Kim Ốc Hận

Quyển 1 - Chương 2: Nhà Hán có nữ nhân tên A Kiều



Ánh đèn dầu bập bùng, ấm áp chiếu lên khung cửa sổ. NhạnThanh mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trúc bài trí đơngiản nhưng trang nhã, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.

“Cô nương, tỉnh rồi à?”

Một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, mặc y phục thô màutrắng xuất hiện trước cửa sổ, ôn tồn hỏi. Nét mặt bà lộ vẻ phong sương, nhìn thấytừng nếp nhăn.

Theo lễ giáo của nhà Hán thì cách búi tóc của phụ nữ có chồngvà thiếu nữ chưa lập gia đình hoàn toàn khác nhau. Lúc Hàn Nhạn Thanh tỉnh lạihôm trước thì kiểu búi tóc đúng là phụ nữ đã có chồng, nhưng qua mấy ngày bị đuổigiết và chạy trốn thì mái tóc đã rối tung. Người phụ nữ thấy khí chất nàng tươitắn không giống người đã xuất giá nên mới gọi nàng là cô nương. Hàn Nhạn Thanhcũng không muốn phủ nhận, gắng gượng nhỏm dậy, cảm kích, “Đa tạ ân cứu mạng củađại nương.”

“Đừng!” Đại nương vội vàng cản lại, “Cô nương còn mang vếtthương trên người, cứ nằm nghỉ đi đã. Hơn nữa, cũng không phải là ta cứu cô.”

“Tiêu tiên sinh ra ngoài hái thuốc đã cứu cô nương đấy,nhưng chủ tớ tiên sinh chăm sóc cô nương bất tiện nên mời ta từ dưới chân núi tới.Phu gia[1] của ta họ Thân, “Bà dừng lại một chút, thấy vẻ mặt yếu ớt của NhạnThanh thì biết ý, “Cô nương đã tỉnh lại rồi, để ta đi lấy chén cháo cho cônương.”

[1] Phu gia: Từ cổ chỉ người chồng.

Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu, “Đa tạ!”

Thân đại nương đẩy cửa đi ra ngoài, phòng trúc lại trở nênyên tĩnh. Chung quanh không một bóng người nhưng nàng lại nghe thấy một giọngphụ nữ ôn nhu pha chút kiêu ngạo, hỏi vẻ kỳ lạ.

“Ngươi chính là phương pháp thay đổi hiện trạng mà Sở Phụcnói ư?”

“Ai đó?”, Hàn Nhạn Thanh giật bắn mình theo bản năng rồinhìn quanh bốn phía. Thân đại nương ở bên ngoài hỏi vọng vào, “Cô nương khôngsao chứ?”

“Ta là Trần A Kiều”, cô gái kia nói.

Hàn Nhạn Thanh sững người, thanh âm này tựa hồ truyền đến từtrong ý thức của mình, mà thân thể này lại chính là của hoàng hậu bị phế. Nàngvẫn chưa hỏi Thân đại nương xem hiện tại ai là hoàng đế, nhưng tới giờ, NhạnThanh lắc đầu, đã không cần phải hỏi nữa. Thật ra thì cũng có thể đoán được, dĩnhiên, vị hoàng hậu bị phế nổi tiếng nhất triều Hán chính là người này. Lưu Triệt[2],khóe mắt nàng hơi nheo lại, thật đúng là một nhân vật phiền phức.

[2] Lưu Triệt: Tên thật của Hán Vũ Đế.

“Cô nương?”

Nàng hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thân đạinương thì cười yếu ớt, “Tôi không sao.”

Thân đại nương lo lắng nhìn nàng rồi giục, “Cô nương ăn cháorồi nghỉ ngơi, để ta đi gọi Tiêu tiên sinh.”

Nhạn Thanh gật đầu, nhìn Thân đại nương vén rèm rời đi.

“Ngươi… có ý gì?”

Nàng hỏi Trần A Kiều ở trong đầu.

Sau một lúc trầm mặc mới truyền đến thanh âm hơi đượm vẻ bithiết của Trần A Kiều, “Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi đối với tarất lãnh đạm, ta rất buồn khổ, Sở Phục nói làm một lễ cúng tế thì có thể sẽthay đổi được tình hình.”

