Đã đến chính ngọ, ngọ thiện cũng đã sẵn sàng.
Một nhóm gia bộc quy củ tiến vào vườn mời chư vị khách quý vào bàn dùng thiện, hôm nay các quý nữ trong kinh đều vì Tiêu Dao vương mà tới, lúc này không thấy người đâu, tâm tình thưởng hoa ngắm cảnh gì cũng không còn nữa, dứt khoát kéo nhau sang dùng thiện.
An Linh Vi hỏi Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm, có đợi vương gia về không?”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu: “Không đợi được đâu, dùng bữa trước thôi, khi nào vương gia đến ắt sẽ gặp.”
An Linh Vi rất đúng mực, chuyện của Tiêu Dao vương chưa tới phiên nàng hỏi, một câu hỏi thừa cũng không hỏi thêm, cáo biệt với biểu đệ rồi trở về tụ họp với các cô nương bên kia.
Những người mới rồi châm chọc khiêu khích An Linh Vi lúc này lại vây quanh nàng lần nữa, nhìn như giữa bọn họ trước nay thân thiết lắm, hỏi thăm nàng đủ chuyện, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ xoay quanh các vấn đề như tính cách của Tiêu Dao vương thế nào, đối xử với người khác nóng hay lạnh, có dễ ở chung không, người lớn gan hơn cũng không ít, trực tiếp hỏi nàng về đại công tử Diệp gia.
Diệp đại công tử chưa có hôn phối, đây không chỉ là tâm bệnh của một mình An Thị, còn là tâm bệnh của rất nhiều khuê tú trong kinh, thậm chí có một cô nương còn tuyên bố, một ngày Diệp Hằng Chi chưa lấy vợ, nàng ngày ấy chưa gả chồng.
An Linh Vi chỉ có thể qua loa rằng mình không rõ lắm chuyện nội bộ nhà họ Diệp.
Đi khỏi lương đình một khoảng, nàng thoáng quay đầu nhìn lại, thiếu niên nghỉ chân trong đình đã biến mất từ lúc nào.
Ý tưởng của Thành vương phi xưa nay luôn khác với người thường, ví như bữa tiệc hôm nay, vương phi không tổ chức trong sảnh đường mà lại bày biện tại Vạn Phương viên, nghe chim hót, ngắm hoa nở, muôn hồng nghìn tía, đắm mình trong tiếng suối róc rách bên tai, phía sau tấm bình phong mạ vàng thật lớn treo dàn trúc rỗng ruột nối lại thành hàng, gió phớt qua, dư âm réo rắt, dùng bữa giữa phong cảnh như thế này quả là một phen ý vị.
Thành vương phi thân là chủ nhân ngồi trên chủ tọa, An Thị và vương phi cảm tình như tỷ muội hiển nhiên ngồi ở bên trái vương phi, bên phải là phu nhân La thượng thư, tiếp sau là mấy vị cáo mệnh phu nhân khác.
Thành vương phi quay sang An Thị, hỏi: “Muội muội, tiểu cô nương hôm nay đi cùng muội là chất nữ bên nhà mẹ sao?”
An Thị đáp: “Là khuê nữ của đại ca muội, tên Linh Vi, đứa trẻ này nhu thuận lại thông minh, chỉ tiếc tính tình hơi ngay thẳng, nếu bất cẩn gây ra họa gì, mong tỷ tỷ…”
Thành vương phi kéo tay An Thị, cười nói: “Muội muội tốt của ta, nói đến chuyện này, ta nghe hạ nhân báo lại, vừa nãy trong trang viên có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, nhưng Tiêu Dao vương chỉ trò chuyện với một mình chất nữ của muội thôi, cho nên ta mới hỏi muội câu này.”
