“Tỷ tỷ, tỷ và Liễu đại ca thật là lợi hại.”
Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ thúc ngựa rảo bước trên con đườngcổ Cam Lũng. Thân Hổ nhớ lại từ chuyện hai ngày qua tỷ tỷ đã bố trí công việctrong quân doanh ngăn nắp gọn gàng đâu vào đấy cho tới chuyện Liễu Duệ dùng cácloại phương pháp không thể tưởng tượng nổi nhưng rất hiệu quả huấn luyện quân độihùng dũng oai nghiêm, thì nhìn Hàn Nhạn Thanh vô cùng sùng bái.
“Thế à? Liễu đại ca lợi hại hơn hay là tỷ tỷ lợi hại hơn?”Hàn Nhạn Thanh điều chỉnh tốc độ phi ngựa, hỏi giọng bâng quơ.
“Ha ha!” Thân Hổ vò đầu suy nghĩ một lát nhưng rồi vẫn đáp,“Liễu đại ca lợi hại hơn.”
“Thật không?” Hàn Nhạn Thanh không hề tức giận, vẫn cúi đầutrầm tư, nam nhi dù gì cũng thích chinh chiến sa trường hơn.
“Tỷ tỷ!” Thân Hổ dài giọng hét lên khiến Hàn Nhạn Thanh quayđầu nhìn lại.
“Tỷ đi nhầm đường rồi. Hướng Đường Cổ Lạp Sơn đi theo bênnày.” Có mấy sợi tóc lòa xòa bên Thân Hổ.
“Ừm…” Hàn Nhạn Thanh cười lúng túng, “Tỷ không để ý, con ngựatự động đi theo hướng bên này.” Nàng bực tức cho con ngựa quay đầu lại, lợi hạiđến mấy thì cũng được ích lợi gì chứ? Một người phiêu bạt bên ngoài, sáu, bảyphần mười là một đi không trở về. Phàm đã là phụ nữ thì hơn một nửa là cảm nhậnphương hướng không tốt. Hàn Nhạn Thanh cũng tự thừa nhận là mình kém hơn ngườibình thường một chút.
Được Thân Hổ dẫn dắt, Hàn Nhạn Thanh cuối cùng cũng đuổi kịpTiêu Phương ở dưới chân Đường Cổ Lạp Sơn.
“Mạch Nhi, Sơ Nhi, cho mẫu thân bế nào!” Hàn Nhạn Thanh rờixa hai con rồi thì mới nhận ra mình cũng rất nhớ bọn chúng. Nàng bế Trần Mạch rồiđi tới hôn lên khuôn mặt dễ thương của con gái, cảm khái nhận ra mình đã thật sựbị buộc chặt vào vùng đất cổ đại này.
Mạch Nhi nằm gọn trong lòng nàng cười toe toét còn Sơ Nhithì lại nhăn nhó, tựa hồ không vui vì bị quấy rầy.
“Làm gì mà lâu thế?” Lộng Triều từ trong xe ngựa ló đầu ra vẻmất hứng.
“Lộng Triều, nhìn xem ta mang cái gì tới cho ngươi”, Hàn NhạnThanh giơ một hũ rượu lên nói lấy lòng. Đây là rượu trái cây mà nàng nhờ Dungma ma giúp đỡ mới ủ ra được, lúc về qua Ngũ Nguyên liền tiện thể mang theo haihũ.
Hàn Nhạn Thanh rót cho bọn họ mỗi người một chén, nhìn quanhbốn phía rồi hỏi, “Quách sư huynh đâu rồi?”
“A Giải đi lên núi trước.” Tiêu Phương nếm một ngụm rượutrái cây thấy ngọt ngào man mác thì khá ngạc nhiên nhìn màu sắc sóng sánh trongchén, “Chúng ta ở dưới chân núi chờ cô tới để cùng lên. Cô tới rồi thì đithôi.”
Cả đoàn bỏ xe ngựa lại, đi bộ lên núi. Đường Cổ Lạp Sơnquanh năm tuyết phủ, vừa dốc vừa trơn nên đến lưng chừng núi thì Lục Y và bà vúkhông thể đi tiếp. Tiêu Phương thu xếp cho hai người ở lại trong căn nhà đátrên sườn núi, còn mình bế Trần Sơ, cõng Thân Hổ, bảo Lộng Triều giúp đỡ Trần Mạchvà Hàn Nhạn Thanh rồi thi triển khinh công lướt đi như trên đất bằng, chỉ chốclát đã lên đến đỉnh núi.
Khi Hàn Nhạn Thanh lên đến đỉnh núi thì liền nghe thấy giọngmột ông lão tức giận quát tháo từ trong thạch thất vọng ra, “Ta nghe A Giải nóivẫn không tin, hóa ra lại là sự thật. Ngươi thu đồ đệ cũng được, nhưng mà lạithu nhận một người phụ nữ không có căn cơ học võ. Thu nữ đồ đệ đã đành, nhưngđó lại là một phụ nữ có thai. Sinh con coi như xong đi, thế mà còn dẫn cả đám đếnĐường Cổ Lạp Sơn. Dung Nam, ngươi làm việc hay thật!”