“Thế cho nên ta mới ở nơi này?”, Hàn Nhạn Thanh lạnh nhạt,“Trước kia khi nghe nói Hán Vũ Đế lấy tội danh Vu cổ[3] phế truất Trần hoàng hậuta còn cho là y vu oan giá họa, gán tội cho người, nào ngờ thật sự có chuyệnnày.”

[3] Vu cổ: Con sâu độc do các thầy cúng người miền núi nuôi,theo truyền thuyết thì khi muốn hại một ai đó, các thầy cúng có thể thả nó vàongười bị hại và hạ lệnh cho nó cắn xé thân thể người đó.

“Ngươi…”, A Kiều bị chạm vào nỗi đau, thở hồng hộc.

“Ta thì sao? Chẳng hiểu vì đâu lại đến chốn này, vừa tới đãbị đuổi giết, ngươi còn hy vọng ta sẽ nói năng ôn tồn nhỏ nhẹ ư?”

“Ta là hoàng hậu, sao ngươi dám ăn nói như vậy?”

“Đáng tiếc”, Hàn Nhạn Thanh bĩu môi, “Bây giờ không phải nữarồi.”

Nói đến đây nàng chợt cảm thấy một nỗi đau đớn thấu xương, bởivì nàng và Trần A Kiều dùng chung một thân thể nên khi A Kiều đau đớn thì nàngcũng phải gánh chịu. Nhạn Thanh bất đắc dĩ an ủi, “Ngươi không nên đau lòng,không phải là ngươi sai.”

Rất lâu sau mới lại nghe thanh âm yếu ớt của Trần A Kiều,“Ta và Triệt Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Triệt Nhi nói rằng sau khi lớn lên ysẽ xây lầu vàng tặng cho ta, để ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trongthiên hạ. Lời nói hãy còn văng vẳng bên tai mà ta và y lại đi đến nước này. Y dẫnVệ Tử Phu về, ta rất tức giận. Triệt Nhi nói y là hoàng đế, không thể nào vĩnhviễn chỉ có một mình ta, muốn ta học cách khoan dung, nhưng nỗi đau khổ của tay lại không nhìn thấy.”

Trần A Kiều là một phụ nữ luôn có địa vị cao sang, vốn khôngthể nào kể lể than khóc thống thiết với người khác. Nhưng hiện giờ bị thươngquá nặng, lại ở cùng Hàn Nhạn Thanh trong một trạng thái kỳ diệu nên vô tình dấylên một cảm giác lệ thuộc, có thể thoải mái nói ra hết những u oán trong lòng.

Hàn Nhạn Thanh lẳng lặng lắng nghe tiếng lòng của Trần A Kiều,dần nhớ lại lúc nàng còn bé, cha thường về nhà rất muộn, mẹ nàng thức trắng đêmđợi chờ đau khổ. Khi đó mẹ ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, dịudàng nói: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, con nhìn xem đàn ông trong thiên hạ đều bạc bẽo,chỉ biết đến ‘Kim ốc tàng Kiều’, phong lưu sung sướng, có khi nào nhớ tới vợcon ở nhà mỏi mắt đợi chờ đâu.”

Rất lâu, rất lâu sau, nàng vẫn nhớ như in ánh mắt trộn lẫnquyến luyến, u oán, hoài niệm của mẹ nàng khi đó.

Người đời dùng điển tích “Kim ốc tàng Kiều” để chỉ đàn ôngngoài sủng ái tình nhân mà quên mất xuất xứ ban đầu của “Kim ốc tàng Kiều” là kểvề người vợ cả của một vị hoàng đế.

“A Kiều, không cần phải đau lòng. Nếu như… ngay cả ngươicũng không tin bản thân mình thì trách chi cả thế giới này ruồng bỏ ngươi.”

“Ngươi nói không sai. Ngươi chỉ… sinh ra muộn hơn hai ngànnăm.”