“Ý của tỷ tỷ là Tiêu Dao vương đối với điệt nữ của muội…”
Thành vương phi nói: “Chuyện này thì ta cũng không thể nói trước, còn cần Du nhi đích thân xác nhận mới được, nhưng theo ta thấy, người chất nữ này của muội luận về tính tình hay dung mạo đều có thể xếp vào hàng nữ tử kiệt xuất trong kinh. Nếu Du nhi nhìn trúng cô nương ấy thì không còn gì tốt hơn, gia thế kém chút cũng không sao, dù sao không phải vẫn còn vị cô cô là muội đây sao.”
Tâm tình An Thị càng lúc càng rối rắm, nàng đương nhiên cũng rất thưởng thức dung mạo của cô cháu gái này, còn có ý muốn giữ cho con trai mình, nhưng nếu chất nữ gả vào vương phủ, An gia sẽ có cơ hội thoát khỏi cảnh túng quẫn trước mắt, như vậy thì tốt quá.
Nghĩ đến đó, An Thị gật đầu đáp: “Thôi thì cứ nhìn xem nha đầu ấy có được phúc phần này hay không vậy.”
Hai người trò chuyện không hề sợ người khác nghe được, La phu nhân ngồi bên cạnh cũng nghe rõ đầu đuôi, sắc mặt bỗng chốc có hơi khó coi, nặng nề buông xuống muỗng bạc trong tay, thở dài một tiếng.
Thành vương phi nhướng mày nhìn sang: “La phu nhân cớ sao lại thở dài? Phải chăng cơm nước không hợp khẩu vị phu nhân?”
La phu nhân đáp: “Thức ăn của phủ vương phi xưa nay đều là cực phẩm, nào có chỗ cho thiếp soi mói, thiếp đây cũng vì đứa con trai không có chí tiến thủ trong nhà mà lo lắng đến mất ăn mất ngủ.”
“Nói thế càng khiến ta khó hiểu, nhị vị công tử La gia đều đang giữ chức vị quan trọng trong kinh, rất được bệ hạ coi trọng, nào có chỗ khiến phu nhân buồn lo như thế?”
La phu nhân trầm mặc một lúc, thở dài: “Diễn nhi của thiếp năm nay đã hai mươi ba rồi, vậy mà hôn sự đến nửa điểm manh mối cũng chưa tìm được.”
Cả bàn đang trò chuyện bỗng chốc im bặt, bầu không khí cũng trở nên gượng gạo xấu hổ.
Ai cũng biết nhị công tử La gia năm xưa từng được tiên đế hứa hôn cho An Thành quận chúa, kết quả, An Thành quận chúa kiên quyết đào hôn, việc này đã trở thành chuyện cười trong kinh suốt một thời gian dài.
Thế gia trong kinh ai mà không ngại chuyện mất mặt năm đó của La Diễn, trộm nghĩ sau này gả con qua đó sao tránh khỏi phải mất mặt chung, đương nhiên chẳng ai muốn gánh của nợ ấy. Mà gia thế thấp một chút tuy rằng không quá để ý, nhưng dòng dõi như phủ Thượng Thư bọn họ lại chẳng vừa mắt nhân gia người ta, cứ vậy, hôn sự La nhị công tử rề rà đến tận lúc này.
Nụ cười trên mặt Thành vương phi cũng sượng lại, năm xưa suýt chút vương phủ và La gia đã trở thành thông gia, tiếc là khuê nữ mình sinh không giống cô nương bình thường khác, luôn thích làm ra những chuyện khác thường, vô duyên vô cớ làm lỡ con trai nhà người ta như vậy đấy.
Thành vương phi nói: “La phu nhân yên tâm, việc này do vương phủ có lỗi trước, vương phủ chúng ta nợ phu nhân một nàng dâu, ta nhất định sẽ trả lại cho phu nhân.”
La phu nhân vội đáp: “Thiếp chỉ nhất thời cảm khái, không dám làm phiền vương phi nương nương.”
“Nên làm, nên làm.”
