mở to mắt, nói: “Ta chỉ muốn mua yphục bình thường, không cần loại quá đắt.”
Cố tam nương giật mình, cặp mắt người đối diện quảthật xinh đẹp, trầm tĩnh thanh tú như làn sóng trên mặt hồ xanh biếc.Thượng Quan Vân không nhịn được, lên tiếng, “Phu nhân, cần gì mua loại yphục này, người có phải là nhà nông đâu.” Câu cuối cùng cô chỉ nóikhẽ, nhưng Trần A Kiều vẫn nghe thấy, bật cười: “Vẫn nói là nhập giatùy tục, để ta thử làm nhà nông một lần xem thế nào?”
Nàng tiện tay chọn lấy một bộ y phục màu xanh biếc,lại nhờ Cố tam nương búi tóc theo kiểu thường thấy của phụ nữ nhànông. Lúc quay người lại, ngay cả Cố tam nương cũng tấm tắc, rõ ràngnàng chỉ mặc y phục bình thường, trên tay không đeo trang sức nhưng từchân mày khóe mắt vẫn toát lên khí chất thanh tao, cao quý hơn nhữngngười chung quanh. A Kiều rất hài lòng, chỉ mấy bộ y phục nữa màbảo, “Các ngươi hãy chọn lấy vài bộ đi. Chúng ta đang ở Lâm Phần thìsống theo nếp ở Lâm Phần, không được đem tập quán của kinh thành tớiđây.”
Ngoài tỷ muội Thượng Quan thì mọi người còn lạiđều xuất thân từ nhà bình thường, biết tính chủ nhân, nghĩ tới bệhạ thuận mắt với dáng vẻ của Trần nương nương hiện giờ, vẫn luônsủng ái nương nương nên chắc sẽ không nói gì. Vì vậy ai nấy đều tựchọn đồ cho mình, có cảm giác thích thú như khi còn bé giấu cha mẹlàm chuyện xấu, nên len lén che miệng cười. Trong một ngày buôn maybán đắt như vậy, Cố tam nương cực kỳ vui vẻ, nhìn A Kiều mặc y phụcbình thường đã không còn cảm giác xa cách không thể với tới, màngược lại, cảm thấy có chút gần gũi, thân thiện hỏi, “Phu nhân họgì?”
A Kiều nhíu mày: “Phu quân ta họ Long.”
“Long phu nhân”, Cố tam nương cũng không thấy gì khácthường, mỉm cười,hỏi tiếp: “Người định ở lại Lâm Phần lâu hay sao?”
“Cũng không phải.” A Kiều lắc đầu, “Ta theo phu quân rangoài, thân thể suy nhược nên phải lưu lại đây tĩnh dưỡng, đợi phu quântrở lại thì cùng nhau về kinh.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Cố tam nương ra vẻ đồngtình, “Long phu nhân đẹp như vậy, phu quân lại không vì người bị bệnh…”
Nàng hiểu ý nhưng chỉ cười nhạt. Lúc này không biếtnhà ai ở quanh đó tấu lên một khúc nghe uyển chuyển thanh thoát. Cốtam nương thở dài, “Người thổi địch là một sĩ tử nghèo họ Ninh, mẫuthân mới qua đời vài ngày trước nên vừa quay về giữ đạo hiếu, nghenói cũng có chút học vấn nhưng không gặp thời.”
Thượng Quan Vân không dám làm trái ý A Kiều nên miễncưỡng chọn lấy vài bộ nhưng trong lòng bực bội. Thượng Quan Linh vốntính hiền lành, chú ý chọn lấy mấy thứ làm nổi bật nước da củamình rồi nhìn qua Trần nương nương vẻ suy tư. “Trần nương nương có thânthể cao quý lại được bệ hạ ân sủng nhất nhưng cớ sao lại là mộtngười con gái như thế này?” Hai tỷ muội đồng thời thầm nghĩ.
Ngày tháng ở Lâm Phần trôi qua nhanh như nước chảy. AKiều lúc rảnh rỗi chăm sóc rau dưa ở trong vườn, thỉnh thoảng đẹptrời dẫn đám người dưới đi dạo quanh thành Lâm Phần. Thành Tục khuyêncan đến gần đứt lưỡi, “Phu nhân, thân phận của người là sao chứ? Nếunương nương ở bên ngoài xảy ra chuyện, chúng nô tài lấy gì mà trảlời bệ hạ đây?”
