Muốn câu dẫn Lệnh Thiên Từ ngài sao? – người đàn ông híp mắt suy nghĩ.
Cảm thấy không đúng.
Cô ấy chắc chắn không chỉ muốn câu dẫn mỗi một mình ngài. Hẳn là còn muốn tên Kiều Đông Phong kia phải điêu đứng vì cô.
“…” Thanh âm của người đàn ông như đang đè nén sự tức giận nào đó thẳm sâu bên trong mà dần dần bộc phát ra ngoài.
Sự ôm ấp thô bạo tuy mang đến xúc cảm mới lạ khi hoan ái, song, nó vẫn khiến Đổng Thanh Thư cảm thấy hoài nghi và đầy rối rắm.
Cô câu dẫn ai chứ! Cô thì có sức hút gì để câu dẫn ai?
Mà cho dù là có… cũng chỉ muốn khiến Lệnh tiên sinh mê mẩn cô mà thôi.
Cô yêu ngài ấy như vậy, muốn quyến rũ cũng chỉ muốn quyến rũ mỗi ngài ấy!
Cơ mà Lệnh tiên sinh sao lại đặt câu hỏi kỳ lạ như thế, đã vậy hành động của ngài cũng đáng ngờ vô cùng.
Cô ngờ ngợ nhận ra người đàn ông nọ dường như đang chất chứa tâm tư gì trong lòng, thế nhưng khi muốn tìm kiếm ánh mắt của ngài để xác thực lại trực giác của mình thì cô lại không làm được.
Lệnh Thiên Từ cứ mãi vùi đầu vào trước ngực cô tham lam hôn hít, môi lưỡi điêu luyện dính lấy mảnh da thịt mềm mại của cô, chẳng chút kiêng nể mà liếm lộng qua lại. Tại nơi đóa hoa cương cứng ửng hồng, răng nanh ngài ấy hung bạo cắn lấy một ngụm, làm Đổng Thanh Thư đau đến kêu lên.
“Ưm… đau… đừng- đừng cắn em…”
Trước giờ Lệnh tiên sinh không hề có sở thích làm tình thô bạo. Tuy nhiên hôm nay ngài ấy cứ gấp gáp vội vã thế nào ấy, ngay cả nụ hôn cũng mãnh liệt hơn trước rất nhiều.
Đúng là mang tới khoái cảm mới lạ, nhưng Đổng Thanh Thư lại rất sợ.
Ánh mắt cô mờ mịt nhìn đỉnh đầu của người đàn ông kia, đưa tay đẩy ngài nhưng thực sự là lực bất tòng tâm.
Đổng Thanh Thư rên rỉ trong vô thức, cô ngửa cổ rồi lại ưỡn ngực theo động tác mút lấy nhũ hoa của người đàn ông kia.
Bộ dáng ngọt ngào đầy dâm đãng càng khiến Lệnh Thiên Từ thêm khao khát, loáng thoáng bên tai ngài là tiếng thở dốc không ngừng, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy mái tóc mềm của Lệnh tiên sinh càng khiến người đàn ông thêm thập phần yêu thích.
“Tiểu yêu tinh nhà em, còn dám câu dẫn anh?”
“Em… ưm… em câu dẫn ngài bao giờ?”
“Ưỡn ngực như vậy, muốn anh mút ra sữa luôn hay sao?”
Đổng Thanh Thư không nói nổi: “...”
Lệnh Thiên Từ nói mấy lời đáng ngượng này thực sự khiến cô kinh hoảng. Sao hôm nay ngài ấy lại cao hứng như vậy chứ?
“Ngài… ngài ức hiếp em thì giỏi!”
Đổng Thanh Thư đỏ mặt mắng mỏ. Mà Lệnh Thiên Từ chỉ cười cười không phủ nhận.
Có điều ngài rất không vui: “Anh bảo gọi anh như thế nào hả?”
“A… đừng- đừng cắn…”
Vì muốn trừng phạt cô, Lệnh Thiên Từ lại tiếp tục há miệng ngậm cắn lấy đóa hoa đào đang nở rộ kia.
“Huhu… em sai rồi, ưm… đừng mút như vậy…”
“Anh! Anh…”
“Em gọi… em gọi rồi mà… Đừng- mà…”
Bên tai không ngừng lặp đi lặp lại thanh âm mềm mại đang than thở của Đổng Thanh Thư.
Lệnh Thiên Từ như một dã thú đang khao khát con mồi, ngài cúi đầu mút mát trước ngực non mịn, nơi đầu vú đang cương cứng vì bị day cắn kia không ngừng ửng đỏ tựa như một đóa hoa đào nở rộ, Lệnh Thiên Từ càng thêm yêu thích há miệng ngậm lấy.
Ngón tay bên dưới du hành đến địa phương nhạy cảm, Lệnh Thiên Từ phát hiện Đổng Thanh Thư chưa gì đã bị ngài trêu chọc đến nửa thân dưới chảy nước ướt đẫm.