Thành vương phi cảm thấy chuyện này rất đơn giản, dù sao cũng đang chọn vợ, tìm cho Du nhi một nàng, lại tìm thêm một nàng nữa cho La Diễn, sau đó thỉnh bệ hạ tứ hôn một lượt là xong, vừa khéo danh môn khuê tú đến tuổi gả chồng trong kinh hôm nay đều có mặt, thật tốt biết bao.
Trong lúc vương phi còn đang cân nhắc, một thị tỳ từ cửa sau tiến vào rồi đến gần vương phi ghé tai nói nhỏ một câu.
Thành vương phi thoạt đầu khá sửng sốt, sau đó cười vang vài tiếng, nhỏ giọng căn dặn thị tỳ: “Chiêu đãi cho cẩn thận, không được chậm trễ.”
Thị tỳ lĩnh mệnh lui xuống.
An Thị tò mò hỏi: “Chẳng hay tỷ tỷ có chuyện vui gì?”
Thành vương phi nói: “Quý nhân đích thân đến, đương nhiên là đại hỉ sự.”
An Thị biến sắc, người có thể được Thành vương phi gọi là “Quý nhân” hiển nhiên phải quý không thể nói, mà quý như vậy thì cũng chỉ có dòng dõi hoàng thất mà thôi, nếu vậy, rốt cuộc là vị nào?
Lòng An Thị càng hốt hoảng, vô thức hỏi: “Suýt chút quên mất, có ai nhìn thấy Tiêu Dao vương và A Cẩm nhà thiếp đâu không?”
Thành vương phi nói: “Hôm nay nữ khách nhiều, lệnh công tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng nói sao cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, có không ít bất tiện, bản vương phi đã an bài một viện riêng rồi, Du nhi thân thể không khỏe, hiện đang nghỉ ngơi ở sương phòng.”
An Thị gật đầu, trong lòng vẫn thấy có gì đó không ổn.
Lúc này, bên trong một viện khác.
Gian phòng nồng nặc mùi rượu, giữa phòng là một con ma men nhỏ đang ôm khư khư một bình Quỳnh Du, gò má trắng nõn treo hai rặng mây hồng, đôi môi ướt át mê người, thân thể mềm oặt dán vào bình sứ bạch ngọc, quả là phong cảnh vô cùng đẹp mắt, có lẽ đến chính bản thân y cũng không phát hiện ra, còn ngước đôi mắt ngập nước nhìn người nam nhân bên cạnh, mặt như sắc đào.
“Rượu này… hức…” Y nấc thêm một tiếng: “Rất là ngon…”
Tửu bất túy nhân nhân tự túy.
Đế vương trẻ tuổi nhắm lại hai mắt, đoạt rượu trong tay y: “Không phải đã nói chỉ uống ba chén thôi sao, mới lơ là một chút, bình rượu chỉ còn non nửa, nếu để ca ca ngươi thấy được cảnh này, phỏng chừng lại mắng trẫm không đau lòng ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm nhào qua muốn cướp lại rượu của mình, nhưng y vừa nốc nửa bình, lúc này đã say chuếnh choáng, mới đứng dậy đã lảo đảo không vững, bổ nhào tới trước, may mà Cố Sâm nhanh tay đỡ được.
Thân thể thiếu niên mềm nhũn ủ trong lòng nam nhân, mềm tới độ ngỡ như toàn thân chẳng có xương vậy, cánh tay cũng thuận thế ôm lấy cổ hắn, hờn tủi nói: “A Cẩm… hức… chỉ uống ba chén…”
“Rồi rồi, ngươi chỉ uống ba chén.” Cố Sâm bật cười: “Ba chén đã say thành như vậy rồi, sau này chỉ được phép uống một chén thôi.”
Thiếu niên trong ngực rất bất mãn, lầm bầm: “Ta.. tửu lượng của ta rất cao, uống… uống thế nào, cũng không say.”
Cố Sâm siết chặt cánh tay đang ôm y, “Đúng vậy đúng vậy, A Ly của trẫm ngàn chén không say, mỗi lần muốn chuốc say ngươi để chiếm chút tiện nghi, người say trước vẫn luôn là trẫm.”
Diệp Trọng Cẩm bật cười: “Biết ngay mà, ngài không có tốt bụng như vậy.”
Cố Sâm cúi đầu, thiếu niên trong lòng đang cười ngây ngô nhìn lại hắn, khóe môi Cố Sâm khe khẽ câu lên, đáng tiếc, đó đã là chuyện của đời trước, bây giờ thân thể khác nhau, cuối cùng hắn đã có thể được như sở nguyện.
Cố Sâm ôm Diệp Trọng Cẩm đặt xuống giường, giúp y cởi hài rồi đắp lên người y một tấm chăn mỏng, xong hết thảy mới quay sang ra lệnh cho người hầu ngoài cửa: “Nấu một chén canh giải rượu mang lên, hương vị ngon một chút.”
Bên ngoài vọng lại một tiếng: “Tuân lệnh.” Sau đó lại trở về im lặng.
Cố Sâm cầm nửa bình Quỳnh Du còn dư của Diệp Trọng Cẩm lên ngửa đầu uống sạch, coi như có cái đè bớt tà hỏa trong lòng.
Thiếu niên say ngủ trên giường bỗng cười hì hì: “Trước đây, mỗi lần ngài uống say, ta… ta cũng làm chuyện xấu.”
Cố Sâm sững người.
Hắn bước đến bên giường, giữ chặt cằm Diệp Trọng Cẩm, truy hỏi: “Chuyện xấu gì?”
Diệp Trọng Cẩm tuy say bí tỉ nhưng không dễ mặc người ức hiếp, Cố Sâm hỏi y y không trả lời, chỉ vểnh môi cười cười, mí mắt dần dần cụp xuống, tiếng hít thở cũng đều dần.
“…”
Cố Sâm hít sâu một hơi, tửu lượng đời trước của hắn tệ hơn đời này, nhưng kết quả cuối cùng vẫn bị người ta chuốc say, mà người có thể chuốc say hắn chỉ có một, A Ly nói đã làm chuyện xấu… Chắc không phải cái mà hắn đang nghĩ đâu… Huống chi sau khi tỉnh rượu hắn cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Cố Sâm nhìn khuôn mặt say ngủ của thiếu niên, cõi lòng càng rối rắm.
Mà thiếu niên kia đã sớm đi gặp Chu Công mất rồi, hơn nữa còn mơ về đời trước.
Đời trước của bọn họ, Cố Sâm không ra tái bắc đánh trận mà ở lại trong kinh, vì vậy loạn Bắc Thát dằng co tận mười ba năm mới dứt.
Sau khi Mạnh lão tướng quân qua đời, Thành vương khoác lên chiến bào, thỉnh binh chinh chiến, An Thành quận chúa vì muốn hoàn thành nguyện vọng khi còn sống của Mạnh lão tướng quân cũng lén cải trang chạy tới phương bắc, đơn độc lẻn vào trại tân binh, cùng Thành vương kề vai chiến đấu.
Đời trước khoảng thời gian này Lưu Tấn Vân chưa đỗ tân khoa, sau nhiều lần trăn trở cuối cùng quyết chí lên đường ra tái bắc, hoài bão những năm tháng đèn sách thuở xưa cũng từng bước mai một giữa tiếng kèn thô lỗ hào hùng, khi ấy mới dần tỉnh ngộ, trộm nghĩ, nếu con dân Đại Khâu có thể trải qua tháng ngày an bình thì dù rơi ít máu cũng rất đáng.
Đây mới thật sự là sở cầu suốt bao tháng ngày học tập gian khổ của mình.
