Diệp Trọng Cẩm kháng nghị chẳng qua là tiện đà làm nũng, già trẻ lớn bé trong nhà này thương y nhất, chỉ cần y rơi một giọt nước mắt, khóc một hai tiếng, đừng nói là không tiến cung nữa, cho dù y bảo Diệp Nham Bách cáo lão từ quan cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng nghẹn cả nửa ngày Diệp Trọng Cẩm cũng không rặn được nửa giọt nước mắt.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, nhìn vào thì trông y có vẻ mảnh mai yếu đuối, song tính tình lại hiếu thắng quật cường hơn bất kỳ ai. Thuở bé bị người nhà bán vào cung, khi ấy y khóc suýt tắt thở, sau đó mới từ từ hiểu được, cho dù mình có khóc đến chết cũng chẳng có ai đau lòng mình, chỉ tổ uổng phí sức lực.
Sau này có người yêu y thương y, đau lòng vì y, nhưng y vẫn không có thói quen cầu xin an ủi hay lòng thương từ người khác.
Diệp Trọng Cẩm mở to hai mắt, cố gắng bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhất, ấy vậy mà trong mắt đám người bên cạnh chỉ nhìn thấy một bé cưng thơm mềm trắng bóc, hai mắt lấp lánh như ánh sao mai, chính là cái dáng vẻ bán manh như người ta thường nói.
Diệp Nham Bách như bị cái gì ghim phập vào tim, phấn khởi nói với vợ mình: “Phu nhân, khi nào lão Phùng tới nhớ bảo ông ấy làm thêm cho A Cẩm một bộ xiêm y, ta thấy mấy đứa bé bên ngoài hay đội cái mũ hình đầu hổ ấy, A Cẩm nhà chúng ta đội lên nhất định sẽ rất đẹp.”
Diệp phu nhân mỉm cười, đáp ứng ngay tắp lự.
Diệp Trọng Cẩm cúi gằm mặt, bực mình trèo khỏi chân Diệp Nham Bách, im lặng trở về chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn cơm.
Diệp Trọng Huy vẫn dõi theo đệ đệ, lặng lẽ cau mày, đợi đến lúc dùng xong bữa tối, chạy tới trước mặt Diệp Trọng Cẩm hỏi: “A Cẩm vì sao không thích vào cung?”
Vì sao?
Diệp Trọng Cẩm trộm nghĩ… Vì trong cung có thú dữ ăn thịt người chứ sao. Y không muốn trở thành bữa ăn trong miệng người khác.
Diệp Trọng Huy vẫn còn thắc mắc chưa thôi: “A Cẩm chưa từng vào cung, vì sao cho rằng hoàng cung không có gì vui? Ca ca nghe phu tử ở thư viện nói, cung điện trong cung là nơi khí phái nhất thế gian, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu người chỉ vì muốn sống trong đó mà táng mệnh, nam nữ đều có, lẽ nào A Cẩm không muốn nhân chuyến này mở rộng tầm mắt một chút, xem thử hoàng cung thật ra là dáng vẻ gì ư?”
Diệp Trọng Cẩm nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Trọng Huy, lặng lẽ nghĩ, Diệp Trọng Huy quả nhiên chỉ là một đứa con nít, nếu biết xét đoán một chút thì làm gì nói những lời này với y, một đứa trẻ ba tuổi nghe hiểu mới là lạ.
Y nhỏ giọng lầu bầu: “Ta muốn ở nhà ăn tết, bên ngoài có người xấu.”
A Cẩm nhà mình yếu thế hẳn đi, ý thức trách nhiệm của một huynh trưởng trong lòng Diệp đại thiếu gia đột nhiên vùng lên như sóng cuộn, xoa mái tóc quăn của đệ đệ, khích lệ: “Không sợ không sợ, ca ca sẽ bảo vệ A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm không muốn nói thêm câu nào với thằng nhãi này nữa, y mà cần một nhãi ranh tám tuổi bảo vệ sao, nếu vậy thì cái danh Cửu Thiên Tuế của y đích xác chỉ là hư danh không hơn không kém!
Qua thêm hai ngày, Trấn Viễn Hầu Lục Lẫm đích thân đến Diệp phủ tặng lễ tạ ơn. Lúc đó Diệp Trọng Cẩm và Diệp Trọng Huy đang ở Khang Thọ Uyển của lão gia tử học thêm lễ nghi trong cung, nói là cả hai cùng học nhưng chỉ có mình Diệp Trọng Huy là nghiêm túc theo lão quản gia học, còn Diệp Trọng Cẩm thì ngồi trên giường nhỏ vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn.
Ăn hết điểm tâm trong tay, y vỗ vỗ tay phủi đi vụn bánh rồi leo xuống, trộm đi về phía cửa hông.
Chân Diệp tiểu thiếu gia tuy ngắn thật, nhưng dẫu sao cũng có ký ức hơn một đời người, không dễ bị ngã như mấy đứa trẻ ba tuổi khác, đi qua hai cánh cửa, vừa ra tới cổng thì gặp phải một nam nhân hắc y, người cũng như tên, lẫm nhiên tự uy.