“Sư phụ của tôi làm sao?”, Hàn Nhạn Thanh nổi giận, bế TrầnMạch đi vào phòng. “Bản cô nương thông minh lanh lợi, xinh đẹp dễ thương, ngoanngoãn vâng lời, cực kỳ có thiên phú. Sư phụ gặp rồi thì không đành lòng bỏ quanên mới thu tôi làm đồ đệ, lão mũi trâu có ý kiến gì?”
Ông lão trong thạch thất quay đầu lại, chòm râu trắng nhưtuyết, ánh mắt trầm tĩnh liếc nhìn Hàn Nhạn Thanh, khinh thường hỏi: “Ngươi?Thiên phú cực cao ư?”
Quách Giải thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết, mẹ của haiđứa bé còn là cô nương được sao?
Tiêu Phương ngẩng đầu ánh mắt vẻ buồn cười liếc nhìn nàng.Ngoan ngoãn vâng lời mà vậy sao?
Lộng Triều hoài nghi nhìn nàng: Xinh đẹp dễ thương? Không cóđâu!
Trái lại, Thân Hổ bế Trần Sơ đứng bên cạnh thì gật đầu nhưgà mổ thóc: “Tỷ tỷ ta vốn rất thông minh lanh lợi đó.”
Sư phụ của Quách Giải là Lữ Phi Khanh nhìn Trần Mạch nằmtrong lòng Hàn Nhạn Thanh, mắt sáng rực: “Sư phụ, tư chất đứa bé này thật tốt.”
Mạnh Tắc Nhiên ngẩn người ra, bấy giờ mới đảo mắt nhìn sangTrần Mạch, bĩu môi nói, “Cũng không tệ lắm.”
Hàn Nhạn Thanh tức giận không có chỗ trút, la lên: “Tiểu HổTử!”
“Dạ”, Thân Hổ giương mắt nhìn nàng.
“Đập ngay vò rượu còn lại đi, một giọt cũng không được để lạicho lão mũi trâu uống.”
“Dạ!” Thân Hổ trao Trần Sơ cho Lộng Triều, vâng lời quay lạilấy vò rượu.
“Hừ, chẳng qua là một vò rượu thì có gì đặc biệt chứ”, MạnhTắc Nhiên chẳng thèm quan tâm, “Trên Đường Cổ Lạp Sơn chúng ta loại rượu nào màkhông có… hương vị gì đó?”
Bên ngoài phòng, Thân Hổ đã lấy vò rượu ra, chuẩn bị đập xuống.
“Này, này!” Hàn Nhạn Thanh kinh ngạc buột miệng. Nàng thấy mộtgiây đồng hồ trước đó, ông lão râu bạc còn ở trong phòng phùng mang trợn mắt đấukhẩu với nàng nhưng chỉ một thoáng chớp mắt đã đứng trước vách núi, còn Tiểu HổTử ngơ ngác hết nhìn vào hai bàn tay trống không của mình lại nhìn Mạnh TắcNhiên. Vò rượu đã nằm trong tay lão!
“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh đưa tay lên quệt mép, thở dài có vẻ bấtđắc dĩ.
“Rượu ngon quá!” Mạnh Tắc Nhiên cười lớn, hít ngửi mùi hươngrồi nâng vò rượu đưa lên miệng nốc ừng ực, trong giây lát đã uống xong hơn nửavò, vỗ vỗ bụng, “Tiếc là quá ngọt, không đủ mạnh.”
“Rượu vốn ủ để cho phụ nữ uống.” Hàn Nhạn Thanh mặt nặng nhưchì, bước ra chế giễu, “Rượu mà mạnh quá thì tôi sợ lão uống say mất.”
“Vậy ngươi có còn nữa không?” Mạnh Tắc Nhiên vụt cái đã đếntrước mặt nàng “Ồ”, lão ngưng thần nhìn Trần Sơ trên tay Lộng Triều, “Đứa bénày!”
Hàn Nhạn Thanh nhìn con gái bi bô vẫy vẫy cánh tay, nét mặtthoáng vẻ đau đớn. Có quá nhiều chuyện cùng trùng hợp xảy ra vào đúng thời giannàng sinh nở đến nỗi Sơ Nhi đã bị tổn thương từ khi còn ở trong bụng mẹ, saukhi ra đời đành phải nhờ Tiêu Phương châm cứu hàng ngày mới không bị làm saonhưng kinh mạch yếu ớt không thể tập võ.
“Dường như mạch của con bé này bị thương tổn, may là đượcDung Nam điều trị nên mới hết lo, nhưng không thể tập võ.” Mạnh Tắc Nhiên đặtngón tay vào mạch môn của Trần Sơ, vuốt râu trầm ngâm, “Nếu chiếu cố thích đángthì trong vòng ba năm đến năm năm sẽ có thể khôi phục lại như người thường.”
“Đa tạ sư tổ!” Hàn Nhạn Thanh lấy lại vẻ tươi cười, khom ngườithi lễ.
“Ai là… sư tổ của ngươi?”, Mạnh Tắc Nhiên vung tay áo, tứcgiận hỏi. Lão lại nhìn sang Trần Mạch đang quấn trong tã lót, thật sự không nỡ,“Đứa bé này cũng được lắm. Ta cho A Giải thu nó làm đồ đệ, đồng ý cho ngươi vàđám hạ nhân của ngươi ở lại sườn núi, được không?”