A Kiều nghiêng đầu nhìn hắn một lát rồi cười hỏi lại,“Ngươi cho là ta không biết sao?” Nàng chỉ vào đám thị vệ mặc y phụcgiả như người bình thường ở khắp hang cùng ngõ hẻm nhưng thỉnhthoảng lộ ra vẻ khí phách oai hùng, không hợp lắm với cảnh phố xá:“Bọn họ còn ở trong thành Lâm Phần thì có thể xảy ra chuyện gìchứ?” Càng chưa nói, nàng không tin rằng Lưu Triệt đi mà không thôngbáo quan viên địa phương theo dõi bọn họ cẩn thận.
Nàng trả lời vậy khiến Thành Tục cũng bật cười:“Cho dù thế nhưng phu nhân muốn ra bên ngoài vẫn nên theo trình tự,không thể bỏ qua.”
“Tổ tiên thường bảo”, Thượng Quan Vân vẫn không phục,cố nói vớt thêm một câu, “Cành vàng lá ngọc không thể lơi là, huốngchi là giữa phố xá?”
A Kiều thản nhiên nói, “Ai bảo rằng tổ tiên luôn luônnói đúng. Tỷ như hàng ngày ăn cơm vẫn có thể bị nghẹn, chẳng lẽlại không được ăn nữa hay sao?” Thượng Quan Vân cứng họng, không nóiđược gì.
Theo lệnh của A Kiều, nếu muốn ra ngoài thì phải ănmặc y phục bình thường, không để cho người ngoài nhận ra sự khácbiệt của bọn họ. Thượng Quan Vân mặc y phục bình dân thì cảm thấykhó chịu nên chỉ theo A Kiều ra ngoài một lần rồi liền cáo bệnh, tìnhnguyện nằm lì trong phòng không chịu đi đâu.
“Nơi đây chính là chợ Đông nổi danh nhất thành LâmPhần, tất nhiên là không phồn hoa bằng thành Trường An nhưng cũng náonhiệt lắm rồi.” Thượng Quan Linh ngược lại đón nhận gian khổ mộtcách bình thản, bộ y phục bó sát người càng thể hiện rõ vẻ mềmmại, dịu dàng. Cô mỉm cười giới thiệu phong thổ thành Lâm Phần cho AKiều.
“Thế này cũng không tồi”, A Kiều hào hứng, nhìn kỹnhững món trang sức trong chợ, nếu thấy vừa ý liền bảo những ngườiđi theo xuất tiền ra mua để làm quà tặng cho Lưu Mạch và Lưu Sơ, thậmchí còn chọn mua cho cả những người hầu đi theo, nhưng nghĩ tới LưuTriệt lại cau mày thở dài. Hàng bán ở chợ thì trấn này chắc sẽkhông thuận mắt bậc đế vương kia. Nàng cũng tìm không ra vật gì phùhợp với y.
“Trả tiền đi”, nàng mỉm cười bảo, đang nhìn ThànhTục lấy tiền ra thì chợt nghe thấy đằng sau có tiếng trêu chọc, “Vịtiểu nương tử này trông đúng là cực kỳ xinh đẹp. Hãy theo ta về nhà,bảo đảm cho nàng được ăn ngon, mặc đẹp.” Thượng Quan Linh luống cuốngchân tay, lùi lại đến bên cạnh nàng.
Quả thật là triều đại nào cũng có những kẻ nhưvậy. Nàng cười lạnh, quay đầu lại thì thấy một gã dáng vẻ con nhàquyền quý mặc y phục lượt là may từ gấm. Gã nhìn thấy nàng thìsáng mắt, nói “Vị nương tử này quá là đẹp đi”, còn chưa nói dứtlời thì đã cảm thấy mắt hoa lên, một trận mưa tiền quất thẳng vàomặt. Thì ra A Kiều nổi giận trước thái độ nham nhở của gã nên giằnglấy xâu tiền Ngũ Thù trong tay Thành Tục, chẳng thèm xem là bao nhiêumà ném thẳng luôn vào mặt gã, gia tăng kình lực khiến xâu tiền đứttung, đập trúng vào mặt gã làm máu me tung tóe.
Gã kia hét lên: “To gan thật.” Nhưng khi gã nhìn thấysắc mặt lạnh tanh của A Kiều thì lại len lén cúi gầm mặt xuống.
“Tiếp tục đi”, A Kiều điềm nhiên nói, “Thật khôngbiết nhà ai thừa ăn thừa mặc mà nuôi dưỡng ra cái hạng người…”
Đám người theo hầu giật tay áo gã kia, lo lắng nhắc:“Chủ nhân.” Trên các góc phố đã lảng vảng mấy người không nhìn rathân phận, khuôn mặt ẩn hiện sát khí đang tiến đến gần. Nhìn lại,số tiền Ngũ Thù văng vãi trên mặt đất dù không phải quá nhiều nhưngngười phụ nữ này có thể dùng để đánh người mà đám người theo hầukhông hề tỏ vẻ tiếc của, thì đủ thấy bọn họ không phải là nhân vậtbình thường. Gã kia quen ỷ vào quyền thế gia đình hoành hành tácquái nhưng cũng không phải ngu ngốc, lui dần về phía sau, hung hăng hămdọa: “Cứ chờ đấy”, rồi loạng choạng bỏ đi.