Hạ thể sau nhiều lần được yêu thương càng lúc càng quen thuộc với sự âu yếm của ngài.
Đổng Thanh Thư cảm thấy bộ phận nữ tính của mình thêm phần ngứa ngáy, bụng dạ nóng ran cảm giác khao khát khiến cơ thể cô không chịu được uốn éo một chút.
Gương mặt khi khát tình trở nên hây hây đỏ, cô gái vì ngượng mà thấp giọng nức nở một trận.
“Lên… lên giường đã… đừng ở đây…”
“Lệnh tiên sinh, lên giường đi, lên giường rồi làm.”
“Anh… anh ơi.”
Cô đưa tay ôm lấy vai người đàn ông, làm nũng một trận.
Ghế quá hẹp, cô không thích chỗ này chút nào.
Đã thế còn hướng ra ngoài cửa sổ, dù rằng căn biệt thự này xung quanh chỉ toàn cỏ cây, phóng tầm nhìn về phía xa cũng chỉ là những dãy đất đứng tên của Lệnh tiên sinh mà chẳng có mấy ai ra vào. Nhưng Đổng Thanh Thư không chịu được sự hoang dã này, không thích bị phơi bày lột trần chơi lộ thiên như vậy, lên giường vẫn cảm thấy an tâm hơn.
Mà người đàn ông nọ nhìn ra được tâm tư của cô.
Khóe môi ai kia khẽ cong lên cười đắc ý, kéo cô rời khỏi ghế, ép quỳ xuống đối diện với ngài.
Đầu gối trần trụi run rẩy tiếp đất, rõ ràng tiết trời hôm nay không quá lạnh, nhưng lại khiến cho Đổng Thanh Thư không kìm được rùng mình.
Lệnh Thiên Từ ngồi ở trên cao, híp mắt nhìn cô.
Ngài thư thả ngồi trên ghế đưa tay kéo quần. Nam căn ngay trong tức khắc thoát ly ra ngoài, hùng dũng mà giương cao trước đôi mắt đang mở to tròn của Đổng Thanh Thư.
Đổng Thanh Thư sửng sốt, ngây ngốc nhìn bộ vị đang trướng đau kia của Lệnh tiên sinh. Phân thân to lớn hằn rõ gân guốc đáng sợ, bộ vị sẫm màu mang theo hương vị đàn ông quẩn quanh chóp mũi khiến cô bất giác nuốt khan một ngụm.
“Em thỏa mãn anh trước.”
“…”
Lệnh Thiên Từ cầm tính khí to lớn cọ cọ lên gò má của cô, còn cố ý vỗ một cái: “Ngậm lấy nó.”
“Nó nhớ cái miệng nhỏ phía trên của em lắm.”
“…”
Khứu giác lúc này tràn ngập hương vị nam nhân. Đổng Thanh Thư đỏ mặt, nhìn Lệnh Thiên Từ như muốn làm nũng.
Cô ngứa lắm… bên dưới ngứa, rất muốn cho vào…
Lệnh Thiên Từ đương nhiên hiểu rõ cảm nhận của cô. Biết cô muốn kháng nghị, muốn thuyết phục ngài mau chóng làm tới bước cuối cùng.
Thật chất ngay cả ngài cũng rất muốn đâm chết người rồi đây.
Chỉ là lúc này không trừng phạt cô một chút, người nọ lại cảm thấy không cam tâm.
Dám câu dẫn người khác… còn dám để La Ý Hiên nắm điểm yếu gửi tin đến cho ngài.
Lệnh Thiên Từ lạnh mặt đi trong giây lát, tuy nhiên rất nhanh người đàn ông đã nở một nụ cười dịu dàng, nâng cằm của cô lên.
“Nếu miệng trên ngoan ngoãn thì miệng dưới cũng sẽ được ăn no.”
“…”
“Bé Thư giỏi nhất, em ngậm giúp chồng được không? Hửm?”
Thanh âm kia tựa như lời mời gọi đến từ địa ngục của một tên ác ma đầy gian xảo. Âm vực trầm đục sâu lắng lại có sức mê hoặc lạ kỳ khiến Đổng Thanh Thư không thể nào chối từ được.
Gò má cô ửng đỏ trước sự vuốt ve dịu dàng đó của Lệnh tiên sinh, trong khoảnh khắc cô gái nhỏ lơ là cảnh giác, Lệnh Thiên Từ cuối cùng cũng chẳng thể tiếp tục chờ đợi nữa, dứt khoát giữ chặt khớp hàm của cô, thô lỗ đẩy tính khí thô lớn kia tiến vào bên trong khoang miệng ấm áp.
“Ưm!”
Đổng Thanh Thư trợn tròn mắt, nước mắt sinh lý không khống chế được mà bất giác rơi xuống, bên tai nghe rõ mồn một tiếng thở hắt ra đầy thỏa mãn của người đàn ông kia.
“Ngoan, bé Thư giỏi quá đi mất.”