“Không được”, Quách Giải lắc đầu quầy quậy, cảm thấy choángváng. Mặc dù hắn là du hiệp, không để ý lắm tới triều đình, nhưng thu hoàng tửduy nhất hiện nay của đương kim Thánh thượng làm đồ đệ thì… Hắn lắc đầu, cứ đểcho tiểu sư thúc tài hoa rước lấy phiền toái đi.
“Sư phụ, Nhạn Nhi thật sự rất thông minh, nàng học y thuậtcũng rất giỏi.” Tiêu Phương vội nói, hy vọng sư tôn quyết định lại.
Lộng Triều đang đứng bên quan sát bỗng mở to đôi mắt trongsáng nói, “Nhạn Thanh tỷ tỷ rất tốt!”
“Ủa Lộng Triều”, Hàn Nhạn Thanh mở to mắt ngạc nhiên, chạy đếntrước mặt Lộng Triều, “Ngươi đã chịu gọi ta là tỷ tỷ, ta hạnh phúc quá.”
Lộng Triều bị lòng nhiệt tình của Hàn Nhạn Thanh dọa phát sợ,rùng mình một cái như trúng phải gió lạnh, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
“Sư phụ!” Lữ Phi Khanh cũng không đành lòng, “Người đã thấyDung Nam, A GIải, Lộng Triều đều nói giúp cho Trần cô nương, người đồng ý đi.”
“Không được…” Mạnh Tắc Nhiên ôm vò rượu, mặt mày giận dữ, “Bọnchúng có còn coi ta đây là sư phụ, sư tổ hay không?”
“Mạnh tiền bối”, Hàn Nhạn Thanh cũng không thèm để ý, “Tấtnhiên là Nhạn Thanh phải ở cùng với các con, nếu tiền bối nhất quyết không chịuthu Nhạn Thanh thì đó là do Nhạn Thanh không có phúc khí. Nhạn Thanh xin được rờiđi luôn, nhưng còn tiền rượu… xin tiền bối trả cho. Dù sao người cũng không phảisư tổ của Nhạn Thanh, Nhạn Thanh cũng không cần phải mời người uống rượu, đúngkhông?” Nàng nhìn Mạnh Tắc Nhiên trợn mắt há mồm trong giây lát rồi bảo, “TiểuHổ Tử, bế cháu lên.. Chúng ta chuẩn bị xuống núi. À phải rồi”, nàng xoay ngườilại, áy náy bảo Lộng Triều, “Lộng Triều, thật xin lỗi. Sư tổ của đệ quá ngoan cố,ta đành phải dẫn bà vú và đầu bếp đi theo. Nếu đệ còn nhớ tới ta thì hãy tớiquân doanh Khâu Trạch tìm ta.”
Lộng Triều hoảng quá, ôm lấy Hàn Nhạn Thanh la lên, “Khôngđược đi.”
“Đau quá.” Hàn Nhạn Thanh vội vàng đẩy Lộng Triều ra. LộngTriều dùng sức mạnh quá, nàng không biết liệu có siết thành một vệt đỏ ở bênhông mình hay không.
Tiêu Phương vừa bực mình vừa buồn cười, khẽ quát: “Buôngra!” Hắn nhìn Lộng Triều phụng phịu buông tay ra, sau đó mới xoay người lại xinMạnh Tắc Nhiên: “Sư phụ, người đã thấy tình cảm giữa Lộng Triều và Nhạn Thanh rấtsâu sắc, người thật sự nhẫn tâm chia tách bọn họ hay sao?”
Mạnh Tắc Nhiên nhìn vẻ mặt cương quyết của Lộng Triều, lạinhìn non nửa vò rượu trong tay mình, thoáng chần chừ, cuối cùng nổi giận quát:“Ta mặc kệ, các ngươi muốn làm gì thì làm!”, sau đó ôm khư khư lấy vò rượu, phấttay áo đi vào trong phòng.
“Khụ, khụ!” Tiêu Phương che miệng ho khan hai tiếng, nói vẻnghiêm túc, “Thế là sư tôn đã đồng ý. Nhạn Thanh, ta dẫn con đi bái kiến bài vịcác tiền bối của bản môn.” Mọi người ngây ra, trên mặt lộ các biểu cảm khácnhau.
“Oa!”, Trần Mạch đang nằm trong lòng Hàn Nhạn Thanh bỗngnhiên khóc ầm ĩ, nàng vội vàng bế lên xem, “Mạch Nhi, sao vậy?”
…
Hoàng tử điện hạ quang vinh duy nhất của Đại Hán hiện tại đãtè ra quần.
“Có Lý má má thật tốt.” Hàn Nhạn Thanh ngả người trên chiếcgiường duy nhất trong phòng, nhớ lại lúc luống cuống tay chân nửa canh giờ trước,cảm khái uống một hớp hồng trà pha gừng.
Sau khi sao được loại hồng trà cho Tiêu Phương, nàng liên tụcchế ra đủ các loại trà cho mình dưỡng nhan sắc. Mặc dù Tang Hoằng Dương bảo nhữngloại trà này bán nhất định kiếm được rất nhiều tiền nhưng nàng luôn cho rằng tiềnđủ dùng là được rồi, quá tham lam sẽ khiến người khác đố kỵ, cho nên dành cácloại trà vừa ngon vừa đẹp mắt, lại có nhiều công dụng khác nhau này cho ngườithân hưởng dụng.