Hàn Nhạn Thanh âu sầu:

“Vua Hán chuộng A Kiều, xây cung vàng khóa chặt

Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc

Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan

Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới

Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt

Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả đông tây

Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ

Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu…”

“Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ…”, Trần A Kiều cứlẩm bẩm nhắc lại mấy chữ, giọng buồn bã ai oán. Hàn Nhạn Thanh có thể nghe thấyrõ linh hồn nàng ta đang than khóc.

Nàng thở dài, cùng lắm cũng chỉ có thể trách Trần A Kiều yêuquá tuyệt đối, quá thuần túy mà cách yêu lại quá mãnh liệt, quá quật cường.Nàng ta ôm lấy một cõi mộng được dệt nên bởi những lời thề nguyền đẹp đẽ màkhông nhận ra đâu là mộng đâu là thực. Cho đến khi hiện thực bày ra trước mặt vẫnkhông thể tin, ngẩn ngơ không tỉnh lại. Người kia là phu quân của nàng ta nhưngcũng là hoàng đế của Đại Hán. Nàng ta không thể đồng nhất hai thân phận đó làmmột, còn y thì đã đi quá xa trên con đường của mình, mãi mãi nàng ta không thểnào theo kịp. Y chán ghét, phiền não nhưng nàng ta lại không chịu chiều theo ý,thêm nữa là y không thể để cho bên ngoại lớn mạnh, nên cuối cùng mới dẫn tớitình cảnh này, dù có ngàn vạn lời cũng chẳng thể nói ra.

“Cô nương!”, từ ngoài cửa truyền vào một giọng đàn ông trầmthấp, rồi một thiếu niên có gương mặt tuấn tú, mặc y phục màu xanh ngọc ôm hòmthuốc vén rèm bước vào trước. Theo sau là một người áo trắng, ánh sáng từ ngoàicửa hắt vào hơi mờ nhạt nên nhìn không rõ dung nhan. Chỉ cảm giác hắn mặc bộ đồtrắng trông rất thoát trần, tựa như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùngthanh lạnh.

“Tiểu nữ là Hàn Nhạn Thanh.” Nàng ở trên giường gắng gượngthi lễ, “Đa tạ ân cứu giúp của tiên sinh.”

“Hàn cô nương không cần khách khí”, Tiêu Phương đưa tay ngănlại, “Đức của người thầy thuốc là cứu người, không cần phải nói tạ ơn.”

“Cô nương bị ngoại thương nghiêm trọng, lại còn bị ngâmtrong nước lâu. Cũng may cô nương đã từng dùng cỏ Thương Phỉ đắp vào, nếu khôngtình hình e là không ổn. Ta mời Thân đại nương đến băng bó vết thương cho cô,cũng đã bắt mạch kê đơn, uống thuốc ngày hai lần vào buổi sáng và tối, dùng BạchChiết đắp lên vết thương. Như vậy chắc không đáng ngại lắm.”

Nàng miễn cưỡng khom người, “Đa tạ tiên sinh.”

Nàng mới đến, trên người cũng không có tiền bạc trang sứcgì, cho dù có thì với thân phận mẫn cảm của mình nàng cũng không thể tùy tiệnđưa ra nên đành giả bộ như đang khốn đốn. Lại nghe tiếng Tiêu Phương nói, “Đạinương, Hàn cô nương đã tỉnh rồi, bà về đi. Tiểu Hổ Tử đang ở nhà chờ chăm sóc đấy.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thân đại nương đáp, “Tiêu tiên sinh, phàmcó chuyện gì cứ bảo Lộng Triều tới gọi, ta sẽ lập tức tới ngay. Nếu không nhờTiêu tiên sinh thì Tiểu Hổ Tử đã chết từ lâu rồi. Với ân tình này, Tiêu tiênsinh bảo chúng ta làm trâu làm ngựa đều được. Hơn nữa hai thầy trò các vị ởtrên núi cũng bất tiện.”

Thiếu niên mặc y phục màu xanh ngọc liền hừ một tiếng, ánh mắtlóe lên cho thấy đang tức giận.

Tiêu Phương vỗ vỗ trán, “Lộng Triều, đệ chăm sóc ta rất tốt,đại nương không có ý nói đệ.”