A Kiều chỉ cười nhạt, biết đám thị vệ sẽ không dễdàng bỏ qua cho đám người dám hạ nhục nàng, quay sang dặn Thành Tục:“Bảo bọn họ một câu, không được gây chết người.” Thanh Tục không bằnglòng, nhưng vẫn tuân lệnh rời đi.
A Kiều mất hứng, liền nói: “Trở về thôi.” Sau lưngnàng chợt vang lên tiếng cười khẽ, rồi một giọng ấm áp truyền tới:“Hàn thiếu gia ỷ thế hiếp người thì thấy nhiều rồi, nhưng lại làlần đầu tiên thấy cách ứng đối tuyệt diệu như Long phu nhân vậy. NinhTriệt bái phục.”
Một văn sĩ áo trắng bước ra từ trong Tức Lam các ởbên đường, tay ôm một ống đựng giấy mực, khuôn mặt sáng láng, thanhcao chính trực, có mấy phần giống Tiêu Phương, sư phụ của A Kiều. AKiều ngạc nhiên, “Tiên sinh biết ta sao?”
“Phu nhân chưa từng gặp tại hạ”, Ninh Triệt hơi khomngười, nói: “Tại hạ thì đã được trông thấy phu nhân vài lần. Mang ơntặng cua ở nhà trọ Tường Phúc, phu nhân có còn nhớ chăng?”
“Ồ”, A Kiều liền nhớ ra, nói: “Ngươi chính là sĩ tửở căn phòng thượng hạng đó.”
“Đúng vậy”, Ninh Triệt mỉm cười, “Mấy ngày nay dânchúng thành Đông đối xử thật tốt với phu nhân.”
A Kiều khẽ mỉm cười, không tiếp lời hắn mà chỉkhen, “Tiên sinh thổi địch rất hay.”
“Quá khen”, Ninh Triệt mỉm cười đáp, “Phu quân của phunhân cũng thổi rất hay nhưng hãy thứ cho ta nói thẳng, Long tiên sinhthổi địch rất có khí phách, xem ra không phải là nhân vật bìnhthường, chỉ là thành tựu lại không đạt đến đỉnh cao.”
Thượng Quan Linh tái mặt, lo lắng nhìn A Kiều. A Kiềugắng nhịn nhưng cuối cùng vẫn bật cười một tiếng, cố giữ vẻ nghiêm trang,“Tiên sinh không nên nói ra những lời này ở trước mặt người.”
Trở về biệt viện thì trời đã muộn, nàng rửa mặt,vào phòng nằm một mình, Phiêu Bích tiến vào bẩm, “Ninh Triệt cầukiến.”
Nàng sững người, nhưng không quay đầu lại, nói: “Khônggặp.”
Lục Y thở phào, thăm dò sắc mặt của nàng rồi buôngmột câu “Không biết hôm nay bệ hạ đã đến Hà Đông chưa?”
A Kiều ngậm một quả ô mai đặc sản của Lâm Phần,liếc mắt nhìn sang, uể oải: “Muốn nói gì thì cứ nói ra đi, đừngvòng vo.”
Lục Y liền đỏ mặt, nói: “Nếu bệ hạ biết phu nhânhôm nay trò chuyện với vị Ninh Triệt tiên sinh kia thì khó bảo đảm sẽkhông tức giận.”
A Kiều hừ lạnh một tiếng: “Ta chỉ có thể không chủđộng gặp người khác. Nhưng nếu tình cờ gặp cũng phải kiêng kỵ thìlàm người còn có ý nghĩa gì chứ.”
Từ xa truyền đến tiếng địch, khúc nhạc trong đêm rấtrõ ràng, tuy Lục Y ít học thơ nhưng cũng nghe hiểu bài đang thổichính là Kiêm gia vô cùng nổi tiếng trong Kinh Thi miêu tả việc ngườinam nhớ người nữ, bất giác biến sắc.
“Ngươi ngạc nhiên làm gì chứ”, A Kiều trông thấy liềnbật cười, “Người ta muốn mỗi ngày thổi một khúc. Ai mà quản đượcngười ta thổi khúc kia chứ?”
Song tiếng địch đúng là rung động lòng người. A Kiềunhớ tới Lưu Triệt đã đi được nửa tháng rồi, khe khẽ thở dài.