Trần Mạch người dính đầy đất đang ngồi trên tấm thảm dày nặngtrải trong thạch thất, không ngừng cười khanh khách. Lý má má vừa lau rửa chonó vừa nói: “Tiểu thư và tiểu công tử, thiếu tiểu thư ở trên đỉnh núi, bọn hạnhân chúng tôi lại ở sườn núi, nếu mai sau có chuyện gì xảy ra thì tôi chỉ sợtiểu thư bận quá không đến được.”
“Vậy thì các người hãy theo ta lên ở trên đỉnh núi đi” HànNhạn Thanh hừm một tiếng.
“Nói dễ nhỉ.” Quách Giải cười lạnh, “Sư tổ sẽ không chấp thuận.Muội không quên là ngay cả muội cũng vừa miễn cưỡng được lên núi sao.”
“Ông ấy có thể chịu đựng được bao lâu?” Hàn Nhạn Thanh khôngcho là như vậy. Qua một thời gian ngắn ở chung trên đỉnh núi, nàng hiểu được vềvị sư tổ này, một thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết đó nhưng cũng là một dạngông lão tính tình thích trẻ con. Nàng dẫn tất cả đồ tử đồ tôn trừ Lữ Phi Khanhtới sườn núi, thử xem ông ấy chịu cảnh tịch mịch được bao lâu.
“Nhạn Thanh!” Tiêu Phương ngồi bên cạnh biết rõ ý trong lòngnàng nên lên tiếng chỉ dạy, “Không được quá bướng bỉnh.”
“Yên tâm, sư phụ!” Hàn Nhạn Thanh cười dịu dàng, “Con biếttôn sư trọng đạo mà.”
“Có quỷ mới tin được”, Tiêu Phương im lặng, mắng thầm.
“Tiểu thư, thức ăn xong rồi”, Lục Y đẩy cửa vào bảo.
Lộng Triều đột nhiên sáng mắt lên, từ bên nôi Trần Sơ lao vụtra.
“Ừ, mang lên đây đi, bảo Quách đầu bếp lên cùng ăn luôn”,Hàn Nhạn Thanh đứng dậy phân công. “Phải rồi!”, nàng chỉ tay nói luôn: “QuáchGiải, huynh mang một phần lên cho sư tổ và sư phó đi.”
“Ừm.” Quách Giải đáp một tiếng rồi đi luôn ra ngoài. Cả nhómngồi xuống, mọi người đã quen cách Hàn Nhạn Thanh chẳng phân biệt tôn ti nêncũng không so đo. Cả thạch thất ồn ào náo nhiệt, không khí cực kỳ vui vẻ.
“Đây là đùi gà của ta”, Thân Hổ thấy Lộng Triều gắp mất cáiđùi gà mình đã chọn từ trước bèn kêu chí chóe. Lộng Triều liếc nhìn nó một cái,không trả lời mà ngoạm luôn hai ba miếng chén sạch cái đùi gà, “Trả cho ngươinày!”
…
Thân Hổ tức không nói nổi, đùng đùng ngồi xuống.
“Các người không được ăn hết của ta chứ.” Cửa bị đẩy ra, giólạnh thổi bông tuyết bay vào khiến có người bị lạnh kêu toáng lên, Quách Giải mặcđồ đen đã quay trở lại.
“Có chuyện gì thế?” Hàn Nhạn Thanh đang dỗ con trai bảo bốiuống canh, cảm giác thấy có người nhìn chòng chọc vào mình thì quay lại hỏi.
“Không có gì.” Quách Giải thản nhiên đáp, nhập bọn tranhnhau ăn nhưng không che giấu nổi ánh mắt suy tư.
Có lẽ cô gái này thật sự có thể tạo ra thay đổi, hắn nghĩ.
Mùa đông năm Nguyên Sóc thứ tư.
“Nhạn muội, thấy thư như gặp mặt. Mùa đông năm nay, quânKhâu Trạch kỵ đã được huấn luyện đến mức khiến huynh hài lòng. Muội ở ẩn cũngđã lâu rồi. Theo sử sách, sang năm sau sẽ xảy ra trận đại chiến Mục Nam. VệThanh sẽ xuất binh từ thành Sóc Phương. Sóc Trung rất gần với Ngũ Nguyên, đâylà cơ hội của chúng ta. Nhạn Nhi hãy gửi Mạch Nhi và Sơ Nhi lại cho TiêuPhương, dẫn Thân Hổ xuống núi gặp huynh cùng bàn bạc, việc lớn sắp thành rồi.
Huynh: Duệ”
Trên đỉnh núi Đường Cổ Lạp Sơn.
Một trận gió Bắc tràn qua thổi những bông hoa tuyết bay lấtphất rồi đậu xuống trên người Hàn Nhạn Thanh, nàng đưa tay khẽ phủi, gấp lá thưlại rồi cất vào trong ngực. “Nham Nhi!” Nàng vươn tay ra, con chim ưng tên gọiTiểu Nham sà xuống đậu lên trên tay. Nó xù lông cổ, hung hăng giương móng vuốthướng về phía người đang đi tới khiến Hàn Nhạn Thanh vội vàng dùng tay trái vỗvề.
“Nhạn Nhi à, hôm nay chúng ta ăn món gì đây?” Mạnh Tắc Nhiênlướt rất nhanh đến trước mặt nàng, dày mặt hỏi. Trên mặt tuyết phía sau lưnglão không hề có một dấu chân.
“Sư tổ hăng hái quá!” Hàn Nhạn Thanh nhướng mày cười cười rồithả Tiểu Nham ra. Con chim ưng hót lên hai tiếng rồi bay về phía chân trời.Nàng xoay người lại tiếp tục đắp người tuyết. Ba năm rưỡi trước đây, Mạnh Tắc Nhiênđã bị nàng dùng rượu và thức ăn ngon đánh gục, rồi qua thời gian tiếp xúc lâunhư vậy, nàng đã sớm hiểu rõ tính cách của lão nên cũng không cần làm ra vẻ tônsư trọng đạo.
“Mẫu thân!” Một đứa bé chừng hai ba tuổi loạng choạng chạytrong tuyết, cầm trong tay một quả cầu gỗ gọi bập bẹ.
“Mạch Nhi!” Hàn Nhạn Thanh vội vàng dừng tay ôm lấy contrai, hôm một cái lên mặt nó, đón lấy quả cầu gỗ khảm vào vị trí con mắt củangười tuyết rồi lui về phía sau mấy bước, kiêu ngạo ngắm nhìn tác phẩm củamình, tự khen, “Đẹp quá!”
“Chỉ là một người tuyết mà thôi!” Mạnh Tắc Nhiên bĩu môi cựckỳ coi thường, “Ngươi cho rằng mình cùng độ tuổi với con trai à?”
Hàn Nhạn Thanh nheo mắt, “Sư tổ!” Nàng khum tay đặt vào vànhtai trái của mình, “Người nói gì, con nghe không được rõ.”
Mạch Nhi toát mồ hôi, vẻ mặt của mẹ mình bây giờ không khácgì con sói đội lốt bà ngoại trong câu chuyện cổ tích hàng ngày mẹ vẫn kể lúc đingủ.
“Ta không nói gì cả” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu quầy quậy. Qua gầnba năm sống cùng với nàng, lão đã hiểu rõ, Hàn Nhạn Thanh là người có vẻ ngoàinhư thiên sứ nhưng thực chất là ma quỷ. Nếu không hiểu câu gió chiều nào chechiều ấy thì chắc chắn những ngày tiếp theo sẽ bị hành hạ thê thảm.
Hàn Nhạn Thanh vui vẻ, dịu dàng hỏi, “Muội muội đâu rồi?”
“Muội muội ở trong phòng. Muội muội kêu đói bụng.”
Nàng đột nhiên cảm thấy nhói lòng, im lặng không nói gì.
“Mẫu thân bảo Quách thúc thúc nấu cơm ngay bây giờ. Tảo Tảocó nói nó muốn ăn cái gì không?”, Mạnh Tắc Nhiên ở bên cạnh vội vàng liều mạngmách nước. Trần Mạch đảo cặp mắt đen láy như hạt nhãn của mình vài vòng rồi rúcđầu vào lòng mẹ, “Mẫu thân, Tảo Tảo nói muốn ăn đùi gà rán, cá chép bọc lá sennướng.”
“Tốt!” Mạnh Tắc Nhiên mừng rỡ, “Không hổ thái sư tổ thươngngươi như vậy.”
“Con đó”, Hàn Nhạn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười véo mũiMạch Nhi, “Mềm lòng như vậy thì sau này làm việc thế nào được!”
Trần Mạch chu môi, “Mẫu thân nói ‘Nhân từ đối với kẻ địch làtàn nhẫn với bản thân mình’, nhưng đây là thái sư tổ chứ đâu phải kẻ địch.
Hàn Nhạn Thanh tức cười, suy nghĩ một chút rồi dạy bảo, “Connói rất đúng. Nhưng sau này Mạch Nhi còn phải suy nghĩ nhiều hơn, đặc biệt phảiphân rõ kẻ địch và bạn bè, nếu không thì sẽ làm cho người mình yêu mến bịthương tổn đấy.”
“Dạ!”, Trần Mạch gật đầu thật mạnh, chỗ hiểu chỗ không.
“Được rồi. Tiểu Hổ Tử, bế Mạch Nhi đi tìm Tảo Tảo đi.” HànNhạn Thanh vỗ vỗ vai Tiểu Hổ tử, mỉm cười nhìn cậu bế Trần Mạch bé nhỏ đi vềphía Phi Tuyết các rồi quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ suy tư của Mạnh TắcNhiên.
“Mạch Nhi còn nhỏ thế mà ngươi đã dạy nó những điều sâu sắcnhư vậy làm gì? Ngươi… rốt cuộc có thân phận thế nào?”
Hàn Nhạn Thanh cười nhạt, “Người đoán đúng.” Nàng lặng lẽnhìn về phương xa dưới Đường Cổ Lạp Sơn, “Mạch Nhi có thân phận không phải tầmthường, con không thể ngăn cản nó bước vào trận chiến đấu mà nó phải thực hiện,vậy thì không thể làm gì khác hơn là giúp nó chuẩn bị thật tốt trước khi trậnchiến bắt đầu… Sư tổ,” Lần đầu tiên nàng yên lặng, bình tĩnh, lạnh lùng nhìn MạnhTắc Nhiên ở cự ly gần như vậy, “Người biết không? Con đã từng bị tổn thương,cho nên… không bao giờ… muốn nhìn người mình yêu mến bị tổn thương. Cả cuộc đờinày, con sẽ nỗ lực bảo vệ những người con yêu thương.”
Đôi mắt bình thường luôn mang vẻ đùa cợt của Mạnh Tắc Nhiênthoáng ánh lên vẻ xót xa chỉ trong một khoảnh khắc mà Hàn Nhạn Thanh không bắtkịp rồi biến mất, lại khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ngươi muốn làm thế nàothì cứ làm thế ấy, trước hết hãy mang đùi gà rán tới đây cho ta.” Lão cất bướctrở về phòng, “Cho dù như thế nào…” đột nhiên hơi dừng bước nói thêm, “Chúng taluôn ủng hộ ngươi.”
Hàn Nhạn Thanh sửng sốt, bất giác khẽ mỉm cười. Hóa ra ônglão thường hay tức giận mắng nhiếc thế gian cũng từng có một quá khứ, nếu khôngthì làm sao đạt được tới cảnh giới thông tuệ mà thuần phác như thế này chứ? Ởtrên một ngọn núi quanh năm tuyết phủ xa cách thế gian, gặp được một vị sư tổnhư vậy, đối với nàng là một loại hanh phúc, nhờ đó có thể sống vô lo vô nghĩhơn ba năm trời.
“Tiểu thư?” Lục Y từ trong bước ra gọi. Hồi ba năm trước, MạnhTắc Nhiên bị thức ăn ngon cám dỗ nên buộc phải đồng ý để cho đám đầu bếp được ởlại trên đỉnh núi. Tiếp đó Hàn Nhạn Thanh lần lượt đưa cả Lục Y, Lý má má lên hếtđây, biến thánh địa luyện công lạnh lẽo buồn tẻ này thành một đại gia đình ồnào náo nhiệt, thậm chí còn mở rộng cả căn nhà đá và đặt tên là Phi Tuyết các. Mặcdù Mạnh Tắc Nhiên thỉnh thoảng có đôi câu oán hận nhưng nàng biết thật ra lãokhông ghét những đổi thay này.
“Tiểu thư, hôm nay tôi xuống núi mua thức ăn, Lê đại thúcnói Dung ma ma nhắn lại rằng gần đây liên tiếp xảy ra những biến động khác thườngở biên giới Hán Hung, rất nhiều khả năng chiến tranh lại sắp xảy ra”, Lục Y báotin.
Lê Bình là người mà Nhạn Thanh bố trí ở Đường Cổ Lạp Sơn đểliên lạc với tổ chức tình báo, bình thường vẫn sinh sống bằng nghề đồ tể vàtruyền tin tức giữa Dung ma ma và Hàn Nhạn Thanh. Kể từ khi ở trên đỉnh Đường CổLạp Sơn, mấy người theo hầu nàng cũng học một chút khinh công mới có thể ra vàotự do. Ra vào Phi Tuyết các đều là cao nhân nên Hàn Nhạn Thanh cũng không có ýgiấu giếm bọn họ. Người của Triêu Thiên môn biết Hàn Nhạn Thanh đang làm một sốviệc bí mật, thậm chí mỗi quý xuống núi một lần nhưng đều biết ý không hỏi hangì. Chỉ có Tiêu Phương và Quách Giải là biết một vài lý do đại khái.
Xem ra mình nhất định phải xuống núi một chuyến rồi. Hàn NhạnThanh nghĩ như vậy lúc đi vào Phi Tuyết các.
“Mẫu thân, ôm con nào.” Tiểu Tảo Tảo mặc áo may từ da cáo trắnglật người trên giường đưa hai tay ra đòi. Trần Sơ vừa ba tuổi, Hàn Nhạn Thanh đặttên mụ cho nó là Tảo Tảo, bởi vì như cách nàng giải thích với mọi người thì chữ“Sơ” có nghĩa là sớm. Cái tên này rất dễ gọi, người mẹ đã gọi con như vậy thì mọingười cũng vui vẻ gọi theo.
“Tảo Tảo!” Hàn Nhạn Thanh chợt thấy trong lòng mềm nhũn, vộivàng ôm lấy con gái rồi hỏi, “Tảo Tảo hôm nay có lạnh không?”
Trên Đường Cổ Lạp Sơn, ngoài Trần Tảo Tảo vì bị tổn thươngkinh mạch không thể luyện võ nên sợ lạnh, còn thì ngay cả ca ca Trần Mạch cùngba tuổi đã luyện tâm pháp chống lạnh từ nhỏ. Hàn Nhạn Thanh thương con gái nênbắt Quách Giải ở trong núi tuyết ba ngày ba đêm bắt được một con cáo tuyết maythành áo choàng, để thêm lò than trong phòng Tảo Tảo rồi mới an tâm cho con gáiở lại trên đỉnh Đường Cổ Lạp Sơn.
“Không lạnh!”, Tảo Tảo ngọt ngào đáp. Thấy mẫu thân ăn mặcphong phanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhăn lại, “Mẫu thân lạnh không?”
“Hi hi”, Hàn Nhạn Thanh vô cùng vui vẻ, cọ má vào khuôn mặtnhỏ nhắn của con gái, “Mẫu thân cũng không lạnh.”
“Hai mẹ con tiểu thư và thiếu tiểu thư đúng là quấn quýtquá”, Lục Y đi vào, mỉm cười nói, “Tiêu tiên sinh nói đã đến thời gian châm cứucho thiếu tiểu thư.”
“Không thích đâu”, Tảo Tảo hét toáng lên, rúc đầu vào lòngHàn Nhạn Thanh. Hàn Nhạn Thanh bật cười đẩy con gái ra, “Con không ngoan ngoãnđi châm cứu là sư công không vui đâu.”
“Sư công à?” Tảo Tảo nhớ tới khuôn mặt trong sáng của sưcông, bắt đầu do dự, “Nhưng sau khi châm cứu phải uống thuốc đắng lắm”, nó phụngphịu.
“Có câu ‘Thuốc đắng dã tật’. Thuốc này sẽ điều dưỡng chothân thể Tảo Tảo tốt lên. Hơn nữa sư công đã cho thêm cam thảo, sẽ không đắng lắmđâu”, Hàn Nhạn Thanh dỗ dành, “Uống thuốc rồi chúng ta sẽ ăn cơm, hôm nay cóđùi gà mà Tảo Tảo thích nhất đấy.”
“Vâng”, Tảo Tảo nín khóc mỉm cười, gật đầu. Hàn Nhạn Thanhbé nó đến y phòng của Tiêu Phương, đứng xem hắn châm cứu. Sau khi Tảo Tảo chìmvào giấc ngủ do tác dụng của thuốc mê mà nàng chiết xuất ra, nàng hỏi, “Sư phụ,cơ thể Tảo Tảo rốt cuộc như thế nào?”
“Con không phải lo lắng”, Tiêu Phương đứng dậy thu châm, “Đãđiều trị suốt ba năm rồi, không còn đáng ngại nữa. Chờ hết một tháng trị liệucuối cùng thì cũng không cần châm cứu liên tục, chỉ uống thuốc là đủ.”
“Vâng, như vậy thì con cũng yên tâm.” Hàn Nhạn Thanh cụp mắt,“Nếu không thì con cũng khó lòng ra đi được.”
“Con lại muốn xuống núi?” Tiêu Phương chợt dừng tay, khẽ miếtvào hòm thuốc, “Chẳng phải vừa mới xuống núi hai tháng trước sao?”
“Dung ma ma báo tin nói có việc lớn sẽ phát sinh, con chuẩnbị dẫn Thân Hổ xuống núi xem thế nào, lần này có khả năng sẽ đi rất lâu.” HànNhạn Thanh đứng dậy chắp tay, “Phiền sư phụ chăm sóc Mạch Nhi và Tảo Tảo giúpcho.”
“Con… không cần khách sáo với ta như vậy.” Tiêu Phương thởdài, “Đã nói với mọi người chưa?”
“Vẫn chưa nói.” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, “Dĩ nhiên con muốnbáo cho sư phụ trước.”
“Võ công của con tuy tiến bộ nhanh nhưng lại không được tinhthuần.”
“Con biết, nhưng như vậy cũng đủ để bảo vệ tính mạng rồi.”
“Tảo Tảo sẽ khóc đấy.”
Nàng trầm tư một lúc lâu, “Con biết, nhưng… không có cáchnào khác.”
“Ngày mai con phải dẫn Thân Hổ xuống núi”, nàng chọn lúc mọingười ngồi vào bàn ăn để mở lời, thấy mọi người cùng ngẩn cả ra thì trong lòngbỗng nhiên dâng lên một nỗi bi thương man mác không nguôi.
Thân Hổ chậm rãi ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt thoángchút ưu thương nhưng kiên quyết của tỷ tỷ thì hiểu ngay.
“Mẫu thân, chúng con cũng muốn đi.” Mạch Nhi không cảm nhậnđược nỗi u buồn của người lớn, gắng ngước khuôn mặt bé nhỏ nhìn lên, vui vẻ đòitheo.
“Không được.” Nàng trả lời hơi gắt gỏng khiến Tảo Tảo giật bắnmình sợ hãi. “Lần này chừng mấy ngày thì mẫu thân về?”, Tảo Tảo giơ tay lên đếmngón, bập bẹ hỏi.
“Mẫu thân không biết”, nàng ngồi sụp xuống ngang bằng vớicon gái, mỉm cười trả lời.
Tảo Tảo không chịu, hơi ngẩn ra, “Trước kia mẫu thân đều đichưa tới mười ngày là trở về mà.” Nó khẽ quay đầu đi, trong con ngươi đen trắngrõ ràng thoáng ánh lên vẻ nghi hoặc trông rất đáng yêu, “Mỗi lần mẫu thân khôngmang theo Tảo Tảo và ca ca đi ra ngoài thì Tảo Tảo và ca ca ngày nào cũng ở nhàđếm ngày mẫu thân trở về, đếm gần tới mười thì mẫu thân đã trở về rồi.
“Vậy con đừng đếm nữa.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra.
“Mẫu thân đừng khóc.” Mạch Nhi sán tới, đưa cánh tay nhỏ bémềm mại lau nước mắt tèm nhem trên mặt nàng, “Hay khóc không phải là nam tửhán.” Nó cũng không nghĩ rằng mẹ mình không phải là nam tử hán, cố gắng suynghĩ một chút rồi hỏi, “Mẫu thân có chuyện rất quan trọng sao?”
“Đúng vậy, mẫu thân có chuyện rất quan trọng.”
“Mẫu thân cứ yên tâm đi đi, con và Tảo Tảo sẽ ngoan ngoãnnghe lời sư phụ và thái sư công, chờ mẫu thân trở về.”
“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh cảm động, có con trai, con gái như thếthì còn mong gì hơn. Nàng gạt nước mắt nói âu yếm, “Tảo Tảo, phải nghe lời caca biết không.”
“Tảo Tảo nghe lời.” Tảo Tảo cũng không quá hiểu chuyện nhưngtheo bản năng cảm giác được sự lo lắng của mẫu thân nên đáp ngay.
“Nhạn Nhi, con và Tiểu Hổ Tử chờ ta ở bãi tuyết sau nhà.”,Tiêu Phương đứng bên cạnh nhìn với vẻ nặng nề, nhẹ nhàng nói rồi xoay người đivào phòng.
“Võ công luyện đến cuối cùng thì dựa vào kinh nghiệm chứkhông phải ngộ tính”, Tiêu Phương đứng giữa sân tuyết sau Phi Vân các nói, “NhạnNhi, con có ngộ tính cao nhưng lại không chịu khó luyện công, thiếu hụt thựcchiến. Tiểu Hổ Tử, ngộ tính của con không tốt như tỷ tỷ nên cần chăm chỉ luyệntập, hơn nữa cũng thiếu hụt thực chiến. Giờ ta sẽ cùng lúc đấu với hai con,không được xem ta là sư phụ mà phải coi ta như địch nhân thật sự cần phải chốnglại. Phải nhớ rằng ta sẽ không nương tay đâu.” “Lộng Triều”, hắn quay đầu bảo,“Kiếm!”
“Dạ!” Lộng Triều đang ở trong tàng cây cổ thụ ngàn năm bên cạnhcất tiếng đáp rồi ném xuống ba thanh kiếm bằng đồng thông thường. Hàn NhạnThanh cầm lên thử ước lượng thì thấy không thuận tay như thanh nhuyễn kiếm[1]Tài Vân mà sư phụ thường đưa cho nàng sử dụng.
[1] Nhuyễn kiếm: Loại kiếm được làm bằng thép tốt, có độ đànhồi cao, lưỡi kiếm rất dẻo, khi sử dụng lưỡi kiếm duỗi thẳng ra, lúc bình thườnglại có thể uốn cong làm thắt lưng.
Tiêu Phương khẽ vung thanh trường kiếm, mơ hồ như phát ra tiếngsấm động rồi nhanh như chớp đánh tới hai người. Hàn Nhạn Thanh sợ hết hồn, vộivàng giơ kiếm ngăn lại, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay đã bị bạt ra,lòng bàn tay hơi tê dại. Thân Hổ bên cạnh nàng cũng không khác gì. Lúc này nàngmới phát hiện hôm nay sư phụ thể hiện sự nóng nảy rất rõ ràng, không giống bộ dạngung dung thường ngày.
“Ngày khác trên chiến trường không ai dừng lại chờ các conkhôi phục đâu. Đánh tiếp đi!”, Tiêu Phương lạnh lùng nói.
Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời táchsang hai bên, song kiếm tỏa thành một quầng sáng bao bọc Tiêu Phương.
“Cũng tạm được đấy”, Tiêu Phương thản nhiên nói, đồng thời cảngười bốc thẳng lên như thể chim hạc bay vút trời xanh, thân hình bất động thẳngtắp lao nhanh như làn khói, trên không trung cất tiếng thét dài, kiếm quang lóelên như ngàn vạn ánh sao trời, đồng thời đánh về phía hai người Trần, Thân.
Hai bóng người bỗng tách ra rồi quay ngoắt trở lại, vung tayphải thành hoa kiếm, trong hư có thật, trong thật có hư, một đâm dưới nách, mộtđâm bên hông, tưởng chừng sắp đánh trúng thì bỗng nghe Tiêu Phương cười lạnh,xoay kiếm ngang người. “Keng keng” hai tiếng, mũi kiếm đang xoáy tít bỗng nhiênbị hắn dùng thân kiếm chặn đứng, một luồng lực đạo cực mạnh theo mũi kiếm áp tớikhiến hai người tức thì khốn đốn. Hàn Nhạn Thanh nhanh chóng nắm bắt tình thếnên lập tức buông tay. Thân Hổ nổi tính bướng bỉnh, mặt đỏ bừng bừng bước dấn tớimuốn đoạt lại kiếm.
“Tiểu Hổ Tử!”, Hàn Nhạn Thanh kinh hãi la lên. Tiêu Phươngcười nhẹ, tay thu rồi lại nhả kình lực khiến Thân Hổ chân đứng không vững, loạngchoạng lùi về sau mấy bước, ngã phịch xuống.
Tiêu Phương hất hai thanh kiếm dưới đất lên, nhướng mày,“Đánh tiếp.”
Hàn Nhạn Thanh cau mày, nàng không biết sư phụ rốt cuộc uốngnhầm thuốc gì nhưng phát hiện thấy tâm trạng nóng nảy của hắn nên dành phải liềumình “chiều quân tử.”
Đến lúc mặt trời bóng ngả về tây thì Tiêu Phương cuối cùngcũng thu kiếm lại bảo: “Được rồi!” Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ nhìn nhau cười khổ.Tiêu Phương không hề quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phòng.
“Lộng Triều, đệ còn đó không?”, Nhạn Thanh cao giọng gọi.
Lộng Triều từ trên cây bay xuống, vẻ mặt rầu rĩ.