Người thiếu niên lúc này mới đổi giận thành vui, tâm tư quảthật đơn giản, rõ ràng chỉ như một đứa bé mới lên bảy, tám tuổi.

Y thuật của Tiêu Phương đúng là không tầm thường, Hàn NhạnThanh mới uống một thang thuốc đã cảm thấy miệng vết thương dần dần se lại,tinh thần cũng khá hơn.

Trong chiếc sân nhỏ trước căn nhà lá ba gian có hàng ràotrúc bao quanh, Hàn Nhạn Thanh ngồi dưới tán cây nhìn người thiếu niên buộc tócbằng dây vải trắng đang quay lưng về phía mình phơi thuốc, mùi hương thoang thoảngbay khắp khoảng sân.

“Lộng Triều”, Hàn Nhạn Thanh bắt chuyện, “Ngươi theo Tiêutiên sinh được bao năm rồi?”

Lộng Triều xoay người lại, gương mặt tuấn tú không hề có vẻvui mừng, hỏi ngược lại, “Thương thế của ngươi cũng đỡ rồi, khi nào sẽ rời đi?”

Sau mấy ngày sống chung dưới một mái nhà, Hàn Nhạn Thanhcũng dần dần hiểu tính Lộng Triều nên không tức giận mà chỉ làm bộ đáng thương,“Không cho ta ở thêm một thời gian nữa được sao?”

Lộng Triều liền lộ vẻ chán ghét, đáp lại theo bản năng,“Không được.”

Một người đàn ông mặc áo trắng đẩy cửa bước ra từ mé tráinhà, gọi theo đúng khuôn phép, “Hàn cô nương, xin mời vào nói chuyện.”

Hàn Nhạn Thanh cười duyên dáng, không trêu chọc Lộng Triều nữa,đứng dậy đi vào.

Trong căn nhà tranh trang nhã, trừ kệ thuộc bằng gỗ mộc chứarất nhiều loại thuốc ra thì chỉ có mấy chiếc bàn. Tiêu Phương ngồi trước bàn,điềm đạm, “Mời Hàn cô nương ngồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Hàn NhạnThanh nhìn thẳng vào gương mặt hắn nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi ngỡ ngàng.

Cuộc sống ở hai ngàn năm sau coi trọng vật chất và hư vinhphù phiếm nên đàn ông thời đó cũng mất đi phong độ tao nhã. Có lẽ chỉ ở núi rừngcổ đại mới sinh ra được một người đàn ông đẹp như ngọc trước mặt! Nàng thầm thởdài nhưng không biết rằng một thoáng ánh mắt lưu chuyển đó của mình khi lọt vàomắt Tiêu Phương lại sáng tựa sao trời.

“Hàn cô nương”, Tiêu Phương cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồilên tiếng gọi khiến nàng bừng tỉnh.

Mặt không đổi sắc, hắn quan sát vẻ mặt nàng đang nhìn chéntrà trong tay hắn, “Cô nương thích trà ư?”

“À”, Nhạn Thanh hơi giật mình, “Đúng vậy, tôi cũng thích uốngtừ nhỏ.”

“Thế à?” Tiêu Phương thầm ngạc nhiên nhưng không để lộ ra mắt,“Thế cũng thật là kỳ lạ, trà là một loại đạo mà nữ giới chẳng mấy yêu thích.”

Hắn gọi với ra ngoài, “Lộng Triều, pha thêm một chén trà nữa.”

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân nặng nề, chỉ lát sau LộngTriều đã vén rèn mang trà vào, đặt phịch xuống trước mặt Hàn Nhạn Thanh, buôngthõng một câu: “Trà đây!”

Hàn Nhạn Thanh buột miệng cười, đúng là một đứa trẻ thú vị.

“Lộng Triều!”, Tiêu Phương sầm mặt giáo huấn.

Lộng Triều “hừ” một tiếng, nhưng vừa thấy sắc mặt của TiêuPhương thì miễn cưỡng cúi đầu lí nhí, “Nhạn Thanh tỷ tỷ, thật xin lỗi.” Hắncũng không chờ Hàn Nhạn Thanh đáp lễ, cứ thế tự động rời đi, trong chớp mắt đãbay lên trên cây nhãn trong vườn, di chuyển nhanh như cắt, thân pháp biến ảophiêu diêu quỷ mị.