Cũng trong thời gian tái bắc khổ chiến, một tiểu quốc lân cận có ý đồ thừa lúc Đại Khâu vắng người dẫn quân tới hòng xâm lấn Nam Kỳ, danh gọi Đông Lang.
Lúc đó Cố Sâm lên ngôi được mấy năm, tính tình hắn xưa nay không kiên nhẫn, không chịu được khiêu khích của kẻ khác, chọn ra một vạn quân mã, đích thân dẫn binh xuôi nam, đâu chừng năm ba tháng sau, Đông Lang quốc phải phái sứ thần sang nghị hòa, từ đó trở thành một nước phụ thuộc của Đại Khâu, hằng năm đều tiến cống, mong được Đại Khâu che chở.
Sau khi bình định phương nam, dân tâm ổn định, Cố Sâm rất vui, chuẩn bị một bàn mỹ tửu lôi kéo y đối ẩm.
Kim Tương Tỉnh, Thiên Nhật Xuân, Ngọc Tủy, Liên Hoa Thanh… Ngự tửu trong cung cần có đều mang đến.
Tống Ly nhìn một bàn đầy rượu quý, rồi lại nhìn qua người nam nhân nọ, lúc này còn gì mà y không hiểu nữa.
Y hỏi: “Nếu bệ hạ uống say thì buổi lâm triều sáng mai phải tính sao?”
“Trẫm vừa mới hồi kinh, muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sự vụ trong triều đều giao cho Diệp tướng xử lý.”
Tống Ly châm cho hắn một chén rượu, thình lình bị Cố Sâm đè lại cổ tay, cướp lấy chung rượu rồi ngửa đầu uống cạn, “Mấy ngày trẫm ở quân doanh đều trực tiếp uống bằng vò, uống rượu là một chuyện rất vui vẻ, A Ly nghĩ sao?”
Thì ra là thế, ở quân doanh rèn luyện kinh nghiệm một thời gian rồi tự cho là có thể uống thắng y?
Tống Ly cười khẽ, không nói thêm gì, nhấc một vò Thiên Nhật Xuân, trút bỏ miệng bình, ngửa đầu uống, khóe môi Cố Sâm câu lên, cũng nhấc một vò rượu khác lên uống. Quân thần hai người ở tẩm cung đế vương cứ thế liều mạng uống rượu.
Trời dần khuya, rượu trên bàn đã đổi hết ba lượt.
Cố Sâm nheo mắt, lầm bầm: “A Ly, ngươi say rồi sao, sao cứ nghiêng ngả trước mặt trẫm vậy?”
Tống Ly đáp: “Bệ hạ, ngài say.”
Thật ra y cũng hơi choáng đầu, song vẫn còn tỉnh táo.
Cố Sâm vẫn kiên trì quả quyết: “Không thể nào, rõ ràng là ngươi say mà.” Nói xong bật cười một tiếng, nhấc tay chạm lên mặt Tống Ly, si ngốc nói: “Cho nên ấy mà, có thể, tùy trẫm, muốn làm gì, thì làm.”
Tống Ly nhướn mày: “Ồ? Chẳng hay bệ hạ muốn làm gì thần?”
Cố Sâm loạng choạng đứng dậy, rồi lại bổ nhào lên người y, khắp người nồng nặc mùi rượu, nói: “Trẫm muốn… trẫm muốn làm chuyện xấu.”
Vừa nói vừa cởi xiêm y trên người Tống Ly, Tống Ly nhíu mày, quả nhiên, xiêm y còn chưa cởi hết thì Cố Sâm đã ngã xuống rồi.
Y ngồi xổm bên cạnh Cố Sâm, người nọ dù say bất tỉnh nhân sự nhưng miệng vẫn không ngừng lầm bầm muốn làm chuyện xấu.
Tống Ly cảm thấy mình có lẽ cũng say rồi, nếu không sao y lại… chủ động hôn lên môi Cố Sâm cơ chứ?