Lục Lẫm cũng nhìn thấy y, ánh mắt dừng lại trên người đứa bé ba tuổi trong chốc lát rồi tiếp tục theo tỳ nữ dẫn đường vòng qua hành lang khác, nhìn hướng hẳn là đang muốn đến thư phòng của lão thái gia.
Đời trước giao tình giữa y và Lục Lẫm cùng lắm chỉ dừng ở mức sơ giao, y là nịnh thần, Lục Lẫm xem như là trung gian không sáng chẳng tối, mặc dù không đến mức thủy hỏa bất dung như với Diệp gia, nhưng người này vô cùng kiêng kỵ y, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu.
Từ lâu đã nghe nói cháu trai Lục hầu gia quản cậu mình rất nghiêm, không cho y nói chuyện với bất kỳ nữ nhân nào, nhìn mặt cũng không được, thật không ngờ được, người nam nhân này vậy mà lại là dạng người như vậy.
Nhớ đến tính tình như pháo nổ của Lục Tử Diên, Diệp Trọng Cẩm bật cười, tiếp tục lê cẳng chân ngắn ngủn bước từng bước nhỏ đến nhà bếp, khi nãy y chợt nhớ có lần nếm món băng oản [1] của ngự thiện phòng làm, ngon không chịu được, càng nghĩ càng thèm, nước dãi cũng sắp rớt tới nơi, phải nhanh chóng bảo đầu bếp trong phủ làm thử mới được.
Lục Lẫm theo thị nữ vòng qua thêm một khúc cua, lơ đãng hỏi: “Đứa bé vừa rồi…”
Thị nữ ngẩn ra, không nghĩ tới vị hầu gia mặt lạnh này lại chủ động gợi chuyện, vội đáp: “Hồi hầu gia, vừa nãy chính là tiểu thiếu gia của quý phủ, là bảo bối của thừa tướng và phu nhân.”
Lục Lẫm gật đầu, y có nghe về bảo bối treo ở đầu tim của Diệp tướng, nhưng cũng chỉ nghe nói vậy thôi, không ngờ đứa bé ấy lại ngọc tuyết linh lung thế này, hệt như được làm bằng sứ, còn cái đứa ba tuổi trong phủ mình nào có khác gì khỉ con, ngày ngày dạy dỗ quản giáo thế nào cũng không chịu yên, quả là một trời một vực. Ấy vậy mà môi Lục Lẫm vẫn bất giác cong lên.
Trong thư phòng, Diệp lão thái gia đang tập trung vào bàn cờ, thấy Lục Lẫm đến cũng không khách sáo, chỉ vào bàn cờ nói: “Hầu gia, thỉnh.”
“Diệp lão tiên sinh, thỉnh.”
Tuy Diệp lão thái gia rời quan trường đã lâu, nhưng từng là thầy của đương kim thánh thượng, chỉ riêng điểm này cũng đủ để Trấn Viễn Hầu gọi một tiếng “tiên sinh” rồi.
“Vãn bối bái phục.” Lục Lẫm tâm phục khẩu phục nhận thua.
Diệp lão thái gia rất tán thưởng hậu bối trẻ tuổi này, cười nói: “Nào có nào có, hầu gia hậu sinh khả úy, đang độ thập bát niên hoa (tuổi mười tám rực rỡ như hoa) mà đã có sách lược nhường này, nên xấu hổ là lão phu mới phải, chi bằng dùng xong ngọ thiện hai ta lại đàm luận một hồi nữa, hầu gia thấy sao?”
Ý tứ muốn giữ người lại dùng cơm, Lục Lẫm lại uyển chuyển từ chối: “Cháu trai trong nhà còn nhỏ, không thể bỏ mặc quá lâu, e là phải cô phụ ý tốt của lão tiên sinh rồi.”
Mấy hôm trước đã nghe An Thị nói qua nên lúc này lão thái gia cũng không mấy kinh ngạc, chỉ cười nói: “Tôn nhi Trọng Cẩm của ta cũng rất dính người, cứ khiến người ta thương tiếc chẳng nỡ rời xa, đúng rồi, hai đứa tuổi tác cũng xêm xêm, hay cứ để bọn trẻ làm bạn với nhau, thường xuyên qua lại cũng tốt.”
Lục Lẫm cũng vì chuyện nhóc khỉ trong nhà không có đồng bạn cùng tuổi mà phát sầu mấy bận, nghĩ tới Diệp gia người ta cả nhà cao quý thanh nhã, tiểu công tử càng chọc người yêu thích, lui tới làm thân chỉ lợi không hại.
Vội nói: “Cháu trai nhà vãn bối tính nết cứng đầu khó dạy, nếu Diệp lão tiên sinh và tướng gia không cảm thấy phiền, vãn bối cầu còn không được.”
Lúc này ở Trấn Viễn Hầu phủ, một bé trai đang trèo lên một thân cây to rùng mình hắt hơi một cái, thầm nghĩ, có phải cữu cữu đang nhớ mình hông ta?