“Xin lỗi Hàn cô nương”, Tiêu Phương nói giọng áy náy, “LộngTriều còn nhỏ. Nó không vui vì cuộc sống của hai người chúng ta bị quấy rầy nênmới bực bội như vậy.”

“Còn nhỏ…?”, Hàn Nhạn Thanh mắng thầm, rốt cuộc thì cũng làngười nhà bênh nhau mà thôi. Vào thời đó mười ba mười bốn tuổi đã lập gia thất,Lộng Triều dù không lớn lắm nhưng cũng đã hơn mười tám tuổi rồi.

“Tại sao vậy?”, Hàn Nhạn Thanh thản nhiên hỏi, giả bộ nhưnghe không ra ý tiễn khách mập mờ trong câu nói của Tiêu Phương, “Tiên sinh gọitôi tới đây có việc gì?”

Nàng nâng chén trà lên, thấy bên trong đen như mực, chẳng thấynổi một lá trà, bất giác nghi ngờ Lộng Triều nhìn nàng không vừa mắt nên tăng thêmliều lượng, pha chế riêng để nàng khó uống. Lại liếc sang chén trà trong tayTiêu Phương, thấy nước trà cũng đen như mực giống hệt của mình, hóa ra nguyênnhân chỉ bởi vì phương pháp chế biến trà thời Hán còn lạc hậu.

Hàn Nhạn Thanh thở dài, mới hiểu tại sao vừa rồi nàng nóithích uống trà từ nhỏ thì Tiêu Phương hơi có vẻ ngạc nhiên, chắc hẳn là trà thờinày rất khó uống.

Nàng nâng chén trà lên môi. Khẽ nhấp một ngụm, nước trà cònchưa vào đến họng nàng đã vội nhíu mày.

Tiêu Phương liếc sang, “Không có chuyện gì, chỉ là mấy ngàytrước ta bắt mạch cho cô nương, phát hiện ra cô nương đã có mang được nửa thángrồi.”

“Ọe!” Nàng sặc sụa phun ngụm trà ra ngoài, cảm thấy tronglòng mừng rỡ như điên, sau một lát rồi mới nhận ra đây là cảm giác của Trần AKiều. Có lẽ trong nháy mắt Tiêu Phương nói ra hai chữ đó, Trần A Kiều vẫn ngủsay ở trong đáy lòng nàng suốt mấy ngày qua liền bất chợt tỉnh lại. Lúc nàynàng cũng không cách nào ngăn nổi dòng nước mắt ấm áp giàn giụa trên mặt, nó thậtnóng, thật ấm áp, thật… Nàng cố đến mấy vẫn trở tay không kịp.

“Thật vậy không? Có thật vậy không?”, Trần A Kiều vui mừng hỏiliến thoắng.

Trong thời điểm này, Hàn Nhạn Thanh bỗng trở thành một kẻbàng quan, ẩn nấp trong lòng mình dùng ánh mắt tỉnh táo đánh giá sự việc đãphát triển quá xa.

Tiêu Phương thấy “Hàn Nhạn Thanh” trước giờ luôn cư xử vôcùng lý trí đột nhiên biến thành xúc động như thế thì thoáng lấy làm kỳ quặc,nhưng rồi cũng cho là nàng hay tin mang thai nên vui mừng quá độ. Dù sao thì ởthời đại này, toàn bộ giá trị của nữ giới đều thể hiện thông qua việc sinh connối dõi.

Chẳng lẽ không thấy ngày trước vì không có con cái mà ngay cảTrần hoàng hậu quyền lực nhất kinh thành cũng không thể tránh khỏi kết quả bịtrục xuất khỏi Trường Môn.

“A Kiều, A Kiều!”, Hàn Nhạn Thanh khẽ gọi.

“Cái gì?”

“Người phải nhớ rằng ngươi đã không còn là hoàng hậu nữa rồi.”

