Bên Mộ Xuân Viên, Cố Du và Mạc Hoài Hiên cũng đang dùng bữa.
Cố Du nuốt xong một muỗng canh, hai mắt mở to kinh ngạc: “Thật sao? Hoàng huynh cũng tới á?”
Mạc Hoài Hiên gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ hẳn đang ở bên viện chỗ Diệp công tử rồi, lần này bệ hạ cải trang đến, không tiện ầm ĩ ra ngoài.”
Cố Du lật đật che miệng mình lại, gật đầu liên tục: “Du nhi không nói ra đâu.”
Mạc Hoài Hiên dịu dàng khen: “Du nhi ngoan.”
Cố Du nở nụ cười ngọt ngào, gắp thêm vào chén Mạc Hoài Hiên một cái đùi gà, vui vẻ nói: “Hoài Hiên ca ca mau ăn đi.”
Mạc Hoài Hiên “Ừm” một tiếng, cúi đầu chăm chú ăn từng miếng một, vậy cũng tốt, cho dù không thể chiếm được, nhưng chí ít vẫn có thể ở cạnh bảo vệ y, còn cầu gì nữa mà không biết đủ.
Cố Du ăn xong phần canh của mình, ngẩng đầu nói: “Du nhi muốn tìm hoàng huynh và A Cẩm.”
Mạc Hoài Hiên nhướng mày suy ngẫm, Cố Sâm lúc này chắc đang xuân phong đắc ý lắm, Diệp Hằng Chi trở thành ca ca của Tống Ly, An phi cũng thành đường tỷ của Tống Ly, người mà Cố Sâm không xử trí được ông trời đều đã thay hắn xử trí hết rồi, đúng là “trời xanh thiên vị”, không hổ là thiên tử.
Người có vận may như vậy thật khiến cho người ta đố kỵ đến nghiến răng.
Hắn chầm chậm câu lên khóe môi, đáp lời Cố Du: “Được, chúng ta đi tìm họ.”
Cố Du thấy Mạc Hoài Hiên bằng lòng thì vui vẻ ra mặt, lại gắp thêm thức ăn vào chén hắn, Mạc Hoài Hiên đều từ tốn ăn hết.
Diệp Trọng Cẩm uống xong canh giải rượu cũng tỉnh táo hơn phần nào, Cố Sâm từ đầu tới cuối chỉ chống cằm nhìn y, trong lòng còn bận xoắn xuýt không biết “chuyện xấu” mà A Cẩm nói rốt cuộc là chuyện gì.
Thiếu niên chỉ mặc một lớp lý y ngồi trên giường nhỏ thao túng một bàn cờ, quân cờ được mài từ hắc ngọc và bạch ngọc quý hiếm, mỗi quân đều là trân phẩm vô giá, bàn cờ làm bằng gỗ trầm nước nghìn năm, ngay cả cờ tứ cũng được chế từ ngọc thạch, bất kỳ một người yêu cờ nào nhìn thấy một bàn cờ như vậy không ai có thể thờ ơ nổi.
Diệp Trọng Cẩm cầm quân cờ trong tay xoa qua nắn lại, chất ngọc ôn nhuận khiến y có cảm giác như đang chạm vào một dòng suối mát lành, thậm chí y còn cảm nhận được dòng nước vô hình đang lưu động qua từng đầu ngón tay.
Y cười nói: “Phần tạ lễ này rất thỏa đáng, tổ phụ nhất định sẽ thích.”
Cố Sâm nghiêm mặt: “Đương nhiên rồi, trẫm mà đã muốn bắt được tâm ai thì còn có thể sai sót được sao?”
Diệp Trọng Cẩm không quá đồng ý: “Nếu bệ hạ thật sự có bản lĩnh thì có ngon qua được cửa của ca ca ta rồi hãy nói, có như vậy ta đây mới tâm phục khẩu phụ.”
Cố Sâm im lặng thật lâu, Diệp Hằng Chi mềm cứng đều không xong, hắn thật sự là không có cách nào. Cố Sâm buồn bực kéo tiểu hồ ly giảo hoạt vào lòng, vỗ hai ba cái lên mông y: “Tính tình vị ca ca kia của ngươi ngươi còn không rõ sao, từ nhỏ đến lớn, hễ kẻ nào vừa tiếp cận ngươi, vị kia sẽ khó dễ kẻ ấy, chỉ cần một ngày trẫm còn thích A Cẩm, ngày đó Diệp Hằng Chi vẫn nhìn trẫm không vừa mắt, ông trời đã định trước trẫm và ca ca ngươi phải đối địch cả đời rồi.”
Câu cuối ấy, có nghĩa Cố Sâm sẽ thích y cả đời.
Hai tai Diệp Trọng Cẩm đỏ lên, cố bày ra vẻ nghiêm nghị: “Đừng vội hứa hẹn lung tung, ngài thật là… miệng lưỡi càng ngày càng ngọt.”
Cố Sâm hỏi: “A Cẩm thích không?”
Diệp Trọng Cẩm quay đầu sang hướng khác, cười nói: “Không thích.”
Dứt lời, y đẩy Cố Sâm ra, muốn chui khỏi ngực hắn, Cố Sâm làm sao cho phép y trốn khỏi tay mình, lập tức nắm giữ cổ tay y, kéo người trở lại vòng ôm, vóc người hắn rất cao, Diệp Trọng Cẩm chỉ là một thiếu niên thư hương mới lớn, trốn không thoát được, lần nữa lại trở về lồng ngực cứng cỏi ấm áp của nam nhân, bị hắn giữ chặt cằm.
“Đừng làm càn, chỗ này là sơn trang của Thành vương phi, hạ nhân có thể không có quy củ, tai vách mạch rừng.” Diệp Trọng Cẩm giãy dụa.
Giọng Cố Sâm khàn đi: “Ai dám nghe trộm, trẫm lập tức biến kẻ đó thành người chết.”
Nói xong, bá đạo hôn lên môi y, hơi thở của thiếu niên còn lẫn hương Quỳnh Du mát lạnh, hương vị quá mức ngọt ngào, Cố Sâm không cách gì chống đỡ nổi, đầu óc choáng váng, chỉ có thể men theo bản năng ra sức cướp đoạt, xâm chiếm và xác nhận, báu vật đã từng mất đi đã trở về trong vòng tay của hắn rồi.
Hắn nghĩ, trên đời nếu thật sự có kỳ tích, có lẽ cũng chẳng hơn gì khoảnh khắc này.
“A Ly, A Ly…”
Nam nhân thấp giọng nỉ non, lần nữa áp lên môi Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm nức nở đẩy ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau mọi nỗ lực cũng chỉ có sợi chỉ bạc từ đôi môi đỏ bừng của y rơi xuống, mỹ cảnh nhường này đến thần tiên cũng khó lòng kiềm chế, Cố Sâm càng không còn thần trí, mạnh mẽ giữ chặt gáy y rồi chặn lại môi y, ra sức cắn mút phiến môi đỏ bừng sưng mọng, cướp lấy đầu lưỡi ngọt ngào và hết thảy hương vị trong miệng y.
Cửa bỗng vang lên tiếng kêu cọt kẹt, Cố Du và Mạc Hoài Hiên không biết từ lúc nào đã đứng ngay ngưỡng cửa.
Cố Du trợn to hai mắt, hoàn toàn tắt tiếng. Với đầu óc trì độn của mình, y không tài nào lý giải được tình huống trước mắt mình lúc này là gì. Vì sao hoàng huynh lại hôn A Cẩm?
Mạc Hoài Hiên bên cạnh ngược lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng khép cửa lại, hắn tuy rất vui vì có thể phá ngang chuyện tốt của Cố Sâm, nhưng khi thật sự nhìn thấy cảnh người ta ân ái, lòng hắn cũng chẳng thoải mái gì, có thể nói đây là tìm được vui sướng trong thống khổ.
Cố Sâm nhận ra có người xuất hiện, cuối cùng cũng chịu dừng lại, Diệp Trọng Cẩm ủ vào ngực hắn, hai tai đỏ đến rỉ máu, há miệng thở dốc, minh chứng cho việc bị hôn đến hít thở không thông. Y chôn mặt vào ngực Cố Sâm, nắm áo hắn che lại mặt mình, chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người nữa.
Cố Sâm cười cười xoa đầu y, sau đó nhìn sang hai vị khách không mời: “Tại sao không gõ cửa?”
Nếu không phải có tiểu Ngũ ở đây, hắn sẽ ném Mạc Hoài Hiên vào đại lao Hình Bộ ngay lập tức, chỉ giỏi phá hư chuyện tốt của hắn.
Cố Du vô tội đáp: “Hoàng huynh, bọn đệ có gõ mà, gõ rất lâu luôn đó.”
“…”
Cố Sâm trầm mặc, quả nhiên, vừa rồi chỉ mải đắm chìm trong tư vị của A Cẩm nên bỏ quên động tĩnh bên ngoài.
Diệp Trọng Cẩm càng không có đất dung thân, lúc nãy y có nghe tiếng gõ cửa, muốn nhắc nhở Cố Sâm, ai ngờ tên nam nhân này càng làm dữ dội hơn, căn bản không cho y cơ hội mở miệng.
Cố Du bước lại gần, thấy mặt Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, ngây thơ hỏi: “Hoàng huynh, sao huynh lại hôn A Cẩm?”
Cố Sâm lấy áo choàng của mình phủ thêm lên người thiếu niên đang rúc trong ngực, khóe môi chầm chậm câu lên: “Đương nhiên là vì hoàng huynh thích A Cẩm rồi.”
Cố Du nghe hiểu, y gật đầu, thì ra là thế, bởi vì thích, nên mới hôn môi.
Diệp Trọng Cẩm xấu hổ không để đâu cho hết, véo mạnh lên lưng Cố Sâm một cái, thân thể tên nam nhân này cứng như đá, không thể đánh, đánh hắn ngược lại còn đau mình.
Cố Sâm trầm thấp bật cười một tiếng, nắm đầu ngón tay làm loạn của y: “Trẫm nói sai rồi, không phải thích, là mang lòng cảm mến mới đúng.”
Diệp Trọng Cẩm nghiến răng nhắc nhở: “Bệ hạ, đùa hơi quá rồi.”
Y không biết Mạc Hoài Hiên cũng sống lại, hiển nhiên vô cùng lo ngại.
Cố Sâm nói: “Trẫm không đùa, hơn tháng nữa là A Cẩm sang tuổi mười lăm. Ở Đại Khâu chúng ta, cô nương mười lăm tuổi là đã có thể tìm hôn phối được rồi.”
Diệp Trọng Cẩm cả kinh, không biết tên điên này lại muốn làm gì, Cố Sâm nhìn vào mắt y, cười khẽ: “A Cẩm đừng sợ, trẫm sẽ không hại ngươi.”
Nói xong, cầm ngón tay y đưa lên môi mình rồi hôn xuống.
Cái hôn của hắn dường như mang theo một sự thành kính nào đó mà y không thể nào lý giải được.
Diệp Trọng Cẩm như bị lửa đốt, đầu ngón tay run lên, cứ như nơi người nọ vừa hôn khôn phải là tay y mà là linh hồn của y vậy, khiến cho tim y cũng vì cái hôn ấy mà run rẩy không ngừng. Người nam nhân này, vẫn luôn biết cách khiến y phải bó tay chịu trói.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng của gia bộc nào đó trong vương phủ: “Diệp công tử, vương phi mở hội văn ở Triều Phượng Lâu, nếu công tử có hứng thú, mời công tử tùy lúc đến thăm quan.”
Cái gọi là hội văn chẳng qua chỉ là dịp để các cô nương so cầm kỳ thi họa, thi triển khả năng nữ công và tài nghệ, nếu muốn làm vương phi, dù không phải là nữ nhân tài ba tuyệt nghệ thiên hạ thì chí ít cũng phải biết mỗi thứ một chút, có như thế mới không làm mất mặt hoàng thất.
Huống hồ hôm nay hơn phân nửa quý phu nhân trong kinh đều tề tựu, nếu có thể đứng nhất, được Thành vương phi khen ngợi vài câu, sau này việc tìm chồng sẽ vô cùng thuận lợi, vì vậy mỗi khuê tú có mặt đều dốc hết bản lĩnh của mình ra ứng đối.
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Ta biết rồi.”
Gia bộc ngoài cửa lại hỏi: “Xin hỏi Diệp công tử, vừa rồi chúng nô tài qua Mộ Xuân Viên tìm tiểu vương gia nhưng không thấy, chẳng hay ngài ấy có ở đây chăng?”
Lần này Diệp Trọng Cẩm không đáp, Cố Du ở cạnh thay y trả lời: “Ta ở đây, đến tìm A Cẩm chơi.”
Gia bộc nghe vậy thì an tâm hẳn, thái độ càng kính cẩn: “Khởi bẩm vương gia, vương phi có lời, hội thi chiều nay thỉnh vương gia nhất định phải có mặt.”
Cố Du bĩu môi: “Ta không muốn xem thi văn thi viết gì hết.” Y chỉ muốn chơi với hoàng huynh và A Cẩm thôi.
Gia bộc ngoài cửa có vẻ khó xử, không biết nên bẩm lại thế nào.
May thay Diệp Trọng Cẩm đúng lúc lên tiếng: “Vương gia sẽ đến, ngươi về phục mệnh đi.”
Nô bộc thở phào một hơi, vội vàng lui xuống, sợ mình chậm chân một chút thì tiểu vương gia sẽ đổi ý mất.
Vẻ mặt Cố Du cực kỳ đau khổ, bắt đầu giở thói làm nũng: “A Cẩm, ta xem cũng không hiểu mấy cái thi văn thi vẽ ấy mà.”
Diệp Trọng Cẩm ở sau tấm bình phong chỉnh trang y phục xong rồi, lúc này mới bước ra, nói: “Thì cứ giả vờ xem một chút cũng được, Thành vương phi nhọc lòng vì điện hạ như vậy, phần nhân tình này chúng ta phải nhận, nếu không, vương phi mà mất mặt thì sau này sẽ không thương điện hạ nữa.”
Cố Du cái hiểu cái không gật đầu, nhìn thấy trên bàn bày mấy bình rượu, y bước tới ngửi ngửi mấy cái, có hương hoa thanh ngọt, nghe như hương trà lài, y rót ra một chén, liếm thử một chút, mặt mày nhăn tít lại: “Trà này sao mà cay quá vậy?”
Diệp Trọng Cẩm thấy y sỉ nhục rượu quý của mình thì vừa giận vừa buồn cười, trộm nghĩ phải gạt tên ngốc này cho hả dạ, bèn nói: “Điện hạ uống hai ba chung là thấy ngọt ngay.”
Cố Du tin sái cổ, đang định nếm thử thì Mạc Hoài Hiên đã đoạt chung rượu trong tay y, còn ngửa đầu uống mất: “Đây là rượu, Quỳnh Du ngự dụng nhất đẳng, hương vị mát lạnh thuần hậu, quả là nhất tuyệt.”
Mạc Hoài Hiên nói mà lòng càng buồn bã, tình cảm của bệ hạ và Diệp Trọng Cẩm thật tốt, hắn nhìn mà hâm mộ không thôi, lại tự rót thêm vài chén nữa, bình rượu nháy mắt cũng cạn dần.
Diệp Trọng Cẩm không thân quen mấy với Mạc Hoài Hiên nên không tiện mở miệng nhắc nhở, chỉ có thể cắn răng xót thương cho rượu của mình. Cố Sâm mang từ trong cung ra cho y chỉ vỏn vẹn có hai bình, một bình đã ra đi lãng xẹt như vậy đấy.
Thiếu niên ngồi trên ghế mím chặt môi, mày cũng nhíu lại, trông rất không vui.
Cố Sâm bật cười, ghé vào tai y, mập mờ nói: “Đợi đến ngày thành thân sẽ cho A Cẩm uống thỏa thích, được chưa?”
Diệp Trọng Cẩm nhướng mày, cũng ghé vào tai hắn, hạ giọng thật nhỏ, gằn từng chữ một: “Nếu bệ hạ muốn thành thân với A Cẩm như vậy hay là ngài gả cho A Cẩm đi, đời trước ta không được tính là nam nhân, nhưng đời này ta cũng giống ngài rồi, đủ xứng để ngài gọi một tiếng phu quân rồi chứ?”
Cố Sâm kinh ngạc, thật lâu không thốt nổi nửa câu.