A Kiều dần dần bĩnh tĩnh tại, đau thương ập tới lại làm nhòađi niềm vui sướng như điên của nàng ta, “Chỉ là… Nhạn Thanh, ngươi nghe thấy rồiđó, ta đã có con với Triệt Nhi. Triệt Nhi biết chuyện nhất định sẽ rất vui, yvà ta mong đợi đứa bé này quá lâu rồi.”

“Vậy sao? Ngươi định thế nào? Trở lại Vị Ương cung nói cho ybiết rằng ngươi đã có con chung với y ư? Hãy tỉnh lại đi!” Đến nước này thì dùbiết mình rất tàn nhẫn nàng vẫn phải nói, “Bao nhiêu năm dùng hết mọi cách màkhông thể mang thai, thế mà bỗng nhiên hôm nay lại có, ở đây không phải có gì kỳlạ sao? Ngươi… có tin không?”

Lưu Triệt và A Kiều là đôi vợ chồng son trẻ, ân ái mặn nồngnhưng rốt cuộc vẫn không có con. Lưu Triệt là một vị quân chủ tài cao trí lớnnên dù không muốn cũng không thể để cho Trần gia vốn đã có thế lực lớn tiếp tụcphát triển thêm nữa. Trần A Kiều có thân thế hiển hách là con gái của Trưởngcông chúa Quán Đào và Đường Ấp hầu, được Đậu thái hậu và Hán Cảnh Đế sủng ái. MộtA Kiều như vậy mà sinh được hoàng tử thì y phải lấy gì để phong thưởng đây?

Vì vậy, không cần biết A Kiều có khả năng hay không nhưngnàng ta nhất định không thể có con.

Trần A Kiều đau đớn xé lòng, một mực lẩm bẩm phủ nhận làkhông thể nào, không thể nào, nhưng giọng điệu cứ thấp dần xuống. Lần cuối cùngnàng ta ở bên Triệt Nhi, Triệt Nhi nói rằng hai người đã kết thúc.

Y nói, “Trẫm đã quyết ý phế nàng.”

Sau khi y bỏ đi, nàng ta cảm thấy hoảng sợ, cố gắng nhủ mìnhđừng khóc nhưng nước mắt cứ chảy ròng ròng, nàng ta cuồng loạn đập phá hết mọivật trong tầm mắt, miệng nhạt nhẽo vô vị, ăn chút gì cũng nôn ra hết.

“Nhạn Thanh”, nàng ta khẽ thở dài, “Ngươi bảo làm người sốngở trên đời còn có thể tin tưởng được cái gì nữa?”

“A Kiều, ngươi nghe ta. Ta và ngươi sẽ cùng nhau đứng lên. Mộtngày nào đó, y sẽ hối hận. Ngươi không được bỏ cuộc. Không một ai làm tổnthương người mình yêu thương mà cứ như thế không có chuyện gì xảy ra như vậy được.”

Nàng dần dần hồi phục tinh thần, phát hiện ra mình đang nằmtrong lòng Tiêu Phương. Hắn mặc bộ y phục màu trắng, toát ra một loại mùi hươngdễ chịu, vẻ mặt lo lắng, đôi môi mấp máy nói gì đó không rõ.

Nàng cười yếu ớt, khẽ giọng: “Mệt quá.”

“Mạch của cô gấp và nhanh, dường như bị kích động rất mạnh,sao thế?”, hắn hỏi dồn.

Nhạn Thanh nhắm mắt, “Xin hãy thu nhận tôi!”

Hắn hơi sững lại, dường như không thể tin nổi rồi mới bìnhtĩnh hỏi, “Cô nói sao?”

“Tôi không có tiền, lại đang mang thai, tiên sinh nhẫn tâmđuổi tôi đi, tôi không có nhà để về, phải lưu lạc trên đường, sẽ bị đánh bị cướphoặc từ từ chết đói.”

“…”

“Tiên sinh nhẫn tâm như vậy sao?”

“…”

Tiêu Phương vẫn im lặng. Hàn Nhạn Thanh đột nhiên cảm thấy rấtan tâm, chìm vào giấc ngủ miên man.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv